Lệ Trinh ngã người trên ghế xếp, nét mặt nàng chồng chất tâm sự, tâm sự đồng lõa với nỗi buồn, nỗi buồn lại là sự rầy rà của tâm lý. Một hình bóng ẩn dật trong tim. Ai, ai đó? khỏi hỏi nàng cũng ngờ ngợ đoán ra kẻ trốn nấp ấy! Minh Nhật!
Minh Nhật anh chàng kỷ sư hào hoa, học thức uyên thâm, người mà nàng tình cờ gặp ở nhà Vũ Quyên hôm sinh nhật. Cuộc gặp gỡ cứ như mơ, chỉ một ánh nhìn, một cử chỉ nhã nhặn, và lã lứơt trong điệu vũ tình tứ là lòng nàng đã ngà say. Lối nói chuyện rất thực tế, biết ga lăng và hơi ôn hoà chút xíu...Chỉ tình cờ thôi mà sao khó quên đến thế, đời sống do vậy mà xáo trộn.
Nàng đã đôi lần tự hỏi, tự nói với hồn mình:
- Hình như ta đã yêu? người ta chỉ mới mời mày nhảy thôi, mà mày đã cảm mất rồi, mày sao dễ rung động thế?
Và nàng dặn dò bản thân:
-Không, không đựơc Trinh ơi, mày đừng buông thả, đừng để ngưòi ta chiếm lấy trái tim mày một cách dễ dàng, mày còn có việc học, mày còn phải thi tú tài nữa, không đựơc xao lãng hãy quên đi, hãy quên đi...!
-Trinh! Văn Khánh đứng ngoài cổng khẽ gọi, Khánh hỏi:
-Em đang nghĩ gì vậy?
Giọng chàng cắt đứt dòng suy nghĩ, nàng giật mình lúng túng, ngước mắt nhìn chàng. Trinh đáp bừa:
-Ơ...em có nghĩ gì đâu- nàng nhổm người đứng dậy, nhanh tay mở cổng- anh vào nhà chơi!
Văn Khánh cài chốt cẩn thận, vừa đi vừa hỏi:
-Nói anh nghe em đang nghĩ gì thế?
Nàng chối:
-Đã bảo là không có mà!
-Em có!
-Không!
-Thế sao nói chuyện một mình
Lệ Trinh đỏ mặt, cụp mắt xuống, nàng lãng sang một vấn đề khác
-Anh tới tìm anh hai đúng không? Được rồi anh chờ đó, em đi gọi!
Nàng chạy nhanh lên bậc tam cấp, chàng dõi theo lòng nghe thổn thức. Hà Văn tiếp bạn tại phòng khách, chưa kịp ngồi xuống ghế Văn đã hỏi:
-Đến tìm tao chắc có thông điệp mới hử?
Văn Khánh châm điếu thuốc, phì phèo nhả khói nhưng cũng đáp lời bạn qua cái đầu gục gặc, mắt Văn chợt sáng hoắc:
-Thông điệp mùa xuân hay mùa đông
-Mùa xuân! tối nay con Vân và nhỏ bạn nó đi hát ở Vọng Lầu Cát. Sáu giờ mày có mặt tại điểm xung kích
-Đi đường đột thế có thành kẻ vô duyên không?
-Vô duyên cũng mặc, mày không nhanh tay thằng khác lẹ chân cũng vậy thôi. Anh hùng sợ "ế" chứ đâu sợ "ê"
Văn cười:
-Tao chẳng biết nói gì khi gặp mặt, tao không có thiếu ăn nói, nói một hồi là huỵch tẹt tùm lum. Tao không thể nói rằng mình vô tình, ngẩu nhiên buồn rồi đi hát một mình
-Ai cho phép mày đi một mình, tao tính sơ bộ đã có ba mình rồi đó
Văn kêu to:
-Ba mình!
-Ừ, còn tao và em gái mày bỏ ở đâu hả thằng quỷ
Hà Văn trợn trừng mắt:
-Mày có ý đồ
-Công bằng thôi? sao có đi không?
