Sau đó một khoảng thời gian Mạnh Cổ không gặp lại Trần Nhược Vũ, cho đến một ngày, khi anh lái xe qua siêu thị, nhớ tới trong nhà đồ ăn đã hết, anh dừng lại ghé vào mua mấy thứ.
Siêu thị này cũng không có gì đặc biệt nhưng vì đây là lần đầu anh tới mua nên không thông thạo các gian hàng cho lắm, anh đành chậm rãi đi tìm đồ cần mua, khi đẩy xe hàng đi qua một gian hàng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, chấn động vô cùng lớn. Anh quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là có người đang làm đổ ‘ núi ‘ giấy vệ sinh.
Ánh mắt của anh rất nhanh nhạy loáng cái đã nhìn thấy Trần Nhược Vũ, dáng vẻ cô lén lút vẻ mặt thì hốt hoảng, giống như không thể vùi ngay đầu vào đống giấy vệ sinh đã bị làm đổ dưới đất, khiến cho ai chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết chuyện này do cô gây ra.
Mạnh Cổ bật cười, cô gái này đúng là có chút lí thú, đi đến đâu cũng đổ đình đổ chùa tới đó.
Anh đang do dự xem có nên tới gần hay không, hù dọa cô một chút. Do dự bởi cả hai miễn cưỡng cũng được xem là bạn bè nhưng cô lại đang có ý với anh, mà chuyện này thì anh chẳng thích chút nào.
Đang do dự xem có nên tới không, đang định đẩy xe đi thì không biết có một người đẩy xe đi ngang qua, anh đành quẹo sang một bên, vừa hay có đồ anh đang cần mua. Vì thế anh đứng ở đó chọn đồ một lúc, sau đó lại nghe thấy tiếng Trần Nhược Vũ cùng một người nào đấy đang phân biệt cao thấp.
Hóa ra là như này, bà thím bị một đứa nhỏ đụng vào thắt lưng, tiện đây bà thím mượn đề tài này để mắng nhiếc đủ kiểu, và cô tiểu thư Trần Nhược Vũ thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ bắt đầu tung chưởng. Cô ngăn cản việc bà thím đang chửi bới loạn xạ trong siêu thị, còn rất phóng khoáng lấy ra 3 tệ rưỡi nói rằng sẽ chiêu đãi tiền đăng kí khám bệnh của bà thím. Làm cho bà thím chỉ còn cách xoay người rời đi, mặc kệ không để ý tới cô.
Mạnh Cổ đi ra, vừa hay thấy khuôn mặt Trần Nhược Vũ lộ ra vẻ: “ may quá bà ấy không lấy tiền”, cô vui vẻ cất 3 tệ rưỡi vào trong ví.
Hành động này của cô khiến Mạnh Cổ bật cười, đúng là quá hẹp hòi, keo kiệt đến thế mà còn bỏ tiền ra vờ như anh hùng.
Vì thế Mạnh Cổ chẳng cần suy nghĩ gì nhiều cố ý xếp hàng phía sau của Trần Nhược Vũ, tiếp cận cô. Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh tỏ ra phấn khích vô cùng. Lúc đầu cô tỏ ra phấn khích sau đó cố đè nén cảm giác này xuống thành bình tĩnh, rồi tỏ ra rất thản nhiên. Kiểu phản ứng này phải gọi là thỏ con đội lốt gấu lớn khiến anh bật cười ha hả.
Thế nhưng anh không biết vì sao Trần Nhược Vũ đột nhiên không tới tìm anh nữa. Có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, hiểu được hai người không có khả năng rồi ư? Nhưng nếu là vậy thì phản ứng vừa rồi của cô có vẻ không hợp tình hợp lí cho lắm.
Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ cảm thấy rất tò mò.
Lại một lần nữa gặp được Trần Nhược Vũ ở một quán nước, cô đang ngồi xem mắt.
Anh nên đưa ra kết luận gì cho tình cảnh này nhỉ? Đúng rồi, đi đến đâu đổ đình đổ chùa đến đó, rất phù hợp với hoàn cảnh này.
Bởi lẽ.
Người khác đi xem mắt một là xấu hổ, hai là sẽ tỏ vẻ ngần ngại hoặc ra về trong thất vọng. Còn cô, đi xem mắt ra sao ư? Vô cùng dũng cảm, rất tự nhiên còn giới thiệu các gói bảo hiểm nữa chứ.
