Nghe được lời của Diệp Dương Thành, Hoàng Nhân Trí gật gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Hải Bân, khoát tay:
- Bắt hết toàn bộ!
- Tôi…chúng tôi không biết gì cả ah…
Vừa thấy nhóm hình cảnh nhào tới, đám hiệp quản viên nhất thời kêu to, đặc biệt khi nghe Diệp Dương Thành chụp mũ bọn hắn là đồng lõa, sợ tới mức run rẩy cả người.
Đối với tiếng kêu gào của bọn hắn, Hoàng Nhân Trí không hề quản tới, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành, hỏi:
- Diệp lão đệ, vụ án này đã qua hai mươi ba năm, cậu làm sao mà biết được?
- Tôi? Ha ha…
Diệp Dương Thành cười ha ha, vẫy Vương Tuệ Tuệ:
- Tuệ Tuệ, em đến nói đi.
- A…
Vương Tuệ Tuệ đáp, nếu đã hoàn toàn phân rõ giới tuyến với Chu gia, nàng cũng không có gánh nặng tâm lý, lập tức dựa theo lời thảo luận của Diệp Dương Thành mà thuật lại…
Có một buổi tối, Chu Tương Thành uống say quay về nhà nằm ngủ trên sô pha, lúc đó Vương Tuệ Tuệ đói bụng đi xuống lầu định làm chút thức ăn khuya, nào ngờ thấy được Chu Tương Thành đang ngủ, dù sao cũng là con cháu trong nhà, nàng mới đi tìm cái mền định đắp cho Chu Tương Thành…
Vừa lúc nàng cầm mền đắp cho hắn, nàng chợt nghe được lời nói mớ trong cơn say của hắn, vì vậy biết được hai mươi ba năm trước ba anh em Chu gia đã làm ra hành vi man rợ trong khu rừng trúc Trí Nhân hương.
Sau đó Chu Vệ Quân thậm chí là người của Chu gia đối xử với nàng vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn đánh nàng đầy thương tích.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng cảm thấy thiện hữu thiện báo, vì thế lúc chạy thoát ra khỏi Chu gia nàng liên hệ với Diệp Dương Thành đang ở Cù Hằng thị, đem vụ án của ba anh em Chu gia nói cho hắn biết.
Tiếp theo sau Diệp Dương Thành chạy về, liên hệ với bí thư huyện ủy Trầm Vũ Phàm, vụ án cuối cùng được chuyển giao cho Hoàng Nhân Trí.
Vì phòng ngừa ba anh em Chu gia bỏ trốn, Diệp Dương Thành không dám nói ra ý đồ chân thật của mình đến đây, mà lấy cớ giải quyết chuyện của Vương Tuệ Tuệ, đem ba anh em Chu gia giữ chân tại hiện trường.
Sau một phen giải thích, xem như khả năng bại lộ của Diệp Dương Thành cũng bị xóa đi, hơn nữa lời giải thích hợp lý, còn miêu tả rõ ràng việc Diệp Dương Thành thấy việc nghĩa mà làm.
Nghe xong Vương Tuệ Tuệ giải thích, người Chu gia trợn mắt nhìn nàng, mà Hoàng Nhân Trí vỗ tay, cảm khái nói:
- Đây là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt!
- Đát đát đát…
Vào lúc này thanh âm tiếng động cơ ầm ĩ từ xa đến gần, rơi vào trong tai mọi người có mặt, rất nhanh từ đường lớn bên ngoài nháy mắt đã có mấy chục cỗ xe chạy vào, đem cả con đường bao vây chặt chẽ…
Mấy chục người từ trên xe bước xuống, xu thế hung hung tràn vào con đường nhỏ trước nhà Chu gia…
- Hoàng cục!
Nam thư ký cùng nữ khoa viên dẫn đầu, hai người dù sao cũng làm việc trong ủy ban huyện, đương nhiên có chút quen thuộc với vị cục trưởng phân cục công an Hoàng Nhân Trí này, vừa thấy được hắn đang đứng chung với Diệp Dương Thành, nam thư ký liền mỉm cười chào hỏi hắn.
- Nhé, là tiểu Lý ah.
Vừa nghe tiếng chào hỏi của nam thư ký, Hoàng Nhân Trí thu hồi ánh mắt cười dài quay đầu chào đón:
- Vì sao cậu cũng tới đây?
- Ha ha, là Trầm bí thư phân phó tôi đưa người nhà nạn nhân qua đây, đương trường đối chất.
Lý Thành Tài nhìn Hoàng Nhân Trí mỉm cười, giải thích một câu sau đó đưa mắt nhìn qua Diệp Dương Thành, cười nói:
- Diệp tiên sinh, vụ án lần này cũng cực khổ ngài.
