"..." Khốn kiếp.
Mặt Tô Anh giận đến đỏ trắng xen nhau nhưng không dám mắng, dẫu sao trưởng bối vẫn đang nhìn. Dư Trạch Nam thản nhiên đứng lên, còn có thể thoải mái chào hỏi Tô Thận Hành. Dư Trạch Nghiêu nhìn chòng chọc anh, khom người lịch sự đỡ Tô Anh dậy.
Đều cùng ba mẹ sinh ra sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ, Tô Anh rũ mắt, nhỏ giọng cảm ơn Dư Trạch Nghiêu: "Cảm ơn!"
"Tô Tiểu Thư đừng tức giận với Trạch Nam, là tôi dạy dỗ không tốt." Dư Trạch Nhiêu cởi áo khoác ra khoác lên vai Tô Anh: "Tô tiên sinh, nhanh chóng dẫn Tô tiểu thư về tắm đi, nếu không sẽ bị cảm. Lần sau tôi nhất định dẫn Trạch Nam tự minhd đến cửa thăm hỏi."
"Khách sáo rồi. Tuổi trẻ mẹ, cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường!"
Nói thêm mấy câu, hai nhóm người tách ra.
Tô Anh buồn phiền trong lòng, đã sớm muốn chạy nhanh chút. Cho nên vừa chia tay dường như cô lập tức chui vào trong xe.
Mất thể diện chết đi được!
Hơn nữa...
Người đàn ông kia, thật xấu xa!
Anh ta lại dám nói nơi đó của mình giống bánh bao nhỏ!
Nghĩ đến đây, cô vô thức cúi đầu liếc nhìn ngực mình.
Nhục nhã!
Đây tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!
Cô biết rõ chính mình nhỏ bé bình thường!
Bên kia, Dư Trạch Nam cầm khăn lông lau tóc, lại nhìn lòng bàn tay mình.
Ừm.
Bánh bao nhỏ!
Ngược lại thật đúng là oan uổng cho cô. Thật ra thì, cảm giác cũng không tệ!
“Còn tưởng rằng bây giờ là trước đây sao? Thích ai, là có thể đùa bỡn lưu manh với người đó?” Dư Trạch Nghiêu lành lạnh liếc anh.
“Thích cô ấy?” Dư Trạch Nam bật cười, căn bản không để bụng: “Anh, anh cho rằng em là anh sao, thích chị dâu liền tận lực đi bắt nạt người ta, hiện tại chị dâu bỏ nhà đi không về nữa rồi!”
Dư Trạch Nghiêu lạnh lùng trừng anh. Còn không phải do người này ban tặng sao?
Dư Trạch Nam lơ đễnh nhún nhún vai: “Nếu em thích cô nào, em sẽ không ức hiếp cô ấy giống như anh, căn bản là tự làm tự chịu!”
Khách khứa cũng lục đục rời đi.
Bạch Dạ Kình đưa các trưởng bối lên xe, anh cùng Hạ Thiên Tinh và Hạ Đại Bạch cùng nhau lên xe cuối cùng, ngồi ở ghế sau.
“Đại Bảo, đừng buồn!” Bạch Dạ Kình sẽ không an ủi người khác, nhưng Hạ Đại Bạch lại giống như thiên sứ. Tay nhỏ bé nắm tay cô, khẽ vuốt ve trên mu bàn tay, giống như người lớn: “Bà nội nói, ông ngoại Hai và bà ngoại Hai sẽ ở trên trời nhìn chúng ta, phù hộ cho chúng ta. Nếu mẹ khóc nhè, ông ngoại Hai và bà ngoại Hai sẽ không vui.”
Hạ Thiên Tinh thu lại sự bi thương trên mặt, khẽ vuốt tóc con trai, nở nụ cười nhẹ: “Mẹ không buồn nữa. Yên tâm!”
Mấy ngày nay, cô đã rất cố gắng thích ứng, cũng dùng lý trí để tiếp nhận.
Đang nghĩ vậy, tầm mắt cô vô liếc qua cửa kính xe. Một bóng dáng đột nhiên thoáng qua, thế nhưng, chờ cô nhìn kỹ lại, bóng người kia cũng đã biến mất sau gốc cây, không thấy đâu nữa.
