Tuy thái độ của anh chàng Arab điển trai rất kính cẩn, tư thế ra bài rất ưu nhã, không giống như người nào đó toàn bộ vui buồn hờn giận đều dùng ngôn ngữ thổ lộ ra hết, nhưng nội tâm của anh thật ra đã sớm không còn bình tĩnh nữa.
A a…Người đàn ông này có tật xấu sao? Thắng thì có thể được hưởng đôi môi thơm của mĩ nhân mà không cần bỏ tiền ra, nhưng mà vì sao đánh 12 ván thì anh đã thua đến 8 ván, thắng 4 ván là do hai người đứng cùng một chiến tuyến. Nhường nhau rõ ràng như vậy, chơi kiểu đó còn ý nghĩ gì nữa?
Chàng trai Arab nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không nói gì nhìn ra ngoài trời, hai người này đúng là rất thú vị.
Tới gần 10h, rốt cuộc An Hòa cũng mệt, tựa vào đầu vai Hạ Viêm ngáp, Hạ Viêm phất tay bảo người quản gia trẻ tuổi ra ngoài, ngồi xuống ôm lấy An Hòa vào phòng ngủ.
Dựa vào lồng ngực của anh, người nào đó thắng cả đêm cười hì hì: “Sao anh đần vậy hả? Thua mãi, này! Không được quỵt 340 vạn đâu đấy!”
Hạ Viêm cười khẽ đặt cô lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, cười: “Được!”
Sau khi An Hòa ngủ, Hạ Viêm ngồi bên cạnh cô thật lâu, không còn thấy nụ cười ấm áp tràn ngập tình cảm ban ngày nữa, để mặc cho nét bi thương tràn đầy khuôn mặt anh tuấn.
Đây là sự bố thí cuối cùng của cô, anh biết. Thật là một đứa ngốc, rõ ràng khó khăn hơn bất kì ai khác, rõ ràng cơ hồ như không thể sống nổi nữa, vậy mà vẫn còn lo cho nỗi bi thương của anh, cười nói với anh câu tha thứ.
Đi vào nhà bếp rót cho mình một ly chocolate nồng đậm, một mình ngồi trong phòng khách chậm rãi uống. Những ngày này là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong đời anh, giống như quãng thời gian khi mẹ còn sống, anh và em trai tranh món điểm tâm mẹ nấu, kết quả bị ba ba ném ra khỏi nhà, tốt đẹp nhưng không giống thật.
Sau khi ba mẹ qua đời, anh vì để cho Hạ Sí rời xa mọi thị phi nên kiên quyết đưa cậu ấy đi, 12 năm không hề đến thăm cậu ấy, cho dù khi cậu ấy gặp tai nạn mình cũng chỉ truyền máu ở căn phòng cách vách, không chờ cậu ấy tỉnh lại đã bỏ đi. Không phải là anh không muốn gặp cậu ấy, mà anh sợ dáng vẻ hiện tại của mình sẽ hù đến cậu ấy. Anh đã không còn là một người anh trai tốt dẫn cậu ấy đi khắp nơi bắt cá bắt châu chấu cùng nhau vui vẻ lớn lên nữa.
Nói cho cùng, anh không có tự tin, không có tự tin sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Sí, không có tự tin sẽ bảo vệ tốt cho An Hòa. Mà trên thực tế, đúng thật anh đã không thể bảo vệ cho bọn họ, hai người quan trọng nhất trên đời này, một người mất đi ba mẹ, một người mất đi cốt nhục của mình.
Hạ Viêm uống một ngụm thức uống vừa ngọt vừa đắng kia, tựa mình trên ghế salon chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, An Hòa tỉnh lại phát hiện ra bên cạnh không có ai, phòng ngủ hoa lệ màu sắc ấm áp to lớn như vậy, cô cảm thấy có chút lạc lõng, chẳng biết vì sao càng ngày cô càng có thói quen tỉnh lại trong lồng ngực anh. Trước kia thỉnh thoảng cô dậy sớm đều trực tiếp xuống giường mặc quần áo, cô không thích mùi hương trên người anh, mang theo hơi thở chết chóc, nhưng mà hiện giờ chỉ có tỉnh lại trong lồng ngực của anh cô mới cảm thấy an tâm.
