Editor + Beta: Misali
Hội củ cải trắng ngồi dưới sân khấu, thật ra phần lớn đều là bạn của Triệu Thần Thành, có thể nhìn thấy trong hội fan hâm mộ, ít nhất Triệu Thần Thành đã nhìn thấy tiểu L từ phía sau sân khấu, sau đó là gương mặt quen thuộc của Hạ Thanh. Lúc vào cửa cô không nhìn thấy banner quảng cáo, ngược lại chỉ thấy vài tấm ảnh treo lên bất động.
So với các sân khấu quy mô nhỏ, nơi đây càng giống như là hội bạn hữu to lớn. Quản lý sân khấu nói cho cô biết đi lên chỉ cần cảm ơn các vị khách quý, sau đó có thể trực tiếp hát. Vì vậy thừa dịp trước khi lên sân khấu gần mười phút, Triệu Thần Thành ngồi luyện giọng y y a a ở phía sau khán đài.
Tưởng Lạc Sanh nói chuyện với nhân viên làm việc xong, liền đi tới trước mặt cô. Triệu Thần Thành ngưng lại, Tưởng Lạc Sanh lấy chiếc nhẫn từ trong ví, cầm tay cô đeo lên: Ở nơi đông người, chú ý tầm ảnh hưởng của mình.
Lúc này Triệu Thần Thành mới nhớ tới chiếc nhẫn đính hôn này, bởi vì phải quay phim, cô sợ rơi nên không mang bên người. Chiếc nhẫn này đối với cô mà nói, có lẽ chỉ để cho người ngoài nhìn vào mà thôi. Kể từ khi tin đồn đính hôn truyền đi, mỗi lần gặp truyền thông, đều hỏi cô ngày tổ chức hôn lễ, thậm chí có vài tên dở hơi tự nhiên đi theo góp vui, còn yêu cầu chính thức gặp chú rể và thông gia chuẩn mực.
Nhưng Triệu Thần Thành hiểu, cô và Tưởng Lạc Sanh, cả đời này vẫn có chút xa cách. Ở ngoài hai người chưa bao giờ nhắc tới gia đình của đối phương, giữa bọn họ vẫn còn nhiều điều không rõ. Huống chi cuộc sống gặp nơi vô thường, tính toán gì đó, đối với cô đều như đám mây mờ.
Âm nhạc trên sân khấu vang lên, kéo suy nghĩ Triệu Thần Thành trở về. Người đàn ông đó cúi người, khẽ hôn lên môi cô: Đi đi.
Triệu Thần Thành gật gật đầu, liền đeo tai nghe đi ra ngoài. Cô mặt một chiếc váy voan màu nude, khi đi ra liền khiến dưới sân khấu hoan hô lên, quả thật, những người đã quen với Triệu Thần Thành cột tóc đuôi gà hay kiểu trang điểm màu khói mà nói, cách ăn mặc kiểu này thật sự rất thục nữ, rất có khí chất...
Cả bài diễn chia làm ba phần, phần đầu là Thành , lựa chọn sử dụng hai bài hát nhẹ nhàng từ album đầu tiên và thứ hai của Triệu Thần Thành, là phần Triệu Thần Thành hiểu nhất, do một mình cô hoàn thành nó. Phần thứ hai là Phá vỡ , với ba bài hát nhạc nhanh. Triệu Thần Thành thay quần da cùng đôi giày La Mã, hơn nữa còn bắt đầu với bạn nhảy. Triệu Thần Thành không giỏi nhảy nhót lắm, hơn nữa còn không tập luyện, cô chỉ việc hát một mình, để lại vũ đoàn nhảy quần ma loạn vũ phía sau.
Cho đến khi phần thứ hai kết thúc, Triệu Thần Thành vẫn chưa hiểu rõ Tưởng Lạc Sanh bài xếp như vậy là ý gì. Nhưng lúc cô trở về hậu trường thay bộ quần áo thứ ba màu trắng tinh, cô nghe thấy tiếng mưa rơi. Kinh ngạc nhìn về phía sân khấu, cô phát hiện dọc theo khán đài, hệ thống phun mưa, lúc này những giọt nước nhỏ liên tiếp rơi xuống, khiến người xem thấy một màn mưa trên sân khấu.
