Tức giận mắng một tiếng, hắn nâng chân phải hung hăng đá vào bụng Chu Vệ Quân, một cước đá bay hắn hơn hai thước xa, hung hăng suất trên mặt đất, căn bản không hề có tâm tình liếc mắt nhìn hắn, lại đưa mắt nhìn qua trên người Chu gia đại bá đang nghẹn họng nhìn trân trối…
Sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, hoàn toàn thu liễm khí tức tức giận, trên mặt Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười thản nhiên, bước qua đầu Chu Vệ Quân đang nằm rên rỉ dưới đất, chậm rãi đi về hướng Chu gia đại bá.
- Mày…mày muốn làm gì…
Hành động của Diệp Dương Thành làm Chu gia đại bá hoảng sợ, cái gọi là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, giờ phút này Chu gia đại bá thật sự sợ hãi.
Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới gần hắn, hắn nuốt nước bọt lui từng bước ra sau, trong ngày thường tràn đầy uy phong nói một không hai trong Chu gia, tựa hồ nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mà Diệp Dương Thành, đi tới cách hắn chừng hai thước, dừng chân, hỏi:
- Ông, chính là Chu gia đại bá?
Trong lòng Chu gia đại bá tràn đầy bất an, giờ phút này không tiếp tục thối lui, đưa mắt nhìn qua Chu Vệ Quân, nuốt nước bọt ưỡn ngực:
- Đúng thì thế nào?
- Chẳng ra gì.
Diệp Dương Thành lộ dáng tươi cười, lắc đầu:
- Đánh người chính là phạm pháp.
- Mày đã phạm pháp…
Chu gia đại bá lúc này mới chợt hiểu, đang chuẩn bị quay đầu lại gọi người nhà báo công an, Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới vung tay phải, thậm chí còn mang theo tiếng gió rít…
- Ba!
Một tát tai trực tiếp đánh Chu gia đại bá thất điên bát đảo, khóe miệng cùng mũi giàn giụa máu tươi.
Diệp Dương Thành thu liễm ý cười trên mặt, thản nhiên nói:
- Nhưng đánh súc sinh là không phạm pháp.
- Tao…
Chu gia đại bá phát mộng, trong đầu vang ong ong sững sờ nhìn lên, trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên làm gì.
Lúc này người của Chu gia cũng kịp thời phản ứng lại, một đám trợn mắt xoa tay muốn xông lên, nhưng không chờ bọn hắn có động tĩnh, Nhung Cầu từ trên xe nhảy xuống, ngăn trở trước mặt bọn hắn, phát ra tiếng chó sủa:
- Gâu gâu…
Nhung Cầu thật cao lớn khổng lồ, răng nanh dữ tợn, trong nháy mắt người của Chu gia không ai dám nhúc nhích…thậm chí còn không dám thở mạnh.
- Tôi nghe nói, chuyện của Tuệ Tuệ là do ông đứng sau lưng bày mưu tính kế, thật không tệ đâu.
Diệp Dương Thành xem thường động tác của Chu gia, hắn đang cười, nhưng nụ cười của hắn làm người ta cảm thấy băng sương, hắn nhìn thẳng vào Chu gia đại bá, ngoài cười nhưng trong không cười.
- Mày…mày rốt cục muốn làm gì?
Chu gia đại bá thật vất vả hồi phục lại, bị Nhung Cầu làm hoảng sợ bật lui ra sau ba bước, sắc mặt âm tình bất định nhìn Diệp Dương Thành, lớn tiếng hỏi:
- Mày có quan hệ thế nào với Vương Tuệ Tuệ?
- Ba ba…
Diệp Dương Thành vỗ tay, tán thán:
- Không hổ là lão hồ ly, đến bây giờ còn muốn bộ lời của tôi, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, Tuệ Tuệ là bạn học của tôi, cũng là tổng giám đốc công ty của tôi, mà hôm nay tôi lại đây…
- Phanh!
Thân hình chớp động, một đấm đập vào trên bụng Chu gia đại bá khiến hắn hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch cuộn tròn người run rẩy, Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Là đến trút giận cho Tuệ Tuệ!
Sau Chu Vệ Quân, Chu gia đại bá cũng nằm dưới chân Diệp Dương Thành cuộn tròn người run rẩy, nếu người không biết chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ chỉ trích Diệp Dương Thành, dù sao đó cũng là một ông già năm sáu mươi tuổi.
Nhưng đối mặt với phản ứng của Chu gia đại bá, Diệp Dương Thành vẫn thờ ơ, thậm chí đợi hắn run rẩy hơn nửa phút, còn bước lên đá nhẹ vào sau lưng hắn, cau mày nói:
- Nếu ông còn muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi không để ý cho cả đời ông đều run rẩy như vậy.
