Tối hôm qua, gió thổi suốt đêm ngoài cửa sổ.
Cảnh Tự mở mắt, cô vợ nhỏ còn đang ngủ say trong lòng ngực anh, làn da trắng nõn có mấy vết đỏ, khoé mắt dính nước do tối qua còn sót lại.
Lần đầu tiên anh biết rằng một cô gái sẽ khóc khi hạnh phúc, những tiếng thút thít như muốn khuấy động trái tim anh.
Nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng Cảnh Tự mềm nhũn, lấy khăn giấy lau sạch sẽ nước mắt của cô, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, dọn dẹp quần áo vứt lung tung trên sàn nhà, còn ba bốn cái… vỏ bọc hình vuông ném vào thùng rác.
…
Lục Chúc Chúc mở mắt, người bên cạnh cô đã dậy sớm mà không đánh thức cô, làm cô ngủ đến giữa trưa.
Lục Chúc Chúc duỗi người, căn phòng bừa bãi đã được dọn sạch qua một lần, cây bạc hà trên ban công cũng được tưới nước, xanh biếc.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, lười biếng nhìn chính mình trong gương.
Tối hôm qua không hề ngủ được.
Người con trai khi thì dịu dàng, khi thì dã thú, thành công chiếm đất.
Cô không có sức lực chống cự, trên cổ toàn là dấu vết chi chít đến ghê người.
Cô mặc một cái áo lông có cổ, che mấy “dâu tây nhỏ” trên cổ.
Đi ra khỏi phòng ngủ thì chân cô run rẩy.
Tác dụng chậm còn mạnh quá.
Mở cửa phòng bếp, là Cảnh Tự mặc tạp dề hoa nhỏ đang đứng nấu ăn.
Rõ ràng là đêm qua anh cũng không ngủ, sao tinh lực còn dồi dào thế chứ.
Lục Chúc Chúc đưa ra kết luận.
Đàn ông đúng là sinh vật khủng bố.
“Tỉnh rồi à.” Cảnh Tự chỉ cái ly trên bàn: “Nước mật ong, em uống hết đi.”
Lục Chúc Chúc nghe lời bưng ly nước lên, thấy anh đi đến gần cô thì lại tránh đi theo bản năng.
Sau tối hôm qua thì cô bắt đầu sợ anh rồi!
Cảnh Tự để ý đến hành động của cô gái nhỏ, khoé mắt liếc qua, hỏi: “Sợ anh hả?”
Lục Chúc Chúc uống một ngụm nước mật ong, hơi oán trách nói: “Tại anh bắt nạt em.”
“Anh bắt nạt em?” Cảnh Tự cảm thấy oan uổng, đến bên cạnh ôm lấy eo cô, nói thì thầm bên tai: “Là ai khóc lóc không cho anh ra ngoài.”
Gương mặt Lục Chúc Chúc đỏ lên, vội vàng che miệng anh lại: “Không được nói!”
Biết xấu hổ không cơ chứ!
Cảnh Tự thuận thế hôn mu bàn tay cô.
Cô vợ nhỏ nũng nịu trước mặt là nơi chứa đựng mọi khao khát lẫn niềm tin của anh.
…
Hôn lễ được cử hành bên bờ biển, Lục Chúc Chúc mời bạn học từ thơ ấu đến bạn học thời đại học, thuê máy bay đón mọi người đến tham dự.
Bầu trời trong xanh gió biển dịu nhẹ, vỏ sò màu trắng với hoa trắng nhỏ được trang trí giản dị.
Lục Chúc Chúc mặc váy cười trắng tinh, dẫm lên thảm hoa mềm xốp, từ Lục Hoài Nhu nắm tay cô, chính thức giao đến tay Cảnh Tự.
Nghi thức hôn lễ được cử hành theo cách đơn giản nhất, lời thề, trao đổi nhẫn, sau đó ôm hôn.
Người đàn ông trước mặt mặc tây trang phẳng phiu, biểu cảm nghiêm túc mà thành kính trong từng bước đi, cho dù đến lúc ôm hôn cũng nghiêm túc như vậy.
