Diệp Dương Thành nhảy xuống giường, mặc quần áo đàng hoàng, hắn không thèm đánh răng rửa mặt, vội chộp ba lô đen và xâu chìa khóa đi xuống lầu. Diệp Dương Thành gõ cửa phòng đệ đệ Diệp Cảnh Long.
Diệp Dương Thành đặt hai món đồ xuống cái bàn, nói với Diệp Cảnh Long:
- Hôm nay ta có chút chuyện gấp cần đi ra ngoài, ngươi trông chừng cửa tiệm, không cho chơi máy tính. Có gì không hiểu thì để Vương Tuệ Tuệ giải quyết, ta để con chó kia trên sân thượng, giữa trưa nhớ đi chợ mua mấy cân thịt heo tươi cho nó.
Diệp Dương Thành mặc kệ Diệp Cảnh Long trố mắt líu lưỡi, hắn xoay người đi, chợt nhớ một điều.
Diệp Dương Thành ngoái đầu bổ sung:
- Khoảng buổi tối ta mới về, nếu ta hỏi phụ mẫu nghe nói ngươi ngồi trong tiệm chơi máy tính thì năm trăm khối tiền ngày hôm qua cho ngươi phải trả lại ta không mẻ một đồng!
Diệp Dương Thành nói xong vội vàng lên lầu, bỏ lại Diệp Cảnh Long như tỉnh giấc mộng. Diệp Cảnh Long trợn mắt há hốc mồm ngồi bên mép giường, mãi khi Diệp Dương Thành rời đi nửa phút sau gã mới nhảy cẫng lên như mèo bị đạp đuôi.
- Ca, ca! Đừng như vậy!
Bảy giờ bốn mươi phút, Diệp Dương Thành thu xếp xong đi cùng Triệu Dung Dung rời khỏi nhà. Diệp Dương Thành không đi xa, hắn ăn sáng sau đó vào khách sạn nhỏ đối diện trạm xe Bảo Kinh Trấn. Diệp Dương Thành vào trong phòng trọ, mở cửa sổ, thò đầu nhìn quanh. Dưới lầu người đến người đi rất náo nhiệt.
Diệp Dương Thành khép cửa sổ lại chừa một khe hở, ngoái đầu nói với Triệu Dung Dung:
- Nàng xem ti vi đỡ buồn.
- Chút nữa nếu có gì cần ta sẽ kêu nàng.
Triệu Dung Dung gật đầu, nói:
- Được, Dung Dung đã biết.
Triệu Dung Dung ngoan ngoãn ngồi trên sofa nửa cũ nửa mới trong phòng trọ, nàng không cầm remote nhưng ti vi tự mở.
Diệp Dương Thành hâm mộ nhìn Triệu Dung Dung, rất nhanh hắn dời tầm mắt. Diệp Dương Thành nằm xuống giường, khép mắt lại.
Mệnh lệnh mới nhất của Lục Đức Tường nhanh chóng được truyền xuống. Một đám đàn em tinh nhuệ ở trong trấn và số khác đang chạy về Bảo Kinh Trấn đều có người phụ trách, từng tầng truyền đi, tốc độ và hiệu suất không chậm.
Nhưng con người bản năng sẽ suy đoán lung tung. Mệnh lệnh của Lục Đức Tường là thấy ai đáng ngờ thì giết không tha, lọt vào tai tên du côn biến thành hơi chống cự, gai mắt là giết không tha.
Trời sập có người cao chống, đám du cô ntụ tập trong Bảo Kinh Trấn chẳng phải loại tốt lành gì. Cờ bạc rượu chè là chuyện nhỏ, ép người hành nghề gái gọi, đòi nợ bài bạc, đánh bị thương hoặc giết người, không gì không nhúng chàm.
Một đám khốn nnạ như vậy sẽ thực hành mệnh lệnh của Lục Đức Tường thật chính xác sao? Khó hơn lên trời.
Tám giờ sáng. Đám du côn ngày hôm qua hoành hành Bảo Kinh Trấn cả ngày lần nữa ra đường. Khác với hôm qua bọn chúng đi rải rác. Hôm nay chia thành tiểu đội, mỗi tiểu đội có một đội trưởng nhận người phụ trách cấp trên điều động.
Đây là vì Lục Đức Tường lo tình huống đột ngột xảy ra, hung thủ núp trong bóng tối gặt từng tên. Mỗi cách mười lăm phút liên lạc một lần, xác nhận tình huống hiện tại của đối phương, rất có hệ thống.
Nhưng Lục Đức Tường, mọi người không ngờ bọn họ sắp gặp đợt phản kích, hoặc nên nói là trừng trị. Không phải đến từ nhân loại mà là trên bầu trời.