Triệu Thần Thành theo bản năng lui ra sau một bước, lại ngã vào ngực Tưởng Lạc Sanh, anh giữ vai cô, nói: Phần này, tên là hồi sinh .
Những giọt nước rơi xuống từ cạnh ngoài vào phía trong, cuối cùng cả sân khấu sẽ ướt hết. Tưởng Lạc Sanh nhận lấy cái ô từ cộng tác viên đưa cho cô: Em sẽ cần cái này.
Triệu Thần Thành hoảng hốt nhận lấy, tay của cô đã cảm thấy lạnh lẽo: Như vậy không được... Có đến năm, sáu trăm người.
Để nó qua được thì sẽ qua được. Người đàn ông cúi xuống, nâng mặt cô lên, gằn từng tiếng: Chính em nói, sẽ phải làm được.
Tiếng nước tí tách tí tách reo hò bên tai Triệu Thần Thành, tai cô căng lên, nhắm mắt lắc đầu, cô không phải là muốn thử, chỉ sợ kết quả sẽ giống như hôm qua, thậm chí là khó khăn hơn.
Tưởng Lạc Sanh buông tay ra, đẩy cô đến lối vào sân khấu, nói: Triệu Thần Thành, em mở mắt ra nhìn mấy người dưới đó đi.
Cô khẽ mở mắt ra, trước mắt chỉ có màn mưa kia, hất mặt, cô chỉ lặp lại: Mưa.
Triệu Thần Thành, em có nhớ không, năm em bảy tuổi, đã tham gia trận chung kết thiếu niên, lúc ấy cánh tay của em bị đánh đến gãy xương, ai cũng cho là em thất bại, nhưng em đã vô địch. Năm em mười chín tuổi, lần đầu tiên ngồi trên bàn đàm phán, đối phương giao dịch giá áp đến thấp nhất, bởi người khác thấy em kém cỏi, nhưng cuối cùng em đã đàm phán được gấp đôi.
Sao anh biết?
Triệu Thần Thành có chút giật mình nhìn về phía Tưởng Lạc Sanh, mà anh lại ép cô nhìn ra ngoài: Nhìn đám đông phía sau màn nước kia đi, nhìn Tom, nhìn L, nhìn fan hâm mộ giơ highlight, em có nghe thấy bọn họ đang gọi em hát tiếp hay không? Nhìn thấy màn hình LED kia hiện lên tên của em chứ?
Triệu Thần Thành, em là thiên hậu, là thiên hậu trong lòng họ, đồng thời cũng là của anh. Giọng nói của anh đã bị đám đông lấn át, trả lại thế giới yên bình cho cô: Hãy là chính em.
A new day has come... A new day has come... Âm nhạc trên sân khấu đã vang lên, hát đệm cũng đã vào chỗ, Triệu Thần Thành còn chậm chạp không cất bước, A new day has come đang không ngừng lặp lại...
Cuối cùng, cô bước chân, ném ô sang một bên, cô giữ chặt Microphone lên sân khấu, tà váy dài khẽ bay lên phía sau, thứ lấp lánh gắn trên người cô đã để lại cho người đàn ông kia bóng lưng sáng rực rỡ.
I was waiting for so long/for a miracle to come/ Everyone told me to be strong/hold on and don’t shed a tear
Through the darkness and good times/i knew i’d make it through/and the world thought i had it all/but i was waiting for you
Tiếng hát của cô vang lên, cả khán phòng giống như sôi trào, tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía. Màn mưa trước người cô biến mất, tất cả mọi người nhìn rõ thấy cô, vóc dáng điệu đà kết hợp với bộ váy quây ngực trắng như tuyết, có chút gầy gò, nhưng nắm chặt tay lại tràn đầy sức sống.
hush, love
i see a light in the sky/oh, it’s almost blinding me/i can’t believe/i’ve been touched by an angel with love
let the rain come down and wash away my tears/let it fill my soul and drown my fears/let it shatter the walls for a new, new sun
Giọng hát này trước giờ chưa từng có lực xuyên thấu, không đơn thuần chỉ là rung động màng nhĩ.