- …
Tĩnh, sau khi Diệp Dương Thành nói ra lời này, hiện trường nhất thời an tĩnh xuống, ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người, biểu hiện của Diệp Dương Thành đã sớm chứng minh hắn có năng lực như vậy, hơn nữa thái độ tàn nhẫn quyết đoán của hắn, càng làm mọi người không dám hoài nghi lời nói của hắn.
Không ai chú ý tới, khi Diệp Dương Thành nói ra lời này, trên vầng trán hiện lên tia sát khí, bởi vì trước khi động thủ, trong lòng hắn chợt động, xem xét cấp bậc thiện ác của Chu gia đại bá, mà Cửu Tiêu Thần Cách cấp ra nêu lên lại là…cấp bậc cao nhất – gạt bỏ!
Chu gia đại bá vừa nghe lời này của Diệp Dương Thành, lập tức dừng run rẩy, sắc mặt tuy rằng thống khổ, nhưng không đến nỗi run rẩy cả người, Diệp Dương Thành đối với bản thân mình ra tay thế nào, đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Nhìn thấy Chu gia đại bá yên tĩnh trở lại, Diệp Dương Thành dằn nén sát niệm trong lòng, hít sâu một hơi, lúc này lấy ra gói Trung Hoa, rút điếu thuốc châm lửa, lại ném cho cha Chu Vệ Quân đứng cách đó không xa, nhìn hắn vẫy vẫy tay, mỉm cười nói:
- Lại đây, tôi châm lửa cho ông.
Cha Chu Vệ Quân hiện tại làm sao dám tới gần Diệp Dương Thành? Con trai bị đánh té trên mặt đất không ngừng rên rỉ, anh trai bị một quyền của Diệp Dương Thành đến bây giờ còn chưa hồi phục lại, hắn xem như hiểu được rồi, Diệp Dương Thành vốn không phải lại đây giảng đạo lý với bọn hắn, rõ ràng đúng như lời hắn đã nói, đơn giản là đến trút giận cho Vương Tuệ Tuệ.
Lúc này hắn chợt nhớ tới anh trai của vợ mình, trong lòng hắn vừa động, cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành đồng thời chậm rãi bước về phía cửa.
Hành động của hắn làm sao thoát khỏi ánh mắt Diệp Dương Thành? Nhưng Diệp Dương Thành không hề động, chỉ cười dài nhìn cha Chu Vệ Quân thấp giọng nói vài câu với Trần Mỹ Hồng, sau đó tùy ý cho Trần Mỹ Hồng quay người đi vào nhà.
Đợi khi cha Chu Vệ Quân cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, Diệp Dương Thành âm thầm thẩm tra cấp bậc thiện ác của người này, vừa tra xét lập tức giật mình.
Hắn cũng đạt tới cấp bậc cao nhất – gạt bỏ.
Người Chu gia rốt cục đã phạm phải chuyện gì, lại bị phán định trực tiếp gạt bỏ? Trong lòng bỗng nhiên nổi lên sát ý, nhưng Diệp Dương Thành chỉ nhíu mày, nhìn Nhung Cầu khoát tay:
- Đi, đuổi hắn lại đây.
- Gâu gâu…
Chỉ số thông minh của Nhung Cầu đã như nhân loại, hiểu được ý của Diệp Dương Thành, lập tức nhìn cha của Chu Vệ Quân phát ra hai tiếng chó sủa, ngay sau đó nhe răng nhếch miệng chạy chậm tới, dù là ai cũng không thể bỏ qua mồm to như chậu máu của nó.
- Mày…mày muốn làm gì?
Cha Chu Vệ Quân thiếu chút nữa bị hù đến hồn phi phách tán, hô to gọi nhỏ trốn tránh, nhưng phát hiện Nhung Cầu đã đến phía sau hắn, đang mở miệng táp thẳng vào đùi của hắn.
- Đừng, mày đừng tới đây…
Mặt bị dọa tái, hắn dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy về phía trước…
- Ba!
Chỉ lo trốn tránh Nhung Cầu nên hắn không chú ý tới khi mình bỏ chạy bất tri bất giác đã đến gần Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành lập tức nâng tay cho hắn một bạt tai vang dội.
- Chỉ nói châm thuốc lá cho ông mà thôi, ông chạy cái gì?
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, ngay khi cha Chu Vệ Quân còn chưa kịp hoàn hồn, đã đem mẩu thuốc lá đã đứt thành hai đoạn nhét vào miệng hắn, lại vỗ vỗ gò má hắn, nhìn hắn nhoẻn miệng cười:
- Tôi nghe nói, khi tên súc sinh Chu Vệ Quân đang tra tấn Tuệ Tuệ, ngoại trừ đứa con gái của ông, ông là người cười vui vẻ nhất phải không đây?