Đây là cô gái anh nhớ thương nhiều năm, cũng là cô vợ mà anh phải bảo vệ suốt đời này.
…
Lục Chúc Chúc ở lại trường, chuẩn bị làm việc ở viện nghiên cứu, đây là viện nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cả nước, có thể làm việc ở đây thì không quá khi được bảo là “nhà khoa học”.
Lục Hoài Nhu trông chờ nhà họ Lục có thể dào tạo ra một nhà khoa học, không ngờ ước nguyện của ông đã được thực hiện.
Bây giờ cháu gái và cháu rể cũng đã dọn đến nhà họ Lục.
Sau khi ông về hưu thì ngày nào cũng nuôi cá, chăm hoa lan, sinh hoạt tuổi già rất tự tại.
Tập thể dục là thói quen ông đã kiên trì bao năm nay, biết rằng sẽ đến lúc rời xa bé con của mình nhưng ông muốn trì hoãn ngày này lại càng lâu càng tốt.
Sau này ông lại được như ý nguyện mà đón cháu trai cháu gái của mình, giống như Lục Tuyết Lăng năm đó, là một cặp xinh đôi vô cùng đáng yêu.
Sinh hoạt thường ngày cũng càng náo nhiệt.
Cậu bé trai mang họ Cảnh Tự, tên là Cảnh Kỳ; nhà họ Lục cưng con gái nên có gái theo họ Lục, tên là Lục Nam Nam.
Hai đứa nhỏ lớn lên trong nhà họ Lục, ông cố khi thì nghiêm túc khi thì dịu dàng vẫn luôn làm bạn với hai đứa khi trưởng thành.
Lục Hoài Nhu già nên dễ đãng trí, thường xuyên kéo tay Lục Nam Nam gọi là Lục nhỏ.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong hoa viên đào giun, vẻ mặt lấm lem bùn đất, quay đầu lại nói với Lục Hoài Nhu: “Ông cố, con không phải là Lục nhỏ, con là bé Lục nhỏ.”
“Lục Chúc Chúc! Con lại đào hoa lan của ông hả! Muốn bị đánh rồi phải không!”
“Ông cố, con là Lục Nam Nam mà, mẹ con đang đi làm, buổi tối mới về cơ.”
Lục Hoài Nhu nhìn cô bé chằm chằm, sau khi bừng tỉnh mới hiểu rõ.
Cảnh Kỳ thấy ông hơi lạ nên đi đến dưới giàn nho hỏi: “Ông ơi, ông còn nhớ con là không?”
Lục Nam Nam trêu cậu bé, “Anh ơi, anh quên rồi hả, sao ông không nhận ra anh được, buổi sáng ông còn nấu mì cho chúng mình nữa mà!”
Lục Hoài Nhu hét với Cảnh Kỳ: “Thằng nhóc này sao lại đến đây nữa. Suốt ngày cứ quấn lấy Lục Chúc Chúc nhà ta, chờ đó, sớm muộn gì ông đây cũng chuyển nhà!”
Cô bé ngốc Lục Nam Nam cười khanh khách: “Ông cố, đây là anh trai mà!”
“Suốt ngày anh trai anh trai, nó là anh trai gì của con.”
Cảnh Kỳ thấy sai sai nên chạy nhanh gọi điện cho Lục Chúc Chúc: “Mẹ ơi, ông cố bị sao ấy ạ, mẹ mau về đi.”
Lục Chúc Chúc nhận được điện thoại của Cảnh Kỳ thì sợ đến mức run tay, Cảnh Tự lái xe đón cô về nhà.
Dọc đường đi, cô đều lau nước mắt, khóc như một đứa trẻ. Xe chưa dừng lại hẳn mà đã chạy xuống.
Cảnh Tự vội đuổi theo nói: “Ngoan nào, em bình tĩnh chút, ông nội sống đến tuổi này vẫn luôn khoẻ mạnh, không bệnh tật gì. Cho nên dù có xảy ra chuyện gì thì đều sự an bài tốt nhất của trời cao.”