Trong nhà bếp, Hạ Viêm đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, tuy phòng hoàng gia có phục vụ bữa sáng nhưng những ngày này anh muốn tự mình nấu cho cô ăn, quãng thời gian hiếm có này, anh muốn làm cho cô thật nhiều việc.
An Hòa khẽ tựa vào lưng anh, giọng nói nghẹn ngào: “Cứ tiếp tục như vậy, em sợ càng ngày mình sẽ càng không thể rời xa anh…”
Hạ Viêm cứng đờ, thật lâu sau mới trầm thấp hỏi: “Muốn đi…sao?”
“…Em không biết!” Cô ôm chặt eo anh, từng giọt nước mắt thật lớn rơi xuống áo sơ mi của anh, “Hạ Viêm, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hòa Hòa, về nhà đi!” Anh nói về nhà là đưa cô trở về bên cạnh ba mẹ của cô.
An Hòa không nói lời nào, chỉ để cho nước mắt thấm vào áo anh, một mảng lạnh buốt.
“Không! Em vẫn chơi chưa đủ, em vừa mới đến đây một ngày thôi mà, sau này không biết khi nào mới có thể hưởng thụ như vậy.” Lau khô nước mắt, cô chui vào trước ngực anh, cười hì hì nói: “Ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Sáu ngày tiếp theo, hai người cũng không đề cập đến chuyện kia nữa, An Hòa rất high, dường như đi khắp mọi nơi ở Dubai.
Đêm trước khi ra đi, Hạ Viêm ngồi trong bồn tắm, mát xa cho người nào đó đang mệt mỏi xụi lơ, “Còn muốn đi đâu nữa?”
"Trở lại căn cứ đi..."
Hạ Viêm ngừng tay, một lát sau mới tiếp tục động tác, nhẹ nhàng chà xát trên người cô, “Ừ” một tiếng.
Hai người không ra sân bay mà đi bằng máy bay chuyên dụng ở khách sạn, J cùng Thiệu Tử Bác đã đợi ở đó.
“Sao bọn họ tới nhanh vậy, có phải anh ép bọn họ đi suốt đêm tới đây không?” Bằng không tối qua mới quyết định trở về, làm sao mà sáng nay bọn họ đã tới rồi.
Hạ Viêm yêu chiều vuốt đầu cô, dịu dàng nói: “Bọn họ vẫn đi theo chúng ta mà…”
An Hòa kinh ngạc há to miệng.
“Trước khi trở về hãy đến một nơi này với anh.”
Nơi Hạ Viêm dẫn An Hòa đến là một phần mộ nằm trong một ngôi làng nhỏ ở Arab, chỉ có một bia mộ nhưng khắc tên của hai người.
“Mẹ anh tên là Hạ Noãn, nghe thầy tướng số nói ngũ hành của mẹ thiếu hỏa mới lấy tên như vậy, về sau ba ba của anh cũng lấy tên cho anh và em trai có chữ hỏa. Ba ba của anh…sáng lập ra tổ chức không có tên cụ thể này khiến cho rất nhiều người nghe thấy đã sợ đến mất mật, sau khi quen mẹ anh, ba bắt đầu sợ hãi, trở nên nhu nhược, về sau bọn họ chết vì…bảo vệ anh…”
Hạ Viêm ngồi xổm trước bia mộ của ba mẹ, lẳng lặng kể lại chuyện xưa.
“Lúc bọn họ gặp nhau, mẹ anh là y tá, đi theo đội cứu viện quốc tế tới đây, lúc ấy ba anh bị kẻ thù đuổi giết, cũng trốn ở đây, mẹ đã cứu ba…Về sau ba bắt mẹ đi…”
“Mẹ không muốn có một cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều khóc la…” Nói đến đây, Hạ Viêm cười khẽ, “Khi bà thắt cổ thì được ba ba cứu, ba ba vung tay mặc kệ hết tất cả, cùng bà sang Trung Quốc, quấn quýt dây dưa với nhau hai năm rốt cuộc không chịu được ông ấy nên đã gả cho ông ấy…”
Nghe đến đó, An Hòa cũng cười, “Hiện giờ nhất định bọn họ rất hạnh phúc!”