Đúng rồi, cô làm nghề bán bảo hiểm, tuy rằng công việc này không ổn định. Nhưng thân là bác sĩ anh cũng đã gặp qua nhiều loại người cho nên không thể kì thị công việc của người khác, đều là công việc cả thôi, có việc làm là tốt rồi.
Cô bán bảo hiểm và đang môi giới cho khách hàng không phải là điều khiến anh ngứa mắt.
Anh từ chối cô bởi rất nhiều nguyên nhân, nhất là khi anh cảm thấy cô coi việc theo đuổi anh như đang chơi trò chơi. Mỗi lần đối diện với anh cô đều tỏ ra rất hồi hộp nhưng không có cảm giác là cô yêu anh. Đương nhiên, anh là một người đàn ông đã trưởng thành không muốn chơi mấy trò vô bổ này.
Thứ hai, anh cũng biết cô và anh không thể là một đôi. Bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc đều khác nhau rất nhiều. Anh hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chọn cô là đối tượng để yêu đương. Đừng nói là chỉ nói chuyện qua điện thoại, cho dù đối diện trực tiếp cũng chẳng thể đối thoại trong hòa bình được. Những chuyện cô gây ra anh còn nhớ rất rõ. Mà cô cũng không phải là kiểu người anh có thể thích được.
Được rồi, anh thừa nhận, anh là người đàn ông hơi soi mói một chút, tật xấu của anh cũng rất nhiều. Nhưng không có cảm giác là không có cảm giác, không cảm nhận được là không cảm nhận được, không thể miễn cưỡng, không thể đồng ý, cũng không thể chấp nhận.
Trong công việc đã bề bộn cho nên không thể tùy tiện chấp nhận một ai đó, cảm giác phải là đầu tiên, hoàn toàn có thể từ chối bất kì ai đó nếu không phù hợp, cho nên việc anh soi mói cũng chẳng có gì là sai cả.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi anh, anh tính toán đi tính toán lại số lượng người con gái theo đuổi anh, điều kiện của cô là tệ nhất, không đồng loại với anh nhất, cách xa với hình mẫu người con gái anh thích.
Cho nên, anh và cô là chuyện không thể nào.
Có điều, anh không ngại cũng cô làm bạn bè bình thường. Cô hẳn là một người bạn tốt, tính cách rất thú vị, đối với người khác cũng rất thật lòng, nếu chỉ làm bạn bè thôi thì anh chấp nhận được.
Cho nên khi anh cùng bạn rời khỏi quán nước đó, chào tạm biệt với bạn bè xong, anh đột nhiên nghĩ tới đám Doãn Tắc đang chuẩn bị hội hè chè chén, anh nghĩ đây chính là cơ hội anh biểu đạt thiện ý muốn làm bạn với cô.
Có lẽ trước đây anh từ chối thẳng thừng quá khiến cô cảm thấy còn ngại ngùng khi gặp anh, vậy nên anh cần chủ động một chút hẹn cô cùng đi tới đó, mọi người giữ mối quan hệ bạn bè cũng khá ổn. Dù sao lấy quan hệ giữa Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam ra để nói thì sau này anh và Trần Nhược Vũ còn phải gặp nhau dài dài. Cải thiện quan hệ là điều tất yếu.
Anh trở lại quán nước vốn định cùng cô nói về vụ đàn đúm của Doãn Tắc. Thế nhưng anh không nghĩ tới rằng người con gái này đang cùng tên xem mắt dám ám chỉ anh là gay.
Anh không kì thị người gay, thậm chí anh cũng có bạn là gay. Nhưng anh rất để ý chuyện bị người khác bịa đặt nói sau lưng.
Tình hình như này, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống chi anh là một người đàn ông cực kì nam tính.
Mạnh Cổ không thể chấp nhận được chuyện này, tận mắt chứng kiến cô gây ra chuyện thị phi này, anh vô cùng tức giận.
Vì thế anh biểu đạt rõ thái độ bất mãn của mình với cô. Thậm chí anh còn nói lời cay độc, anh yêu cầu cô đừng có nói xấu sau lưng của người khác, tốt nhất là đừng tới tụ tập với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Nên gọi điện cho Cao Ngữ Lam tìm một lí do nào đó mà từ chối không tới được, nếu không khi gặp nhau rồi đôi bên chỉ thấy khó chịu.