Cô cuộn mình trong lòng ngực anh, nức nở nói: “Nhưng Lục Chúc Chúc không thể không có ông nội.”
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lục Hoài Nhu đứng trước mặt hai người, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Hai đứa làm gì đó?”
Lục Chúc Chúc chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lục Hoài Nhu: “Ông nội… ông… không sao chứ?”
“Sao ông có chuyện gì được.”
Lục Hoài Nhu kéo Lục Chúc Chúc vào, sau đó dùng khăn lông lau nước mắt trên mặt cô, trong miệng lải nhải: “Suốt ngày cứ dăng nắng ở ngoài, mắng hai câu là con khóc, ông không quản con được nữa rồi.”
Lục Chúc Chúc khó hiểu nhìn sang hai đứa bé con nhà mình, hai bạn nhỏ ra hiệu bảo ông cố hơi kì lạ.
Lục Hoài Nhu dùng khăn lau mặt cho Lục Chúc Chúc, sau đó chải tóc cho cô: “Buổi tối con ăn gì?”
“Buổi tối ăn…” Lục Chúc Chúc nói: “Ông nội, để con bảo anh Cảnh Tự nấu cơm, ông nghỉ ngơi đi.”
“Ai?”
“Cảnh Tự.”
“À, thằng nhóc nhà bên hả, nó thì làm gì nấu được cơm.”
Cuối cùng Lục Chúc Chúc cũng biết có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại nhìn Lục Hoài Nhu.
“Đừng nhúc nhích.” Ông tiếp tục chải tóc cho cô: “Ông mới học được kiểu mới trên mạng này, cột kiểu này đi học thì chắc chắn ai cũng sẽ hâm mộ con.”
Lục Chúc Chúc chỉ hai đứa nhỏ bên cạnh: “Ông nội, ông biết hai đứa này là ai không?”
“Không phải bạn con à?”
Lục Chúc Chúc lại rưng rưng, chỉ chính mình: “Vậy con… là ai?”
“Lục nhỏ, con lại chơi gì với ông vậy? Vui không?” Lục Hoài Nhu thắt bím tóc cho Lục Chúc Chúc, sau đó vào bếp bận rộn: “Vẫn ăn mì sợi nhé?”
“Dạ, vâng.”
Cảnh Tự đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lục Chúc Chúc hỏi anh: “Anh ơi, chẳng lẽ đây chính là sự an bài tốt nhất sao?”
“Đúng vậy.”
Già đến mức đãng trí, nhưng vẫn không quên Lục Chúc Chúc.
Hết thảy đều là sự an bài tốt nhất.
*
Hai bạn nhỏ chạy nhanh vào phòng bếp –
“Ông cố ơi, tụi con giúp ông nha!”
“Hai đứa là ai?”
“Là bạn học của bạn Chúc Chúc ạ! Con là Ultraman, còn đây là Heo Peppa.”
Lục Hoài Nhu cười, lấy viên kẹo chocolate từ trong túi đưa cho hai đứa nhỏ: “Ultraman, Peppa, phải hoà đồng với Lục Chúc Chúc nhà ông nhé, ông nội cho hai đứa ăn kẹo.”
“Con muốn ăn kẹo!”
Hai đứa nhỏ nhận lấy viên kẹo chocolate trong tay Lục Hoài Nhu, bóc vỏ ăn hết.
Lục Hoài Nhu dặn dò cả hai: “Ăn kẹo nhà ông rồi thì sau này phải nhường nhịn Lục Chúc Chúc nhà ông một chút, biết chưa?”
Lục Nam Nam nói: “Ông cố, ông tốt với bạn Chúc Chúc quá.”
“Chứ sao.” Lục Hoài Nhu liếc mắt nhìn Lục Chúc Chúc, kiêu ngạo nói –
“Đó là bảo bối của ông mà.”
