Xem mạng người như cỏ rác, Lục Vĩnh Huy thế nhưng cũng là phản thần giả biến dị!
Ở ngay khe hở bình hoa cách đó bốn thước, ruồi trâu lẳng lặng nằm sấp, lúc này trong lòng Diệp Dương Thành đã nhấc lên sóng gió mạnh mẽ.
Ba phản thần giả biến dị! Khó trách đôi nam nữ lại đến sòng bạc, khó trách sau khi thủ hạ bị giết Lục Vĩnh Huy chỉ nở nụ cười, khó trách…
Trong đầu dần dần có phán đoán rõ ràng, đôi nam nữ xuất hiện tại trấn Bảo Kinh, chỉ sợ là vì mình mà tới!
Diệp Dương Thành có chút không biết nói gì, ngẫm nghĩ.
Bắt đầu từ Lục Hồng Quân, mãi cho đến khi cướp sạch sòng bạc, công tác bí mật của Diệp Dương Thành làm thật khá, nhưng dù sao Lục Vĩnh Huy không phải người thường, khẳng định đã nhận ra dấu vết lưu lại, hơn nữa cũng xem Diệp Dương Thành là người biến dị, vì vậy muốn mời đôi nam nữ đến đây tìm ra hắn, sau đó…giết hắn!
Diệp Dương Thành thầm suy đoán, hai nam tử cao lớn từ thang lầu đi lên, lập tức đi tới chỗ thanh niên tóc đỏ.
Lúc này Diệp Dương Thành mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng mở miệng nói:
- Tôi siêu độ anh…
- Siêu độ oan hồn uổng mạng, công đức huyền điểm +5.
…
Rất nhanh vết máu trên mặt đất đã bị hai nam nhân lau sạch sẽ, thanh niên tóc đỏ đã chết bị dùng bao plastic bao bọc lại, bỏ vào một túi du lịch, chưa đầy ba phút thời gian lầu ba đã khôi phục bình thường, tựa hồ chưa từng có chuyện gì phát sinh!
Làm xong công tác giải quyết hậu quả, hai nam nhân mặc âu phục đen một trước một sau nâng lên túi hành lý xoay người xuống lầu, trong lầu ba hoàn toàn không còn bóng người.
Đến lúc này Diệp Dương Thành vỗ cánh bay lên, nhanh chóng đi tới gần văn phòng của Minh ca gì đó, trong lòng còn có chút mơ hồ, Minh ca lại là ai? Hay là…
Diệp Dương Thành đang nằm trên ghế dựa trong tiệm của mình đột nhiên lộ ra ý cười tà khí, lúc nãy khi Lục Vĩnh Huy đi ra, tựa hồ là cởi trần vội khoác áo vào, chẳng lẽ…
Cửa văn phòng có khe hở, nhưng Diệp Dương Thành đã xác định Lục Vĩnh Huy cùng đôi nam nữ không phải người thường, cũng không dám nghênh ngang chui vào, chỉ ghé vào cạnh khung cửa, xuyên thấu qua khe hở thật cẩn thận quan sát bên trong.
- Di, đây không phải hai cô gái hầu hạ Lục Hồng Quân ngày đó sao?
Tuy là từ dưới nhìn lên trên, vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng không bỏ sót.
Hai cô gái hầu hạ Lục Hồng Quân ngày đó, hiện tại mặc áo sa mỏng như trong suốt, thần tình mỵ sắc ngồi trên sô pha tùy ý cho Lục Vĩnh Huy giở trò, thường thường còn phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê người.
Mà ngồi bên tay trái Lục Vĩnh Huy là một thanh niên mà Diệp Dương Thành chưa từng gặp qua, hai tay hắn đang chạy trên người một cô gái khác, cảnh trí cực kỳ sa đọa làm bản thể Diệp Dương Thành sôi sục, tiểu Diệp tử nhanh chóng lớn mạnh, khởi động, khởi động, tiếp tục khởi động…
- Tìm được người sao?
Lục Vĩnh Huy vỗ về nữ nhân bên cạnh, híp mắt cười hỏi, bộ dáng cực kỳ hiền lành.