-"Chữ yêu gắn liền với chữ liều" dại sao bỏ lỡ hi hi
Khánh ở nhà Văn dùng cơm, chơi tới chiều mới chịu về. Hà Văn tiển bạn hữu ra cổng mà vui phơi phới. Cơ hội làm quen có một không hai, tới nhà ngại, còn gặp ngoài công cộng thì phải chờ duyên may. Hình bóng người thiếu nữ bên phím đàn Piano chập choạng trong ráng hồng đẹp tuyệt.
******
Hà Văn gõ cửa phòng em, Lệ Trinh ra mở:
-Anh hai, có chuyện gì? nàng hỏi
Văn nhìn em ái ngại, chàng nuốt ực nứơc bọt cho thông cổ, cho cái cục khó nói trôi đi xuống dạ dày
-Anh muốn nhờ em giúp tí việc, không biết em có sẳn lòng...?
-Anh khách sáo quá- Trinh ngạc nhiên, nàng có chút ngờ vực, vội hỏi- chuyện anh nhờ có khó không?
Văn máy móc:
-Rất dễ, em đi hát với anh thôi
-Sao tự dưng anh rủ em đi hát, lạ quá- nàng chau mày- anh có mưu mô gì thế?
Văn quắc mắt với em, giọng đanh thép bắt buộc
-Tóm lại mày phải đi, hạnh phúc tao thành hay vỡ đều do ở mày đó
Lệ Trinh mặt tái xanh, nàng sợ thấy anh hai những lúc thế này, anh hai mà giận chẳng khác nào thiên lôi. Nàng còn hơi dè dặt:
-Nghiêm trọng vậy sao anh?
Văn gật mạnh đầu, nàng khổ sở hỏi thêm
-Nhưng...nhưng em cần anh cho biết lý do
Chàng phẩy tay, gắt gỏng:
-Mày tới đó rồi hẳn hay
Lệ Trinh rụt rè:
-Vậy chừng nào?
-Ngay bây giờ, em vào thay áo đi
-Vâng- nàng bực bôị khi phải phục tùng những việc không rõ ràng, nên tức anh ách rủa thầm chàng - người gì đâu dữ như cọp!
Không biết anh hai có nghe không, mà mắt anh hai trợn trắng tròng, nàng khiếp đảm nên vội đóng sầm cửa lại
Minh Nhật anh chàng kỷ sư hào hoa, học thức uyên thâm, người mà nàng tình cờ gặp ở nhà Vũ Quyên hôm sinh nhật. Cuộc gặp gỡ cứ như mơ, chỉ một ánh nhìn, một cử chỉ nhã nhặn, và lã lứơt trong điệu vũ tình tứ là lòng nàng đã ngà say. Lối nói chuyện rất thực tế, biết ga lăng và hơi ôn hoà chút xíu...Chỉ tình cờ thôi mà sao khó quên đến thế, đời sống do vậy mà xáo trộn.
Nàng đã đôi lần tự hỏi, tự nói với hồn mình:
- Hình như ta đã yêu? người ta chỉ mới mời mày nhảy thôi, mà mày đã cảm mất rồi, mày sao dễ rung động thế?
Và nàng dặn dò bản thân:
-Không, không đựơc Trinh ơi, mày đừng buông thả, đừng để ngưòi ta chiếm lấy trái tim mày một cách dễ dàng, mày còn có việc học, mày còn phải thi tú tài nữa, không đựơc xao lãng hãy quên đi, hãy quên đi...!
-Trinh! Văn Khánh đứng ngoài cổng khẽ gọi, Khánh hỏi:
-Em đang nghĩ gì vậy?
Giọng chàng cắt đứt dòng suy nghĩ, nàng giật mình lúng túng, ngước mắt nhìn chàng. Trinh đáp bừa:
-Ơ...em có nghĩ gì đâu- nàng nhổm người đứng dậy, nhanh tay mở cổng- anh vào nhà chơi!
Văn Khánh cài chốt cẩn thận, vừa đi vừa hỏi:
-Nói anh nghe em đang nghĩ gì thế?
Nàng chối:
-Đã bảo là không có mà!
-Em có!
-Không!
