Chương 1082: Đồng quy vu tận
Nhóm người A Mễ Li Á như kiến bò trên chảo nóng không ngừng đi qua đi lại trước cửa giáo quán, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem động tĩnh bên trong, trong lòng tràn đầy lo âu nên họ cũng không biết lúc này Ma Nhĩ Khắc Thác cùng Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi đi tới gần, đang đứng phía xa vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào giáo quán.
- Diệp Dương Thành thần hoàng nhất định là đột phá.
Ánh mắt Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi nhìn chằm chằm vào nhóm học viên thần vương, nói:
- Ta có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn biến hóa, so với trước kia càng thêm cường đại.
- Ân.
Sắc mặt Ma Nhĩ Khắc Thác không chút thay đổi gật đầu ừ một tiếng, trong mắt hiện lên tia chờ đợi.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi không để ý, chỉ cười cười nói:
- Năng lượng ba động vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được chứ?
- Ân.
Ma Nhĩ Khắc Thác gật đầu, mặt ngoài nhìn thật thờ ơ nhưng trên thực tế trong lòng hắn nổi lên sóng gió, năng lượng ba động sản sinh ở thất cấp thú lâm khi nãy hắn cũng đã cảm nhận được.
Cũng chính vì cảm nhận được, hắn mới chân chính hiểu rõ thực lực cùng thủ đoạn của Diệp Dương Thành, người kia tuyệt đối là đệ nhất nhân trong những võ giả nhân loại trên Vũ Không đại lục!
Đừng nói là những thần vương, thần hoàng, cho dù là mười thần hoàng mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của hắn, đây là ý tưởng đích thực trong nội tâm Ma Nhĩ Khắc Thác.
Nhưng do bị tàn phách dị thú ảnh hưởng thật lớn, tính cách của hắn cũng trở nên cổ quái, rõ ràng có rất nhiều lời cảm khái muốn nói ra, nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Nhìn thấy vẻ lãnh đạm của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi vẻ mặt tươi cười, chỉ vào giáo quán, nói:
- Lúc chưa đột phá Diệp Dương Thành đã giúp ngươi duy trì vài giờ thanh tỉnh, mà hiện tại hắn lại đột phá, hắn đang cứu chữa một đệ tử thần vương, nếu hắn thành công…
Ánh mắt bình tĩnh của Ma Nhĩ Khắc Thác nổi lên cảm xúc, đột nhiên nói:
- Đợi lát nữa sẽ biết…
Bên trong giáo quán, Diệp Dương Thành đang cẩn thận dẫn đường Triệu Kiệt Thụy đem tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn, cũng không biết việc cứu chữa hiện tại của mình khiến bao nhiêu người đang mong chờ, hắn chỉ biết Triệu Kiệt Thụy giống như gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, trán đẫm mồ hôi ngồi dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, rên rỉ lên…
- Cường độ tinh thần lực hẳn là đã đủ, chỉ là tàn phách mà thôi, tại sao lại như vậy đây?
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Triệu Kiệt Thụy, Diệp Dương Thành có chút nghi hoặc nhíu mày, đi quanh hắn vài vòng, cũng không phát hiện ra tình huống dị thường.
Dựa theo ý tứ của hắn, chỉ cần Triệu Kiệt Thụy nắm giữ biện pháp thao tác tinh thần lực, có thể dễ dàng đem tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn của mình, dù sao hai bên đồng nguyên, không khả năng phát sinh tình huống bài xích ngoài ý muốn.
Chỉ cần hắn dùng tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn, có thể mượn dùng ưu thế sân nhà tìm kiếm tung tích tàn phách dị thú, sau đó tiến hành mạt sát.
Đang lúc Diệp Dương Thành còn đang quan sát, trên mặt Triệu Kiệt Thụy lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, sau đó mở mắt ra.
- Thế nào?
Biến hóa bất thình lình của Triệu Kiệt Thụy khiến trong lòng Diệp Dương Thành nhảy dựng, vội vàng hỏi.
- Lão sư, ta tìm được tên kia!
Triệu Kiệt Thụy vui sướng đáp, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nó tránh trong linh hồn của ta!
- …
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt, hắn không phải đã nói trước rồi đó sao.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Dương Thành, Triệu Kiệt Thụy ngẩn người, cười khan nói tiếp:
- Ta dựa theo biện pháp mà lão sư đã dạy, khống chế tinh thần lực bài tra, kết quả thật sự tìm được nó…
Diệp Dương Thành ngắt lời hắn:
- Cường độ của nó như thế nào?