A new day has... come Hát tới đây, phút chốc quanh người cô lại là những giọt nước rơi xuống, làm thấm ướt bộ váy trắng của cô.
Đáy lòng Triệu Thần Thành lại bắt đầu sợ hãi, cô gắt gao nhắm mắt lại, cố gắng nắm lấy tiết tấu nhạc, trong tiếng thở của cô có phần hơi run run... Trong đầu trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn nhớ nổi một từ ngữ, mà âm nhạc thì đã bắt đầu cất lên.
Where it was dark now there’s light/where there was pain now there’s joy/where there was weakness, i found my strength/all in the eyes of a boy
Giờ phút này, dưới khán đài Hạ Thanh đã sớm cầm micro trong tay, thay Triệu Thần Thành hát tiếp.
Giọng của anh rất trầm, làm vơi bớt sự luống cuống của Triệu Thần Thành, những người xem ở dưới dường như đều nghĩ giống nhau, cất tiếng ngâm nga theo lời ca trên màn hình. Tiếng hát chậm rãi vang dội, truyền vào thính giác đang bị tiếng nước chảy hỗn loạn của Triệu Thần Thành.
Những lời ca biến mất kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô, tiếng hát của cô dần cất lên.
hush, love
i see a light in the sky/oh, it's almost blinding me/i can't believe/i've been touched by an angel with love
Mở lòng bàn tay ra, nước chảy xuống ướt nhẹp, cô mở mắt, tìm lại tiếng hát của mình: let the rain come down and wash away my tears/let it fill my soul and drown my fears/let it shatter the walls for a new, new sun
a new day has... come
i can't believe/i've been touched by an angel with love
i can't believe/i've been touched by an angel with love
hush, now/hush, now
Khúc nhạc cuối cùng, Triệu Thần Thành ngẩng đầu lên, toàn bộ sân khấu đều có mưa chảy xuống, khiến cô hoàn toàn ướt sũng. Giọt nước chảy trên gương mặt vô cảm của cô, lặng yên chảy xuống không một tiếng động. Cô đã thành công rồi sao? Chắc là vậy.
Xin
Hội củ cải trắng ngồi dưới sân khấu, thật ra phần lớn đều là bạn của Triệu Thần Thành, có thể nhìn thấy trong hội fan hâm mộ, ít nhất Triệu Thần Thành đã nhìn thấy tiểu L từ phía sau sân khấu, sau đó là gương mặt quen thuộc của Hạ Thanh. Lúc vào cửa cô không nhìn thấy banner quảng cáo, ngược lại chỉ thấy vài tấm ảnh treo lên bất động.
So với các sân khấu quy mô nhỏ, nơi đây càng giống như là hội bạn hữu to lớn. Quản lý sân khấu nói cho cô biết đi lên chỉ cần cảm ơn các vị khách quý, sau đó có thể trực tiếp hát. Vì vậy thừa dịp trước khi lên sân khấu gần mười phút, Triệu Thần Thành ngồi luyện giọng y y a a ở phía sau khán đài.
Tưởng Lạc Sanh nói chuyện với nhân viên làm việc xong, liền đi tới trước mặt cô. Triệu Thần Thành ngưng lại, Tưởng Lạc Sanh lấy chiếc nhẫn từ trong ví, cầm tay cô đeo lên: Ở nơi đông người, chú ý tầm ảnh hưởng của mình.
Lúc này Triệu Thần Thành mới nhớ tới chiếc nhẫn đính hôn này, bởi vì phải quay phim, cô sợ rơi nên không mang bên người. Chiếc nhẫn này đối với cô mà nói, có lẽ chỉ để cho người ngoài nhìn vào mà thôi. Kể từ khi tin đồn đính hôn truyền đi, mỗi lần gặp truyền thông, đều hỏi cô ngày tổ chức hôn lễ, thậm chí có vài tên dở hơi tự nhiên đi theo góp vui, còn yêu cầu chính thức gặp chú rể và thông gia chuẩn mực.
Nhưng Triệu Thần Thành hiểu, cô và Tưởng Lạc Sanh, cả đời này vẫn có chút xa cách. Ở ngoài hai người chưa bao giờ nhắc tới gia đình của đối phương, giữa bọn họ vẫn còn nhiều điều không rõ. Huống chi cuộc sống gặp nơi vô thường, tính toán gì đó, đối với cô đều như đám mây mờ.
