Chập Choạng - Chênh Vênh - Vụn Vỡ

Chương 11

/16


Em đã chọn cách tin tưởng anh... nhưng...

Có lẽ anh không cần sự tin tưởng ấy...

Hay anh nghĩ vết thương cũng có thể lành lặn dễ dàng như lúc anh tổn thương?







Khách sạn M tọa lạc ở trung tâm Tokyo phồn tạp là nơi lí tưởng để tổ chức những sự kiện quan trọng của thành phố. Tin tức Shinichi Kudo đính hôn là một tin có độ hot không hề suy giảm theo thời gian. Cuối cùng thì báo chí cũng có dịp phô bày những "tài năng" của mình. Rất nhiều người chọn cách viết về đề tài này với những cái tên nổi bật nhằm... câu khách. Và hiển nhiên việc bắt gặp gương mặt của anh trên một mặt báo nào đó, hoặc một buổi phỏng vấn trên ti-vi mỗi khi lướt qua đường đã không còn quá xa lạ nữa. Cái tên Shinichi Kudo xuất hiện không dưới hàng hai con số khi Ran vô tình rảo bước trên đường. Lưu ý, chỉ là rảo bước không chủ đích mà thôi- cũng có thể làm cô dừng lại để ngắm nhìn. Anh trên màn ảnh, là một thế giới hết sức hào nhoáng và phô diễn. Cô chỉ có thể nét cười trên gương mặt vốn đã quen thuộc đến từng góc cạnh.

Ran cầm trên tay một chiếc túi xách nhỏ, tiếng giày cao gót vẫn gõ nhịp đều trên đường mỗi khi cô bước đi. Đã gần về chiều và Ran không muốn về nhà. Buổi phỏng vấn đã cướp mất Shinichi của cô, và anh ngày càng trở về đúng gồng quay của mình. Và Shinichi đó, làm cô sợ hãi. Ran khẽ cười rồi chạm tay vào một cánh cửa kính. Bên trong, có một tấm áp phích có gương mặt anh. Cô chạm tay vào gò má, rồi lướt xuống bộ âu phục màu đen chính cô lựa từ Italy cho anh... Cách một lớp kính, tay cô chỉ có thể chạm vào một lớp hơi nước mờ mịt. Ran chợt nhận ra những điều mình đang làm. Cô ngượng ngùng dừng hẳn lại động tác với con mắt tò mò của những người xung quanh. Trong con ngươi màu tím một cảm giác dậy lên. Ran quay người, rồi quyết định bước vào một siêu thị gần đó. Hôm nay siêu thị không đông mấy, người đã vãn cả. Cô có thể đi thoải mái trong những quầy hàng mà không sơ ý đụng phải ai...

Ran quan sát những quầy hàng với những món ăn đã được đóng gói sẵn. Cô tiện tay thả vào giỏ hàng của mình vài thứ như rau, thịt, và hàng loạt nhiều thứ khác. Chợt ánh mắt cô dừng lại ở một màn hình nhỏ. Một buổi tiệc đang thu hút hết sự chú ý của cô. Người đàn ông mặc âu phục đang đứng bên một tháp rượu. Khuôn mặt anh khẽ nghiêng qua người bên cạnh, sơ ý vào ống kính một gương mặt mỉm cười rất tự nhiên. Tim cô bất chợt chùn lại, cô nhìn về phía đó trong phút chốc, rồi lại thả lỏng người. Cô biết mình không được phép biểu lộ bất cứ xúc cảm nào trước việc này nếu không muốn lên báo theo kiểu “mối tình thư kí cùng ông chủ” hay “cô tình nhân nhỏ của Shinichi Kudo” … Người của công chúng, không bao giờ là điều đơn giản. Và bên cạnh một người nổi tiếng, đừng hi vọng người đó sẽ thuộc về mình. Ran khẽ cười, lại mỉm cười lần thứ n…

Anh vẫn ở đó, ghé sát vào tai nói với Hoshi một câu gì đó. Cô mỉm cười thật ngọt ngào. Họ không phải rất hạnh phúc sao? Còn cô lại là “cái gì” hay “người nào” trong cuộc đời anh đây? Ran có cảm giác như mình bị vứt ra ngoài nền, thậm chí một chút hơi ấm cũng không còn. Không khí xung quanh dường như mất hết. Chỉ còn cảm giác không thể thở được, không thể suy nghĩ điều gì hiện hữu… Thì ra mọi thứ không dễ dàng như chúng ta vẫn tin tưởng…