- Tôi…
- Ba!
Ngược tay tát tới, trực tiếp đánh đầu óc cha Chu Vệ Quân choáng váng, nhưng Diệp Dương Thành không hề có chút ý tứ sẽ dừng tay.
- Một tát này đánh ông già mà không kính!
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ vẻ cười lạnh, quạt một cái tát xoay người lại tát tới.
- Ba!
- Một tát này đánh cho ông biết đừng vui sướng khi thấy người gặp họa!
- Ba!
- Một tát này đánh ông lòng lang dạ sói!
- Ba!
- Một tát này đánh ông thấy lợi quên nghĩa!
- Ba!
- Một tát này…
Bị tát tai liên miên không dứt của Diệp Dương Thành, cha của Chu Vệ Quân chỉ còn biết đón nhận mà không có lực đánh trả.
Cha Chu Vệ Quân run rẩy chân tây lảo đảo lui về phía sau, nhưng Diệp Dương Thành không có ý định buông tha cho hắn, tiếp tục bước lên đánh, toàn bộ đều trút lên mặt của hắn.
Ngay khi Diệp Dương Thành đánh tát tai thứ mười bốn, Chu Vệ Quân đột nhiên nổ bạo nhảy dựng lên, trong tay cầm cục đá, thần tình oán độc rít gào:
- Con mẹ nó tao liều mạng với mày!
- Liều mạng mẹ ngươi!
Hung hăng đem một cái tát đánh ngã cha Chu Vệ Quân xuống đất, Diệp Dương Thành quay phắt người lại vung tay tát tới.
- Ba!
Một tiếng vang giòn, tuyệt đối là cái tát mạnh nhất từ trước tới nay, Chu Vệ Quân căn bản không hề có chút cơ hội xuất thủ đã bị một cái tát kia đánh bay ra ngoài.
- Phanh!
Nặng nề rơi xuống khoảng cách ba thước xa, thậm chí còn nghe được thanh âm xương cốt gãy.
Nội tạng bị thương tổn, Chu Vệ Quân thậm chí không cơ hội kêu thảm thiết đã lệch đầu hôn mê.
- Ai còn muốn cùng tao liều mạng?
Thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn lướt qua người của Chu gia, trong mắt hắn lóe lên vẻ tức giận làm Chu gia hoảng sợ tới mức co đầu rụt cổ, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, chỉ sợ Diệp Dương Thành đem mục tiêu tập trung lên người mình.
Mà lúc này, Vương Tuệ Tuệ rốt cục có phản ứng, sau một phen khẩn trương giãy dụa, nàng nhỏ giọng nói:
- Lão ca…hay là…
- Chuyện này không để yên!
Không đợi nàng nói hết lời, từ một ngõ tắt nhỏ đối diện cửa Chu gia truyền ra tiếng rít gào như bệnh tâm thần của một nữ nhân:
- Tụi mày một người cũng đừng hòng chạy!
Thanh âm hạ xuống, Diệp Dương Thành nhìn lại, chợt thấy một nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc quần bò màu lam, áo da màu đen tay cầm con dao nhảy đi ra, dùng ánh mắt tức giận tập trung trên người hắn…
- Đây là?
Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Tuệ.
- Chị ruột của Chu Vệ Quân, Chu Vệ Bình…
Vương Tuệ Tuệ khẽ cắn môi nói.
- Vương Tuệ Tuệ mày là tiện nhân, tao chỉ biết mày ra ngoài thông đồng nam nhân đúng không? Bổn sự phải không? Mang theo dã nam nhân tới khóc lóc om sòm phải không? Ngày hôm qua lòng dạ Vệ Quân mềm, không đem mày giết chết…
Chu Vệ Bình cầm con dao nhằm phía Vương Tuệ Tuệ, miệng chửi rủa:
- Hôm nay kẻ làm chị như tao làm thịt mày với dã nam nhân của mày, cho tụi mày làm quỷ uyên ương đi, một mình lão nương hợp hai người tụi mày, đáng giá…
- A…
Vương Tuệ Tuệ bị vẻ điên cuồng của Chu Vệ Bình hăm dọa, lắc mình tránh né.
Vừa đúng lúc này, Chu Vệ Bình đã vọt tới chỗ đứng vừa rồi của nàng, vung con dao…
- Đem cái miệng rách của cô phóng sạch sẽ một chút!
