"Ba..." Hô hấp Nguyễn Manh Manh hơi ngừng lại, hiển nhiên là bị Nguyễn Triệu Thiên chấn động rồi.
Cô xưa nay muốn, vốn không phải tiền của ba cô.
Cô muốn, là sự quan tâm của ba ba cô, tình yêu của ba ba cô.
Nhưng cô cũng biết rõ, ba ba cô nói như vậy cũng không phải dùng tiền thu hút cô, trái lại chỉ là sốt ruột muốn biểu hiện ra tình cảm của ông đối với cô.
Nguyễn Manh Manh biết rõ, lúc ông nội tuổi còn trẻ ở bên ngoài dốc sức làm, ba ba là được bà nội một mình nuôi nấng lớn lên.
Bởi vì điểm ấy, ba cô đối với bà nội vẫn rất hiếu thuận, mà bà nội cô coi trọng nhất chính là cổ phần nhà họ Nguyễn.
Đã từng, vô số lần nhắc tới, muốn cho ba cô chia một ít cổ phần cho Nguyễn Kiều Kiều.
Mà bây giờ, ba cô muốn chia phần lớn cổ phần cho cô, có thể tưởng tượng được đây là quyết tâm lớn bao nhiêu.
Đáng tiếc...!Coi như là như vậy, Nguyễn Manh Manh cũng không định trở về.
"Ba, bây giờ con sống ở bên ngoài rất tốt, con cũng thành niên, có quyền lựa chọn của mình.
Con không muốn lại về nhà ở, ba...!Trở về đi thôi."
"Manh Manh, con..."
"Con còn phải đi học, đi vào trước." Nguyễn Manh Manh tránh khỏi Nguyễn Triệu Thiên muốn kéo tay cô, xoay người, không chút do dự chạy vào phòng học.
Cô trở lại chỗ ngồi, có thể cảm giác tầm mắt Nguyễn Triệu Thiên ngoài cửa sổ còn đặt trên người cô.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu, không dám nhìn ra ngoài cửa.
Cô sợ, sợ mình không đành lòng, nhất thời nhẹ dạ liền đồng ý ba cô.
Mãi đến khi một lát sau, giọng Lệ Quân Triệt lành lạnh vang lên, "Không cần né nữa, người đã đi rồi."
Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên ngẩng đầu, quả nhiên, ngoài cửa sổ rỗng tuếch, bóng người ba cô không còn ở đó từ lâu.
"Vừa rồi, chính là người ba tra của cô sao?" Lệ Quân Triệt nâng cằm, lạnh xa xôi hỏi.
Mấy ngày gần đây, tình cờ cũng đến công ty giúp đỡ Nguyễn Manh Manh "dạy dỗ" mấy người kia học.
Ít nhiều gì từ trong miệng Mộ Cảnh Hành, nghe được cậu ta đánh giá ba ba Nguyễn Manh Manh.
"Ba tôi không phải tra ba!" Nguyễn Manh Manh không chút nghĩ ngợi, biện hộ thay ba cô.
Lệ Quân Triệt gật đầu, lạnh nhạt nói: "ừm, cũng đúng, nhìn qua dường như không quá tra.
Lúc ông ấy mới vừa rời đi, tấm lưng kia...!Cùng người ba trong văn xuôi Chu Tự Thanh ngày đó, xấp xỉ."
Bóng lưng tập tễnh, mang theo vẻ mỏi mệt, lộ ra nồng đậm tình yêu của ba.
Nguyễn Manh Manh hầu như không cần tận mắt nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra, lúc ba ba cô rời đi, trong tấm lưng kia lộ ra sự bất đắc dĩ và cô đơn.
Cô im lặng, không lên tiếng, toàn bộ buổi chiều ngay cả tâm trạng thu dọn tư liệu cũng không có.
Đến khi tan học, cô nói chuyện này cho Mộ Cảnh Hành.
Ai biết Mộ công tử bột mới vừa nghe xong, liền khuếch đại kêu to ngồi dậy: "Cô chủ đáng yêu, có phải cậu là ngốc không hả? Ba cậu cho cậu cổ phần, tại sao không muốn? Cậu không muốn, vậy không phải tiện nghi Tần Phương, còn có Nguyễn Kiều Kiều và em trai kia của cậu sao!"
"Mình..." Nguyễn Manh Manh bị Mộ công tử bột hỏi đến yết hầu hơi nghẹn.
Đúng vậy, khi đó cô cố trốn tránh ba cô, bởi vì nản lòng thoái chí vì vậy không có thời gian quan tâm nhiều.
Nhưng bây giờ, một câu nói của Mộ công tử bột lại đánh thức cô.
Cô không muốn, tất cả những thứ kia đều để cho Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Minh Vũ!
"Nếu mình nói, bây giờ cậu nên đồng ý ba cậu chuyển về đi.
Chờ sửa xong di chúc, cậu lại dọn ra.
Tuy rằng ba cậu vô căn cứ, nhưng chỉ cần không phải lúc hồ đồ, đối với cậu cũng tốt..."
Mộ Cảnh Hành đang bày mưu tính kế, một chiếc Hummer quân dụng sẫm màu, đột nhiên lái qua, vững vàng dừng ở trước người bọn họ.
Cửa sổ phía sau xe hạ xuống, khuôn mặt tự phụ cấm dục của Lệ Quân Ngự, hiển lộ ra.
Người đàn ông nhìn Mộ Cảnh Hành vừa nói vừa cười biểu cảm khuếch đại, lạnh lùng nói: "Mộ bạn học tán gẫu với Manh Manh nhà chúng tôi đến vui vẻ như vậy, đang nói chuyện gì, hả?"
Mấy ngày nay học bổ túc, Mộ Cảnh Hành đã gặp Lệ Quân Ngự vài lần, còn không phát hiện ý lạnh trong tròng mắt người đàn ông.
Anh như vô cùng quen thuộc, cười chào hỏi Lệ Quân Ngự, "Chào anh cả...!Manh Manh, vừa vặn anh cả cậu đến rồi, nếu không chúng ta thẳng thắn hỏi ý kiến anh cả cậu một chút."
Người đàn ông cười, độ cong môi mỏng mang theo sương lạnh: "Ha, có cái gì muốn hỏi."
"Là như vậy anh cả, ba ba Manh Manh nhớ cô ấy, muốn cho cô ấy chuyển về nhà ở, vì cái này đã đồng ý chuyển tất cả cổ phần cho Manh Manh.
Chúng tôi đang thương lượng, liền dứt khoát trở về được rồi, cũng không thể để cổ phần tiện nghi cho con gái rơi và thằng nhóc nhỏ kia.".
/300
|