Bà Nguyễn, cuối cùng là chọc giận người nào đó.
Anh từ mái tóc hương thơm vui tươi của mèo con, giơ một đôi ánh mắt lạnh lùng lên.
Tầm mắt sắc bén, nhắm thẳng vào bà Nguyễn.
"Bà nói cái gì..." Người đàn ông nhấc mắt, ánh mắt lạnh như băng, sống mũi cao, bờ môi mỏng, tạo thành một bộ ngũ quan lành lạnh cấm dục.
Dung mạo tự phụ, phối hợp hai con mắt lộ ra ý lạnh của anh, khiến người ta vào rơi hầm băng.
"Lời nói mới rồi, lặp lại lần nữa." Con ngươi đen như mực của Lệ Quân Ngự, lóe qua ánh sáng trầm lạnh mà uy nghiêm.
Tuy rằng không có nói rõ, nhưng khí chất lẫm liệt bá đạo, giống như đang nói cho bà Nguyễn, nếu như muốn chết, thì nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa.
Bị ánh mắt sắc bén như ưng của người đàn ông tập trung, cho dù là bà Nguyễn, cũng không khỏi chân mềm nhũn.
Suýt chút nữa cứ như thế không hình tượng, ngã ngồi trên mặt đất.
"Tôi..." Bà Nguyễn chính là người bạo ngược gia đình, đối mặt dung nhan lạnh lùng của Lệ Quân Ngự, căn bản không dám lặp lại lời mới rồi một lần.
Nhưng bà không nói chuyện, lại cảm thấy rất mất mặt.
Chỉ có thể gắng gượng bộ mặt, đổi giọng: "Quên đi, ngày hôm nay không nói việc này.
Chính sự quan trọng, ngày hôm nay tôi tới đây, là đến xử lý tội cháu gái của tôi đánh người."
Thần sắc bà ngay thẳng, nhìn về phía Lệ Quân Ngự, nhớ lại anh tự giới thiệu mình là họ Việt.
"Việt tiên sinh...!Cháu gái của tôi gây chuyện ở trường học, bây giờ, tôi muốn thương lượng với hiệu trưởng việc xử phạt nó.
Đây là việc tư, loại người không liên quan không quen không biết với cháu gái của tôi như cậu, mời cậu rời khỏi."
Bà Nguyễn chỉ là muốn đuổi Lệ Quân Ngự đi nhanh.
Quanh người đàn ông này toả ra khí thế quá lạnh quá đáng sợ, có anh ở đây, bà Nguyễn suýt chút nữa không dám nói nặng lời với Nguyễn Manh Manh.
Ý của bà, chỉ là muốn đuổi người đi nhanh.
Nhưng lại không biết, câu "Không quen không biết, không liên hệ" kia triệt để làm tức giận người nào đó.
Mèo con mặt ngoài ngoan ngoãn, kì thực thái độ xa cách, đã làm Lệ Quân Ngự như nghẹn ở cổ họng.
Mà bây giờ, một mực có người muốn tìm đường chết, còn muốn triệt để rũ sạch quan hệ của anh và mèo con.
"Ai nói chúng tôi là người không liên quan." Lệ Quân Ngự cụp mắt, nhìn về phía thiếu nữ núp trong lồng ngực anh.
Tay trái tay lớn đi xuống, đột nhiên nâng dưới mông nhỏ của cô, chỉ dùng một tay, liền ôm cả người cô lên.
Tiếp đó, ngón tay phải thon dài, nắm cằm tinh xảo của thiếu nữ, nhấc khuôn mặt nhỏ của cô lên.
"Nguyễn Manh Manh, cô ấy là vị hôn thê của tôi...!Không có bất kỳ người nào, có thể bắt nạt cô ấy dưới mí mắt tôi."
Dứt lời, ngay trước mặt hiệu trưởng, tổ tông ba đời họ Nguyễn còn có fans não tàn Diệp Phong, người đàn ông cúi đầu, hôn bờ môi mềm mại của thiếu nữ.
Ngạc nhiên, kinh ngạc, không dám tin tưởng...
Không chỉ là những người khác ở đây như vậy, ngay cả Nguyễn Manh Manh, cũng triệt để ngốc ở đương trường.
Vị hôn thê?
Vì sao cô, lại thành vị hôn thê của Lệ Quân Ngự rồi...
Trong đầu trống rỗng, một đoàn loạn.
Một mực, môi mỏng gợi cảm của người đàn ông còn kề sát ở môi cô, nụ hôn lâu dài mang theo một loại xâm lược trước nay chưa từng có.
Vài ngày không được hưởng tư vị thơm ngọt của mèo con, Lệ Quân Ngự không nhịn được ôm cô vào trong ngực, không ngừng sâu sắc thêm nụ hôn này, chỉ muốn phải thân mật ôm nhau, tinh tế thưởng thức.
Nhìn như là đang tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với những người khác, nhưng lại hà không phải là, thỏa mãn lòng riêng muốn hôn cô của anh.
Vừa kết thúc nụ hôn, thiếu nữ đã sớm bị anh hôn đến sắc mặt ửng đỏ.
Nhìn mắt hạnh trong veo, sáng lấp lánh của cô, vội vã nhìn anh một cái, liền lập tức né tránh.
Người đàn ông vài ngày không được hôn, trong tròng mắt đen thâm trầm, rốt cục lóe qua một tia nhiệt độ.
Cười nhẹ, muốn hôn lại hôn cô.
Một tạp âm sắc bén, lại vào lúc này, không đúng lúc vang lên.
"Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ...!Tuyết Cầm con nhìn thấy không? Nó giống như người mẹ hồ ly tinh không an phận kia của nó vậy, chỉ biết câu dẫn đàn ông!"
"Không được...!Tao tuyệt đối không thể lại để mày ở đây làm mất mặt xấu hổ...!Đuổi học! Hiệu trưởng, tôi phải làm cho con bé chết tiệt này bị đuổi học!".
/300
|