Anh nhìn thấy được vẻ hối hận và đau khổ hiện lên trên mặt cô, anh cảm thấy cô xứng đáng bị như vậy. Sau đó, anh rời đi.
Anh đối với chuyện vì sao cô buông tha cho anh một chút tò mò cũng không có. Anh cảm thấy may mắn khi cách xa được người con gái như vậy. Ấn tượng về cô trong mắt anh hoàn toàn sụp đổ.
Không tốn quá nhiều thời gian Mạnh Cổ đã có thể đá bay Trần Nhược Vũ ra khỏi đầu. Bởi vì vừa về tới nhà, anh nhận được điện thoại của Lôi Phong, bàn mạt chược ba người đang thiếu một, rủ anh qua chơi. Anh đồng ý. Sau khi lái xe được nửa đường thì trời mưa, mà mấy cái tên vô lương tâm kia còn sai khiến anh đi mùa đo ăn vặt và đồ ăn khuya, anh đành rẽ vào một siêu thị nhỏ để vào mua.
Không hề nghĩ rằng, lúc đi ra khỏi cửa siêu thị nhỏ anh gặp lại Trần Nhược Vũ.
Đây có phải là một kiểu duyên phận?
Anh rất kinh ngạc, anh còn cảm thấy cô kinh ngạc hơn cả anh. Cô giống như bị thợ săn cầm súng săn đang đuổi theo sau, còn cô là một con thỏ, chạy nhanh đến mức mất dạng trong cơn mưa.
Mạnh Cổ nhất thời bị mê hoặc, cô gái này, thực sự khiến người ta không thể tìm được từ thích hợp để hình dung.
Tìm không thấy thì tìm không thấy, anh cũng chẳng muốn hình dung cô. Cô đâu là gì với anh, bọn họ hai người hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau.
Mạnh Cổ nghĩ như vậy nhưng Trần Nhược Vũ không buông tha cho anh.
Anh còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày thứ Sáu, đó là một ngày đối với đại đa số dân đi làm công chức mà nói đó là một ngày vô cùng thoải mái, cuối tuần, có thể nghỉ ngơi.
Nhưng đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, đó cũng là ngày như đi đánh giặc.
Hôm nay Mạnh Cổ vừa đánh một trận vô cùng ác liệt, đến nửa đêm có ca phẫu thuật cấp cứu, hơn nữa anh phải phẫu thuật trong mấy tiếng liền, đến ba giờ sáng mới được nghỉ ngơi, trở về văn phòng trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi, có thể đánh một giấc ngon lành.
Thế nhưng anh vừa ngủ được một lúc, vừa vào giấc được một chút thì có tiếng điện thoại vang lên. Anh sợ tới mức giật nảy cả mình, nghĩ đến chắc có ca cấp cứu nào đây, kết quả khi nhìn vào màn hình, hóa ra là Trần Nhược Vũ.
Lại là người con gái này!
Trời có giết cô ấy thì vào tầm này cũng không phải là lúc gọi điện thoại cho anh! Anh do dự nửa giây, nhưng vẫn bấm nút nghe, anh sợ cô có phải bộc phát căn bệnh mãn tính nào đó cần cầu cứu đến bác sĩ hay không, mà anh chính là vị bác sĩ duy nhất cô quen biết.
Kết quả! Con mẹ nó, người con gái dám gây sự với anh!
Cô dám gây sự với anh!
Đổi lại một lời xin lỗi chân thành thì cô tỏ ra kiêu ngạo với anh! Còn chọn cái thời gian ban đêm người ta đi ngủ để gọi mấy cú điện thoại quỷ quái này!
Gây sự xong, còn dám dập điện thoại trước anh.
Quá đủ rồi!
Hay cô nghĩ rằng làm thế này sẽ gây sự chú ý với anh? Cô khiến anh phải nhớ mãi không quên?
Được, anh sẽ nhớ kĩ!
Giữa nam và nữ ngoại trừ tình yêu ra, còn có một dạng tình cảm khác chính là: HẬN TÌNH!