Âm nhạc trên sân khấu vang lên, kéo suy nghĩ Triệu Thần Thành trở về. Người đàn ông đó cúi người, khẽ hôn lên môi cô: Đi đi.
Triệu Thần Thành gật gật đầu, liền đeo tai nghe đi ra ngoài. Cô mặt một chiếc váy voan màu nude, khi đi ra liền khiến dưới sân khấu hoan hô lên, quả thật, những người đã quen với Triệu Thần Thành cột tóc đuôi gà hay kiểu trang điểm màu khói mà nói, cách ăn mặc kiểu này thật sự rất thục nữ, rất có khí chất...
Cả bài diễn chia làm ba phần, phần đầu là Thành , lựa chọn sử dụng hai bài hát nhẹ nhàng từ album đầu tiên và thứ hai của Triệu Thần Thành, là phần Triệu Thần Thành hiểu nhất, do một mình cô hoàn thành nó. Phần thứ hai là Phá vỡ , với ba bài hát nhạc nhanh. Triệu Thần Thành thay quần da cùng đôi giày La Mã, hơn nữa còn bắt đầu với bạn nhảy. Triệu Thần Thành không giỏi nhảy nhót lắm, hơn nữa còn không tập luyện, cô chỉ việc hát một mình, để lại vũ đoàn nhảy quần ma loạn vũ phía sau.
Cho đến khi phần thứ hai kết thúc, Triệu Thần Thành vẫn chưa hiểu rõ Tưởng Lạc Sanh bài xếp như vậy là ý gì. Nhưng lúc cô trở về hậu trường thay bộ quần áo thứ ba màu trắng tinh, cô nghe thấy tiếng mưa rơi. Kinh ngạc nhìn về phía sân khấu, cô phát hiện dọc theo khán đài, hệ thống phun mưa, lúc này những giọt nước nhỏ liên tiếp rơi xuống, khiến người xem thấy một màn mưa trên sân khấu.
Triệu Thần Thành theo bản năng lui ra sau một bước, lại ngã vào ngực Tưởng Lạc Sanh, anh giữ vai cô, nói: Phần này, tên là hồi sinh .
Những giọt nước rơi xuống từ cạnh ngoài vào phía trong, cuối cùng cả sân khấu sẽ ướt hết. Tưởng Lạc Sanh nhận lấy cái ô từ cộng tác viên đưa cho cô: Em sẽ cần cái này.
Triệu Thần Thành hoảng hốt nhận lấy, tay của cô đã cảm thấy lạnh lẽo: Như vậy không được... Có đến năm, sáu trăm người.
Để nó qua được thì sẽ qua được. Người đàn ông cúi xuống, nâng mặt cô lên, gằn từng tiếng: Chính em nói, sẽ phải làm được.
Tiếng nước tí tách tí tách reo hò bên tai Triệu Thần Thành, tai cô căng lên, nhắm mắt lắc đầu, cô không phải là muốn thử, chỉ sợ kết quả sẽ giống như hôm qua, thậm chí là khó khăn hơn.
Tưởng Lạc Sanh buông tay ra, đẩy cô đến lối vào sân khấu, nói: Triệu Thần Thành, em mở mắt ra nhìn mấy người dưới đó đi.
Cô khẽ mở mắt ra, trước mắt chỉ có màn mưa kia, hất mặt, cô chỉ lặp lại: Mưa.
Triệu Thần Thành, em có nhớ không, năm em bảy tuổi, đã tham gia trận chung kết thiếu niên, lúc ấy cánh tay của em bị đánh đến gãy xương, ai cũng cho là em thất bại, nhưng em đã vô địch. Năm em mười chín tuổi, lần đầu tiên ngồi trên bàn đàm phán, đối phương giao dịch giá áp đến thấp nhất, bởi người khác thấy em kém cỏi, nhưng cuối cùng em đã đàm phán được gấp đôi.
Sao anh biết?