Khi Hoàng Nhân Trí nghe Lý Thành Tài xưng hô “Diệp tiên sinh”, trong lòng không khỏi run lên, thông qua Lý Thành Tài, hắn biết mình đã suy đoán thật nông cạn quan hệ giữa Diệp Dương Thành cùng Trầm Vũ Phàm.
Mà làm thư ký cho Trầm Vũ Phàm, Lý Thành Tài tự nhiên hiểu rõ quan hệ của hắn ở bên ngoài, theo người này xem ra, Diệp Dương Thành chẳng những trọng nghĩa khinh tài vì sự nghiệp từ thiện, đồng thời còn là anh em kết nghĩa với Trầm Vũ Phàm, từ lòng tôn kính đối với hành vi thành lập quỹ từ thiện của Diệp Dương Thành, xuất phát từ quan hệ riêng tư giữa Trầm Vũ Phàm cùng Diệp Dương Thành, cho tới nay hắn vẫn luôn xưng hô Diệp Dương Thành là “tiên sinh” tỏ lòng kính trọng.
Nghe Lý Thành Tài xưng hô, Diệp Dương Thành cũng đã thói quen, mỉm cười gật đầu chào hắn, sau đó đưa mắt nhìn đoàn người sau lưng Lý Thành Tài, nghi hoặc hỏi:
- Bọn họ là…
- Bọn họ đều là hương dân Trí Nhân hương, còn có cha mẹ cùng em trai, em dâu, cháu của Mã Thải Thải.
Lý Thành Tài đáp:
- Bọn họ muốn đến nơi này đối chất với ba hung thủ.
- …
Diệp Dương Thành cùng Hoàng Trí Nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra thần sắc cổ quái trong mắt đối phương, mang theo hơn trăm người đến đối chất? Xem bộ dáng hùng hổ của các hương thân, chỉ sợ đợi lát nữa một khi chân tướng được xác định, ba anh em Chu gia sẽ gặp tai ương.
Chẳng qua bất kể là Diệp Dương Thành hay Hoàng Nhân Trí, đều không có quá nhiều lo lắng đối với trường hợp sắp phát sinh, cho dù đánh chết ba anh em Chu gia, đây xem như ra ngụm ác khí, đạo lý pháp không trách đông ai cũng biết, còn có Hoàng Nhân Trí cùng Diệp Dương Thành hoạt động, cho dù ba anh em Chu gia có chết cũng xem như trừng phạt đúng tội, hả lòng hả dạ.
Trong lòng đã có chuẩn bị, Hoàng Nhân Trí cũng không nói gì, ánh mắt rơi xuống trên hai vị lão nhân tóc bạc, tiến lên vài bước vừa đi vừa nói:
- Hai vị lão nhân gia chính là cha mẹ của nạn nhân Mã Thải Thải?
- Vị này chính là…
Cha mẹ Mã Thải Thải dìu dắt lẫn nhau, Mã Niệm Thải đứng cạnh họ, trong tay cầm vật thể dùng vải trắng bao bọc, nhìn thấy Hoàng Nhân Trí đi tới, đưa mắt nhìn qua Lý Thành Tài.
- Ha ha, để tôi giới thiệu một chút.
Lý Thành Tài thấy vậy cười gật đầu, đưa tay về hướng Hoàng Nhân Trí, nói:
- Vị này chính là cục trưởng phân cục công an huyện, Hoàng Nhân Trí Hoàng cục trưởng, các vị có oan tình gì có thể nói với Hoàng cục trưởng, chính phủ nhất định sẽ trả lại công đạo cho mọi người.
- Hoàng…Hoàng cục trưởng.
Vừa xuất hiện liền gặp cục trưởng cục công an, Mã Niệm Thải càng thêm tin tưởng vụ án của chị mình được giải quyết, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Nhân Trí, đột nhiên quỳ sụp dưới đất nói:
- Cầu Hoàng cục trưởng trả lại cho chị tôi một lời công đạo.
- Hoàng cục trưởng…Thải Thải nhà tôi…
Mã Niệm Thải vừa quỳ xuống, cha mẹ của Mã Thải Thải cũng quỳ trước mặt Hoàng Nhân Trí, nghẹn ngào muốn nói chuyện, nhưng lời tới bên miệng đã không thốt ra lời.
Nhìn hai vị lão nhân nước mắt đầm đìa, lại nhìn sắc mặt thống khổ của Mã Niệm Thải, đáy lòng Hoàng Nhân Trí rung động, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến tới dìu cha mẹ của Mã Thải Thải cùng Mã Niệm Thải, nói:
- Vụ án này đã qua hơn hai mươi năm, thật nhắc tới đây cũng là cơ quan chính phủ chúng tôi làm lỗi, nên quỳ xuống không phải là các vị, mà chính là tôi đây!