Diệp Dương Thành nghe ả đàn bà này mắng mình là dã nam nhân, liền sôi gan, mạnh mẽ siết chặt cổ tay của nàng, khống chế con dao, trầm giọng nói:
- Đừng ép tôi đánh đàn bà!
- Tao phi, mày cho mày là…
- Ba!
Diệp Dương Thành buông lỏng cổ tay Chu Vệ Bình, nhưng đồng thời tay phải quạt thẳng vào mặt cô ta.
Diệp Dương Thành căn bản không chút lưu tình với nữ nhân, một cái tát quất lên mặt nàng lập tức đánh sưng phồng lên.
Chu Vệ Bình vừa nhảy ra liền bị một cái tát đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất hừ một tiếng cũng lập tức hôn mê.
Diệp Dương Thành đứng nguyên tại chỗ hít vào một hơi, mấy người của Chu gia biểu hiện nổi bật nhất đều bị trừng giới, như vậy kế tiếp nên giảng đạo lý.
Người khác nếu giảng đạo lý không thông liền sử dụng bạo lực, nhưng Diệp Dương Thành dùng bạo lực trước khi giảng đạo lý, đem người của Chu gia phục tùng, như vậy dễ dàng nói đạo lý hơn không phải sao?
Một phen trừng trị của hắn quả thật đem người Chu gia sợ tới mức câm như hến, lại có Nhung Cầu ở một bên như hổ rình mồi, bọn hắn càng không dám có chút dị động.
Chu Vệ Quân, cha của Chu Vệ Quân, Chu gia đại bá cùng Chu Vệ Bình nằm dưới đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, rơi vào trong tai người của Chu gia lại như ma chú, làm bọn hắn xem Diệp Dương Thành như ác ma.
Nhìn lướt qua bốn người Chu Vệ Quân, Diệp Dương Thành lấy ra đơn ly hôn nhìn người của Chu gia nói:
- Chính các người đã làm những chuyện xấu xa gì, trong lòng các người tự hiểu được, tôi cũng không muốn nhiều lời với các người.
Phẩy đơn ly hôn trong tay, Diệp Dương Thành nói:
- Trả lại toàn bộ đồ cưới cho Vương gia, nhi đồng thuộc về Tuệ Tuệ nuôi dưỡng, ký tên vào phần hiệp thương này, chuyện này sẽ bỏ qua, tôi cũng không tiếp tục tìm Chu gia phiền phức. Nếu các người còn khăng khăng một mực, đến lúc đó hối hận nhất định là các người.
Lúc này Trần Mỹ Hồng đột nhiên đi ra, nói nhỏ vài câu bên tai một nam nhân hơn ba mươi tuổi, liền nhìn về hướng chồng mình té nằm trên mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tôi thừa nhận trong chuyện Tuệ Tuệ kết hôn với Vệ Quân, là Chu gia có sai trước, nhưng hiện tại anh đánh chồng tôi, đại bá, con trai, con gái của tôi thành như vậy, chúng tôi sẽ không ký tên ly hôn.
- Không ký tên không sao.
Vượt ngoài dự liệu của Trần Mỹ Hồng, nghe cự tuyệt của bà nhưng Diệp Dương Thành không tức giận, ngược lại bật cười lớn, thu lại hiệp thương ly hôn, nheo mắt nói:
- Nếu đơn giản buông tha mấy tên súc sinh này, cũng quá tiện nghi cho bọn hắn.
- Anh…
Giờ khắc này đáy lòng Trần Mỹ Hồng đột nhiên hiện lên cảm giác phi thường bất an, nhưng vừa nghĩ tới mình mới gọi điện cho anh trai Trần Hải Bân, lại dằn nén nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào Diệp Dương Thành.
Mà Diệp Dương Thành híp mắt nhìn bà, lại thản nhiên nói:
- Cơ hội, tôi đã cho bà, đến lúc đó cũng đừng nên oán trách tôi không cho Chu gia cơ hội sửa sai hối lỗi.
Diệp Dương Thành nếu không phải đã xác định cấp bậc thiện ác của người Chu gia, hắn cũng không làm ra chuyện bạo lực như vậy.
Nhìn Trần Mỹ Hồng đang cố gắng trấn định, Diệp Dương Thành quay người đi tới bên cạnh Vương Tuệ Tuệ cúi người nói bên tai nàng:
- Em tra xét một chút trí nhớ của cha chồng cùng đại bá kia, xem trước kia bọn hắn có phải đã từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay không…
- A?
Vương Tuệ Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thấy hắn mỉm cười, cũng không giải thích với nàng
Sửa sang lại quần áo có chút xộc xệch, hoàn toàn thu liễm khí tức tức giận, trên mặt Diệp Dương Thành hiện lên nụ cười thản nhiên, bước qua đầu Chu Vệ Quân đang nằm rên rỉ dưới đất, chậm rãi đi về hướng Chu gia đại bá.