Đôi nam nữ ngồi đối diện hắn, làm như không nhìn thấy hành động của Lục Vĩnh Huy cùng Lục Thế Minh, nam nhân thản nhiên nói:
- Không có.
- …
Ý cười hòa thiện trên mặt Lục Vĩnh Huy giảm xuống, lại cười như không hề chú ý:
- Dị nhân kia thủ đoạn cao siêu, bỉ nhân vì muốn tìm hắn đã hao phí thật nhiều tâm thần, cuối cùng không công mà lui, hai vị…
- Không cần nói những chuyện vô nghĩa.
Không đợi Lục Vĩnh Huy nói xong, nữ nhân mở miệng ngắt lời, thần sắc hờ hững nói:
- Mười ba ngày thời gian, lục soát khắp từng ngõ ngách trấn Bảo Kinh, chúng tôi dừng thêm hai ngày, nếu như còn không tìm được chân khí của hắn lưu lại, cẩn thận đầu của ông.
Không khí vốn có vẻ thả lỏng chợt ngưng trọng lại.
Nụ cười trên mặt Lục Vĩnh Huy ngưng tụ, nhìn đôi nam nữ trầm giọng nói:
- Mặc kệ cuối cùng có tìm được dị nhân kia hay không, tôi đã cấp cho hai vị không ít, nhưng mời hai vị đừng quên, Phì Long này cũng không phải quả hồng mềm mặc người vuốt ve!
- Ông có thể thử xem.
Nữ nhân không nói gì nữa, nam nhân đã đứng lên, sát khí lẫm liệt phóng thích, nhìn chăm chú vào Lục Vĩnh Huy, thanh âm như đến từ địa ngục:
- Xem ông có thể bảo vệ được đầu của ông hay không.
- Anh…
Sắc mặt Lục Vĩnh Huy lúc trắng lúc xanh, cắn chặt răng nhưng không dám đứng lên.
Đôi nam nữ trước mặt hắn thực tế là đôi vợ chồng, không gia nhập vòng luẩn quẩn dị nhân, chỉ độc lai độc vãng, nhưng khác với Lục Vĩnh Huy chính là hai người là dị nhân A cấp, mà hắn lại chỉ có B cấp!
Nhắc tới việc phân chia cấp bậc dị nhân, cũng không có ai hay tổ chức nào đưa ra tiêu chuẩn, mà mỗi dị nhân đều có cảm giác mông lung, có thể phi thường rõ ràng nhận thấy được cấp bậc của mình, kỳ thật toàn bộ dị nhân đều không biết cấp bậc của họ chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng chung cực.
Mà cấp bậc từ S, A, B, C chính là đối ứng từ cao xuống thấp.
Một trung cấp không phải đối thủ của cao cấp, còn là hai cao cấp biến dị!
Cho nên tuy rằng trong lòng Lục Vĩnh Huy phẫn hận, nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, lúc ấy mời hai người đến là đối phó dị nhân trong trấn Bảo Kinh, nhưng cuối cùng không tìm được người, ngược lại còn làm cương quan hệ, kích thích sát ý của đôi nam nữ này.
Lục Vĩnh Huy cơ hồ có thể kết luận, Lục gia tận thế, không còn bao xa!
- Phế vật…
Nhìn thần sắc biến ảo của Lục Vĩnh Huy, trên mặt nữ nhân thoáng hiện lên vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng đứng dậy, lưu lại một câu làm Lục Vĩnh Huy cơ hồ bạo tẩu, cùng nam nhân xoay người đi ra cửa phòng.
Nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ, Lục Vĩnh Huy nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám nói thêm câu nào.
- Nha…
Đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước lại, nữ nhân giống như nhớ ra chuyện gì, quay đầu híp mắt nhìn nhìn hai nữ nhân ngồi bên người Lục Vĩnh Huy, miệng cười, hơn mười mụn bọc trên mặt bởi vì cơ mặt co rút mà vỡ nát…
- Phốc xuy…
- Phốc xuy…
Hai tiếng vang nhỏ đi qua, đôi nam nữ nhẹ nhàng rời đi.
Lục Vĩnh Huy xanh mặt, tùy ý cho hai nữ nhân mặc sa mỏng gục trên vai của mình, cơ mặt không ngừng run rẩy.