Shinichi nâng ly rượu lên nhìn về phía máy quay. Và dường như qua đôi mắt ấy, Ran cảm nhận được cái nhìn của anh. Mảng màu xanh dương loang lỗ, anh ngước nhìn nơi khác. Cùng Hoshi trao đổi nhẫn. Tất cả mọi người ngây người nhìn lên ti-vi, rồi cùng ồ lên khi họ hôn nhau. Như thể tất cả mọi người đang chứng kiến cho mối tình “trong sáng” của họ. Ran cười mỉm, để lại thức ăn trên giá rồi quay đi. Gió ngoài đường lạnh buốt, thổi vào chiếc áo khoát hờ của cô. Gió gào thét bên tai tạo nên một dư âm lạ lùng. Trước mắt nhòa đi, nhưng Ran vẫn bước đi.

Em đã từng chọn cách tin tưởng anh… nhưng…

Ran xoay chốt cửa, bước vào. Cô không mở đèn, cứ thế mà đổ sụp xuống ghế sô pha. Giai điệu của bản nhạc không lời chảy vào tâm hồn cô, cứ thể mà rót đầy màn đêm yên tĩnh xung quanh. Nhạc là cảm xúc, thế nhưng… giờ này thì cảm xúc của cô có thể là gì đây? Một giọt long lanh trong ánh sáng nhạt nhòa, chảy xuống gò má… rồi tan vào bóng đêm.

Bóng đêm không phải là nơi để trú ẩn.

Nó chỉ là nơi để ngụy trang ..

cho những âm mưu không hồi kết.

Trong bóng đêm, có những thứ âm thầm diễn ra. Tiếng tra chìa khóa vào ổ, tiếng mở cửa. Cả âm thanh của tiếng giày quen thuộc. Ran nhìn về hướng đó, vai trở nên đơ hơn bao giờ hết. Người đó đến gần, vươn bàn tay của mình ra chạm vào cô.

Một bàn tay chạm vào cô. Rồi khẽ dừng lại. Chạm vào thứ gì đó ươn ướt. Nước mắt? Bàn tay ấy không biết nói dối, cả nụ hôn cũng không. Ran khẽ nghiêng đầu, chạm vào sự nồng nàn trong một thoáng đó. Cô khẽ nếm, sục sạo… rồi siết chặt tay mình hơn. Cô tham quyến sự ấm áp này... cô sợ nếu buông tay ra mình thật sự sẽ không còn có thể giữ lấy nó được nữa. Anh khẽ ngạc nhiên, dừng lại động tác. Tách người ra khỏi cô. Hơi men trong không khí trỗi dậy. Giọng anh đã khàn hẳn đi vì nụ hôn bất ngờ kia.

-Ran...

Âm thanh quen thuộc, cả đến cách gọi tên cũng nồng nàn như vậy... Ran im lặng, tiến đến gần anh hơn. Choàng tay qua anh mà khẽ siết chặt. Cô mệt lắm rồi. Cô sợ hãi những đêm chỉ một mình ngồi trong phòng như thế này... ai bảo yêu thương là dễ dàng? Ai bảo khi hạnh phúc thì sẽ không phảng phất chút đau thương nào? Cô không cảm thấy như vậy... Cô chạm vào anh, tiếp xúc với anh, cố gắng chiếm lĩnh lấy anh. Lần này, Shinichi không hề dừng lại. Anh đay nghiến lấy bờ môi của cô, rồi dịu dàng chạm vào cô. Ôn hòa như nước....

Ran nhíu mày, nước mắt không ngừng chảy ra. Shinichi không phân biệt được đêm đó có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng một đêm chỉ có âm thanh của cô bên cạnh, một đêm chỉ có sự ấm áp vây quanh chiếc giường nhỏ bé. Một đêm, có thể chiếm trọn tất cả những gì của người con gái ấy....

Nếu như đây là nơi tất cả bắt đầu...

hãy để em kết thúc nó theo cách của riêng em...