“Sao vậy?” Bạch Dạ Kình nhận ra sắc mặt có biến đổi.
Hạ Thiên Tinh lắc đầu: “Không sao. Em chỉ hơi mệt chút.”
Có lẽ cô quá mệt mỏi, cho nên sinh ra ảo giác chăng? Mới vừa rồi, cô lại cảm thấy như mình nhìn thấy Lan Diệp. Không phải cô ta đã bị anh tự mình đưa xuất ngoại rồi sao? Không thể nào trở về nước nữa. Ít nhất, là mười năm không về được.
“Mệt thì nghỉ ngơi lát đi!” Cánh tay dài Bạch Dạ Kình vươn ra, cô thuận thế tựa vào vai anh. Cho đến hiện tại, chung quanh mới thật sự an tĩnh trở lại, cô thở dài, hai cánh tay ôm lấy người đàn ông.
Lại lần nữa nở nụ cười.
Cô vui vì trong thế giới mình vẫn luôn có anh!
Lúc này, Lan Diệp đứng trước mộ.
Mặc bộ quần áo đen, che dù đen đứng đó.
Cô ta run rẩy, nhìn bức ảnh đen trắng hồi lâu, nhắm hai mắt.
“Cô, nếu như người dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ hiểu, lúc ấy cháu chỉ lỡ tay làm cô bị thương, cũng không cố ý muốn lấy mạng cô.” Người phụ nữ nỉ non, nhẹ nhàng đặt hoa cúc trước mộ. Đứng lên, môi mấp máy: “Hy vọng người dưới đó gặp được ba mẹ cháu. Giúp đỡ lẫn nhau, các người cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Cô ta nói nhỏ nhẹ, không ai có thể nghe thấy.
“Lan Diệp, cô mau lên xe đi.” Một chiếc xe thể thao màu đỏ, dừng ở ven đường. Bên trong, phát ra giọng nói của một người phụ nữ.
“Chờ một lát đi.”
“Chờ đợi thêm nữa, nếu họ nửa đường quay lại, phát hiện ra cô, lại đưa cô ra nước ngoài, ba tôi cũng sẽ không giúp được cô.”
Nghe đối phương nói vậy, Lan Diệp không nán lại nữa, cô ta xoay người, lên chiếc xe thể thao màu đỏ.
Xe chạy thẳng về phía trước.
Lan Diệp tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng ngoại ô, sắc mặt thê lương. Không biết bao lâu, lại nhìn hai tay mình, trong mắt xẹt qua sự áy náy cùng thống khổ.
Bởi vì ba mẹ lần lượt qua đời, thái độ của Lan Diệp đối với Lan Đình vẫn có chút thành kiến. Thế nhưng, cho dù như vậy, cô ta cũng chưa từng nghĩ muốn đoạt đi tính mạng bà. Hôm đó, lúc hai người giằng co, cô ta thậm chí cũng không có chân chính động thủ.
Thế nhưng, ngàn vạn lần không ngờ rằng...
Lúc đó, Lan Đình đã yếu ớt đến vậy.
“Còn đang suy nghĩ chuyện làm bị thương cô mình?”
Lan Diệp thu hồi Thiên Tinh, không trả lời, chỉ quay mặt nhìn cô gái bên cạnh: “Tại sao lại giúp tôi? Hiện tại tôi đi đến bước đường này, tất cả mọi người đều có thể cách tôi bao nhiêu, cũng tận lực cách tôi bấy nhiêu. Tôi bị đưa ra nước ngoài, nhưng ba cô lại giúp tôi đổi một thân phận khác trở về nước, là muốn để tôi làm gì?”
Lan Diệp dựa vào ghế xe, rất lý trí: “Ba cô trở nên như thế, cũng bởi vì Bạch Dạ Kình. Chẳng lẽ, còn muốn lợi dụng tôi đả kích anh ta? Vậy tôi nói rõ trước với cô, hiện tại trừ tràn đầy sự hận thù, tôi không có bất kì năng lực nào để đả kích anh ta.”