Dìu ba người Mã gia đứng dậy, Hoàng Nhân Trí vừa nói xong không ngờ thật sự quỳ xuống trước mặt cha mẹ Mã Thải Thải, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã dập đầu với hai vị lão nhân, lớn tiếng nói:
- Một vụ án lại kéo dài hơn hai mươi ba năm lại chưa từng có chút tiến triển, sai là ở chúng tôi, là cơ quan chính phủ, thỉnh chư vị yên tâm, hôm nay tôi nhất định cấp cho Mã Thải Thải lời công đạo!
Lại thêm hai lần dập đầu, thanh âm thật vang, bái thật nặng, mọi người có mặt đều phát mộng, ước chừng yên lặng hơn mười giây sau, mới có người dẫn đầu vỗ tay, thanh âm tiếng vỗ tay vang rền cả con đường nhỏ.
Nhìn Hoàng Nhân Trí quỳ trên mặt đất, nghe lời hắn nói, trong lòng Diệp Dương Thành không khỏi nhớ đến lời đánh giá về người này của Dương Đằng Phi, thái độ làm người tròn trịa, xử sự phi thường lão luyện, khó được chính là hắn còn có một tấm lòng chân tâm thật ý làm việc vì dân.
Một vị cục trưởng phân cục công an như vậy, nhìn chung cả huyện Ôn Nhạc suốt mấy chục năm qua ngẫu nhiên có được một người như thế, nhưng cũng sẽ bị người dùng tốc độ nhanh nhất kéo xuống ngựa, hoặc bị gạt bỏ đẩy tới một vị trí phi thường xấu hổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi huyện Ôn Nhạc.
Nói tóm lại Diệp Dương Thành tương đối hài lòng với Hoàng Nhân Trí, mặc kệ hắn quỳ xuống diễn kịch cũng tốt, thành tâm cũng thế, thử hỏi có mấy vị cục trưởng cục công an dám quỳ rạp trước mặt hai vị lão nhân gia đầu bạc ngay trước mặt nhiều người như thế?
Hơn nữa mở miệng còn thừa nhận vụ án của Mã Thải Thải không thể điều tra được hung thủ trong thời gian thật dài chính là sai lầm của cơ quan chính phủ? Bất kể nói như thế nào, đây là một vị quan chức thật tâm làm việc cho dân, đối với quan tốt như vậy, Diệp Dương Thành thật không để ý đề bạt hắn đi lên cao hơn.
Sau một phen tỏ ý xin lỗi người của Mã gia, Hoàng Nhân Trí đứng dậy, đưa tay chỉ tới ba anh em Chu gia ở phía xa, lại nói:
- Ba người kia chính là kẻ bị tình nghi phạm tội, tôi hi vọng mọi người có thể khống chế được cảm xúc…
- Chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?
Thanh âm Hoàng Nhân Trí không thấp, ba anh em Chu gia nghe thật rõ ràng, sự tình đến lúc này nếu bọn hắn còn trầm mặc, chờ đợi bọn hắn chỉ có con đường chết, thay vì nhắm mắt chờ chết, không bằng liều mạng chối tội.
Nghĩ tới đây, Chu Tương Thành nhảy dựng lớn tiếng nói:
- Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì, dựa vào điều gì nói chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?
Nói xong không đợi người khác phản bác, hắn đã nhìn qua Vương Tuệ Tuệ nói:
- Cô ta là con dâu của Chu gia, tôi thừa nhận Chu gia đối đãi nàng không tốt, nhưng chỉ bằng lời nói một mình nàng, lại định tội chúng tôi sao? Tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi, đây là một âm mưu, là do tiện nhân này vì trả thù Chu gia mà tỉ mỉ thiết kế âm mưu!
Thanh âm thật vang, mọi người nghe thật rõ ràng, Hoàng Nhân Trí cũng hơi sững sờ, tuy hắn khuynh hướng Diệp Dương Thành, nhưng hắn không thể không thừa nhận lời của Chu Tương Thành cũng có lý.
Lời phản bác mạnh mẽ của Chu Tương Thành làm cho người Chu gia ủng hộ, Trần Mỹ Hồng cũng không muốn chồng mình bị người chụp mũ là kẻ sát nhân, mở miệng nói:
- Vương Tuệ Tuệ nói chồng tôi, đại bá cùng tam thúc sát hại Mã Thải Thải, xin hỏi có chứng cớ sao?
Ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Vương Tuệ Tuệ đang đứng cạnh Diệp Dương Thành, lập tức mọi người đều đưa mắt nhìn về phía nàng.
Đối mặt với áp lực cực lớn thình lình xảy ra, Vương Tuệ Tuệ theo bản năng lui về phía sau, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành mang theo thần sắc xin giúp đỡ.
Quả nhiên, Diệp Dương Thành khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đi về hướng Chu gia đại bá.
