Thiếu nữ nhấc mắt nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng loáng xinh đẹp như mặt trăng, mắt hạnh trong veo mang đầy chờ mong nhìn anh.
Ánh mắt như thế, nhìn tới mức đáy lòng người đàn ông mềm nhũn.
"Đúng, em nói cái gì đều là đúng." Người đàn ông cụp mắt, trong con ngươi đen như mực có cưng chiều ngay cả chính anh cũng chưa phát hiện.
Từ khi nghe được một tiếng "Anh yêu" kia, anh cũng đã hóa thân làm "Cuồng ma cưng chiều em gái" không có nguyên tắc rồi.
Nghe được câu trả lời thoả mãn, Nguyễn Manh Manh cong môi, cho anh một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này mới quay lại, nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều đau đến nói không ra lời từ lâu.
"Còn có, Nguyễn Kiều Kiều, cô nghe kỹ cho tôi...!đừng có lại dùng suy nghĩ ác ý của cô đến suy đoán người khác.
Nguyễn Manh Manh tôi làm việc ngay thẳng, ngồi đoan trang.
Cố ý chính là cố ý, vô ý chính là vô ý.
Tôi có thể rất rõ ràng nói cho cô, lúc ở ngoài phòng học kia, chỉ là một bất ngờ.
Nếu như cô không có thừa nước đục thả câu, tôi sẽ rất thành khẩn nói xin lỗi với cô."
"Còn vừa nãy đánh cô kia, chính là tôi cố ý.
Hơn nữa, cô yên tâm, sau này giữa tôi và cô cũng không còn bất ngờ.
Nếu cô một mực chắc chắn tôi cố ý đánh cô, tốt lắm, sau này tâm tình tôi không tốt, liền nhất định đánh cô cho hả giận."
"Đúng rồi, cô còn đối ngoại tuyên bố, tôi đố kị thành tích của cô tốt hơn tôi đúng không? Vậy sau này, cô có thể phải thay đổi lý do rồi.
Bởi vì bắt đầu từ hôm nay, mỗi cuộc thi, tôi sẽ để cho cô đều đành phải ở bên dưới tôi.
Đố kị cô...!Vậy cô cũng phải đủ tư cách mới được!"
ánh mắt Nguyễn Manh Manh lóe sáng, cả người lại như vật phát sáng, chói mắt đến mức làm nguời ta không dám nhìn gần.
Nguyễn Kiều Kiều bị dọa sợ...
Bà Nguyễn và Nguyễn Tuyết Cầm kinh ngạc đến nói không ra lời...
Ngay cả Diệp Phong, hai con mắt trong suốt lóng lánh nhìn Nguyễn Manh Manh, trong nháy mắt nào đó càng cũng sản sinh một loại ảo giác tim đập mất tốc độ.
"Được rồi...!Em gái, tranh cử Hội Học Sinh, sau này mỗi một cuộc thi, mỗi lần hoạt động trường học, nhất định đều phải dồn hết toàn lực nha! Tôi đã bắt đầu chờ mong, sinh hoạt trường học sau này."
*
Lúc Nguyễn Manh Manh diễu võ dương oai ra chiến thư, Lệ Quân Ngự đứng sau lưng cô, thu hết ánh mắt của người bên ngoài nhìn Nguyễn Manh Manh vào đáy mắt.
Đặc biệt, nam sinh bảo vệ bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều kia.
đáy mắt anh ta kinh ngạc, chợt lóe lên kinh diễm, không có tránh được ánh mắt sắc bén như chim ưng của Lệ Quân Ngự.
Chờ đến khi mèo con lôi kéo ống tay áo của anh, nói với anh muốn rời đi.
Người đàn ông không nói hai lời liền cúi người xuống, một lần nữa ôm Nguyễn Manh Manh đang đứng yên lành lên.
"Nha, anh..." Nguyễn Manh Manh hơi run run, cô cũng không phải đứa nhỏ, bây giờ cũng không phải loại tình hình nguy hiểm vừa nãy kia.
Lệ Quân Ngự, tại sao lại ôm cô lên.
"Cầu thang khó đi, anh ôm em." Giọng điệu người đàn ông lành lạnh, nhàn nhạt giải thích.
Lý do nói ra khỏi miệng, lại làm cho người dở khóc dở cười.
Hiệu trưởng nghe nói như thế, vội vã lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Một bên lau mồ hôi, một bên cân nhắc, có phải là nên cho người sửa chữa lớp học lại một lần?
Dù sao, người đàn ông có thân phận thần bí, nhưng rõ ràng quyền thế hiển hách này, đã biểu hiện ra bất mãn đối với cầu thang lớp học.
Nguyễn Manh Manh không nói gì, không thể làm gì khác hơn là chủ động duỗi tay nhỏ ra, vòng qua cổ anh, cho anh ôm.
Chờ hai người cùng nhau rời khỏi, người nhà họ Nguyễn đã há hốc mồm, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Bà nội...!con, sau này con nên làm gì? Sức của Nguyễn Manh Manh lớn như vậy, cô ta nhất định sẽ đánh chết con..."
"Ngoan, bé ngoan, đừng sợ đừng sợ.
Con yên tâm, bà nội nhất định sẽ không để cho con bé chết tiệt kia bắt nạt con.
Bà trở về sẽ liền nghĩ cách..."
"Ai, bà nội..." Nguyễn Kiều Kiều gọi bà đã hoàn toàn hoảng hồn, vội vàng rời khỏi lại.
"Bà nội, vậy, bà nhớ nói cho anh Cố Huyễn chuyện vừa rồi...!Nguyễn Manh Manh đối với anh Cố Huyễn dư tình chưa dứt, chỉ cần anh Cố Huyễn hẹn cô ta ra ngoài, cô ta nhất định sẽ mắc câu."
Chỉ cần Nguyễn Manh Manh đi ra, đến lúc đó, cô có thể nhân lúc gây xích mích ly gián giữa Nguyễn Manh Manh và người đàn ông vừa rồi kia.
Chỉ cần cướp được người đàn ông có thân phận thần bí kia tới tay.
Cô xem sau này, Nguyễn Manh Manh còn lấy cái gì diễu võ dương oai ở trước mặt cô!
Nguyễn Kiều Kiều cố tính toán, hoàn toàn không có phát hiện, Diệp Phong đứng sau lưng cô ta.
Khi nghe đến lời cô ta nói, thì trong ánh mắt, lóe qua một tia khiếp sợ khó có thể tin..
/300
|