Tối hôm qua Diệp Dương Thành cường hóa sáu mươi con ong vàng đã sẵn sàng xuất phát, tùy thời chờ lệnh. Diệp Dương Thành đang nắm giữ đội ong vàng có năng lực cơ động cao. Độc tính của sáu mươi con ong vàng này mạnh hơn ban đầu gấp mấy lần, lượng chất độc cũng tăng lên.
Diệp Dương Thành nằm trên giường, nhắm mắt lại. Lúc này Diệp Dương Thành cắt kênh giác quan thứ sáu lên người ruồi trâu, bò ra gầm sofa núp một đêm. Ruồi trâu quan sát Lục Đức Tường biểu tình lạnh băng, bây giờ chưa phải lúc giết gã. Diệp Dương Thành muốn nhìn biểu tình lạnh lùng của Lục Đức Tường dần chuyển sang kinh hoàng, kinh khủng rồi tuyệt vọng.
Bất giác Diệp Dương Thành có hứng thú mèo vờn chuột với tai nạn cho người bình thường Bảo Kinh Trấn là tai họa khiến người giận sôi.
Tốc độ bốn trăm tám mươi km đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho Diệp Dương Thành có thể từng giây từng phút từ địa điểm này lao sang chỗ khác. Đại biểu Diệp Dương Thành có thể bay từ đầu này sang đầu kia trong vòng vài phút. Đại biểu trong thời gian cực ngắn Diệp Dương Thành tập kích bất cứ chỗ nào trong Bảo Kinh Trấn.
Diệp Dương Thành điều khiển ruồi trâu Đại Ca bay lên cao trăm thước. Diệp Dương Thành ở trong nhà khách ra lệnh một tiếng, mấy phút ngắn ngủi sáu mươi con ong vàng cường hóa sơ giai rải rác khắp góc Bảo Kinh Trấn tụ tập quanh ruồi trâu như sao vây trăng sáng.
Lơ lửng trong không trung là năng lực sau khi cường hóa chung cực, ruồi trâu có tiết tấu vỗ cánh.
Diệp Dương Thành nhìn lướt qua ong vàng cường hóa sơ giai bay lượn quanh mình, thầm ra lệnh:
- Đi theo ruồi trâu.
Diệp Dương Thành không kích hoạt năng lực biến sắc, ruồi trâu vẫn giữ nhiều màu rực rỡ bay nhanh trên cao. Sáu mươi con ong vàng theo đuôi từ xa, tốc độ không bằng ruồi trâu. Dù Diệp Dương Thành hết sức bay chậm lại nhưng sáu mươi con ong vàng không cách nào đuổi kịp, vượt qua.
Ruồi trâu bay 'tốc độ chậm' 200km/1h trên cao khoảng hai phút sau, một ngõ nhỏ bên dưới có mười một người đi ra khiến Diệp Dương Thành chú ý.
Diệp Dương Thành ra lệnh đám ong vàng chờ tại chỗ, hắn như viên đạn quẹo cua trong không trung sà xuống dưới.
Mười một người khiến Diệp Dương Thành chú ý không chỉ vì bọn họ mặc áo thun giống đám du côn ngày hôm qua, mà vì hướng tây bắc ngõ nhỏ bọn họ đi vào, trong một ngõ khác cách trăm thước có một đội cảnh sát khom lưng rón rén đi tới.
Diệp Dương Thành dần đến gần đội cảnh sát, hắn cười khổ. Đội cảnh sát gồm tám người, hai cảnh sát nhân dân, sáu hiệp cảnh, người dẫn đội xông lên trước nhất là . . . Trần Thiếu Thanh!
Diệp Dương Thành không biết tại sao Trần Thiếu Thanh đột nhiên xuất hiện trong ngõ nhỏ này, không biết mục tiêu có phải là mười một tên du côn trong con hẻm gần đó không.
Diệp Dương Thành chỉ biết rằng nếu để hai đội tiếp tục đi tới thì sẽ có trận ẩu đã ngay lối rẽ trước mặt.
Đánh nhau cũng không hề gì, vấn đề là mười một tên du côn ở trong mắt Diệp Dương Thành chính là thể ký sinh công đức huyền điểm. Nếu để đội cảnh sát Trần Thiếu Thanh dẫn dắt bắt trói mười một tên du côn chẳng phải lãng phí mấy trăm công đức huyền điểm sao?
Diệp Dương Thành lơ lửng giữa không trung nhìn chăm chú giây lát, hắn thầm quyết định. Diệp Dương Thành đập cánh bay hướng mười một tên du côn trong ngõ hẻm gần đó.