Nhìn thấy hành động của hắn, mọi người đều ngừng thở, bọn họ biết nếu không lấy ra được chứng cớ xác thực, dù có nhiều người hơn nữa thì có năng lực làm gì được ba anh em Chu gia?
- Anh…anh muốn làm gì?
Sắc mặt hai anh em Chu gia biến đổi, tuy quát hỏi nhưng không tự chủ được lui về phía sau.
Chứng kiến phản ứng của hai người, Diệp Dương Thành bật cười lớn, nói:
- Chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn nói vài câu với hắn.
Diệp Dương Thành gọi Nhung Cầu ngăn chặn hai người, sau đó đi tới trước mặt Chu gia đại bá, khoát tay lên vai hắn:
- Chúng ta nói chuyện vài câu…
Chu gia đại bá không phản kháng, tùy ý Diệp Dương Thành ôm vai hắn đi sang một bên, sau đó mọi người đều nhìn thấy Diệp Dương Thành trò chuyện với hắn…ít nhất theo mặt ngoài nhìn qua chứng thật là như vậy.
Sau ba phút khẩn trương chờ đợi, Diệp Dương Thành vỗ vai Chu gia đại bá, lớn tiếng nói:
- Tự ông nói đi.
- Là…là tôi…
Trong ánh mắt soi mói của mọi người, Chu gia đại bá run rẩy thân hình, quỳ sụp xuống:
- Mã Thải Thải, là chúng tôi giết!
- Đại ca!
Hai anh em Chu gia sắc mặt như tro tàn, thất thanh thét chói tai.
Mà những hương dân Trí Nhân hương cùng đi tới, ngay khi Chu gia đại bá gật đầu nhận tội, cùng gào lên:
- Ba tên súc sinh, giết bọn hắn!
Trong lúc nhất thời, tình cảm quần chúng tại hiện trường trào dâng…
Sau khi Chu gia đại bá quỳ xuống nhận tội, Trần Mỹ Hồng liền biết nhà này chỉ e rằng không còn giữ được, kết cục duy nhất của Chu gia chính là phá thành mảnh nhỏ, triệt triệt để để nhà tan cửa nát, không ai biết Diệp Dương Thành rốt cục đã nói gì với Chu gia đại bá, nhưng cũng không ai cho rằng Diệp Dương Thành đã có hành động gì mờ ám.
Dù sao khi Diệp Dương Thành nói chuyện với Chu gia đại bá, không rời khỏi tầm mắt của mọi người, mà nói chuyện quang minh chính đại, cuối cùng bọn họ tận mắt nhìn thấy Chu gia đại bá quỳ dưới đất nhận tội.
Chỉ bằng nhóm công an của Hoàng Nhân Trí căn bản không ngăn trở được quần chúng đang phẫn nộ xúc động, nhất là Mã Niệm Thải, hắn mở ra mảnh vải trắng, lộ ra một cây gậy gỗ có một đầu màu đỏ sậm thật cũ kỹ, rít gào lên, như phát điên đột phá hàng rào ngăn trở của công an, quơ gậy gỗ hung khí từng dùng đâm vào âm hộ Mã Thải Thải đánh thẳng về phía ba anh em Chu gia.
Trên trăm nam nhân nhào lên quyền đấm cước đá, đợi khi công an can thiệp được đám người, đem ba anh em Chu gia mang đi ra thì ba người đã hấp hối.
Mọi người tại hiện trường bị đưa tới đồn công an trấn Bảo Kinh nhận điều tra, nhưng Diệp Dương Thành cùng Vương Tuệ Tuệ vốn là nhân chứng chủ yếu nhưng chỉ đi qua sân khấu sau đó rời khỏi đồn công an, sau khi họ rời đi chưa đầy nửa giờ, tin tức huyết án phát sinh hai mươi ba năm trước tại Trí Nhân hương được phá án như một trận gió lớn thổi khắp cả trấn Bảo Kinh…
Đến tận đây vụ án Chu gia chính thức hạ màn, chờ đợi anh em Chu gia cùng Chu Vệ Quân là pháp luật nghiêm trị, nên tử hình thì tử hình, nên ngồi tù thì ngồi tù, không ai trốn thoát.
- Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ nhi đồng sinh ra đi.
Sau khi rời khỏi đồn công an, Diệp Dương Thành chở Vương Tuệ Tuej cùng cha mẹ nàng quay về Vương gia, ngồi trong phòng khách lầu một, Diệp Dương Thành nói:
- Phỏng chừng vụ án Chu Vệ Quân rất nhanh sẽ thẩm phán, đem chuyện này xử lý tốt, chờ sau khi nhi đồng sinh ra anh sẽ an bài em đến công ty của anh đi làm, sau khi quen thuộc một khoảng thời gian…
- Bắt hết toàn bộ!