Mặc dù cô ta từng nhiều lần uy hiếp Hạ Thiên Tinh, thế nhưng, chính cô ta cũng rất rõ ràng, hôm nay ở trước mặt Bạch Dạ Kình, cô ta giống như một con kiến. Với thực lực của anh, muốn bóp chết cô, dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải lần này có người cảu Tống gia đột nhiên cứu giúp, ít nhất cũng phải mười năm cô mới có thể trở lại.
“Cô nói xem cô như vậy có được cho là tự làm tự chịu không?” Tống Duy Nhất cầm tay lái, trả lời.
Lan Diệp lạnh lùng nhíu mày. Hiển nhiên rất không hài lòng câu trả lời có chút chế giễu này.
Tống Duy Nhất vẫn thản nhiên không coi ra gì, nói tiếp: “Ban đầu lúc lợi dụng tai tiếng vạch tội anh ta, nếu không phải cô đi tìm Hạ Tinh Không, không giữa chừng thay đổi lời khai, hôm đó, vị trí tổng thống của Bạch Dạ Kình Tổng cũng đã không giữ được, nếu ba tôi thành công lên làm Tổng thống, căn bản Lan gia các người sẽ không đi đến bước đường này. Cho nên, bốn chữ tự làm tự chịu, không oan cho cô.”
Nhắc đến những chuyện này, hô hấp Lan Diệp nặng nề, ngón tay cắm vào lòng bàn tay. Ban đầu cô ta căm ghét Hạ Thiên Tinh như thế, nhưng cũng không đành lòng tổn thương anh chút nào.
Thế nhưng, anh đối với cô ta, lại chưa từng có chút đồng tình cùng châm chước nào.
“Chuyện trước kia, tôi không muốn nhắc lại, các người nói thẳng mục đích đi, tôi không thích cảm giác nhận ơn thế này.” Lan Diệp trước sau như một, duy trì sự cao ngạo của mình.
Tống Duy Nhất nói: “Gặp ba tôi, tự nhiên ông ấy sẽ nói rõ ràng với cô. Cô yên tâm, cô không muốn nhận ơn, chúng tôi cũng sẽ không để cô khó xử.”
Lan Diệp hồ nghi nhìn cô ta.
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, dứt khoát không nói gì nữa.
Mặt Tô Anh giận đến đỏ trắng xen nhau nhưng không dám mắng, dẫu sao trưởng bối vẫn đang nhìn. Dư Trạch Nam thản nhiên đứng lên, còn có thể thoải mái chào hỏi Tô Thận Hành. Dư Trạch Nghiêu nhìn chòng chọc anh, khom người lịch sự đỡ Tô Anh dậy.
Đều cùng ba mẹ sinh ra sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ, Tô Anh rũ mắt, nhỏ giọng cảm ơn Dư Trạch Nghiêu: "Cảm ơn!"
"Tô Tiểu Thư đừng tức giận với Trạch Nam, là tôi dạy dỗ không tốt." Dư Trạch Nhiêu cởi áo khoác ra khoác lên vai Tô Anh: "Tô tiên sinh, nhanh chóng dẫn Tô tiểu thư về tắm đi, nếu không sẽ bị cảm. Lần sau tôi nhất định dẫn Trạch Nam tự minhd đến cửa thăm hỏi."
"Khách sáo rồi. Tuổi trẻ mẹ, cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường!"
Nói thêm mấy câu, hai nhóm người tách ra.
Tô Anh buồn phiền trong lòng, đã sớm muốn chạy nhanh chút. Cho nên vừa chia tay dường như cô lập tức chui vào trong xe.
Mất thể diện chết đi được!
Hơn nữa...
Người đàn ông kia, thật xấu xa!
Anh ta lại dám nói nơi đó của mình giống bánh bao nhỏ!
Nghĩ đến đây, cô vô thức cúi đầu liếc nhìn ngực mình.
Nhục nhã!
Đây tuyệt đối là vô cùng nhục nhã!
Cô biết rõ chính mình nhỏ bé bình thường!
Bên kia, Dư Trạch Nam cầm khăn lông lau tóc, lại nhìn lòng bàn tay mình.
Ừm.
Bánh bao nhỏ!
Ngược lại thật đúng là oan uổng cho cô. Thật ra thì, cảm giác cũng không tệ!
“Còn tưởng rằng bây giờ là trước đây sao? Thích ai, là có thể đùa bỡn lưu manh với người đó?” Dư Trạch Nghiêu lành lạnh liếc anh.
