Khi tắc xi đi vào đường riêng nhà Tư Mã thì Khả Na ngồi trong xe cảm thấy về nhà thật tốt.
Mấy ngày nay đi công tác, trong lòng cô đều vẫn sợ người đàn ông kia. Cô đều nhận được điện thoại của em gái và ông nội, hỏi một chút vấn đề kỳ quái, giống như hỏi thay người kia.
Hẳn là anh muốn hỏi?
Không chỉ anh nhớ cô, mà cô cũng nhớ anh.
Nhưng không thể nói ra, phải chôn sâu trong lòng, bởi vì cô biết căn bản hai người không thuộc cùng một thế giới.
Giống như lời anh nói, cô chỉ là người làm được anh nuôi, coi như cô đã cố gắng làm việc để trả ơn, nhưng vẫn có một phần tình cảm riêng tồn tại, huống chi cô còn phải suy nghĩ đến em gái cùng ông nội.
Ai! Trở về rồi nói chuyện với anh là được rồi, dù sao sợ hãi đối với thân thể không tốt.
“Tiểu thư Khả Na, hoan nghênh về nhà.” Xuân Phong cung kính nói.
“Ừ!”
“Thiếu gia cậu ấy….”
“Tôi về phòng trước, gặp anh ấy sau.”
“Nhưng thiếu gia cậu ấy…”
Xuân Phong còn lời chưa nói hết, Khả Na đã đi đến gian phòng đóng cửa lại.
Xuân Phong đứng ở cửa ước chừng có một phút, không biết nên làm sao mới phải đây?
Sau đó anh quyết định không biết là được rồi, chiến tranh giữa bọn họ, nhân vật nhỏ như anh không cần tham gia có vẻ tốt hơn.
Cho nên anh xoay người đi vào bếp tiếp tục bữa tối, dĩ nhiên còn thuận tiện ăn vụng một chút.
********
Kỳ quái?
Cô đã về nhà, còn sửa lại hành lý, tại sao vẫn yên ắng như vậy?
Theo lý thuyết, người đàn ông bá đạo đó đã xuất hiện, mặc dù hai người vẫn chiến tranh lạnh, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt cô, trưng ra bộ mặt đáng ghét cùng cao hứng.
Anh đã định nếu anh mất hứng cũng sẽ khiến người bên cạnh không tốt hơn đại thiếu gia anh.
Cô nghe được tiếng xe, liền đi tới phòng khách, nhìn thấy Nhất Liên tới.
“Anh Nhất Liên.”
“Hi! Na Na, em đi công tác về rồi?” Nhất Liên cười hỏi.
“Vâng! Làm sao anh biết em về?” Nhất Liên không cùng làm trong công ty với cô, cho nên việc công tác của cô anh cũng không biết đi!
Nhất Liên ngồi xuống ghế sa lon cao cấp, cũng bảo cô hầu gái đáng yêu pha cho anh một bình trà hảo hạng.
“Có muốn uống trà ngon em đem từ Nhật Bản về không?” Khả Na hỏi Nhất Liên.
“Được! Hôm nay tới thật là đúng lúc, có lộc ăn.” Nhất Liên cười khiến mắt híp thành một đường.
Vì vậy Khả Na bảo cô hầu gái đi vào phòng cô lấy trà ngon, vừa quay đầu, liền phát hiện Nhất Liên đang nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện nụ cười bất thường.
“Làm sao vậy?”
“Em về, người kia nhất định vui vẻ đến mức muốn bay lên trời rồi.” Nhất Liên cười nói.
“Người nào ạ?” Mặt cô đỏ ửng, trong lòng biết rõ.
“Còn muốn anh nói sao? Đương nhiên là tên si tình kia.”
“Em không có quan hệ như vậy với anh ấy….”
“Anh nhớ đợt trước ở trường học em rất thích cậu ấy, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh cậu ấy chạy tới chạy lui.”
“Đó là anh ấy muốn em cầm cặp sách giúp anh ấy.” Cô sửa lại.
“Hơn nữa tan học cũng đợi cậu ấy ở cổng trường để cùng nhau về.”
“Đó là vì anh ấy muốn em ngăn cản lời tỏ tình của các cô gái.” Công dụng của cô chính là giúp anh ngăn cản hoa đào.