Hạ Viêm nhổ hết cỏ chung quanh bia mộ, ngẩng đầu lên nhìn tên trên bia mộ khẽ nói: “Ba mẹ, con dẫn theo một người tới thăm hai người, cô ấy rất giống mẹ, vô cùng lương thiện…ấm áp, con…rất yêu cô ấy…”
An Hòa khiếp sợ nhìn Hạ Viêm, nhưng mà Hạ Viêm không nói gì nữa, ngón tay vuốt ve những chữ khắc, thành kính cầu nguyện: “Xin hai người hãy phù hộ cho cô ấy và Tiểu Sí vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc…”
Nước mắt nơi hốc mắt của An Hòa mạnh mẽ trào ra, Hạ Viêm, vậy còn anh, còn anh thì sao?
Mấy giờ sau, đoàn người trở lại căn cứ.
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, sáng mai J cùng với Tử Bác sẽ chia nhau ra đưa em và cô bé kia về nhà.”
An Hòa cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái. Hạ Viêm đi tới ôm lấy cô, nói: “Ngày mai anh sẽ không tiễn em, sau này khi về nhà hãy quên anh đi, hãy quên cuộc sống cùng quãng thời gian ở đây đi…” Sau đó lấy ra một túi văn kiện, nhét vào trong tay An Hòa, “Đây là tiền thua em, từ nay về sau em đã là một tiểu phú bà rồi…”
Buổi tối, Hạ Viêm đắp kín chăn cho cô, nói ngủ ngon rồi đứng dậy, An Hòa thò tay ra bắt kịp được vạt áo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ cùng sao?”
“Không được, em nghỉ ngơi thật tốt đi…”
An Hòa bỗng nhiên nhớ tới đêm ở Dubai, giữa đêm cô thức dây đi toilet thì nhìn thấy trong phòng khách còn một ngọn đèn yếu ớt, người đàn ông cô đơn ngồi trên ghế salon, trên tay anh là một ly chocolate nóng, có phải anh lại như vậy nữa không, một mình ngồi đấy đến hừng đông.
“Anh ngủ với em cơ…” Cô nhỏ giọng yêu cầu.
Hạ Viêm nhìn cô thật lâu, sau đó cởi quần áo nằm xuống bên cạnh cô. An Hòa tự động rúc vào lồng ngực anh, hai người ôm lấy nhau, thân thể vô cùng hòa hợp, nhưng chỉ là một cái ôm đơn giản. Đêm cuối cùng, hai người đều không hề mất ngủ.
A a…Người đàn ông này có tật xấu sao? Thắng thì có thể được hưởng đôi môi thơm của mĩ nhân mà không cần bỏ tiền ra, nhưng mà vì sao đánh 12 ván thì anh đã thua đến 8 ván, thắng 4 ván là do hai người đứng cùng một chiến tuyến. Nhường nhau rõ ràng như vậy, chơi kiểu đó còn ý nghĩ gì nữa?
Chàng trai Arab nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không nói gì nhìn ra ngoài trời, hai người này đúng là rất thú vị.
Tới gần 10h, rốt cuộc An Hòa cũng mệt, tựa vào đầu vai Hạ Viêm ngáp, Hạ Viêm phất tay bảo người quản gia trẻ tuổi ra ngoài, ngồi xuống ôm lấy An Hòa vào phòng ngủ.
Dựa vào lồng ngực của anh, người nào đó thắng cả đêm cười hì hì: “Sao anh đần vậy hả? Thua mãi, này! Không được quỵt 340 vạn đâu đấy!”
Hạ Viêm cười khẽ đặt cô lên giường, cúi đầu hôn lên trán cô, cười: “Được!”
Sau khi An Hòa ngủ, Hạ Viêm ngồi bên cạnh cô thật lâu, không còn thấy nụ cười ấm áp tràn ngập tình cảm ban ngày nữa, để mặc cho nét bi thương tràn đầy khuôn mặt anh tuấn.
Đây là sự bố thí cuối cùng của cô, anh biết. Thật là một đứa ngốc, rõ ràng khó khăn hơn bất kì ai khác, rõ ràng cơ hồ như không thể sống nổi nữa, vậy mà vẫn còn lo cho nỗi bi thương của anh, cười nói với anh câu tha thứ.
Đi vào nhà bếp rót cho mình một ly chocolate nồng đậm, một mình ngồi trong phòng khách chậm rãi uống. Những ngày này là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong đời anh, giống như quãng thời gian khi mẹ còn sống, anh và em trai tranh món điểm tâm mẹ nấu, kết quả bị ba ba ném ra khỏi nhà, tốt đẹp nhưng không giống thật.