- Là cường hình.
Triệu Kiệt Thụy nghĩ nghĩ, có chút không xác định đáp:
- Cường độ lại chẳng ra gì, lấy tinh thần lực của ta có thể dễ dàng ngăn chặn nó.
Diệp Dương Thành lại gật đầu, cảm thấy đã hiểu ra.
Tàn phách dị thú chỉ là một tia tinh thần lực còn sót lại, hiện tại tinh thần lực của Triệu Kiệt Thụy cũng không mạnh, nếu lấy tiêu chuẩn thực lực linh thể mà phân chia, cường độ tinh thần lực bây giờ của hắn chỉ đối kháng được với quỷ vương sơ giai.
Nhưng chút tinh thần lực như vậy cũng có thể dễ dàng ngăn chặn tàn phách dị thú, theo điểm này mà xem, phán đoán của hắn là chính xác, không xuất hiện lệch lạc quá lớn.
Về phần vì sao chút tinh thần lực còn sót lại vẫn có thể khống chế ý chí võ giả nhân loại, kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nhân loại võ giả bản địa không biết cách lợi dụng tinh thần lực của mình, giống như canh giữ một kho vàng nhưng lại theo đuổi lợi ích một đồng xu, có điểm bỏ gốc lấy ngọn.
- Vừa rồi nhìn vẻ mặt ngươi thống khổ, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Dương Thành phải hiểu rõ ràng nguyên nhân, như vậy hắn mới có thể làm ra phán đoán cùng chỉ điểm chính xác cho người khác.
Ngữ khí Triệu Kiệt Thụy có vẻ phi thường thoải mái:
- Nga, là do tên kia nhảy loạn trong thân thể của ta…
Nguyên lai, khi Triệu Kiệt Thụy dùng tinh thần lực bài tra tàn phách dị thú, kết quả tàn phách dị thú cũng theo bản năng trốn tránh hắn.
Bởi vì ý thức gặp nguy hiểm, tàn phách dị thú liều mạng giãy dụa phản kháng, trong quá trình này nó đã nổi điên cắn xé chủ hồn của Triệu Kiệt Thụy.
Vì thế Triệu Kiệt Thụy cảm nhận đau đớn tê tâm liệt phế, liền phản ứng ngoài mặt nên bị Diệp Dương Thành nhìn thấy.
- Nói cách khác khi ngươi triển khai càn quét thứ kia, nó bắt đầu trốn tránh, nhưng không trốn tránh được thì nổi điên công kích chủ hồn của ngươi?
Diệp Dương Thành hỏi.
- Tương đương như thế.
Triệu Kiệt Thụy có chút chần chờ gật gật đầu, bổ sung:
- Nhưng khi không tránh được nó mới nổi điên, mà khi đuổi nó chạy tới gần thú hạch nó mới phát tát, giống như muốn trốn trở về trong thú hạch!
- Trốn về thú hạch?
Diệp Dương Thành ngẩn người, nhíu mày cân nhắc một thoáng mới chấn động, chửi mắng:
- Kháo! Quỷ vật kia muốn đồng quy vu tận với ngươi!
- A?
Triệu Kiệt Thụy còn chưa kịp phản ứng, ngây người nhìn Diệp Dương Thành, miệng phát khô:
- Đồng…đồng quy vu tận? Lão sư, vậy…
- Nhất định là như vậy!
Diệp Dương Thành chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, nói:
- Thú hạch vốn là ký sinh thể của nó, nhưng sau đó chuyển dời qua chủ hồn của ngươi mà thôi.
- Khi ngươi không phát hiện nó, nó có thể hỗn như cá gặp nước trong chủ hồn của ngươi, hơn nữa sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng cho ngươi.
- Nhưng một khi ngươi phát hiện nó, bắt đầu dùng tinh thần lực quét sạch nó…vì sao nó phải quay lại thú hạch đây?
- Bởi vì thú hạch vốn là nhà của nó, một khi nó đi vào chỉ sợ không dễ dàng xử lý nó!
- Nhưng cho dù nó không phải muốn kíp nổ thú hạch, cũng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Triệu Kiệt Thụy nghe được trợn tròn mắt.
Nhóm người A Mễ Li Á như kiến bò trên chảo nóng không ngừng đi qua đi lại trước cửa giáo quán, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem động tĩnh bên trong, trong lòng tràn đầy lo âu nên họ cũng không biết lúc này Ma Nhĩ Khắc Thác cùng Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi đi tới gần, đang đứng phía xa vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào giáo quán.