Siêu thị này cũng không có gì đặc biệt nhưng vì đây là lần đầu anh tới mua nên không thông thạo các gian hàng cho lắm, anh đành chậm rãi đi tìm đồ cần mua, khi đẩy xe hàng đi qua một gian hàng, chợt nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, chấn động vô cùng lớn. Anh quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên là có người đang làm đổ ‘ núi ‘ giấy vệ sinh.
Ánh mắt của anh rất nhanh nhạy loáng cái đã nhìn thấy Trần Nhược Vũ, dáng vẻ cô lén lút vẻ mặt thì hốt hoảng, giống như không thể vùi ngay đầu vào đống giấy vệ sinh đã bị làm đổ dưới đất, khiến cho ai chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết chuyện này do cô gây ra.
Mạnh Cổ bật cười, cô gái này đúng là có chút lí thú, đi đến đâu cũng đổ đình đổ chùa tới đó.
Anh đang do dự xem có nên tới gần hay không, hù dọa cô một chút. Do dự bởi cả hai miễn cưỡng cũng được xem là bạn bè nhưng cô lại đang có ý với anh, mà chuyện này thì anh chẳng thích chút nào.
Đang do dự xem có nên tới không, đang định đẩy xe đi thì không biết có một người đẩy xe đi ngang qua, anh đành quẹo sang một bên, vừa hay có đồ anh đang cần mua. Vì thế anh đứng ở đó chọn đồ một lúc, sau đó lại nghe thấy tiếng Trần Nhược Vũ cùng một người nào đấy đang phân biệt cao thấp.
Hóa ra là như này, bà thím bị một đứa nhỏ đụng vào thắt lưng, tiện đây bà thím mượn đề tài này để mắng nhiếc đủ kiểu, và cô tiểu thư Trần Nhược Vũ thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ bắt đầu tung chưởng. Cô ngăn cản việc bà thím đang chửi bới loạn xạ trong siêu thị, còn rất phóng khoáng lấy ra 3 tệ rưỡi nói rằng sẽ chiêu đãi tiền đăng kí khám bệnh của bà thím. Làm cho bà thím chỉ còn cách xoay người rời đi, mặc kệ không để ý tới cô.
Mạnh Cổ đi ra, vừa hay thấy khuôn mặt Trần Nhược Vũ lộ ra vẻ: “ may quá bà ấy không lấy tiền”, cô vui vẻ cất 3 tệ rưỡi vào trong ví.
Hành động này của cô khiến Mạnh Cổ bật cười, đúng là quá hẹp hòi, keo kiệt đến thế mà còn bỏ tiền ra vờ như anh hùng.
Vì thế Mạnh Cổ chẳng cần suy nghĩ gì nhiều cố ý xếp hàng phía sau của Trần Nhược Vũ, tiếp cận cô. Trần Nhược Vũ nhìn thấy anh tỏ ra phấn khích vô cùng. Lúc đầu cô tỏ ra phấn khích sau đó cố đè nén cảm giác này xuống thành bình tĩnh, rồi tỏ ra rất thản nhiên. Kiểu phản ứng này phải gọi là thỏ con đội lốt gấu lớn khiến anh bật cười ha hả.
Thế nhưng anh không biết vì sao Trần Nhược Vũ đột nhiên không tới tìm anh nữa. Có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, hiểu được hai người không có khả năng rồi ư? Nhưng nếu là vậy thì phản ứng vừa rồi của cô có vẻ không hợp tình hợp lí cho lắm.
Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Mạnh Cổ cảm thấy rất tò mò.
Lại một lần nữa gặp được Trần Nhược Vũ ở một quán nước, cô đang ngồi xem mắt.
Anh nên đưa ra kết luận gì cho tình cảnh này nhỉ? Đúng rồi, đi đến đâu đổ đình đổ chùa đến đó, rất phù hợp với hoàn cảnh này.
Bởi lẽ.
Người khác đi xem mắt một là xấu hổ, hai là sẽ tỏ vẻ ngần ngại hoặc ra về trong thất vọng. Còn cô, đi xem mắt ra sao ư? Vô cùng dũng cảm, rất tự nhiên còn giới thiệu các gói bảo hiểm nữa chứ.