- Tôi…chúng tôi không biết gì cả ah…
Vừa thấy nhóm hình cảnh nhào tới, đám hiệp quản viên nhất thời kêu to, đặc biệt khi nghe Diệp Dương Thành chụp mũ bọn hắn là đồng lõa, sợ tới mức run rẩy cả người.
Đối với tiếng kêu gào của bọn hắn, Hoàng Nhân Trí không hề quản tới, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành, hỏi:
- Diệp lão đệ, vụ án này đã qua hai mươi ba năm, cậu làm sao mà biết được?
- Tôi? Ha ha…
Diệp Dương Thành cười ha ha, vẫy Vương Tuệ Tuệ:
- Tuệ Tuệ, em đến nói đi.
- A…
Vương Tuệ Tuệ đáp, nếu đã hoàn toàn phân rõ giới tuyến với Chu gia, nàng cũng không có gánh nặng tâm lý, lập tức dựa theo lời thảo luận của Diệp Dương Thành mà thuật lại…
Có một buổi tối, Chu Tương Thành uống say quay về nhà nằm ngủ trên sô pha, lúc đó Vương Tuệ Tuệ đói bụng đi xuống lầu định làm chút thức ăn khuya, nào ngờ thấy được Chu Tương Thành đang ngủ, dù sao cũng là con cháu trong nhà, nàng mới đi tìm cái mền định đắp cho Chu Tương Thành…
Vừa lúc nàng cầm mền đắp cho hắn, nàng chợt nghe được lời nói mớ trong cơn say của hắn, vì vậy biết được hai mươi ba năm trước ba anh em Chu gia đã làm ra hành vi man rợ trong khu rừng trúc Trí Nhân hương.
Sau đó Chu Vệ Quân thậm chí là người của Chu gia đối xử với nàng vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn đánh nàng đầy thương tích.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng cảm thấy thiện hữu thiện báo, vì thế lúc chạy thoát ra khỏi Chu gia nàng liên hệ với Diệp Dương Thành đang ở Cù Hằng thị, đem vụ án của ba anh em Chu gia nói cho hắn biết.
Tiếp theo sau Diệp Dương Thành chạy về, liên hệ với bí thư huyện ủy Trầm Vũ Phàm, vụ án cuối cùng được chuyển giao cho Hoàng Nhân Trí.
Vì phòng ngừa ba anh em Chu gia bỏ trốn, Diệp Dương Thành không dám nói ra ý đồ chân thật của mình đến đây, mà lấy cớ giải quyết chuyện của Vương Tuệ Tuệ, đem ba anh em Chu gia giữ chân tại hiện trường.
Sau một phen giải thích, xem như khả năng bại lộ của Diệp Dương Thành cũng bị xóa đi, hơn nữa lời giải thích hợp lý, còn miêu tả rõ ràng việc Diệp Dương Thành thấy việc nghĩa mà làm.
Nghe xong Vương Tuệ Tuệ giải thích, người Chu gia trợn mắt nhìn nàng, mà Hoàng Nhân Trí vỗ tay, cảm khái nói:
- Đây là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt!
- Đát đát đát…
Vào lúc này thanh âm tiếng động cơ ầm ĩ từ xa đến gần, rơi vào trong tai mọi người có mặt, rất nhanh từ đường lớn bên ngoài nháy mắt đã có mấy chục cỗ xe chạy vào, đem cả con đường bao vây chặt chẽ…
Mấy chục người từ trên xe bước xuống, xu thế hung hung tràn vào con đường nhỏ trước nhà Chu gia…
- Hoàng cục!
Nam thư ký cùng nữ khoa viên dẫn đầu, hai người dù sao cũng làm việc trong ủy ban huyện, đương nhiên có chút quen thuộc với vị cục trưởng phân cục công an Hoàng Nhân Trí này, vừa thấy được hắn đang đứng chung với Diệp Dương Thành, nam thư ký liền mỉm cười chào hỏi hắn.
- Nhé, là tiểu Lý ah.
Vừa nghe tiếng chào hỏi của nam thư ký, Hoàng Nhân Trí thu hồi ánh mắt cười dài quay đầu chào đón:
- Vì sao cậu cũng tới đây?
- Ha ha, là Trầm bí thư phân phó tôi đưa người nhà nạn nhân qua đây, đương trường đối chất.
Lý Thành Tài nhìn Hoàng Nhân Trí mỉm cười, giải thích một câu sau đó đưa mắt nhìn qua Diệp Dương Thành, cười nói:
- Diệp tiên sinh, vụ án lần này cũng cực khổ ngài.
Khi Hoàng Nhân Trí nghe Lý Thành Tài xưng hô “Diệp tiên sinh”, trong lòng không khỏi run lên, thông qua Lý Thành Tài, hắn biết mình đã suy đoán thật nông cạn quan hệ giữa Diệp Dương Thành cùng Trầm Vũ Phàm.