Ở ngay khe hở bình hoa cách đó bốn thước, ruồi trâu lẳng lặng nằm sấp, lúc này trong lòng Diệp Dương Thành đã nhấc lên sóng gió mạnh mẽ.
Ba phản thần giả biến dị! Khó trách đôi nam nữ lại đến sòng bạc, khó trách sau khi thủ hạ bị giết Lục Vĩnh Huy chỉ nở nụ cười, khó trách…
Trong đầu dần dần có phán đoán rõ ràng, đôi nam nữ xuất hiện tại trấn Bảo Kinh, chỉ sợ là vì mình mà tới!
Diệp Dương Thành có chút không biết nói gì, ngẫm nghĩ.
Bắt đầu từ Lục Hồng Quân, mãi cho đến khi cướp sạch sòng bạc, công tác bí mật của Diệp Dương Thành làm thật khá, nhưng dù sao Lục Vĩnh Huy không phải người thường, khẳng định đã nhận ra dấu vết lưu lại, hơn nữa cũng xem Diệp Dương Thành là người biến dị, vì vậy muốn mời đôi nam nữ đến đây tìm ra hắn, sau đó…giết hắn!
Diệp Dương Thành thầm suy đoán, hai nam tử cao lớn từ thang lầu đi lên, lập tức đi tới chỗ thanh niên tóc đỏ.
Lúc này Diệp Dương Thành mới hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng mở miệng nói:
- Tôi siêu độ anh…
- Siêu độ oan hồn uổng mạng, công đức huyền điểm +5.
…
Rất nhanh vết máu trên mặt đất đã bị hai nam nhân lau sạch sẽ, thanh niên tóc đỏ đã chết bị dùng bao plastic bao bọc lại, bỏ vào một túi du lịch, chưa đầy ba phút thời gian lầu ba đã khôi phục bình thường, tựa hồ chưa từng có chuyện gì phát sinh!
Làm xong công tác giải quyết hậu quả, hai nam nhân mặc âu phục đen một trước một sau nâng lên túi hành lý xoay người xuống lầu, trong lầu ba hoàn toàn không còn bóng người.
Đến lúc này Diệp Dương Thành vỗ cánh bay lên, nhanh chóng đi tới gần văn phòng của Minh ca gì đó, trong lòng còn có chút mơ hồ, Minh ca lại là ai? Hay là…
Diệp Dương Thành đang nằm trên ghế dựa trong tiệm của mình đột nhiên lộ ra ý cười tà khí, lúc nãy khi Lục Vĩnh Huy đi ra, tựa hồ là cởi trần vội khoác áo vào, chẳng lẽ…
Cửa văn phòng có khe hở, nhưng Diệp Dương Thành đã xác định Lục Vĩnh Huy cùng đôi nam nữ không phải người thường, cũng không dám nghênh ngang chui vào, chỉ ghé vào cạnh khung cửa, xuyên thấu qua khe hở thật cẩn thận quan sát bên trong.
- Di, đây không phải hai cô gái hầu hạ Lục Hồng Quân ngày đó sao?
Tuy là từ dưới nhìn lên trên, vẫn có thể thấy rõ cảnh tượng trong văn phòng không bỏ sót.
Hai cô gái hầu hạ Lục Hồng Quân ngày đó, hiện tại mặc áo sa mỏng như trong suốt, thần tình mỵ sắc ngồi trên sô pha tùy ý cho Lục Vĩnh Huy giở trò, thường thường còn phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê người.
Mà ngồi bên tay trái Lục Vĩnh Huy là một thanh niên mà Diệp Dương Thành chưa từng gặp qua, hai tay hắn đang chạy trên người một cô gái khác, cảnh trí cực kỳ sa đọa làm bản thể Diệp Dương Thành sôi sục, tiểu Diệp tử nhanh chóng lớn mạnh, khởi động, khởi động, tiếp tục khởi động…
- Tìm được người sao?
Lục Vĩnh Huy vỗ về nữ nhân bên cạnh, híp mắt cười hỏi, bộ dáng cực kỳ hiền lành.
Đôi nam nữ ngồi đối diện hắn, làm như không nhìn thấy hành động của Lục Vĩnh Huy cùng Lục Thế Minh, nam nhân thản nhiên nói:
- Không có.