“Nhưng em rất thích cậu ấy.”
“Ai nói vậy?” Khả Na ăn ở hai lòng nói.
“Anh thấy, khi em có vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp, có vẻ có máu có lệ, bởi vì em yêu một người đàn ông, trong mắt ánh sáng lấp lánh, giống như kim cương vậy, hại anh ghen tỵ với Đông Lôi muốn chết, những cô gái khác bị cậu ấy cướp đi coi như xong, ngay cả em cũng không bỏ qua.”
“Anh căn bản không nghĩ như vậy, bởi vì bên người anh cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp để cho anh bận rộn.” Khả Na châm chọc nói.
Nhất Liên thật sự rất thích sự thông minh cùng lý trí của cô. Nhớ ngày đó, anh cũng không tán thành Đông Lôi xem một người như bùa hộ mệnh của mình cột vào bên người, cơ hồ cả đời đều phải là của mình.
Trên thực tế cũng vậy, vì hai đời ông nội có giao tình với đời cụ kị của Đông Lôi, Khả Na phải là người làm của anh, cả đời tận trung với anh.
Nhưng mà trọng điểm là, cô gái nhỏ Khả Na này có thể trấn áp con sư tử Đông Lôi thích đến nơi nơi phách lối điên cuồng hét lên.
“Nếu như thật sự em không thích Lôi, có lẽ em cũng nên nói rõ ràng với cậu ấy, nếu không để cậu ấy hãm sâu, có lẽ càng về sau cậu ấy sẽ vì muốn đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn.” Nhất Lên đề nghị.
“Anh ấy không làm vậy đâu, vì anh ấy chỉ muốn chinh phục em thôi, em biết rõ thân phận của mình.”
“Vậy còn lòng của em thì sao?”
Cô yên lặng không nói.
“Tên ngốc kia ưu điểm gì cũng không có, duy nhất chỉ có sức hút, không riêng gì bề ngoài của cậu ta khiến người khác kinh ngạc, ngay cả cả người cậu ta tản ra sức hút. Người như vậy bình thường sẽ là kẻ lãng tử, cho nên anh hoài nghi ông thầy tướng số kia căn bản là gạt người. Nhưng em cũng biết cậu ấy và những người phụ nữ khác cũng không có kết quả gì, vì cậu ấy sẽ không thật lòng, cũng chưa bao giờ hứa với người phụ nữ khác cái gì….”
“Em không quan tâm, chuyện này không liên quan đến em.”
Gạt người, ngữ điệu quá lạnh lùng của cô đã biểu hiện tất cả.
“Nếu quả thật như vậy, hãy nói rõ với cậu ta, đừng khiến cậu ta ngây ngốc vì em bỏ ra tất cả, cuối cùng đổi lại một câu không đúng ý nguyện, bề ngoài thất tình, như vậy chẳng những toi, càng thêm sẽ đau chết.”
“Em cũng không hy vọng anh ấy như vậy ——“
“Bên ngoài trời mưa.”
Nhất Liên đột nhiên nói những lời này, cắt đứt lời nói của Khả Na.
“Vâng! Nếu như có người không mang ô, nhất định sẽ ướt hết.”
“Đúng vậy! Vậy tốt nhất em nên nhanh nhanh đi lấy ô.”
“Tại sao? Anh phải về sao?”
“Anh về sẽ ngồi xe, sẽ không bị ướt.”
“Nếu như vậy, tại sao em phải đi lấy ô?” Cô cũng không muốn đi ra ngoài.
Ai! Tư Mã Đông Lôi, coi như trời cho cậu dáng dấp đẹp trai, nhưng lại khiến cậu yêu một cô gái chậm lụt.
“Bởi vì có người ngu ngốc học vai nam chính trong phim thần tượng nói muốn đợi ở chỗ rẽ đến khi em trở về, hiện tại tám phần đã ướt hết rồi.” Nhất Liên bâng quơ nói.
“Cái gì?!” Anh ấy biết làm chuyện ngu ngốc như vậy sao? Anh ấy là lãnh đạo của một công ty lớn, không thể làm chuyện ngây thơ như vậy…..
Đáng ghét! Khả Na không nhịn được ở trong lòng không thục nữ chửi nhỏ, anh sẽ làm!