Mà làm thư ký cho Trầm Vũ Phàm, Lý Thành Tài tự nhiên hiểu rõ quan hệ của hắn ở bên ngoài, theo người này xem ra, Diệp Dương Thành chẳng những trọng nghĩa khinh tài vì sự nghiệp từ thiện, đồng thời còn là anh em kết nghĩa với Trầm Vũ Phàm, từ lòng tôn kính đối với hành vi thành lập quỹ từ thiện của Diệp Dương Thành, xuất phát từ quan hệ riêng tư giữa Trầm Vũ Phàm cùng Diệp Dương Thành, cho tới nay hắn vẫn luôn xưng hô Diệp Dương Thành là “tiên sinh” tỏ lòng kính trọng.
Nghe Lý Thành Tài xưng hô, Diệp Dương Thành cũng đã thói quen, mỉm cười gật đầu chào hắn, sau đó đưa mắt nhìn đoàn người sau lưng Lý Thành Tài, nghi hoặc hỏi:
- Bọn họ là…
- Bọn họ đều là hương dân Trí Nhân hương, còn có cha mẹ cùng em trai, em dâu, cháu của Mã Thải Thải.
Lý Thành Tài đáp:
- Bọn họ muốn đến nơi này đối chất với ba hung thủ.
- …
Diệp Dương Thành cùng Hoàng Trí Nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra thần sắc cổ quái trong mắt đối phương, mang theo hơn trăm người đến đối chất? Xem bộ dáng hùng hổ của các hương thân, chỉ sợ đợi lát nữa một khi chân tướng được xác định, ba anh em Chu gia sẽ gặp tai ương.
Chẳng qua bất kể là Diệp Dương Thành hay Hoàng Nhân Trí, đều không có quá nhiều lo lắng đối với trường hợp sắp phát sinh, cho dù đánh chết ba anh em Chu gia, đây xem như ra ngụm ác khí, đạo lý pháp không trách đông ai cũng biết, còn có Hoàng Nhân Trí cùng Diệp Dương Thành hoạt động, cho dù ba anh em Chu gia có chết cũng xem như trừng phạt đúng tội, hả lòng hả dạ.
Trong lòng đã có chuẩn bị, Hoàng Nhân Trí cũng không nói gì, ánh mắt rơi xuống trên hai vị lão nhân tóc bạc, tiến lên vài bước vừa đi vừa nói:
- Hai vị lão nhân gia chính là cha mẹ của nạn nhân Mã Thải Thải?
- Vị này chính là…
Cha mẹ Mã Thải Thải dìu dắt lẫn nhau, Mã Niệm Thải đứng cạnh họ, trong tay cầm vật thể dùng vải trắng bao bọc, nhìn thấy Hoàng Nhân Trí đi tới, đưa mắt nhìn qua Lý Thành Tài.
- Ha ha, để tôi giới thiệu một chút.
Lý Thành Tài thấy vậy cười gật đầu, đưa tay về hướng Hoàng Nhân Trí, nói:
- Vị này chính là cục trưởng phân cục công an huyện, Hoàng Nhân Trí Hoàng cục trưởng, các vị có oan tình gì có thể nói với Hoàng cục trưởng, chính phủ nhất định sẽ trả lại công đạo cho mọi người.
- Hoàng…Hoàng cục trưởng.
Vừa xuất hiện liền gặp cục trưởng cục công an, Mã Niệm Thải càng thêm tin tưởng vụ án của chị mình được giải quyết, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Nhân Trí, đột nhiên quỳ sụp dưới đất nói:
- Cầu Hoàng cục trưởng trả lại cho chị tôi một lời công đạo.
- Hoàng cục trưởng…Thải Thải nhà tôi…
Mã Niệm Thải vừa quỳ xuống, cha mẹ của Mã Thải Thải cũng quỳ trước mặt Hoàng Nhân Trí, nghẹn ngào muốn nói chuyện, nhưng lời tới bên miệng đã không thốt ra lời.
Nhìn hai vị lão nhân nước mắt đầm đìa, lại nhìn sắc mặt thống khổ của Mã Niệm Thải, đáy lòng Hoàng Nhân Trí rung động, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến tới dìu cha mẹ của Mã Thải Thải cùng Mã Niệm Thải, nói:
- Vụ án này đã qua hơn hai mươi năm, thật nhắc tới đây cũng là cơ quan chính phủ chúng tôi làm lỗi, nên quỳ xuống không phải là các vị, mà chính là tôi đây!