- Diệp Dương Thành thần hoàng nhất định là đột phá.
Ánh mắt Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi nhìn chằm chằm vào nhóm học viên thần vương, nói:
- Ta có thể cảm nhận được khí tức trên người hắn biến hóa, so với trước kia càng thêm cường đại.
- Ân.
Sắc mặt Ma Nhĩ Khắc Thác không chút thay đổi gật đầu ừ một tiếng, trong mắt hiện lên tia chờ đợi.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi không để ý, chỉ cười cười nói:
- Năng lượng ba động vừa rồi ngươi cũng cảm nhận được chứ?
- Ân.
Ma Nhĩ Khắc Thác gật đầu, mặt ngoài nhìn thật thờ ơ nhưng trên thực tế trong lòng hắn nổi lên sóng gió, năng lượng ba động sản sinh ở thất cấp thú lâm khi nãy hắn cũng đã cảm nhận được.
Cũng chính vì cảm nhận được, hắn mới chân chính hiểu rõ thực lực cùng thủ đoạn của Diệp Dương Thành, người kia tuyệt đối là đệ nhất nhân trong những võ giả nhân loại trên Vũ Không đại lục!
Đừng nói là những thần vương, thần hoàng, cho dù là mười thần hoàng mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của hắn, đây là ý tưởng đích thực trong nội tâm Ma Nhĩ Khắc Thác.
Nhưng do bị tàn phách dị thú ảnh hưởng thật lớn, tính cách của hắn cũng trở nên cổ quái, rõ ràng có rất nhiều lời cảm khái muốn nói ra, nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Nhìn thấy vẻ lãnh đạm của hắn, Tạp Nỗ Bỉ Tác Lợi vẻ mặt tươi cười, chỉ vào giáo quán, nói:
- Lúc chưa đột phá Diệp Dương Thành đã giúp ngươi duy trì vài giờ thanh tỉnh, mà hiện tại hắn lại đột phá, hắn đang cứu chữa một đệ tử thần vương, nếu hắn thành công…
Ánh mắt bình tĩnh của Ma Nhĩ Khắc Thác nổi lên cảm xúc, đột nhiên nói:
- Đợi lát nữa sẽ biết…
Bên trong giáo quán, Diệp Dương Thành đang cẩn thận dẫn đường Triệu Kiệt Thụy đem tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn, cũng không biết việc cứu chữa hiện tại của mình khiến bao nhiêu người đang mong chờ, hắn chỉ biết Triệu Kiệt Thụy giống như gặp phải vấn đề gì khó giải quyết, trán đẫm mồ hôi ngồi dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ, rên rỉ lên…
- Cường độ tinh thần lực hẳn là đã đủ, chỉ là tàn phách mà thôi, tại sao lại như vậy đây?
Nhìn vẻ mặt thống khổ của Triệu Kiệt Thụy, Diệp Dương Thành có chút nghi hoặc nhíu mày, đi quanh hắn vài vòng, cũng không phát hiện ra tình huống dị thường.
Dựa theo ý tứ của hắn, chỉ cần Triệu Kiệt Thụy nắm giữ biện pháp thao tác tinh thần lực, có thể dễ dàng đem tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn của mình, dù sao hai bên đồng nguyên, không khả năng phát sinh tình huống bài xích ngoài ý muốn.
Chỉ cần hắn dùng tinh thần lực thăm dò vào tận sâu trong linh hồn, có thể mượn dùng ưu thế sân nhà tìm kiếm tung tích tàn phách dị thú, sau đó tiến hành mạt sát.
Đang lúc Diệp Dương Thành còn đang quan sát, trên mặt Triệu Kiệt Thụy lộ ra vẻ như trút được gánh nặng, sau đó mở mắt ra.
- Thế nào?
Biến hóa bất thình lình của Triệu Kiệt Thụy khiến trong lòng Diệp Dương Thành nhảy dựng, vội vàng hỏi.
- Lão sư, ta tìm được tên kia!
Triệu Kiệt Thụy vui sướng đáp, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nó tránh trong linh hồn của ta!
- …
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt, hắn không phải đã nói trước rồi đó sao.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Dương Thành, Triệu Kiệt Thụy ngẩn người, cười khan nói tiếp:
- Ta dựa theo biện pháp mà lão sư đã dạy, khống chế tinh thần lực bài tra, kết quả thật sự tìm được nó…
Diệp Dương Thành ngắt lời hắn:
- Cường độ của nó như thế nào?