Đúng rồi, cô làm nghề bán bảo hiểm, tuy rằng công việc này không ổn định. Nhưng thân là bác sĩ anh cũng đã gặp qua nhiều loại người cho nên không thể kì thị công việc của người khác, đều là công việc cả thôi, có việc làm là tốt rồi.
Cô bán bảo hiểm và đang môi giới cho khách hàng không phải là điều khiến anh ngứa mắt.
Anh từ chối cô bởi rất nhiều nguyên nhân, nhất là khi anh cảm thấy cô coi việc theo đuổi anh như đang chơi trò chơi. Mỗi lần đối diện với anh cô đều tỏ ra rất hồi hộp nhưng không có cảm giác là cô yêu anh. Đương nhiên, anh là một người đàn ông đã trưởng thành không muốn chơi mấy trò vô bổ này.
Thứ hai, anh cũng biết cô và anh không thể là một đôi. Bọn họ là hai người ở hai thế giới khác nhau, cá tính, sở thích, học thức, gia đình, công việc đều khác nhau rất nhiều. Anh hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ chọn cô là đối tượng để yêu đương. Đừng nói là chỉ nói chuyện qua điện thoại, cho dù đối diện trực tiếp cũng chẳng thể đối thoại trong hòa bình được. Những chuyện cô gây ra anh còn nhớ rất rõ. Mà cô cũng không phải là kiểu người anh có thể thích được.
Được rồi, anh thừa nhận, anh là người đàn ông hơi soi mói một chút, tật xấu của anh cũng rất nhiều. Nhưng không có cảm giác là không có cảm giác, không cảm nhận được là không cảm nhận được, không thể miễn cưỡng, không thể đồng ý, cũng không thể chấp nhận.
Trong công việc đã bề bộn cho nên không thể tùy tiện chấp nhận một ai đó, cảm giác phải là đầu tiên, hoàn toàn có thể từ chối bất kì ai đó nếu không phù hợp, cho nên việc anh soi mói cũng chẳng có gì là sai cả.
Nói tóm lại, Trần Nhược Vũ theo đuổi anh, anh tính toán đi tính toán lại số lượng người con gái theo đuổi anh, điều kiện của cô là tệ nhất, không đồng loại với anh nhất, cách xa với hình mẫu người con gái anh thích.
Cho nên, anh và cô là chuyện không thể nào.
Có điều, anh không ngại cũng cô làm bạn bè bình thường. Cô hẳn là một người bạn tốt, tính cách rất thú vị, đối với người khác cũng rất thật lòng, nếu chỉ làm bạn bè thôi thì anh chấp nhận được.
Cho nên khi anh cùng bạn rời khỏi quán nước đó, chào tạm biệt với bạn bè xong, anh đột nhiên nghĩ tới đám Doãn Tắc đang chuẩn bị hội hè chè chén, anh nghĩ đây chính là cơ hội anh biểu đạt thiện ý muốn làm bạn với cô.
Có lẽ trước đây anh từ chối thẳng thừng quá khiến cô cảm thấy còn ngại ngùng khi gặp anh, vậy nên anh cần chủ động một chút hẹn cô cùng đi tới đó, mọi người giữ mối quan hệ bạn bè cũng khá ổn. Dù sao lấy quan hệ giữa Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam ra để nói thì sau này anh và Trần Nhược Vũ còn phải gặp nhau dài dài. Cải thiện quan hệ là điều tất yếu.
Anh trở lại quán nước vốn định cùng cô nói về vụ đàn đúm của Doãn Tắc. Thế nhưng anh không nghĩ tới rằng người con gái này đang cùng tên xem mắt dám ám chỉ anh là gay.
Anh không kì thị người gay, thậm chí anh cũng có bạn là gay. Nhưng anh rất để ý chuyện bị người khác bịa đặt nói sau lưng.
Tình hình như này, liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông. Huống chi anh là một người đàn ông cực kì nam tính.
Mạnh Cổ không thể chấp nhận được chuyện này, tận mắt chứng kiến cô gây ra chuyện thị phi này, anh vô cùng tức giận.
Vì thế anh biểu đạt rõ thái độ bất mãn của mình với cô. Thậm chí anh còn nói lời cay độc, anh yêu cầu cô đừng có nói xấu sau lưng của người khác, tốt nhất là đừng tới tụ tập với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam. Nên gọi điện cho Cao Ngữ Lam tìm một lí do nào đó mà từ chối không tới được, nếu không khi gặp nhau rồi đôi bên chỉ thấy khó chịu.