-Thế sao nói chuyện một mình
Lệ Trinh đỏ mặt, cụp mắt xuống, nàng lãng sang một vấn đề khác
-Anh tới tìm anh hai đúng không? Được rồi anh chờ đó, em đi gọi!
Nàng chạy nhanh lên bậc tam cấp, chàng dõi theo lòng nghe thổn thức. Hà Văn tiếp bạn tại phòng khách, chưa kịp ngồi xuống ghế Văn đã hỏi:
-Đến tìm tao chắc có thông điệp mới hử?
Văn Khánh châm điếu thuốc, phì phèo nhả khói nhưng cũng đáp lời bạn qua cái đầu gục gặc, mắt Văn chợt sáng hoắc:
-Thông điệp mùa xuân hay mùa đông
-Mùa xuân! tối nay con Vân và nhỏ bạn nó đi hát ở Vọng Lầu Cát. Sáu giờ mày có mặt tại điểm xung kích
-Đi đường đột thế có thành kẻ vô duyên không?
-Vô duyên cũng mặc, mày không nhanh tay thằng khác lẹ chân cũng vậy thôi. Anh hùng sợ "ế" chứ đâu sợ "ê"
Văn cười:
-Tao chẳng biết nói gì khi gặp mặt, tao không có thiếu ăn nói, nói một hồi là huỵch tẹt tùm lum. Tao không thể nói rằng mình vô tình, ngẩu nhiên buồn rồi đi hát một mình
-Ai cho phép mày đi một mình, tao tính sơ bộ đã có ba mình rồi đó
Văn kêu to:
-Ba mình!
-Ừ, còn tao và em gái mày bỏ ở đâu hả thằng quỷ
Hà Văn trợn trừng mắt:
-Mày có ý đồ
-Công bằng thôi? sao có đi không?
-"Chữ yêu gắn liền với chữ liều" dại sao bỏ lỡ hi hi
Khánh ở nhà Văn dùng cơm, chơi tới chiều mới chịu về. Hà Văn tiển bạn hữu ra cổng mà vui phơi phới. Cơ hội làm quen có một không hai, tới nhà ngại, còn gặp ngoài công cộng thì phải chờ duyên may. Hình bóng người thiếu nữ bên phím đàn Piano chập choạng trong ráng hồng đẹp tuyệt.
******
Hà Văn gõ cửa phòng em, Lệ Trinh ra mở:
-Anh hai, có chuyện gì? nàng hỏi
Văn nhìn em ái ngại, chàng nuốt ực nứơc bọt cho thông cổ, cho cái cục khó nói trôi đi xuống dạ dày
-Anh muốn nhờ em giúp tí việc, không biết em có sẳn lòng...?
-Anh khách sáo quá- Trinh ngạc nhiên, nàng có chút ngờ vực, vội hỏi- chuyện anh nhờ có khó không?
Văn máy móc:
-Rất dễ, em đi hát với anh thôi
-Sao tự dưng anh rủ em đi hát, lạ quá- nàng chau mày- anh có mưu mô gì thế?
Văn quắc mắt với em, giọng đanh thép bắt buộc
-Tóm lại mày phải đi, hạnh phúc tao thành hay vỡ đều do ở mày đó
Lệ Trinh mặt tái xanh, nàng sợ thấy anh hai những lúc thế này, anh hai mà giận chẳng khác nào thiên lôi. Nàng còn hơi dè dặt:
-Nghiêm trọng vậy sao anh?
Văn gật mạnh đầu, nàng khổ sở hỏi thêm
-Nhưng...nhưng em cần anh cho biết lý do
Chàng phẩy tay, gắt gỏng:
-Mày tới đó rồi hẳn hay
Lệ Trinh rụt rè:
-Vậy chừng nào?
-Ngay bây giờ, em vào thay áo đi
-Vâng- nàng bực bôị khi phải phục tùng những việc không rõ ràng, nên tức anh ách rủa thầm chàng - người gì đâu dữ như cọp!
Không biết anh hai có nghe không, mà mắt anh hai trợn trắng tròng, nàng khiếp đảm nên vội đóng sầm cửa lại
/10
|