“Mau đi đi mau đi đi! Tự anh sẽ tiếp đãi mình thật tốt, sau đó sẽ nhớ lúc về đóng cửa thật chặt.” Nhất Liên phất tay một cái, bày tỏ bảo cô nhanh đi.
Khả Na vội vàng tới cạnh cửa, nhìn thấy Xuân Phong khẽ cười đứng ở đó, trên tay cầm một cái ô.
“Tiểu thư Khả Na, thiếu gia ở bên ngoài đầu hẻm chính là đoạn quẹo kia.”
“Cảm ơn.”
Nhìn bóng lưng Khả Na phi nước đại, Xuân Phong cảm thấy thật là lãng mạn đó!
Chỗ rẽ là gặp tình yêu, giống như phim thần tượng vậy, tin tưởng kết quả hai người họ sẽ giống vậy.
********
Đồ đại ngốc! Đồ đại ngốc!
Khả Na ở tỏng lòng không ngừng mắng vậy, những vẫn không dừng lại.
Cô chạy qua một sườn dốc dài, khi tới đầu hẻm, không thấy bóng dáng Đông Lôi.
Chẳng lẽ anh đợi không được nên đi về? Hay là rời đi?
Nhưng mà trời mưa, anh có thể chạy đi tránh mưa rồi hả?
Vừa lúc đó, cô nghe được tiếng chó sủa gâu gâu, trong đó còn kèm theo tiếng nguyền rủa quen thuộc, cô lập tức đi tới chỗ phát ra âm thanh.
Cô nhìn thấy một người đàn ông ôm một con chó đứng dưới mái hiên nho nhỏ tránh mưa, Đông Lôi cho con chó nhỏ vào trong áo sơ mi hàng hiệu của mình, cho nên con chó không bị ướt, ngược lại toàn thân anh ướt sũng.
Như vậy còn chưa tính, con chó còn giùng giằng muốn bò ra ngoài, móng vuốt không ngực cào ngực anh, khiến anh kêu lên, mắng nó không biết điều.
“Con chó ngốc, bản thiếu gia phá huỷ áo sơ mi của tao để làm áo mưa cho mày, mày còn không biết điều, chờ tao trở về, liền đem mày nấu thành lẩu chó ăn hết.”
“Gâu gâu…” Trả lời anh, là tiếng sủa càng thêm đáng thương.
“Không được, không đợi đến lúc cô chủ mày về, dĩ nhiên không thể về nhà, nếu không dầm mưa, chân sẽ bị đau.” (câu này ta không hiểu)
“Gâu gâu…”
Đông Lôi nhìn chằm chằm con chó, sau đó vẻ mặt mềm đi, giọng nói tràn đầy tình cảm nồng đậm nói: “Dĩ nhiên đáng giá, con gái toàn thế giới đều không đáng giá, nhưng cô ấy khác, cô ấy đáng.”
Con chó nhỏ trả lời, hắt xì thật to lên mặt anh.
“Con chó ngốc này, dám hắt xì lên gương mặt đẹp trai của tao, thật là không muốn sống.” Anh nhe răng trợn mắt sẵng giọng uy hiếp con chó, một giây kế tiếp, anh cũng hắt xì thật to.
“Ha ha! Coi như huề nhau nhé?” Đông Lôi vui vẻ nói với con chó.
Khả Na nín thở chậm rãi đến gần, nhìn thấy một màn trước mắt này, cảm thấy lòng mình sắp bị tràn đầy tình cảm, mắt như sắp khóc.
Mặc dù một người đàn ông uy hiếp con chó thoạt nhìn giống như bị bênh, nhưng rất đáng yêu.
“Đông Lôi?”
“Em về rồi à?”
“Vâng! Em về rồi.”
“Tốt rồi, anh… Ắt xì.” Đông Lôi còn chưa nói hết, liền hắt xì một cái thật to.
Khả Na cởi áo khoác của mình khoác lên vai anh, cũng không che dấu tình cảm của mình nói: “Anh ướt rồi.”
“Không cần cho anh, em cũng bị ướt, như vậy sẽ cảm, anh không thích em bị cảm.”
“Thật sự không cần… Em?”