—HOÀN TOÀN VĂN—
Cảnh Tự mở mắt, cô vợ nhỏ còn đang ngủ say trong lòng ngực anh, làn da trắng nõn có mấy vết đỏ, khoé mắt dính nước do tối qua còn sót lại.
Lần đầu tiên anh biết rằng một cô gái sẽ khóc khi hạnh phúc, những tiếng thút thít như muốn khuấy động trái tim anh.
Nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng Cảnh Tự mềm nhũn, lấy khăn giấy lau sạch sẽ nước mắt của cô, sau đó nhẹ nhàng xuống giường, dọn dẹp quần áo vứt lung tung trên sàn nhà, còn ba bốn cái… vỏ bọc hình vuông ném vào thùng rác.
…
Lục Chúc Chúc mở mắt, người bên cạnh cô đã dậy sớm mà không đánh thức cô, làm cô ngủ đến giữa trưa.
Lục Chúc Chúc duỗi người, căn phòng bừa bãi đã được dọn sạch qua một lần, cây bạc hà trên ban công cũng được tưới nước, xanh biếc.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, lười biếng nhìn chính mình trong gương.
Tối hôm qua không hề ngủ được.
Người con trai khi thì dịu dàng, khi thì dã thú, thành công chiếm đất.
Cô không có sức lực chống cự, trên cổ toàn là dấu vết chi chít đến ghê người.
Cô mặc một cái áo lông có cổ, che mấy “dâu tây nhỏ” trên cổ.
Đi ra khỏi phòng ngủ thì chân cô run rẩy.
Tác dụng chậm còn mạnh quá.
Mở cửa phòng bếp, là Cảnh Tự mặc tạp dề hoa nhỏ đang đứng nấu ăn.
Rõ ràng là đêm qua anh cũng không ngủ, sao tinh lực còn dồi dào thế chứ.
Lục Chúc Chúc đưa ra kết luận.
Đàn ông đúng là sinh vật khủng bố.
“Tỉnh rồi à.” Cảnh Tự chỉ cái ly trên bàn: “Nước mật ong, em uống hết đi.”
Lục Chúc Chúc nghe lời bưng ly nước lên, thấy anh đi đến gần cô thì lại tránh đi theo bản năng.
Sau tối hôm qua thì cô bắt đầu sợ anh rồi!
Cảnh Tự để ý đến hành động của cô gái nhỏ, khoé mắt liếc qua, hỏi: “Sợ anh hả?”
Lục Chúc Chúc uống một ngụm nước mật ong, hơi oán trách nói: “Tại anh bắt nạt em.”
“Anh bắt nạt em?” Cảnh Tự cảm thấy oan uổng, đến bên cạnh ôm lấy eo cô, nói thì thầm bên tai: “Là ai khóc lóc không cho anh ra ngoài.”
Gương mặt Lục Chúc Chúc đỏ lên, vội vàng che miệng anh lại: “Không được nói!”
Biết xấu hổ không cơ chứ!
Cảnh Tự thuận thế hôn mu bàn tay cô.
Cô vợ nhỏ nũng nịu trước mặt là nơi chứa đựng mọi khao khát lẫn niềm tin của anh.
…
Hôn lễ được cử hành bên bờ biển, Lục Chúc Chúc mời bạn học từ thơ ấu đến bạn học thời đại học, thuê máy bay đón mọi người đến tham dự.
Bầu trời trong xanh gió biển dịu nhẹ, vỏ sò màu trắng với hoa trắng nhỏ được trang trí giản dị.
Lục Chúc Chúc mặc váy cười trắng tinh, dẫm lên thảm hoa mềm xốp, từ Lục Hoài Nhu nắm tay cô, chính thức giao đến tay Cảnh Tự.
Nghi thức hôn lễ được cử hành theo cách đơn giản nhất, lời thề, trao đổi nhẫn, sau đó ôm hôn.
Người đàn ông trước mặt mặc tây trang phẳng phiu, biểu cảm nghiêm túc mà thành kính trong từng bước đi, cho dù đến lúc ôm hôn cũng nghiêm túc như vậy.