Anh nhìn thấy được vẻ hối hận và đau khổ hiện lên trên mặt cô, anh cảm thấy cô xứng đáng bị như vậy. Sau đó, anh rời đi.
Anh đối với chuyện vì sao cô buông tha cho anh một chút tò mò cũng không có. Anh cảm thấy may mắn khi cách xa được người con gái như vậy. Ấn tượng về cô trong mắt anh hoàn toàn sụp đổ.
Không tốn quá nhiều thời gian Mạnh Cổ đã có thể đá bay Trần Nhược Vũ ra khỏi đầu. Bởi vì vừa về tới nhà, anh nhận được điện thoại của Lôi Phong, bàn mạt chược ba người đang thiếu một, rủ anh qua chơi. Anh đồng ý. Sau khi lái xe được nửa đường thì trời mưa, mà mấy cái tên vô lương tâm kia còn sai khiến anh đi mùa đo ăn vặt và đồ ăn khuya, anh đành rẽ vào một siêu thị nhỏ để vào mua.
Không hề nghĩ rằng, lúc đi ra khỏi cửa siêu thị nhỏ anh gặp lại Trần Nhược Vũ.
Đây có phải là một kiểu duyên phận?
Anh rất kinh ngạc, anh còn cảm thấy cô kinh ngạc hơn cả anh. Cô giống như bị thợ săn cầm súng săn đang đuổi theo sau, còn cô là một con thỏ, chạy nhanh đến mức mất dạng trong cơn mưa.
Mạnh Cổ nhất thời bị mê hoặc, cô gái này, thực sự khiến người ta không thể tìm được từ thích hợp để hình dung.
Tìm không thấy thì tìm không thấy, anh cũng chẳng muốn hình dung cô. Cô đâu là gì với anh, bọn họ hai người hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau.
Mạnh Cổ nghĩ như vậy nhưng Trần Nhược Vũ không buông tha cho anh.
Anh còn nhớ rất rõ hôm đó là ngày thứ Sáu, đó là một ngày đối với đại đa số dân đi làm công chức mà nói đó là một ngày vô cùng thoải mái, cuối tuần, có thể nghỉ ngơi.
Nhưng đối với bác sĩ ngoại khoa mà nói, đó cũng là ngày như đi đánh giặc.
Hôm nay Mạnh Cổ vừa đánh một trận vô cùng ác liệt, đến nửa đêm có ca phẫu thuật cấp cứu, hơn nữa anh phải phẫu thuật trong mấy tiếng liền, đến ba giờ sáng mới được nghỉ ngơi, trở về văn phòng trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi, có thể đánh một giấc ngon lành.
Thế nhưng anh vừa ngủ được một lúc, vừa vào giấc được một chút thì có tiếng điện thoại vang lên. Anh sợ tới mức giật nảy cả mình, nghĩ đến chắc có ca cấp cứu nào đây, kết quả khi nhìn vào màn hình, hóa ra là Trần Nhược Vũ.
Lại là người con gái này!
Trời có giết cô ấy thì vào tầm này cũng không phải là lúc gọi điện thoại cho anh! Anh do dự nửa giây, nhưng vẫn bấm nút nghe, anh sợ cô có phải bộc phát căn bệnh mãn tính nào đó cần cầu cứu đến bác sĩ hay không, mà anh chính là vị bác sĩ duy nhất cô quen biết.
Kết quả! Con mẹ nó, người con gái dám gây sự với anh!
Cô dám gây sự với anh!
Đổi lại một lời xin lỗi chân thành thì cô tỏ ra kiêu ngạo với anh! Còn chọn cái thời gian ban đêm người ta đi ngủ để gọi mấy cú điện thoại quỷ quái này!
Gây sự xong, còn dám dập điện thoại trước anh.
Quá đủ rồi!
Hay cô nghĩ rằng làm thế này sẽ gây sự chú ý với anh? Cô khiến anh phải nhớ mãi không quên?
Được, anh sẽ nhớ kĩ!
Giữa nam và nữ ngoại trừ tình yêu ra, còn có một dạng tình cảm khác chính là: HẬN TÌNH!
/81
|