Đây là một câu tương đối hấp dẫn người nghe, tựa như một đứa bé khát vọng cái bánh ngọt thật lâu, thấy bánh dâu tây trước mắt, rất khó để anh cự tuyệt.
Anh như thế nào không cần?
Đôi tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không khống chế được đôi tay đang run rẩy của mình.
Khả Na nhẹ nhàng đặt lên tay anh, “Anh xem, anh lạnh đến phát run rồi.”
“Anh không lạnh.”
“Không thì cái gì đây?” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn bộ dáng toát ra dáng vẻ con gái hiếm thấy, nhưng như vậy, cũng đã để cho anh mê luyến không dứt.
“Anh muốn hôn em, nếu em thưởng anh một cái tát cũng không ngăn cản được anh.”
“Ai muốn tát anh chứ?”
Được khích lệ, anh giống như phạm nhân được giải phóng, vui vẻ hướng đến sự tự do, hướng đến khát vọng của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, in xuống một nụ hôn thật sâu.
Khả Na vốn rất cô gắng muốn chống cự, nhưng làm sao cô kháng cự được đây? Môi anh đánh thức tất cả tình cảm trong nội tâm cô, khiến dục vọng cùng mê luyến chất chứa đã lâu giống như nước tràn, không thể ngăn lại.
“Anh muốn em, em vừa khóc vừa la cũng không ngăn được anh.” Ngăn lại đôi môi đỏ mọng của cô, anh nghiêm túc nói nhỏ.
“Em không phải mít ướt.”
Đông Lôi nhìn cô khoảng một phút, sau đó mới dùng sức ôm lấy cô, để cho môi mình cuồng vọng một lần nữa trên môi cô.
“Không nên ở chỗ này…”
“Đúng vậy, trời vẫn còn mưa, anh không thể để em mắc mưa.”
“Chúng ta về nhà đi!” Cô dịu dàng nói.
Mắt Đông Lôi sáng lên lẳng lặng nhìn chăm chú cô, sau đó vươn tay nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô, thâm tình khẩn thiết nói với cô: “Chúng ta về nhà đi!”
Anh biết, nơi có cô, mới là nhà của anh.
********
Khả Na muốn dựa vào ngực Đông Lôi mãi, lẳng lặng nghe tim anh đập mạnh mà có lực.
Mới vừa trải qua một cuộc kịch liệt thân thiết, hiên tại hai người dựa sát vào nhau nghỉ ngơi, khiến Khả Na không muốn rời khỏi người anh, chỉ muốn cả đời dựa vào trong ngực anh như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Đông Lôi cũng giống như vậy, nhưng anh lại hưng phấn nói đến tương lai của hai người.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ kết hôn trong một lễ đường nhỏ ở Thuỵ Sĩ, sau đó sẽ đi vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật, muốn bao lâu liền chơi bấy lâu, dù sao tiền không là vấn đề. Đúng rồi, em muốn bao nhiêu chiếc nhẫn kim cuong khi kết hôn? Anh đều có thể mua cho em. Còn nữa, chúng ta sẽ đi thử áo cưới, anh tin chắc nhất định em sẽ là cô dâu đẹp nhất…”
Anh chưa nói xong đã bị đôi môi ấm áp chặn lại, anh sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phối hợp, càng tham lam hôn cô.
“Cô gái có lòng tham này, lại muốn sao? May mà anh khoẻ mạnh cường tráng, nếu không người đàn ông nào chịu nổi?” Anh thở hổn hển nói nhỏ bên môi cô, hai tay lại bắt đầu dao động vuốt ve trên người cô.
Đúng vậy, đúng vậy, lòng cô tham, nhưng chưa đủ, cô khát vọng anh rất lâu rồi, giống như không ôm anh, không để anh hôn cô, cô sẽ vì vậy mà khô héo.
Một khi tình cảm đè nến đã lâu được giải phóng ra ngoài, sẽ không thể nguỵ trang.
Cô yêu anh, nhưng anh không biết, có lẽ về sau anh sẽ biết, nhưng ít nhất hiện tại anh không được biết, vì cô sợ mình không cách nào ứng phó với tình cảm này.