“Thích cô ấy?” Dư Trạch Nam bật cười, căn bản không để bụng: “Anh, anh cho rằng em là anh sao, thích chị dâu liền tận lực đi bắt nạt người ta, hiện tại chị dâu bỏ nhà đi không về nữa rồi!”
Dư Trạch Nghiêu lạnh lùng trừng anh. Còn không phải do người này ban tặng sao?
Dư Trạch Nam lơ đễnh nhún nhún vai: “Nếu em thích cô nào, em sẽ không ức hiếp cô ấy giống như anh, căn bản là tự làm tự chịu!”
Khách khứa cũng lục đục rời đi.
Bạch Dạ Kình đưa các trưởng bối lên xe, anh cùng Hạ Thiên Tinh và Hạ Đại Bạch cùng nhau lên xe cuối cùng, ngồi ở ghế sau.
“Đại Bảo, đừng buồn!” Bạch Dạ Kình sẽ không an ủi người khác, nhưng Hạ Đại Bạch lại giống như thiên sứ. Tay nhỏ bé nắm tay cô, khẽ vuốt ve trên mu bàn tay, giống như người lớn: “Bà nội nói, ông ngoại Hai và bà ngoại Hai sẽ ở trên trời nhìn chúng ta, phù hộ cho chúng ta. Nếu mẹ khóc nhè, ông ngoại Hai và bà ngoại Hai sẽ không vui.”
Hạ Thiên Tinh thu lại sự bi thương trên mặt, khẽ vuốt tóc con trai, nở nụ cười nhẹ: “Mẹ không buồn nữa. Yên tâm!”
Mấy ngày nay, cô đã rất cố gắng thích ứng, cũng dùng lý trí để tiếp nhận.
Đang nghĩ vậy, tầm mắt cô vô liếc qua cửa kính xe. Một bóng dáng đột nhiên thoáng qua, thế nhưng, chờ cô nhìn kỹ lại, bóng người kia cũng đã biến mất sau gốc cây, không thấy đâu nữa.
“Sao vậy?” Bạch Dạ Kình nhận ra sắc mặt có biến đổi.
Hạ Thiên Tinh lắc đầu: “Không sao. Em chỉ hơi mệt chút.”
Có lẽ cô quá mệt mỏi, cho nên sinh ra ảo giác chăng? Mới vừa rồi, cô lại cảm thấy như mình nhìn thấy Lan Diệp. Không phải cô ta đã bị anh tự mình đưa xuất ngoại rồi sao? Không thể nào trở về nước nữa. Ít nhất, là mười năm không về được.
“Mệt thì nghỉ ngơi lát đi!” Cánh tay dài Bạch Dạ Kình vươn ra, cô thuận thế tựa vào vai anh. Cho đến hiện tại, chung quanh mới thật sự an tĩnh trở lại, cô thở dài, hai cánh tay ôm lấy người đàn ông.
Lại lần nữa nở nụ cười.
Cô vui vì trong thế giới mình vẫn luôn có anh!
Lúc này, Lan Diệp đứng trước mộ.
Mặc bộ quần áo đen, che dù đen đứng đó.
Cô ta run rẩy, nhìn bức ảnh đen trắng hồi lâu, nhắm hai mắt.
“Cô, nếu như người dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ hiểu, lúc ấy cháu chỉ lỡ tay làm cô bị thương, cũng không cố ý muốn lấy mạng cô.” Người phụ nữ nỉ non, nhẹ nhàng đặt hoa cúc trước mộ. Đứng lên, môi mấp máy: “Hy vọng người dưới đó gặp được ba mẹ cháu. Giúp đỡ lẫn nhau, các người cũng sẽ không cô đơn nữa.”
Cô ta nói nhỏ nhẹ, không ai có thể nghe thấy.
“Lan Diệp, cô mau lên xe đi.” Một chiếc xe thể thao màu đỏ, dừng ở ven đường. Bên trong, phát ra giọng nói của một người phụ nữ.
“Chờ một lát đi.”
“Chờ đợi thêm nữa, nếu họ nửa đường quay lại, phát hiện ra cô, lại đưa cô ra nước ngoài, ba tôi cũng sẽ không giúp được cô.”