Dìu ba người Mã gia đứng dậy, Hoàng Nhân Trí vừa nói xong không ngờ thật sự quỳ xuống trước mặt cha mẹ Mã Thải Thải, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã dập đầu với hai vị lão nhân, lớn tiếng nói:
- Một vụ án lại kéo dài hơn hai mươi ba năm lại chưa từng có chút tiến triển, sai là ở chúng tôi, là cơ quan chính phủ, thỉnh chư vị yên tâm, hôm nay tôi nhất định cấp cho Mã Thải Thải lời công đạo!
Lại thêm hai lần dập đầu, thanh âm thật vang, bái thật nặng, mọi người có mặt đều phát mộng, ước chừng yên lặng hơn mười giây sau, mới có người dẫn đầu vỗ tay, thanh âm tiếng vỗ tay vang rền cả con đường nhỏ.
Nhìn Hoàng Nhân Trí quỳ trên mặt đất, nghe lời hắn nói, trong lòng Diệp Dương Thành không khỏi nhớ đến lời đánh giá về người này của Dương Đằng Phi, thái độ làm người tròn trịa, xử sự phi thường lão luyện, khó được chính là hắn còn có một tấm lòng chân tâm thật ý làm việc vì dân.
Một vị cục trưởng phân cục công an như vậy, nhìn chung cả huyện Ôn Nhạc suốt mấy chục năm qua ngẫu nhiên có được một người như thế, nhưng cũng sẽ bị người dùng tốc độ nhanh nhất kéo xuống ngựa, hoặc bị gạt bỏ đẩy tới một vị trí phi thường xấu hổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ rời khỏi huyện Ôn Nhạc.
Nói tóm lại Diệp Dương Thành tương đối hài lòng với Hoàng Nhân Trí, mặc kệ hắn quỳ xuống diễn kịch cũng tốt, thành tâm cũng thế, thử hỏi có mấy vị cục trưởng cục công an dám quỳ rạp trước mặt hai vị lão nhân gia đầu bạc ngay trước mặt nhiều người như thế?
Hơn nữa mở miệng còn thừa nhận vụ án của Mã Thải Thải không thể điều tra được hung thủ trong thời gian thật dài chính là sai lầm của cơ quan chính phủ? Bất kể nói như thế nào, đây là một vị quan chức thật tâm làm việc cho dân, đối với quan tốt như vậy, Diệp Dương Thành thật không để ý đề bạt hắn đi lên cao hơn.
Sau một phen tỏ ý xin lỗi người của Mã gia, Hoàng Nhân Trí đứng dậy, đưa tay chỉ tới ba anh em Chu gia ở phía xa, lại nói:
- Ba người kia chính là kẻ bị tình nghi phạm tội, tôi hi vọng mọi người có thể khống chế được cảm xúc…
- Chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?
Thanh âm Hoàng Nhân Trí không thấp, ba anh em Chu gia nghe thật rõ ràng, sự tình đến lúc này nếu bọn hắn còn trầm mặc, chờ đợi bọn hắn chỉ có con đường chết, thay vì nhắm mắt chờ chết, không bằng liều mạng chối tội.
Nghĩ tới đây, Chu Tương Thành nhảy dựng lớn tiếng nói:
- Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì, dựa vào điều gì nói chúng tôi là kẻ tình nghi phạm tội?
Nói xong không đợi người khác phản bác, hắn đã nhìn qua Vương Tuệ Tuệ nói:
- Cô ta là con dâu của Chu gia, tôi thừa nhận Chu gia đối đãi nàng không tốt, nhưng chỉ bằng lời nói một mình nàng, lại định tội chúng tôi sao? Tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi, đây là một âm mưu, là do tiện nhân này vì trả thù Chu gia mà tỉ mỉ thiết kế âm mưu!
Thanh âm thật vang, mọi người nghe thật rõ ràng, Hoàng Nhân Trí cũng hơi sững sờ, tuy hắn khuynh hướng Diệp Dương Thành, nhưng hắn không thể không thừa nhận lời của Chu Tương Thành cũng có lý.
Lời phản bác mạnh mẽ của Chu Tương Thành làm cho người Chu gia ủng hộ, Trần Mỹ Hồng cũng không muốn chồng mình bị người chụp mũ là kẻ sát nhân, mở miệng nói:
- Vương Tuệ Tuệ nói chồng tôi, đại bá cùng tam thúc sát hại Mã Thải Thải, xin hỏi có chứng cớ sao?
Ánh mắt hùng hổ dọa người nhìn Vương Tuệ Tuệ đang đứng cạnh Diệp Dương Thành, lập tức mọi người đều đưa mắt nhìn về phía nàng.
Đối mặt với áp lực cực lớn thình lình xảy ra, Vương Tuệ Tuệ theo bản năng lui về phía sau, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành mang theo thần sắc xin giúp đỡ.
Quả nhiên, Diệp Dương Thành khẽ hừ một tiếng, nhấc chân đi về hướng Chu gia đại bá.