~ Hết chương 6 ~
Mấy ngày nay đi công tác, trong lòng cô đều vẫn sợ người đàn ông kia. Cô đều nhận được điện thoại của em gái và ông nội, hỏi một chút vấn đề kỳ quái, giống như hỏi thay người kia.
Hẳn là anh muốn hỏi?
Không chỉ anh nhớ cô, mà cô cũng nhớ anh.
Nhưng không thể nói ra, phải chôn sâu trong lòng, bởi vì cô biết căn bản hai người không thuộc cùng một thế giới.
Giống như lời anh nói, cô chỉ là người làm được anh nuôi, coi như cô đã cố gắng làm việc để trả ơn, nhưng vẫn có một phần tình cảm riêng tồn tại, huống chi cô còn phải suy nghĩ đến em gái cùng ông nội.
Ai! Trở về rồi nói chuyện với anh là được rồi, dù sao sợ hãi đối với thân thể không tốt.
“Tiểu thư Khả Na, hoan nghênh về nhà.” Xuân Phong cung kính nói.
“Ừ!”
“Thiếu gia cậu ấy….”
“Tôi về phòng trước, gặp anh ấy sau.”
“Nhưng thiếu gia cậu ấy…”
Xuân Phong còn lời chưa nói hết, Khả Na đã đi đến gian phòng đóng cửa lại.
Xuân Phong đứng ở cửa ước chừng có một phút, không biết nên làm sao mới phải đây?
Sau đó anh quyết định không biết là được rồi, chiến tranh giữa bọn họ, nhân vật nhỏ như anh không cần tham gia có vẻ tốt hơn.
Cho nên anh xoay người đi vào bếp tiếp tục bữa tối, dĩ nhiên còn thuận tiện ăn vụng một chút.
********
Kỳ quái?
Cô đã về nhà, còn sửa lại hành lý, tại sao vẫn yên ắng như vậy?
Theo lý thuyết, người đàn ông bá đạo đó đã xuất hiện, mặc dù hai người vẫn chiến tranh lạnh, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt cô, trưng ra bộ mặt đáng ghét cùng cao hứng.
Anh đã định nếu anh mất hứng cũng sẽ khiến người bên cạnh không tốt hơn đại thiếu gia anh.
Cô nghe được tiếng xe, liền đi tới phòng khách, nhìn thấy Nhất Liên tới.
“Anh Nhất Liên.”
“Hi! Na Na, em đi công tác về rồi?” Nhất Liên cười hỏi.
“Vâng! Làm sao anh biết em về?” Nhất Liên không cùng làm trong công ty với cô, cho nên việc công tác của cô anh cũng không biết đi!
Nhất Liên ngồi xuống ghế sa lon cao cấp, cũng bảo cô hầu gái đáng yêu pha cho anh một bình trà hảo hạng.
“Có muốn uống trà ngon em đem từ Nhật Bản về không?” Khả Na hỏi Nhất Liên.
“Được! Hôm nay tới thật là đúng lúc, có lộc ăn.” Nhất Liên cười khiến mắt híp thành một đường.
Vì vậy Khả Na bảo cô hầu gái đi vào phòng cô lấy trà ngon, vừa quay đầu, liền phát hiện Nhất Liên đang nhìn cô, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện nụ cười bất thường.
“Làm sao vậy?”
“Em về, người kia nhất định vui vẻ đến mức muốn bay lên trời rồi.” Nhất Liên cười nói.
“Người nào ạ?” Mặt cô đỏ ửng, trong lòng biết rõ.
“Còn muốn anh nói sao? Đương nhiên là tên si tình kia.”
“Em không có quan hệ như vậy với anh ấy….”
“Anh nhớ đợt trước ở trường học em rất thích cậu ấy, mỗi ngày đều đi theo bên cạnh cậu ấy chạy tới chạy lui.”
“Đó là anh ấy muốn em cầm cặp sách giúp anh ấy.” Cô sửa lại.
“Hơn nữa tan học cũng đợi cậu ấy ở cổng trường để cùng nhau về.”
“Đó là vì anh ấy muốn em ngăn cản lời tỏ tình của các cô gái.” Công dụng của cô chính là giúp anh ngăn cản hoa đào.
“Nhưng em rất thích cậu ấy.”
“Ai nói vậy?” Khả Na ăn ở hai lòng nói.