Sau khi ba mẹ qua đời, anh vì để cho Hạ Sí rời xa mọi thị phi nên kiên quyết đưa cậu ấy đi, 12 năm không hề đến thăm cậu ấy, cho dù khi cậu ấy gặp tai nạn mình cũng chỉ truyền máu ở căn phòng cách vách, không chờ cậu ấy tỉnh lại đã bỏ đi. Không phải là anh không muốn gặp cậu ấy, mà anh sợ dáng vẻ hiện tại của mình sẽ hù đến cậu ấy. Anh đã không còn là một người anh trai tốt dẫn cậu ấy đi khắp nơi bắt cá bắt châu chấu cùng nhau vui vẻ lớn lên nữa.
Nói cho cùng, anh không có tự tin, không có tự tin sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Sí, không có tự tin sẽ bảo vệ tốt cho An Hòa. Mà trên thực tế, đúng thật anh đã không thể bảo vệ cho bọn họ, hai người quan trọng nhất trên đời này, một người mất đi ba mẹ, một người mất đi cốt nhục của mình.
Hạ Viêm uống một ngụm thức uống vừa ngọt vừa đắng kia, tựa mình trên ghế salon chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, An Hòa tỉnh lại phát hiện ra bên cạnh không có ai, phòng ngủ hoa lệ màu sắc ấm áp to lớn như vậy, cô cảm thấy có chút lạc lõng, chẳng biết vì sao càng ngày cô càng có thói quen tỉnh lại trong lồng ngực anh. Trước kia thỉnh thoảng cô dậy sớm đều trực tiếp xuống giường mặc quần áo, cô không thích mùi hương trên người anh, mang theo hơi thở chết chóc, nhưng mà hiện giờ chỉ có tỉnh lại trong lồng ngực của anh cô mới cảm thấy an tâm.
Trong nhà bếp, Hạ Viêm đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, tuy phòng hoàng gia có phục vụ bữa sáng nhưng những ngày này anh muốn tự mình nấu cho cô ăn, quãng thời gian hiếm có này, anh muốn làm cho cô thật nhiều việc.
An Hòa khẽ tựa vào lưng anh, giọng nói nghẹn ngào: “Cứ tiếp tục như vậy, em sợ càng ngày mình sẽ càng không thể rời xa anh…”
Hạ Viêm cứng đờ, thật lâu sau mới trầm thấp hỏi: “Muốn đi…sao?”
“…Em không biết!” Cô ôm chặt eo anh, từng giọt nước mắt thật lớn rơi xuống áo sơ mi của anh, “Hạ Viêm, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hòa Hòa, về nhà đi!” Anh nói về nhà là đưa cô trở về bên cạnh ba mẹ của cô.
An Hòa không nói lời nào, chỉ để cho nước mắt thấm vào áo anh, một mảng lạnh buốt.
“Không! Em vẫn chơi chưa đủ, em vừa mới đến đây một ngày thôi mà, sau này không biết khi nào mới có thể hưởng thụ như vậy.” Lau khô nước mắt, cô chui vào trước ngực anh, cười hì hì nói: “Ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Sáu ngày tiếp theo, hai người cũng không đề cập đến chuyện kia nữa, An Hòa rất high, dường như đi khắp mọi nơi ở Dubai.
Đêm trước khi ra đi, Hạ Viêm ngồi trong bồn tắm, mát xa cho người nào đó đang mệt mỏi xụi lơ, “Còn muốn đi đâu nữa?”
"Trở lại căn cứ đi..."
Hạ Viêm ngừng tay, một lát sau mới tiếp tục động tác, nhẹ nhàng chà xát trên người cô, “Ừ” một tiếng.
Hai người không ra sân bay mà đi bằng máy bay chuyên dụng ở khách sạn, J cùng Thiệu Tử Bác đã đợi ở đó.
“Sao bọn họ tới nhanh vậy, có phải anh ép bọn họ đi suốt đêm tới đây không?” Bằng không tối qua mới quyết định trở về, làm sao mà sáng nay bọn họ đã tới rồi.
Hạ Viêm yêu chiều vuốt đầu cô, dịu dàng nói: “Bọn họ vẫn đi theo chúng ta mà…”
An Hòa kinh ngạc há to miệng.