- Mày…mày muốn làm gì…
Hành động của Diệp Dương Thành làm Chu gia đại bá hoảng sợ, cái gọi là mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, giờ phút này Chu gia đại bá thật sự sợ hãi.
Diệp Dương Thành chậm rãi đi tới gần hắn, hắn nuốt nước bọt lui từng bước ra sau, trong ngày thường tràn đầy uy phong nói một không hai trong Chu gia, tựa hồ nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Mà Diệp Dương Thành, đi tới cách hắn chừng hai thước, dừng chân, hỏi:
- Ông, chính là Chu gia đại bá?
Trong lòng Chu gia đại bá tràn đầy bất an, giờ phút này không tiếp tục thối lui, đưa mắt nhìn qua Chu Vệ Quân, nuốt nước bọt ưỡn ngực:
- Đúng thì thế nào?
- Chẳng ra gì.
Diệp Dương Thành lộ dáng tươi cười, lắc đầu:
- Đánh người chính là phạm pháp.
- Mày đã phạm pháp…
Chu gia đại bá lúc này mới chợt hiểu, đang chuẩn bị quay đầu lại gọi người nhà báo công an, Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới vung tay phải, thậm chí còn mang theo tiếng gió rít…
- Ba!
Một tát tai trực tiếp đánh Chu gia đại bá thất điên bát đảo, khóe miệng cùng mũi giàn giụa máu tươi.
Diệp Dương Thành thu liễm ý cười trên mặt, thản nhiên nói:
- Nhưng đánh súc sinh là không phạm pháp.
- Tao…
Chu gia đại bá phát mộng, trong đầu vang ong ong sững sờ nhìn lên, trong lúc nhất thời hắn không biết mình nên làm gì.
Lúc này người của Chu gia cũng kịp thời phản ứng lại, một đám trợn mắt xoa tay muốn xông lên, nhưng không chờ bọn hắn có động tĩnh, Nhung Cầu từ trên xe nhảy xuống, ngăn trở trước mặt bọn hắn, phát ra tiếng chó sủa:
- Gâu gâu…
Nhung Cầu thật cao lớn khổng lồ, răng nanh dữ tợn, trong nháy mắt người của Chu gia không ai dám nhúc nhích…thậm chí còn không dám thở mạnh.
- Tôi nghe nói, chuyện của Tuệ Tuệ là do ông đứng sau lưng bày mưu tính kế, thật không tệ đâu.
Diệp Dương Thành xem thường động tác của Chu gia, hắn đang cười, nhưng nụ cười của hắn làm người ta cảm thấy băng sương, hắn nhìn thẳng vào Chu gia đại bá, ngoài cười nhưng trong không cười.
- Mày…mày rốt cục muốn làm gì?
Chu gia đại bá thật vất vả hồi phục lại, bị Nhung Cầu làm hoảng sợ bật lui ra sau ba bước, sắc mặt âm tình bất định nhìn Diệp Dương Thành, lớn tiếng hỏi:
- Mày có quan hệ thế nào với Vương Tuệ Tuệ?
- Ba ba…
Diệp Dương Thành vỗ tay, tán thán:
- Không hổ là lão hồ ly, đến bây giờ còn muốn bộ lời của tôi, tôi cũng không sợ nói cho ông biết, Tuệ Tuệ là bạn học của tôi, cũng là tổng giám đốc công ty của tôi, mà hôm nay tôi lại đây…
- Phanh!
Thân hình chớp động, một đấm đập vào trên bụng Chu gia đại bá khiến hắn hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch cuộn tròn người run rẩy, Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Là đến trút giận cho Tuệ Tuệ!
Sau Chu Vệ Quân, Chu gia đại bá cũng nằm dưới chân Diệp Dương Thành cuộn tròn người run rẩy, nếu người không biết chuyện nhìn thấy, nhất định sẽ chỉ trích Diệp Dương Thành, dù sao đó cũng là một ông già năm sáu mươi tuổi.
Nhưng đối mặt với phản ứng của Chu gia đại bá, Diệp Dương Thành vẫn thờ ơ, thậm chí đợi hắn run rẩy hơn nửa phút, còn bước lên đá nhẹ vào sau lưng hắn, cau mày nói:
- Nếu ông còn muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, tôi không để ý cho cả đời ông đều run rẩy như vậy.
- …
Tĩnh, sau khi Diệp Dương Thành nói ra lời này, hiện trường nhất thời an tĩnh xuống, ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ còn lại tiếng thở dốc của mọi người, biểu hiện của Diệp Dương Thành đã sớm chứng minh hắn có năng lực như vậy, hơn nữa thái độ tàn nhẫn quyết đoán của hắn, càng làm mọi người không dám hoài nghi lời nói của hắn.