“Anh thấy, khi em có vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp, có vẻ có máu có lệ, bởi vì em yêu một người đàn ông, trong mắt ánh sáng lấp lánh, giống như kim cương vậy, hại anh ghen tỵ với Đông Lôi muốn chết, những cô gái khác bị cậu ấy cướp đi coi như xong, ngay cả em cũng không bỏ qua.”
“Anh căn bản không nghĩ như vậy, bởi vì bên người anh cũng có rất nhiều cô gái xinh đẹp để cho anh bận rộn.” Khả Na châm chọc nói.
Nhất Liên thật sự rất thích sự thông minh cùng lý trí của cô. Nhớ ngày đó, anh cũng không tán thành Đông Lôi xem một người như bùa hộ mệnh của mình cột vào bên người, cơ hồ cả đời đều phải là của mình.
Trên thực tế cũng vậy, vì hai đời ông nội có giao tình với đời cụ kị của Đông Lôi, Khả Na phải là người làm của anh, cả đời tận trung với anh.
Nhưng mà trọng điểm là, cô gái nhỏ Khả Na này có thể trấn áp con sư tử Đông Lôi thích đến nơi nơi phách lối điên cuồng hét lên.
“Nếu như thật sự em không thích Lôi, có lẽ em cũng nên nói rõ ràng với cậu ấy, nếu không để cậu ấy hãm sâu, có lẽ càng về sau cậu ấy sẽ vì muốn đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn.” Nhất Lên đề nghị.
“Anh ấy không làm vậy đâu, vì anh ấy chỉ muốn chinh phục em thôi, em biết rõ thân phận của mình.”
“Vậy còn lòng của em thì sao?”
Cô yên lặng không nói.
“Tên ngốc kia ưu điểm gì cũng không có, duy nhất chỉ có sức hút, không riêng gì bề ngoài của cậu ta khiến người khác kinh ngạc, ngay cả cả người cậu ta tản ra sức hút. Người như vậy bình thường sẽ là kẻ lãng tử, cho nên anh hoài nghi ông thầy tướng số kia căn bản là gạt người. Nhưng em cũng biết cậu ấy và những người phụ nữ khác cũng không có kết quả gì, vì cậu ấy sẽ không thật lòng, cũng chưa bao giờ hứa với người phụ nữ khác cái gì….”
“Em không quan tâm, chuyện này không liên quan đến em.”
Gạt người, ngữ điệu quá lạnh lùng của cô đã biểu hiện tất cả.
“Nếu quả thật như vậy, hãy nói rõ với cậu ta, đừng khiến cậu ta ngây ngốc vì em bỏ ra tất cả, cuối cùng đổi lại một câu không đúng ý nguyện, bề ngoài thất tình, như vậy chẳng những toi, càng thêm sẽ đau chết.”
“Em cũng không hy vọng anh ấy như vậy ——“
“Bên ngoài trời mưa.”
Nhất Liên đột nhiên nói những lời này, cắt đứt lời nói của Khả Na.
“Vâng! Nếu như có người không mang ô, nhất định sẽ ướt hết.”
“Đúng vậy! Vậy tốt nhất em nên nhanh nhanh đi lấy ô.”
“Tại sao? Anh phải về sao?”
“Anh về sẽ ngồi xe, sẽ không bị ướt.”
“Nếu như vậy, tại sao em phải đi lấy ô?” Cô cũng không muốn đi ra ngoài.
Ai! Tư Mã Đông Lôi, coi như trời cho cậu dáng dấp đẹp trai, nhưng lại khiến cậu yêu một cô gái chậm lụt.
“Bởi vì có người ngu ngốc học vai nam chính trong phim thần tượng nói muốn đợi ở chỗ rẽ đến khi em trở về, hiện tại tám phần đã ướt hết rồi.” Nhất Liên bâng quơ nói.
“Cái gì?!” Anh ấy biết làm chuyện ngu ngốc như vậy sao? Anh ấy là lãnh đạo của một công ty lớn, không thể làm chuyện ngây thơ như vậy…..
Đáng ghét! Khả Na không nhịn được ở trong lòng không thục nữ chửi nhỏ, anh sẽ làm!