“Trước khi trở về hãy đến một nơi này với anh.”
Nơi Hạ Viêm dẫn An Hòa đến là một phần mộ nằm trong một ngôi làng nhỏ ở Arab, chỉ có một bia mộ nhưng khắc tên của hai người.
“Mẹ anh tên là Hạ Noãn, nghe thầy tướng số nói ngũ hành của mẹ thiếu hỏa mới lấy tên như vậy, về sau ba ba của anh cũng lấy tên cho anh và em trai có chữ hỏa. Ba ba của anh…sáng lập ra tổ chức không có tên cụ thể này khiến cho rất nhiều người nghe thấy đã sợ đến mất mật, sau khi quen mẹ anh, ba bắt đầu sợ hãi, trở nên nhu nhược, về sau bọn họ chết vì…bảo vệ anh…”
Hạ Viêm ngồi xổm trước bia mộ của ba mẹ, lẳng lặng kể lại chuyện xưa.
“Lúc bọn họ gặp nhau, mẹ anh là y tá, đi theo đội cứu viện quốc tế tới đây, lúc ấy ba anh bị kẻ thù đuổi giết, cũng trốn ở đây, mẹ đã cứu ba…Về sau ba bắt mẹ đi…”
“Mẹ không muốn có một cuộc sống như vậy, mỗi ngày đều khóc la…” Nói đến đây, Hạ Viêm cười khẽ, “Khi bà thắt cổ thì được ba ba cứu, ba ba vung tay mặc kệ hết tất cả, cùng bà sang Trung Quốc, quấn quýt dây dưa với nhau hai năm rốt cuộc không chịu được ông ấy nên đã gả cho ông ấy…”
Nghe đến đó, An Hòa cũng cười, “Hiện giờ nhất định bọn họ rất hạnh phúc!”
Hạ Viêm nhổ hết cỏ chung quanh bia mộ, ngẩng đầu lên nhìn tên trên bia mộ khẽ nói: “Ba mẹ, con dẫn theo một người tới thăm hai người, cô ấy rất giống mẹ, vô cùng lương thiện…ấm áp, con…rất yêu cô ấy…”
An Hòa khiếp sợ nhìn Hạ Viêm, nhưng mà Hạ Viêm không nói gì nữa, ngón tay vuốt ve những chữ khắc, thành kính cầu nguyện: “Xin hai người hãy phù hộ cho cô ấy và Tiểu Sí vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc…”
Nước mắt nơi hốc mắt của An Hòa mạnh mẽ trào ra, Hạ Viêm, vậy còn anh, còn anh thì sao?
Mấy giờ sau, đoàn người trở lại căn cứ.
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, sáng mai J cùng với Tử Bác sẽ chia nhau ra đưa em và cô bé kia về nhà.”
An Hòa cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái. Hạ Viêm đi tới ôm lấy cô, nói: “Ngày mai anh sẽ không tiễn em, sau này khi về nhà hãy quên anh đi, hãy quên cuộc sống cùng quãng thời gian ở đây đi…” Sau đó lấy ra một túi văn kiện, nhét vào trong tay An Hòa, “Đây là tiền thua em, từ nay về sau em đã là một tiểu phú bà rồi…”
Buổi tối, Hạ Viêm đắp kín chăn cho cô, nói ngủ ngon rồi đứng dậy, An Hòa thò tay ra bắt kịp được vạt áo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh không ngủ cùng sao?”
“Không được, em nghỉ ngơi thật tốt đi…”
An Hòa bỗng nhiên nhớ tới đêm ở Dubai, giữa đêm cô thức dây đi toilet thì nhìn thấy trong phòng khách còn một ngọn đèn yếu ớt, người đàn ông cô đơn ngồi trên ghế salon, trên tay anh là một ly chocolate nóng, có phải anh lại như vậy nữa không, một mình ngồi đấy đến hừng đông.
“Anh ngủ với em cơ…” Cô nhỏ giọng yêu cầu.
Hạ Viêm nhìn cô thật lâu, sau đó cởi quần áo nằm xuống bên cạnh cô. An Hòa tự động rúc vào lồng ngực anh, hai người ôm lấy nhau, thân thể vô cùng hòa hợp, nhưng chỉ là một cái ôm đơn giản. Đêm cuối cùng, hai người đều không hề mất ngủ.
/49
|