Triệu Thần Thành có chút giật mình nhìn về phía Tưởng Lạc Sanh, mà anh lại ép cô nhìn ra ngoài: Nhìn đám đông phía sau màn nước kia đi, nhìn Tom, nhìn L, nhìn fan hâm mộ giơ highlight, em có nghe thấy bọn họ đang gọi em hát tiếp hay không? Nhìn thấy màn hình LED kia hiện lên tên của em chứ?
Triệu Thần Thành, em là thiên hậu, là thiên hậu trong lòng họ, đồng thời cũng là của anh. Giọng nói của anh đã bị đám đông lấn át, trả lại thế giới yên bình cho cô: Hãy là chính em.
A new day has come... A new day has come... Âm nhạc trên sân khấu đã vang lên, hát đệm cũng đã vào chỗ, Triệu Thần Thành còn chậm chạp không cất bước, A new day has come đang không ngừng lặp lại...
Cuối cùng, cô bước chân, ném ô sang một bên, cô giữ chặt Microphone lên sân khấu, tà váy dài khẽ bay lên phía sau, thứ lấp lánh gắn trên người cô đã để lại cho người đàn ông kia bóng lưng sáng rực rỡ.
I was waiting for so long/for a miracle to come/ Everyone told me to be strong/hold on and don’t shed a tear
Through the darkness and good times/i knew i’d make it through/and the world thought i had it all/but i was waiting for you
Tiếng hát của cô vang lên, cả khán phòng giống như sôi trào, tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía. Màn mưa trước người cô biến mất, tất cả mọi người nhìn rõ thấy cô, vóc dáng điệu đà kết hợp với bộ váy quây ngực trắng như tuyết, có chút gầy gò, nhưng nắm chặt tay lại tràn đầy sức sống.
hush, love
i see a light in the sky/oh, it’s almost blinding me/i can’t believe/i’ve been touched by an angel with love
let the rain come down and wash away my tears/let it fill my soul and drown my fears/let it shatter the walls for a new, new sun
Giọng hát này trước giờ chưa từng có lực xuyên thấu, không đơn thuần chỉ là rung động màng nhĩ.
A new day has... come Hát tới đây, phút chốc quanh người cô lại là những giọt nước rơi xuống, làm thấm ướt bộ váy trắng của cô.
Đáy lòng Triệu Thần Thành lại bắt đầu sợ hãi, cô gắt gao nhắm mắt lại, cố gắng nắm lấy tiết tấu nhạc, trong tiếng thở của cô có phần hơi run run... Trong đầu trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn nhớ nổi một từ ngữ, mà âm nhạc thì đã bắt đầu cất lên.
Where it was dark now there’s light/where there was pain now there’s joy/where there was weakness, i found my strength/all in the eyes of a boy
Giờ phút này, dưới khán đài Hạ Thanh đã sớm cầm micro trong tay, thay Triệu Thần Thành hát tiếp.
Giọng của anh rất trầm, làm vơi bớt sự luống cuống của Triệu Thần Thành, những người xem ở dưới dường như đều nghĩ giống nhau, cất tiếng ngâm nga theo lời ca trên màn hình. Tiếng hát chậm rãi vang dội, truyền vào thính giác đang bị tiếng nước chảy hỗn loạn của Triệu Thần Thành.
Những lời ca biến mất kia lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô, tiếng hát của cô dần cất lên.
hush, love
i see a light in the sky/oh, it's almost blinding me/i can't believe/i've been touched by an angel with love
Mở lòng bàn tay ra, nước chảy xuống ướt nhẹp, cô mở mắt, tìm lại tiếng hát của mình: let the rain come down and wash away my tears/let it fill my soul and drown my fears/let it shatter the walls for a new, new sun
a new day has... come
i can't believe/i've been touched by an angel with love
i can't believe/i've been touched by an angel with love
hush, now/hush, now
Khúc nhạc cuối cùng, Triệu Thần Thành ngẩng đầu lên, toàn bộ sân khấu đều có mưa chảy xuống, khiến cô hoàn toàn ướt sũng. Giọt nước chảy trên gương mặt vô cảm của cô, lặng yên chảy xuống không một tiếng động. Cô đã thành công rồi sao? Chắc là vậy.
Xin
/55
|