“Mau đi đi mau đi đi! Tự anh sẽ tiếp đãi mình thật tốt, sau đó sẽ nhớ lúc về đóng cửa thật chặt.” Nhất Liên phất tay một cái, bày tỏ bảo cô nhanh đi.
Khả Na vội vàng tới cạnh cửa, nhìn thấy Xuân Phong khẽ cười đứng ở đó, trên tay cầm một cái ô.
“Tiểu thư Khả Na, thiếu gia ở bên ngoài đầu hẻm chính là đoạn quẹo kia.”
“Cảm ơn.”
Nhìn bóng lưng Khả Na phi nước đại, Xuân Phong cảm thấy thật là lãng mạn đó!
Chỗ rẽ là gặp tình yêu, giống như phim thần tượng vậy, tin tưởng kết quả hai người họ sẽ giống vậy.
********
Đồ đại ngốc! Đồ đại ngốc!
Khả Na ở tỏng lòng không ngừng mắng vậy, những vẫn không dừng lại.
Cô chạy qua một sườn dốc dài, khi tới đầu hẻm, không thấy bóng dáng Đông Lôi.
Chẳng lẽ anh đợi không được nên đi về? Hay là rời đi?
Nhưng mà trời mưa, anh có thể chạy đi tránh mưa rồi hả?
Vừa lúc đó, cô nghe được tiếng chó sủa gâu gâu, trong đó còn kèm theo tiếng nguyền rủa quen thuộc, cô lập tức đi tới chỗ phát ra âm thanh.
Cô nhìn thấy một người đàn ông ôm một con chó đứng dưới mái hiên nho nhỏ tránh mưa, Đông Lôi cho con chó nhỏ vào trong áo sơ mi hàng hiệu của mình, cho nên con chó không bị ướt, ngược lại toàn thân anh ướt sũng.
Như vậy còn chưa tính, con chó còn giùng giằng muốn bò ra ngoài, móng vuốt không ngực cào ngực anh, khiến anh kêu lên, mắng nó không biết điều.
“Con chó ngốc, bản thiếu gia phá huỷ áo sơ mi của tao để làm áo mưa cho mày, mày còn không biết điều, chờ tao trở về, liền đem mày nấu thành lẩu chó ăn hết.”
“Gâu gâu…” Trả lời anh, là tiếng sủa càng thêm đáng thương.
“Không được, không đợi đến lúc cô chủ mày về, dĩ nhiên không thể về nhà, nếu không dầm mưa, chân sẽ bị đau.” (câu này ta không hiểu)
“Gâu gâu…”
Đông Lôi nhìn chằm chằm con chó, sau đó vẻ mặt mềm đi, giọng nói tràn đầy tình cảm nồng đậm nói: “Dĩ nhiên đáng giá, con gái toàn thế giới đều không đáng giá, nhưng cô ấy khác, cô ấy đáng.”
Con chó nhỏ trả lời, hắt xì thật to lên mặt anh.
“Con chó ngốc này, dám hắt xì lên gương mặt đẹp trai của tao, thật là không muốn sống.” Anh nhe răng trợn mắt sẵng giọng uy hiếp con chó, một giây kế tiếp, anh cũng hắt xì thật to.
“Ha ha! Coi như huề nhau nhé?” Đông Lôi vui vẻ nói với con chó.
Khả Na nín thở chậm rãi đến gần, nhìn thấy một màn trước mắt này, cảm thấy lòng mình sắp bị tràn đầy tình cảm, mắt như sắp khóc.
Mặc dù một người đàn ông uy hiếp con chó thoạt nhìn giống như bị bênh, nhưng rất đáng yêu.
“Đông Lôi?”
“Em về rồi à?”
“Vâng! Em về rồi.”
“Tốt rồi, anh… Ắt xì.” Đông Lôi còn chưa nói hết, liền hắt xì một cái thật to.
Khả Na cởi áo khoác của mình khoác lên vai anh, cũng không che dấu tình cảm của mình nói: “Anh ướt rồi.”
“Không cần cho anh, em cũng bị ướt, như vậy sẽ cảm, anh không thích em bị cảm.”
“Thật sự không cần… Em?”