Không ai chú ý tới, khi Diệp Dương Thành nói ra lời này, trên vầng trán hiện lên tia sát khí, bởi vì trước khi động thủ, trong lòng hắn chợt động, xem xét cấp bậc thiện ác của Chu gia đại bá, mà Cửu Tiêu Thần Cách cấp ra nêu lên lại là…cấp bậc cao nhất – gạt bỏ!
Chu gia đại bá vừa nghe lời này của Diệp Dương Thành, lập tức dừng run rẩy, sắc mặt tuy rằng thống khổ, nhưng không đến nỗi run rẩy cả người, Diệp Dương Thành đối với bản thân mình ra tay thế nào, đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh.
Nhìn thấy Chu gia đại bá yên tĩnh trở lại, Diệp Dương Thành dằn nén sát niệm trong lòng, hít sâu một hơi, lúc này lấy ra gói Trung Hoa, rút điếu thuốc châm lửa, lại ném cho cha Chu Vệ Quân đứng cách đó không xa, nhìn hắn vẫy vẫy tay, mỉm cười nói:
- Lại đây, tôi châm lửa cho ông.
Cha Chu Vệ Quân hiện tại làm sao dám tới gần Diệp Dương Thành? Con trai bị đánh té trên mặt đất không ngừng rên rỉ, anh trai bị một quyền của Diệp Dương Thành đến bây giờ còn chưa hồi phục lại, hắn xem như hiểu được rồi, Diệp Dương Thành vốn không phải lại đây giảng đạo lý với bọn hắn, rõ ràng đúng như lời hắn đã nói, đơn giản là đến trút giận cho Vương Tuệ Tuệ.
Lúc này hắn chợt nhớ tới anh trai của vợ mình, trong lòng hắn vừa động, cảnh giác nhìn Diệp Dương Thành đồng thời chậm rãi bước về phía cửa.
Hành động của hắn làm sao thoát khỏi ánh mắt Diệp Dương Thành? Nhưng Diệp Dương Thành không hề động, chỉ cười dài nhìn cha Chu Vệ Quân thấp giọng nói vài câu với Trần Mỹ Hồng, sau đó tùy ý cho Trần Mỹ Hồng quay người đi vào nhà.
Đợi khi cha Chu Vệ Quân cho rằng việc mình làm thần không biết quỷ không hay, Diệp Dương Thành âm thầm thẩm tra cấp bậc thiện ác của người này, vừa tra xét lập tức giật mình.
Hắn cũng đạt tới cấp bậc cao nhất – gạt bỏ.
Người Chu gia rốt cục đã phạm phải chuyện gì, lại bị phán định trực tiếp gạt bỏ? Trong lòng bỗng nhiên nổi lên sát ý, nhưng Diệp Dương Thành chỉ nhíu mày, nhìn Nhung Cầu khoát tay:
- Đi, đuổi hắn lại đây.
- Gâu gâu…
Chỉ số thông minh của Nhung Cầu đã như nhân loại, hiểu được ý của Diệp Dương Thành, lập tức nhìn cha của Chu Vệ Quân phát ra hai tiếng chó sủa, ngay sau đó nhe răng nhếch miệng chạy chậm tới, dù là ai cũng không thể bỏ qua mồm to như chậu máu của nó.
- Mày…mày muốn làm gì?
Cha Chu Vệ Quân thiếu chút nữa bị hù đến hồn phi phách tán, hô to gọi nhỏ trốn tránh, nhưng phát hiện Nhung Cầu đã đến phía sau hắn, đang mở miệng táp thẳng vào đùi của hắn.
- Đừng, mày đừng tới đây…
Mặt bị dọa tái, hắn dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy về phía trước…
- Ba!
Chỉ lo trốn tránh Nhung Cầu nên hắn không chú ý tới khi mình bỏ chạy bất tri bất giác đã đến gần Diệp Dương Thành, Diệp Dương Thành lập tức nâng tay cho hắn một bạt tai vang dội.
- Chỉ nói châm thuốc lá cho ông mà thôi, ông chạy cái gì?
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra ý cười nghiền ngẫm, ngay khi cha Chu Vệ Quân còn chưa kịp hoàn hồn, đã đem mẩu thuốc lá đã đứt thành hai đoạn nhét vào miệng hắn, lại vỗ vỗ gò má hắn, nhìn hắn nhoẻn miệng cười:
- Tôi nghe nói, khi tên súc sinh Chu Vệ Quân đang tra tấn Tuệ Tuệ, ngoại trừ đứa con gái của ông, ông là người cười vui vẻ nhất phải không đây?