Đây là cô gái anh nhớ thương nhiều năm, cũng là cô vợ mà anh phải bảo vệ suốt đời này.
…
Lục Chúc Chúc ở lại trường, chuẩn bị làm việc ở viện nghiên cứu, đây là viện nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cả nước, có thể làm việc ở đây thì không quá khi được bảo là “nhà khoa học”.
Lục Hoài Nhu trông chờ nhà họ Lục có thể dào tạo ra một nhà khoa học, không ngờ ước nguyện của ông đã được thực hiện.
Bây giờ cháu gái và cháu rể cũng đã dọn đến nhà họ Lục.
Sau khi ông về hưu thì ngày nào cũng nuôi cá, chăm hoa lan, sinh hoạt tuổi già rất tự tại.
Tập thể dục là thói quen ông đã kiên trì bao năm nay, biết rằng sẽ đến lúc rời xa bé con của mình nhưng ông muốn trì hoãn ngày này lại càng lâu càng tốt.
Sau này ông lại được như ý nguyện mà đón cháu trai cháu gái của mình, giống như Lục Tuyết Lăng năm đó, là một cặp xinh đôi vô cùng đáng yêu.
Sinh hoạt thường ngày cũng càng náo nhiệt.
Cậu bé trai mang họ Cảnh Tự, tên là Cảnh Kỳ; nhà họ Lục cưng con gái nên có gái theo họ Lục, tên là Lục Nam Nam.
Hai đứa nhỏ lớn lên trong nhà họ Lục, ông cố khi thì nghiêm túc khi thì dịu dàng vẫn luôn làm bạn với hai đứa khi trưởng thành.
Lục Hoài Nhu già nên dễ đãng trí, thường xuyên kéo tay Lục Nam Nam gọi là Lục nhỏ.
Cô gái nhỏ ngồi xổm trong hoa viên đào giun, vẻ mặt lấm lem bùn đất, quay đầu lại nói với Lục Hoài Nhu: “Ông cố, con không phải là Lục nhỏ, con là bé Lục nhỏ.”
“Lục Chúc Chúc! Con lại đào hoa lan của ông hả! Muốn bị đánh rồi phải không!”
“Ông cố, con là Lục Nam Nam mà, mẹ con đang đi làm, buổi tối mới về cơ.”
Lục Hoài Nhu nhìn cô bé chằm chằm, sau khi bừng tỉnh mới hiểu rõ.
Cảnh Kỳ thấy ông hơi lạ nên đi đến dưới giàn nho hỏi: “Ông ơi, ông còn nhớ con là không?”
Lục Nam Nam trêu cậu bé, “Anh ơi, anh quên rồi hả, sao ông không nhận ra anh được, buổi sáng ông còn nấu mì cho chúng mình nữa mà!”
Lục Hoài Nhu hét với Cảnh Kỳ: “Thằng nhóc này sao lại đến đây nữa. Suốt ngày cứ quấn lấy Lục Chúc Chúc nhà ta, chờ đó, sớm muộn gì ông đây cũng chuyển nhà!”
Cô bé ngốc Lục Nam Nam cười khanh khách: “Ông cố, đây là anh trai mà!”
“Suốt ngày anh trai anh trai, nó là anh trai gì của con.”
Cảnh Kỳ thấy sai sai nên chạy nhanh gọi điện cho Lục Chúc Chúc: “Mẹ ơi, ông cố bị sao ấy ạ, mẹ mau về đi.”
Lục Chúc Chúc nhận được điện thoại của Cảnh Kỳ thì sợ đến mức run tay, Cảnh Tự lái xe đón cô về nhà.
Dọc đường đi, cô đều lau nước mắt, khóc như một đứa trẻ. Xe chưa dừng lại hẳn mà đã chạy xuống.
Cảnh Tự vội đuổi theo nói: “Ngoan nào, em bình tĩnh chút, ông nội sống đến tuổi này vẫn luôn khoẻ mạnh, không bệnh tật gì. Cho nên dù có xảy ra chuyện gì thì đều sự an bài tốt nhất của trời cao.”