Đây là một câu tương đối hấp dẫn người nghe, tựa như một đứa bé khát vọng cái bánh ngọt thật lâu, thấy bánh dâu tây trước mắt, rất khó để anh cự tuyệt.
Anh như thế nào không cần?
Đôi tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không khống chế được đôi tay đang run rẩy của mình.
Khả Na nhẹ nhàng đặt lên tay anh, “Anh xem, anh lạnh đến phát run rồi.”
“Anh không lạnh.”
“Không thì cái gì đây?” Cô chu cái miệng nhỏ nhắn bộ dáng toát ra dáng vẻ con gái hiếm thấy, nhưng như vậy, cũng đã để cho anh mê luyến không dứt.
“Anh muốn hôn em, nếu em thưởng anh một cái tát cũng không ngăn cản được anh.”
“Ai muốn tát anh chứ?”
Được khích lệ, anh giống như phạm nhân được giải phóng, vui vẻ hướng đến sự tự do, hướng đến khát vọng của anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, in xuống một nụ hôn thật sâu.
Khả Na vốn rất cô gắng muốn chống cự, nhưng làm sao cô kháng cự được đây? Môi anh đánh thức tất cả tình cảm trong nội tâm cô, khiến dục vọng cùng mê luyến chất chứa đã lâu giống như nước tràn, không thể ngăn lại.
“Anh muốn em, em vừa khóc vừa la cũng không ngăn được anh.” Ngăn lại đôi môi đỏ mọng của cô, anh nghiêm túc nói nhỏ.
“Em không phải mít ướt.”
Đông Lôi nhìn cô khoảng một phút, sau đó mới dùng sức ôm lấy cô, để cho môi mình cuồng vọng một lần nữa trên môi cô.
“Không nên ở chỗ này…”
“Đúng vậy, trời vẫn còn mưa, anh không thể để em mắc mưa.”
“Chúng ta về nhà đi!” Cô dịu dàng nói.
Mắt Đông Lôi sáng lên lẳng lặng nhìn chăm chú cô, sau đó vươn tay nắm thật chặt tay nhỏ bé của cô, thâm tình khẩn thiết nói với cô: “Chúng ta về nhà đi!”
Anh biết, nơi có cô, mới là nhà của anh.
********
Khả Na muốn dựa vào ngực Đông Lôi mãi, lẳng lặng nghe tim anh đập mạnh mà có lực.
Mới vừa trải qua một cuộc kịch liệt thân thiết, hiên tại hai người dựa sát vào nhau nghỉ ngơi, khiến Khả Na không muốn rời khỏi người anh, chỉ muốn cả đời dựa vào trong ngực anh như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Đông Lôi cũng giống như vậy, nhưng anh lại hưng phấn nói đến tương lai của hai người.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ kết hôn trong một lễ đường nhỏ ở Thuỵ Sĩ, sau đó sẽ đi vòng quanh thế giới để hưởng tuần trăng mật, muốn bao lâu liền chơi bấy lâu, dù sao tiền không là vấn đề. Đúng rồi, em muốn bao nhiêu chiếc nhẫn kim cuong khi kết hôn? Anh đều có thể mua cho em. Còn nữa, chúng ta sẽ đi thử áo cưới, anh tin chắc nhất định em sẽ là cô dâu đẹp nhất…”
Anh chưa nói xong đã bị đôi môi ấm áp chặn lại, anh sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phối hợp, càng tham lam hôn cô.
“Cô gái có lòng tham này, lại muốn sao? May mà anh khoẻ mạnh cường tráng, nếu không người đàn ông nào chịu nổi?” Anh thở hổn hển nói nhỏ bên môi cô, hai tay lại bắt đầu dao động vuốt ve trên người cô.
Đúng vậy, đúng vậy, lòng cô tham, nhưng chưa đủ, cô khát vọng anh rất lâu rồi, giống như không ôm anh, không để anh hôn cô, cô sẽ vì vậy mà khô héo.
Một khi tình cảm đè nến đã lâu được giải phóng ra ngoài, sẽ không thể nguỵ trang.
Cô yêu anh, nhưng anh không biết, có lẽ về sau anh sẽ biết, nhưng ít nhất hiện tại anh không được biết, vì cô sợ mình không cách nào ứng phó với tình cảm này.
~ Hết chương 6 ~
/10
|