- Là cường hình.
Triệu Kiệt Thụy nghĩ nghĩ, có chút không xác định đáp:
- Cường độ lại chẳng ra gì, lấy tinh thần lực của ta có thể dễ dàng ngăn chặn nó.
Diệp Dương Thành lại gật đầu, cảm thấy đã hiểu ra.
Tàn phách dị thú chỉ là một tia tinh thần lực còn sót lại, hiện tại tinh thần lực của Triệu Kiệt Thụy cũng không mạnh, nếu lấy tiêu chuẩn thực lực linh thể mà phân chia, cường độ tinh thần lực bây giờ của hắn chỉ đối kháng được với quỷ vương sơ giai.
Nhưng chút tinh thần lực như vậy cũng có thể dễ dàng ngăn chặn tàn phách dị thú, theo điểm này mà xem, phán đoán của hắn là chính xác, không xuất hiện lệch lạc quá lớn.
Về phần vì sao chút tinh thần lực còn sót lại vẫn có thể khống chế ý chí võ giả nhân loại, kỳ thật rất đơn giản, bởi vì nhân loại võ giả bản địa không biết cách lợi dụng tinh thần lực của mình, giống như canh giữ một kho vàng nhưng lại theo đuổi lợi ích một đồng xu, có điểm bỏ gốc lấy ngọn.
- Vừa rồi nhìn vẻ mặt ngươi thống khổ, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Dương Thành phải hiểu rõ ràng nguyên nhân, như vậy hắn mới có thể làm ra phán đoán cùng chỉ điểm chính xác cho người khác.
Ngữ khí Triệu Kiệt Thụy có vẻ phi thường thoải mái:
- Nga, là do tên kia nhảy loạn trong thân thể của ta…
Nguyên lai, khi Triệu Kiệt Thụy dùng tinh thần lực bài tra tàn phách dị thú, kết quả tàn phách dị thú cũng theo bản năng trốn tránh hắn.
Bởi vì ý thức gặp nguy hiểm, tàn phách dị thú liều mạng giãy dụa phản kháng, trong quá trình này nó đã nổi điên cắn xé chủ hồn của Triệu Kiệt Thụy.
Vì thế Triệu Kiệt Thụy cảm nhận đau đớn tê tâm liệt phế, liền phản ứng ngoài mặt nên bị Diệp Dương Thành nhìn thấy.
- Nói cách khác khi ngươi triển khai càn quét thứ kia, nó bắt đầu trốn tránh, nhưng không trốn tránh được thì nổi điên công kích chủ hồn của ngươi?
Diệp Dương Thành hỏi.
- Tương đương như thế.
Triệu Kiệt Thụy có chút chần chờ gật gật đầu, bổ sung:
- Nhưng khi không tránh được nó mới nổi điên, mà khi đuổi nó chạy tới gần thú hạch nó mới phát tát, giống như muốn trốn trở về trong thú hạch!
- Trốn về thú hạch?
Diệp Dương Thành ngẩn người, nhíu mày cân nhắc một thoáng mới chấn động, chửi mắng:
- Kháo! Quỷ vật kia muốn đồng quy vu tận với ngươi!
- A?
Triệu Kiệt Thụy còn chưa kịp phản ứng, ngây người nhìn Diệp Dương Thành, miệng phát khô:
- Đồng…đồng quy vu tận? Lão sư, vậy…
- Nhất định là như vậy!
Diệp Dương Thành chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, nói:
- Thú hạch vốn là ký sinh thể của nó, nhưng sau đó chuyển dời qua chủ hồn của ngươi mà thôi.
- Khi ngươi không phát hiện nó, nó có thể hỗn như cá gặp nước trong chủ hồn của ngươi, hơn nữa sẽ không tạo thành thương tổn trí mạng cho ngươi.
- Nhưng một khi ngươi phát hiện nó, bắt đầu dùng tinh thần lực quét sạch nó…vì sao nó phải quay lại thú hạch đây?
- Bởi vì thú hạch vốn là nhà của nó, một khi nó đi vào chỉ sợ không dễ dàng xử lý nó!
- Nhưng cho dù nó không phải muốn kíp nổ thú hạch, cũng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Triệu Kiệt Thụy nghe được trợn tròn mắt.
/626
|