- Tôi…
- Ba!
Ngược tay tát tới, trực tiếp đánh đầu óc cha Chu Vệ Quân choáng váng, nhưng Diệp Dương Thành không hề có chút ý tứ sẽ dừng tay.
- Một tát này đánh ông già mà không kính!
Trên mặt Diệp Dương Thành lộ vẻ cười lạnh, quạt một cái tát xoay người lại tát tới.
- Ba!
- Một tát này đánh cho ông biết đừng vui sướng khi thấy người gặp họa!
- Ba!
- Một tát này đánh ông lòng lang dạ sói!
- Ba!
- Một tát này đánh ông thấy lợi quên nghĩa!
- Ba!
- Một tát này…
Bị tát tai liên miên không dứt của Diệp Dương Thành, cha của Chu Vệ Quân chỉ còn biết đón nhận mà không có lực đánh trả.
Cha Chu Vệ Quân run rẩy chân tây lảo đảo lui về phía sau, nhưng Diệp Dương Thành không có ý định buông tha cho hắn, tiếp tục bước lên đánh, toàn bộ đều trút lên mặt của hắn.
Ngay khi Diệp Dương Thành đánh tát tai thứ mười bốn, Chu Vệ Quân đột nhiên nổ bạo nhảy dựng lên, trong tay cầm cục đá, thần tình oán độc rít gào:
- Con mẹ nó tao liều mạng với mày!
- Liều mạng mẹ ngươi!
Hung hăng đem một cái tát đánh ngã cha Chu Vệ Quân xuống đất, Diệp Dương Thành quay phắt người lại vung tay tát tới.
- Ba!
Một tiếng vang giòn, tuyệt đối là cái tát mạnh nhất từ trước tới nay, Chu Vệ Quân căn bản không hề có chút cơ hội xuất thủ đã bị một cái tát kia đánh bay ra ngoài.
- Phanh!
Nặng nề rơi xuống khoảng cách ba thước xa, thậm chí còn nghe được thanh âm xương cốt gãy.
Nội tạng bị thương tổn, Chu Vệ Quân thậm chí không cơ hội kêu thảm thiết đã lệch đầu hôn mê.
- Ai còn muốn cùng tao liều mạng?
Thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn lướt qua người của Chu gia, trong mắt hắn lóe lên vẻ tức giận làm Chu gia hoảng sợ tới mức co đầu rụt cổ, không ai dám đứng ra làm chim đầu đàn, chỉ sợ Diệp Dương Thành đem mục tiêu tập trung lên người mình.
Mà lúc này, Vương Tuệ Tuệ rốt cục có phản ứng, sau một phen khẩn trương giãy dụa, nàng nhỏ giọng nói:
- Lão ca…hay là…
- Chuyện này không để yên!
Không đợi nàng nói hết lời, từ một ngõ tắt nhỏ đối diện cửa Chu gia truyền ra tiếng rít gào như bệnh tâm thần của một nữ nhân:
- Tụi mày một người cũng đừng hòng chạy!
Thanh âm hạ xuống, Diệp Dương Thành nhìn lại, chợt thấy một nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mặc quần bò màu lam, áo da màu đen tay cầm con dao nhảy đi ra, dùng ánh mắt tức giận tập trung trên người hắn…
- Đây là?
Diệp Dương Thành nghiêng đầu nhìn Vương Tuệ Tuệ.
- Chị ruột của Chu Vệ Quân, Chu Vệ Bình…
Vương Tuệ Tuệ khẽ cắn môi nói.
- Vương Tuệ Tuệ mày là tiện nhân, tao chỉ biết mày ra ngoài thông đồng nam nhân đúng không? Bổn sự phải không? Mang theo dã nam nhân tới khóc lóc om sòm phải không? Ngày hôm qua lòng dạ Vệ Quân mềm, không đem mày giết chết…
Chu Vệ Bình cầm con dao nhằm phía Vương Tuệ Tuệ, miệng chửi rủa:
- Hôm nay kẻ làm chị như tao làm thịt mày với dã nam nhân của mày, cho tụi mày làm quỷ uyên ương đi, một mình lão nương hợp hai người tụi mày, đáng giá…
- A…
Vương Tuệ Tuệ bị vẻ điên cuồng của Chu Vệ Bình hăm dọa, lắc mình tránh né.
Vừa đúng lúc này, Chu Vệ Bình đã vọt tới chỗ đứng vừa rồi của nàng, vung con dao…
- Đem cái miệng rách của cô phóng sạch sẽ một chút!