- …
Ý cười hòa thiện trên mặt Lục Vĩnh Huy giảm xuống, lại cười như không hề chú ý:
- Dị nhân kia thủ đoạn cao siêu, bỉ nhân vì muốn tìm hắn đã hao phí thật nhiều tâm thần, cuối cùng không công mà lui, hai vị…
- Không cần nói những chuyện vô nghĩa.
Không đợi Lục Vĩnh Huy nói xong, nữ nhân mở miệng ngắt lời, thần sắc hờ hững nói:
- Mười ba ngày thời gian, lục soát khắp từng ngõ ngách trấn Bảo Kinh, chúng tôi dừng thêm hai ngày, nếu như còn không tìm được chân khí của hắn lưu lại, cẩn thận đầu của ông.
Không khí vốn có vẻ thả lỏng chợt ngưng trọng lại.
Nụ cười trên mặt Lục Vĩnh Huy ngưng tụ, nhìn đôi nam nữ trầm giọng nói:
- Mặc kệ cuối cùng có tìm được dị nhân kia hay không, tôi đã cấp cho hai vị không ít, nhưng mời hai vị đừng quên, Phì Long này cũng không phải quả hồng mềm mặc người vuốt ve!
- Ông có thể thử xem.
Nữ nhân không nói gì nữa, nam nhân đã đứng lên, sát khí lẫm liệt phóng thích, nhìn chăm chú vào Lục Vĩnh Huy, thanh âm như đến từ địa ngục:
- Xem ông có thể bảo vệ được đầu của ông hay không.
- Anh…
Sắc mặt Lục Vĩnh Huy lúc trắng lúc xanh, cắn chặt răng nhưng không dám đứng lên.
Đôi nam nữ trước mặt hắn thực tế là đôi vợ chồng, không gia nhập vòng luẩn quẩn dị nhân, chỉ độc lai độc vãng, nhưng khác với Lục Vĩnh Huy chính là hai người là dị nhân A cấp, mà hắn lại chỉ có B cấp!
Nhắc tới việc phân chia cấp bậc dị nhân, cũng không có ai hay tổ chức nào đưa ra tiêu chuẩn, mà mỗi dị nhân đều có cảm giác mông lung, có thể phi thường rõ ràng nhận thấy được cấp bậc của mình, kỳ thật toàn bộ dị nhân đều không biết cấp bậc của họ chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp cùng chung cực.
Mà cấp bậc từ S, A, B, C chính là đối ứng từ cao xuống thấp.
Một trung cấp không phải đối thủ của cao cấp, còn là hai cao cấp biến dị!
Cho nên tuy rằng trong lòng Lục Vĩnh Huy phẫn hận, nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, lúc ấy mời hai người đến là đối phó dị nhân trong trấn Bảo Kinh, nhưng cuối cùng không tìm được người, ngược lại còn làm cương quan hệ, kích thích sát ý của đôi nam nữ này.
Lục Vĩnh Huy cơ hồ có thể kết luận, Lục gia tận thế, không còn bao xa!
- Phế vật…
Nhìn thần sắc biến ảo của Lục Vĩnh Huy, trên mặt nữ nhân thoáng hiện lên vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng đứng dậy, lưu lại một câu làm Lục Vĩnh Huy cơ hồ bạo tẩu, cùng nam nhân xoay người đi ra cửa phòng.
Nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ, Lục Vĩnh Huy nghiến răng nghiến lợi, nhưng không dám nói thêm câu nào.
- Nha…
Đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước lại, nữ nhân giống như nhớ ra chuyện gì, quay đầu híp mắt nhìn nhìn hai nữ nhân ngồi bên người Lục Vĩnh Huy, miệng cười, hơn mười mụn bọc trên mặt bởi vì cơ mặt co rút mà vỡ nát…
- Phốc xuy…
- Phốc xuy…
Hai tiếng vang nhỏ đi qua, đôi nam nữ nhẹ nhàng rời đi.
Lục Vĩnh Huy xanh mặt, tùy ý cho hai nữ nhân mặc sa mỏng gục trên vai của mình, cơ mặt không ngừng run rẩy.
/626
|