Diệp Dương Thành thầm ra lệnh:
- Hai mươi con ong vàng xuống dưới, chuẩn bị hành động!
Diệp Dương Thành đặt hai món đồ xuống cái bàn, nói với Diệp Cảnh Long:
- Hôm nay ta có chút chuyện gấp cần đi ra ngoài, ngươi trông chừng cửa tiệm, không cho chơi máy tính. Có gì không hiểu thì để Vương Tuệ Tuệ giải quyết, ta để con chó kia trên sân thượng, giữa trưa nhớ đi chợ mua mấy cân thịt heo tươi cho nó.
Diệp Dương Thành mặc kệ Diệp Cảnh Long trố mắt líu lưỡi, hắn xoay người đi, chợt nhớ một điều.
Diệp Dương Thành ngoái đầu bổ sung:
- Khoảng buổi tối ta mới về, nếu ta hỏi phụ mẫu nghe nói ngươi ngồi trong tiệm chơi máy tính thì năm trăm khối tiền ngày hôm qua cho ngươi phải trả lại ta không mẻ một đồng!
Diệp Dương Thành nói xong vội vàng lên lầu, bỏ lại Diệp Cảnh Long như tỉnh giấc mộng. Diệp Cảnh Long trợn mắt há hốc mồm ngồi bên mép giường, mãi khi Diệp Dương Thành rời đi nửa phút sau gã mới nhảy cẫng lên như mèo bị đạp đuôi.
- Ca, ca! Đừng như vậy!
Bảy giờ bốn mươi phút, Diệp Dương Thành thu xếp xong đi cùng Triệu Dung Dung rời khỏi nhà. Diệp Dương Thành không đi xa, hắn ăn sáng sau đó vào khách sạn nhỏ đối diện trạm xe Bảo Kinh Trấn. Diệp Dương Thành vào trong phòng trọ, mở cửa sổ, thò đầu nhìn quanh. Dưới lầu người đến người đi rất náo nhiệt.
Diệp Dương Thành khép cửa sổ lại chừa một khe hở, ngoái đầu nói với Triệu Dung Dung:
- Nàng xem ti vi đỡ buồn.
- Chút nữa nếu có gì cần ta sẽ kêu nàng.
Triệu Dung Dung gật đầu, nói:
- Được, Dung Dung đã biết.
Triệu Dung Dung ngoan ngoãn ngồi trên sofa nửa cũ nửa mới trong phòng trọ, nàng không cầm remote nhưng ti vi tự mở.
Diệp Dương Thành hâm mộ nhìn Triệu Dung Dung, rất nhanh hắn dời tầm mắt. Diệp Dương Thành nằm xuống giường, khép mắt lại.
Mệnh lệnh mới nhất của Lục Đức Tường nhanh chóng được truyền xuống. Một đám đàn em tinh nhuệ ở trong trấn và số khác đang chạy về Bảo Kinh Trấn đều có người phụ trách, từng tầng truyền đi, tốc độ và hiệu suất không chậm.
Nhưng con người bản năng sẽ suy đoán lung tung. Mệnh lệnh của Lục Đức Tường là thấy ai đáng ngờ thì giết không tha, lọt vào tai tên du côn biến thành hơi chống cự, gai mắt là giết không tha.
Trời sập có người cao chống, đám du cô ntụ tập trong Bảo Kinh Trấn chẳng phải loại tốt lành gì. Cờ bạc rượu chè là chuyện nhỏ, ép người hành nghề gái gọi, đòi nợ bài bạc, đánh bị thương hoặc giết người, không gì không nhúng chàm.
Một đám khốn nnạ như vậy sẽ thực hành mệnh lệnh của Lục Đức Tường thật chính xác sao? Khó hơn lên trời.
Tám giờ sáng. Đám du côn ngày hôm qua hoành hành Bảo Kinh Trấn cả ngày lần nữa ra đường. Khác với hôm qua bọn chúng đi rải rác. Hôm nay chia thành tiểu đội, mỗi tiểu đội có một đội trưởng nhận người phụ trách cấp trên điều động.
Đây là vì Lục Đức Tường lo tình huống đột ngột xảy ra, hung thủ núp trong bóng tối gặt từng tên. Mỗi cách mười lăm phút liên lạc một lần, xác nhận tình huống hiện tại của đối phương, rất có hệ thống.
Nhưng Lục Đức Tường, mọi người không ngờ bọn họ sắp gặp đợt phản kích, hoặc nên nói là trừng trị. Không phải đến từ nhân loại mà là trên bầu trời.