Diệp Dương Thành nghe ả đàn bà này mắng mình là dã nam nhân, liền sôi gan, mạnh mẽ siết chặt cổ tay của nàng, khống chế con dao, trầm giọng nói:
- Đừng ép tôi đánh đàn bà!
- Tao phi, mày cho mày là…
- Ba!
Diệp Dương Thành buông lỏng cổ tay Chu Vệ Bình, nhưng đồng thời tay phải quạt thẳng vào mặt cô ta.
Diệp Dương Thành căn bản không chút lưu tình với nữ nhân, một cái tát quất lên mặt nàng lập tức đánh sưng phồng lên.
Chu Vệ Bình vừa nhảy ra liền bị một cái tát đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất hừ một tiếng cũng lập tức hôn mê.
Diệp Dương Thành đứng nguyên tại chỗ hít vào một hơi, mấy người của Chu gia biểu hiện nổi bật nhất đều bị trừng giới, như vậy kế tiếp nên giảng đạo lý.
Người khác nếu giảng đạo lý không thông liền sử dụng bạo lực, nhưng Diệp Dương Thành dùng bạo lực trước khi giảng đạo lý, đem người của Chu gia phục tùng, như vậy dễ dàng nói đạo lý hơn không phải sao?
Một phen trừng trị của hắn quả thật đem người Chu gia sợ tới mức câm như hến, lại có Nhung Cầu ở một bên như hổ rình mồi, bọn hắn càng không dám có chút dị động.
Chu Vệ Quân, cha của Chu Vệ Quân, Chu gia đại bá cùng Chu Vệ Bình nằm dưới đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, rơi vào trong tai người của Chu gia lại như ma chú, làm bọn hắn xem Diệp Dương Thành như ác ma.
Nhìn lướt qua bốn người Chu Vệ Quân, Diệp Dương Thành lấy ra đơn ly hôn nhìn người của Chu gia nói:
- Chính các người đã làm những chuyện xấu xa gì, trong lòng các người tự hiểu được, tôi cũng không muốn nhiều lời với các người.
Phẩy đơn ly hôn trong tay, Diệp Dương Thành nói:
- Trả lại toàn bộ đồ cưới cho Vương gia, nhi đồng thuộc về Tuệ Tuệ nuôi dưỡng, ký tên vào phần hiệp thương này, chuyện này sẽ bỏ qua, tôi cũng không tiếp tục tìm Chu gia phiền phức. Nếu các người còn khăng khăng một mực, đến lúc đó hối hận nhất định là các người.
Lúc này Trần Mỹ Hồng đột nhiên đi ra, nói nhỏ vài câu bên tai một nam nhân hơn ba mươi tuổi, liền nhìn về hướng chồng mình té nằm trên mặt đất, cắn răng ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:
- Tôi thừa nhận trong chuyện Tuệ Tuệ kết hôn với Vệ Quân, là Chu gia có sai trước, nhưng hiện tại anh đánh chồng tôi, đại bá, con trai, con gái của tôi thành như vậy, chúng tôi sẽ không ký tên ly hôn.
- Không ký tên không sao.
Vượt ngoài dự liệu của Trần Mỹ Hồng, nghe cự tuyệt của bà nhưng Diệp Dương Thành không tức giận, ngược lại bật cười lớn, thu lại hiệp thương ly hôn, nheo mắt nói:
- Nếu đơn giản buông tha mấy tên súc sinh này, cũng quá tiện nghi cho bọn hắn.
- Anh…
Giờ khắc này đáy lòng Trần Mỹ Hồng đột nhiên hiện lên cảm giác phi thường bất an, nhưng vừa nghĩ tới mình mới gọi điện cho anh trai Trần Hải Bân, lại dằn nén nỗi bất an trong lòng, nhìn thẳng vào Diệp Dương Thành.
Mà Diệp Dương Thành híp mắt nhìn bà, lại thản nhiên nói:
- Cơ hội, tôi đã cho bà, đến lúc đó cũng đừng nên oán trách tôi không cho Chu gia cơ hội sửa sai hối lỗi.
Diệp Dương Thành nếu không phải đã xác định cấp bậc thiện ác của người Chu gia, hắn cũng không làm ra chuyện bạo lực như vậy.
Nhìn Trần Mỹ Hồng đang cố gắng trấn định, Diệp Dương Thành quay người đi tới bên cạnh Vương Tuệ Tuệ cúi người nói bên tai nàng:
- Em tra xét một chút trí nhớ của cha chồng cùng đại bá kia, xem trước kia bọn hắn có phải đã từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý hay không…
- A?
Vương Tuệ Tuệ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng thấy hắn mỉm cười, cũng không giải thích với nàng
/626
|