Cô cuộn mình trong lòng ngực anh, nức nở nói: “Nhưng Lục Chúc Chúc không thể không có ông nội.”
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lục Hoài Nhu đứng trước mặt hai người, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: “Hai đứa làm gì đó?”
Lục Chúc Chúc chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lục Hoài Nhu: “Ông nội… ông… không sao chứ?”
“Sao ông có chuyện gì được.”
Lục Hoài Nhu kéo Lục Chúc Chúc vào, sau đó dùng khăn lông lau nước mắt trên mặt cô, trong miệng lải nhải: “Suốt ngày cứ dăng nắng ở ngoài, mắng hai câu là con khóc, ông không quản con được nữa rồi.”
Lục Chúc Chúc khó hiểu nhìn sang hai đứa bé con nhà mình, hai bạn nhỏ ra hiệu bảo ông cố hơi kì lạ.
Lục Hoài Nhu dùng khăn lau mặt cho Lục Chúc Chúc, sau đó chải tóc cho cô: “Buổi tối con ăn gì?”
“Buổi tối ăn…” Lục Chúc Chúc nói: “Ông nội, để con bảo anh Cảnh Tự nấu cơm, ông nghỉ ngơi đi.”
“Ai?”
“Cảnh Tự.”
“À, thằng nhóc nhà bên hả, nó thì làm gì nấu được cơm.”
Cuối cùng Lục Chúc Chúc cũng biết có chuyện gì xảy ra, quay đầu lại nhìn Lục Hoài Nhu.
“Đừng nhúc nhích.” Ông tiếp tục chải tóc cho cô: “Ông mới học được kiểu mới trên mạng này, cột kiểu này đi học thì chắc chắn ai cũng sẽ hâm mộ con.”
Lục Chúc Chúc chỉ hai đứa nhỏ bên cạnh: “Ông nội, ông biết hai đứa này là ai không?”
“Không phải bạn con à?”
Lục Chúc Chúc lại rưng rưng, chỉ chính mình: “Vậy con… là ai?”
“Lục nhỏ, con lại chơi gì với ông vậy? Vui không?” Lục Hoài Nhu thắt bím tóc cho Lục Chúc Chúc, sau đó vào bếp bận rộn: “Vẫn ăn mì sợi nhé?”
“Dạ, vâng.”
Cảnh Tự đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lục Chúc Chúc hỏi anh: “Anh ơi, chẳng lẽ đây chính là sự an bài tốt nhất sao?”
“Đúng vậy.”
Già đến mức đãng trí, nhưng vẫn không quên Lục Chúc Chúc.
Hết thảy đều là sự an bài tốt nhất.
*
Hai bạn nhỏ chạy nhanh vào phòng bếp –
“Ông cố ơi, tụi con giúp ông nha!”
“Hai đứa là ai?”
“Là bạn học của bạn Chúc Chúc ạ! Con là Ultraman, còn đây là Heo Peppa.”
Lục Hoài Nhu cười, lấy viên kẹo chocolate từ trong túi đưa cho hai đứa nhỏ: “Ultraman, Peppa, phải hoà đồng với Lục Chúc Chúc nhà ông nhé, ông nội cho hai đứa ăn kẹo.”
“Con muốn ăn kẹo!”
Hai đứa nhỏ nhận lấy viên kẹo chocolate trong tay Lục Hoài Nhu, bóc vỏ ăn hết.
Lục Hoài Nhu dặn dò cả hai: “Ăn kẹo nhà ông rồi thì sau này phải nhường nhịn Lục Chúc Chúc nhà ông một chút, biết chưa?”
Lục Nam Nam nói: “Ông cố, ông tốt với bạn Chúc Chúc quá.”
“Chứ sao.” Lục Hoài Nhu liếc mắt nhìn Lục Chúc Chúc, kiêu ngạo nói –
“Đó là bảo bối của ông mà.”
—HOÀN TOÀN VĂN—
/90
|