Nhìn thấy hành động của hắn, mọi người đều ngừng thở, bọn họ biết nếu không lấy ra được chứng cớ xác thực, dù có nhiều người hơn nữa thì có năng lực làm gì được ba anh em Chu gia?
- Anh…anh muốn làm gì?
Sắc mặt hai anh em Chu gia biến đổi, tuy quát hỏi nhưng không tự chủ được lui về phía sau.
Chứng kiến phản ứng của hai người, Diệp Dương Thành bật cười lớn, nói:
- Chớ khẩn trương, tôi chỉ muốn nói vài câu với hắn.
Diệp Dương Thành gọi Nhung Cầu ngăn chặn hai người, sau đó đi tới trước mặt Chu gia đại bá, khoát tay lên vai hắn:
- Chúng ta nói chuyện vài câu…
Chu gia đại bá không phản kháng, tùy ý Diệp Dương Thành ôm vai hắn đi sang một bên, sau đó mọi người đều nhìn thấy Diệp Dương Thành trò chuyện với hắn…ít nhất theo mặt ngoài nhìn qua chứng thật là như vậy.
Sau ba phút khẩn trương chờ đợi, Diệp Dương Thành vỗ vai Chu gia đại bá, lớn tiếng nói:
- Tự ông nói đi.
- Là…là tôi…
Trong ánh mắt soi mói của mọi người, Chu gia đại bá run rẩy thân hình, quỳ sụp xuống:
- Mã Thải Thải, là chúng tôi giết!
- Đại ca!
Hai anh em Chu gia sắc mặt như tro tàn, thất thanh thét chói tai.
Mà những hương dân Trí Nhân hương cùng đi tới, ngay khi Chu gia đại bá gật đầu nhận tội, cùng gào lên:
- Ba tên súc sinh, giết bọn hắn!
Trong lúc nhất thời, tình cảm quần chúng tại hiện trường trào dâng…
Sau khi Chu gia đại bá quỳ xuống nhận tội, Trần Mỹ Hồng liền biết nhà này chỉ e rằng không còn giữ được, kết cục duy nhất của Chu gia chính là phá thành mảnh nhỏ, triệt triệt để để nhà tan cửa nát, không ai biết Diệp Dương Thành rốt cục đã nói gì với Chu gia đại bá, nhưng cũng không ai cho rằng Diệp Dương Thành đã có hành động gì mờ ám.
Dù sao khi Diệp Dương Thành nói chuyện với Chu gia đại bá, không rời khỏi tầm mắt của mọi người, mà nói chuyện quang minh chính đại, cuối cùng bọn họ tận mắt nhìn thấy Chu gia đại bá quỳ dưới đất nhận tội.
Chỉ bằng nhóm công an của Hoàng Nhân Trí căn bản không ngăn trở được quần chúng đang phẫn nộ xúc động, nhất là Mã Niệm Thải, hắn mở ra mảnh vải trắng, lộ ra một cây gậy gỗ có một đầu màu đỏ sậm thật cũ kỹ, rít gào lên, như phát điên đột phá hàng rào ngăn trở của công an, quơ gậy gỗ hung khí từng dùng đâm vào âm hộ Mã Thải Thải đánh thẳng về phía ba anh em Chu gia.
Trên trăm nam nhân nhào lên quyền đấm cước đá, đợi khi công an can thiệp được đám người, đem ba anh em Chu gia mang đi ra thì ba người đã hấp hối.
Mọi người tại hiện trường bị đưa tới đồn công an trấn Bảo Kinh nhận điều tra, nhưng Diệp Dương Thành cùng Vương Tuệ Tuệ vốn là nhân chứng chủ yếu nhưng chỉ đi qua sân khấu sau đó rời khỏi đồn công an, sau khi họ rời đi chưa đầy nửa giờ, tin tức huyết án phát sinh hai mươi ba năm trước tại Trí Nhân hương được phá án như một trận gió lớn thổi khắp cả trấn Bảo Kinh…
Đến tận đây vụ án Chu gia chính thức hạ màn, chờ đợi anh em Chu gia cùng Chu Vệ Quân là pháp luật nghiêm trị, nên tử hình thì tử hình, nên ngồi tù thì ngồi tù, không ai trốn thoát.
- Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, chờ nhi đồng sinh ra đi.
Sau khi rời khỏi đồn công an, Diệp Dương Thành chở Vương Tuệ Tuej cùng cha mẹ nàng quay về Vương gia, ngồi trong phòng khách lầu một, Diệp Dương Thành nói:
- Phỏng chừng vụ án Chu Vệ Quân rất nhanh sẽ thẩm phán, đem chuyện này xử lý tốt, chờ sau khi nhi đồng sinh ra anh sẽ an bài em đến công ty của anh đi làm, sau khi quen thuộc một khoảng thời gian…
/626
|