Tối hôm qua Diệp Dương Thành cường hóa sáu mươi con ong vàng đã sẵn sàng xuất phát, tùy thời chờ lệnh. Diệp Dương Thành đang nắm giữ đội ong vàng có năng lực cơ động cao. Độc tính của sáu mươi con ong vàng này mạnh hơn ban đầu gấp mấy lần, lượng chất độc cũng tăng lên.
Diệp Dương Thành nằm trên giường, nhắm mắt lại. Lúc này Diệp Dương Thành cắt kênh giác quan thứ sáu lên người ruồi trâu, bò ra gầm sofa núp một đêm. Ruồi trâu quan sát Lục Đức Tường biểu tình lạnh băng, bây giờ chưa phải lúc giết gã. Diệp Dương Thành muốn nhìn biểu tình lạnh lùng của Lục Đức Tường dần chuyển sang kinh hoàng, kinh khủng rồi tuyệt vọng.
Bất giác Diệp Dương Thành có hứng thú mèo vờn chuột với tai nạn cho người bình thường Bảo Kinh Trấn là tai họa khiến người giận sôi.
Tốc độ bốn trăm tám mươi km đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho Diệp Dương Thành có thể từng giây từng phút từ địa điểm này lao sang chỗ khác. Đại biểu Diệp Dương Thành có thể bay từ đầu này sang đầu kia trong vòng vài phút. Đại biểu trong thời gian cực ngắn Diệp Dương Thành tập kích bất cứ chỗ nào trong Bảo Kinh Trấn.
Diệp Dương Thành điều khiển ruồi trâu Đại Ca bay lên cao trăm thước. Diệp Dương Thành ở trong nhà khách ra lệnh một tiếng, mấy phút ngắn ngủi sáu mươi con ong vàng cường hóa sơ giai rải rác khắp góc Bảo Kinh Trấn tụ tập quanh ruồi trâu như sao vây trăng sáng.
Lơ lửng trong không trung là năng lực sau khi cường hóa chung cực, ruồi trâu có tiết tấu vỗ cánh.
Diệp Dương Thành nhìn lướt qua ong vàng cường hóa sơ giai bay lượn quanh mình, thầm ra lệnh:
- Đi theo ruồi trâu.
Diệp Dương Thành không kích hoạt năng lực biến sắc, ruồi trâu vẫn giữ nhiều màu rực rỡ bay nhanh trên cao. Sáu mươi con ong vàng theo đuôi từ xa, tốc độ không bằng ruồi trâu. Dù Diệp Dương Thành hết sức bay chậm lại nhưng sáu mươi con ong vàng không cách nào đuổi kịp, vượt qua.
Ruồi trâu bay 'tốc độ chậm' 200km/1h trên cao khoảng hai phút sau, một ngõ nhỏ bên dưới có mười một người đi ra khiến Diệp Dương Thành chú ý.
Diệp Dương Thành ra lệnh đám ong vàng chờ tại chỗ, hắn như viên đạn quẹo cua trong không trung sà xuống dưới.
Mười một người khiến Diệp Dương Thành chú ý không chỉ vì bọn họ mặc áo thun giống đám du côn ngày hôm qua, mà vì hướng tây bắc ngõ nhỏ bọn họ đi vào, trong một ngõ khác cách trăm thước có một đội cảnh sát khom lưng rón rén đi tới.
Diệp Dương Thành dần đến gần đội cảnh sát, hắn cười khổ. Đội cảnh sát gồm tám người, hai cảnh sát nhân dân, sáu hiệp cảnh, người dẫn đội xông lên trước nhất là . . . Trần Thiếu Thanh!
Diệp Dương Thành không biết tại sao Trần Thiếu Thanh đột nhiên xuất hiện trong ngõ nhỏ này, không biết mục tiêu có phải là mười một tên du côn trong con hẻm gần đó không.
Diệp Dương Thành chỉ biết rằng nếu để hai đội tiếp tục đi tới thì sẽ có trận ẩu đã ngay lối rẽ trước mặt.
Đánh nhau cũng không hề gì, vấn đề là mười một tên du côn ở trong mắt Diệp Dương Thành chính là thể ký sinh công đức huyền điểm. Nếu để đội cảnh sát Trần Thiếu Thanh dẫn dắt bắt trói mười một tên du côn chẳng phải lãng phí mấy trăm công đức huyền điểm sao?
Diệp Dương Thành lơ lửng giữa không trung nhìn chăm chú giây lát, hắn thầm quyết định. Diệp Dương Thành đập cánh bay hướng mười một tên du côn trong ngõ hẻm gần đó.
Diệp Dương Thành thầm ra lệnh:
- Hai mươi con ong vàng xuống dưới, chuẩn bị hành động!
/626
|