Ngoài cửa sổ một tia nắng đã lấp ló trên những thanh cửa màu trắng đục. Shinichi mở mắt ra, chạm vào đống chăn lộn xộn bên cạnh. Anh ngỡ ngàng nhìn sang, đã không còn người nào nữa. Shinichi ngồi dậy, đầu vẫn hơi choáng váng. Anh lắc đầu, cảm thấy những việc trong kí ức hiện lên rõ mồn một. Trí nhớ của anh lần này không phản bội anh. Shinichi vẫn cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cô còn sót lại trong tâm tưởng, và trong những vật dụng xung quanh anh. Shinichi quan sát căn phòng, bên dưới chỉ còn áo sơ mi và chiếc áo khoát của bộ âu phục vương . Ran đâu? Anh tự hỏi, nhưng dù có hỏi bao nhiêu lần vẫn không ai có thể cho anh đáp án. Shinichi cảm thấy có chút không ổn. Anh vội vã đứng dậy, một tờ giấy ngay ngắn trên bàn được anh chụp lấy. Nét chữ mềm mại và thẳng tắp khiến anh dừng động tác tiếp theo trong tích tắc “Đến lúc rồi, em đi đây”. Shinichi nghiến răng, anh cảm thấy một cơn giận ngấm ngầm trong tâm trí rồi bùng lên thành một ngọn lửa cháy dữ dội. Đi… đi đâu?

Shinichi cầm điện thoại của mình lên, gọi vào số cô. Nhưng Ran tắt máy. Anh vội vã xuống nhà, lao như điên trên chiếc xe của mình. Tokyo lớn thế nào chứ? Nhất định sẽ tìm được. Shinichi bất chấp con số lên hơn một trăm km/h vẫn chạy như điên đến nhà cô. Cánh cửa vẫn ọp ẹp, và đám cỏ trước nhà vẫn hoang dại như lần đầu tiên anh đến. Shinichi nhìn thấy cánh cửa đóng kín. Cô không có ở đây. Anh ngỡ ngàng, rồi lại tiếp tục chạy đến công ty. Khung cảnh làm việc rất chăm chỉ khiến Shinichi dừng lại. Anh đến gần một thư kí của mình, hỏi:

-Ran Mori đâu?

-Cô ấy vừa đưa đơn xin nghỉ việc hôm qua…

-Hôm qua? Tại sao tôi không biết?

Thái độ hung hăng của Shinichi làm cô gái sợ rúm cả lại. Anh vẫn luôn bình tĩnh trong tất cả những công việc của mình, không thể nào lại dọa cho nhân viên của mình đến mức tái xanh cả lại như vậy. Cô ấp úng, cô làm sao nói được Ran bảo với cô hôm nay mới đưa cho anh? Làm sao dám tìm anh để giải quyết một đơn thôi việc khi anh đang làm tiệc đính hôn chứ? Xem như hôm nay cô xui xẻo đi. Shinichi không thèm dằn co với cô ấy, quay người vào phòng mình. Đôi mắt màu xanh dương từng mảng đen hiện lên. Ran Mori, em giỏi lắm. Định đi như thế sao?

Điện thoại của anh liên tục đổ chuông. Anh lật đật cầm nó lên, nhưng rồi thẩn thờ quăng luôn vào tường khi thấy tên “Hoshi”. Trầm ngâm một chút, Shinichi cầm điện thoại bàn lên. Đầu dây bên kia bắt máy không quá năm giây.

-Heiji, liên hệ với sân bay, tàu hỏa, tra xem Ran Mori có ở trên đó không?

Bên phía kia, Heiji đang ngái ngủ nhưng bị khí thế của anh làm cho tỉnh lại.

-Mới sáng lại có chuyện gì nữa thế?

-Ran biến mất rồi! Cậu làm sao thì làm, lật tung cả Tokyo cũng phải tìm được cô ta cho tôi!

-Tôi hiểu. Tôi sẽ thông báo với cậu khi tìm được.

Heiji đáp gọn, rồi nhìn sang bên cạnh. Anh làu bàu khi thấy tay mình đang có người tựa vào ngủ ngon lành. Chiếc khăn trên trán cô khẽ rớt xuống. Heiji không nỡ đánh thức, tựa đầu cô vào thành ghế. Môi nở nụ cười dịu dàng. Anh đặt chìa khóa lên bàn, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Cô gái khẽ cựa mình, rồi yên tâm nắm lấy chiếc chăn mỏng anh đã khoát cho. Say sưa ngủ.

------------------

Thời gian chậm chạp trôi qua. Cứ mỗi giây như thế, Shinichi có cảm giác như mình không thể tập trung vào bất cứ việc gì nữa. Thế nhưng, anh vẫn không quên cuộc họp về dự án đầu tư mới của mình. Anh bước vào phòng họp như người trên mây, Shinichi quên cả nhìn những tập tài liệu trên bàn. Thế nhưng, đến khi nhìn thấy Shuu bên phía đối diện, anh chợt dừng động tác của mình lại.

Những tiếng động cứ dần dần thay thế đi bằng một tâm trạng khó hiểu. Dường như dự án này dành được quá mức dễ dàng… không giống như một tháng trước đây. Shinichi đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác chiến thắng. Nhưng rồi nó bị lấp bởi một cảm giác khác. Ran đã từng giúp anh rất nhiều trong dự án này, giờ không có cô. Có nó cũng chẳng vui vẻ gì. Người cần thưởng không cần phần thưởng, mà phần thưởng này không thể thưởng cho ai…

Thì ra, thiếu vắng một người cảm giác lại đáng sợ đến như thế. Thì ra, tất cả đều ở sâu trong trái tim… một cảm giác không thể nói thành lời.

Chiều dần buông. Shinichi trở về nhà trong tâm trạng không mấy khả quan, anh mở đèn, tra chìa khóa vào ổ. Đột nhiên anh cảm thấy nhớ một cảm giác mơ hồ. Cửa mở, mùi hương quen thuộc… Tim anh khẽ nhộn nhịp. Nhưng trong màn đêm, trên chiếc ghế cũ… không hề có bóng dáng mà anh đang chờ đợi. Một khoảng khắc im lặng, Shinichi vào phòng. Không bật đèn, châm một điếu thuốc. Chất xúc tác hoàn hảo khiến anh ho sặc sụa. Rồi khi không khí tràn ngập hương vị khói thuốc. Shinichi cảm thấy tất cả thời gian đang dừng lại.

Cái run khẽ từ người bên cạnh. Cảm giác mái tóc mềm chạm vào vai mình. Nước mắt rơi suốt một đêm không ngừng nghỉ. Cảm giác dù thế nào cũng không thể tiến vào trái tim người con gái ấy được nữa. Cảm giác đay nghiến từng ngõ ngách trong tâm hồn đột nhiên làm anh lặng đi. Ra đi, dường như là điều tất yếu phải xảy ra…

------------------

Chiếc xe dừng lại ở một quãng xa xa ngôi nhà nhỏ. Anh nhìn chằm chằm vào màn đêm, tay đặt trên vô lăng. Một người không thể biến mất một cách đơn giản như thế được… Anh vẫn đứng đấy, chờ đợi.

Đêm qua đêm, gió cũng trở nên lạnh lẽo hơn. Cảm giác chênh vênh dấy lên trong lòng, rồi đẩy anh xuống một nơi không có chút ánh sáng nào. Gương mặt vẫn bình ổn, nhưng trong tim đã khác.

Cảm giác đợi chờ không dễ hình dung. Nhưng cảm giác cô đơn thì dễ dàng vô cùng. Giữa thế giới rộng lớn này, hình như quá bao la để có thể tìm được nhau. Thế nhưng lại quá dễ dàng để đánh mất.

Shinichi quay người rời đi, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Đêm tan, tình lỡ, trọn vẹn, xa rời.

Ngày cũ, chúng ta vẫn như thế.

Khi em yêu anh, anh chỉ đứng ở ngoài vòng tròn đó.

Không hề muốn tiến lên.

Hôm nay, chúng ta vẫn như thế.

Khi anh yêu em, em đã không còn cách nào đáp lại tình yêu ấy nữa.

Sẽ qua những thời gian mặn nồng.

Không còn những yêu thương đau đớn đến mức uất hận nữa.

Lạc mất bàn tay nhau rồi, sẽ chẳng còn những khúc nhạc về đêm.

Anh về đường anh, không cần thiết phải có em bên cạnh.

Tình yêu này, ban đầu không phải là chân thành.

Thì hãy kết thúc để không ai phải đau thêm nữa.

Sự trừng phạt ngọt ngào này…

Chỉ vừa mới bắt đầu...




/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status