Nghe đối phương nói vậy, Lan Diệp không nán lại nữa, cô ta xoay người, lên chiếc xe thể thao màu đỏ.
Xe chạy thẳng về phía trước.
Lan Diệp tựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng ngoại ô, sắc mặt thê lương. Không biết bao lâu, lại nhìn hai tay mình, trong mắt xẹt qua sự áy náy cùng thống khổ.
Bởi vì ba mẹ lần lượt qua đời, thái độ của Lan Diệp đối với Lan Đình vẫn có chút thành kiến. Thế nhưng, cho dù như vậy, cô ta cũng chưa từng nghĩ muốn đoạt đi tính mạng bà. Hôm đó, lúc hai người giằng co, cô ta thậm chí cũng không có chân chính động thủ.
Thế nhưng, ngàn vạn lần không ngờ rằng...
Lúc đó, Lan Đình đã yếu ớt đến vậy.
“Còn đang suy nghĩ chuyện làm bị thương cô mình?”
Lan Diệp thu hồi Thiên Tinh, không trả lời, chỉ quay mặt nhìn cô gái bên cạnh: “Tại sao lại giúp tôi? Hiện tại tôi đi đến bước đường này, tất cả mọi người đều có thể cách tôi bao nhiêu, cũng tận lực cách tôi bấy nhiêu. Tôi bị đưa ra nước ngoài, nhưng ba cô lại giúp tôi đổi một thân phận khác trở về nước, là muốn để tôi làm gì?”
Lan Diệp dựa vào ghế xe, rất lý trí: “Ba cô trở nên như thế, cũng bởi vì Bạch Dạ Kình. Chẳng lẽ, còn muốn lợi dụng tôi đả kích anh ta? Vậy tôi nói rõ trước với cô, hiện tại trừ tràn đầy sự hận thù, tôi không có bất kì năng lực nào để đả kích anh ta.”
Mặc dù cô ta từng nhiều lần uy hiếp Hạ Thiên Tinh, thế nhưng, chính cô ta cũng rất rõ ràng, hôm nay ở trước mặt Bạch Dạ Kình, cô ta giống như một con kiến. Với thực lực của anh, muốn bóp chết cô, dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải lần này có người cảu Tống gia đột nhiên cứu giúp, ít nhất cũng phải mười năm cô mới có thể trở lại.
“Cô nói xem cô như vậy có được cho là tự làm tự chịu không?” Tống Duy Nhất cầm tay lái, trả lời.
Lan Diệp lạnh lùng nhíu mày. Hiển nhiên rất không hài lòng câu trả lời có chút chế giễu này.
Tống Duy Nhất vẫn thản nhiên không coi ra gì, nói tiếp: “Ban đầu lúc lợi dụng tai tiếng vạch tội anh ta, nếu không phải cô đi tìm Hạ Tinh Không, không giữa chừng thay đổi lời khai, hôm đó, vị trí tổng thống của Bạch Dạ Kình Tổng cũng đã không giữ được, nếu ba tôi thành công lên làm Tổng thống, căn bản Lan gia các người sẽ không đi đến bước đường này. Cho nên, bốn chữ tự làm tự chịu, không oan cho cô.”
Nhắc đến những chuyện này, hô hấp Lan Diệp nặng nề, ngón tay cắm vào lòng bàn tay. Ban đầu cô ta căm ghét Hạ Thiên Tinh như thế, nhưng cũng không đành lòng tổn thương anh chút nào.
Thế nhưng, anh đối với cô ta, lại chưa từng có chút đồng tình cùng châm chước nào.
“Chuyện trước kia, tôi không muốn nhắc lại, các người nói thẳng mục đích đi, tôi không thích cảm giác nhận ơn thế này.” Lan Diệp trước sau như một, duy trì sự cao ngạo của mình.
Tống Duy Nhất nói: “Gặp ba tôi, tự nhiên ông ấy sẽ nói rõ ràng với cô. Cô yên tâm, cô không muốn nhận ơn, chúng tôi cũng sẽ không để cô khó xử.”
Lan Diệp hồ nghi nhìn cô ta.
Suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, dứt khoát không nói gì nữa.
/562
|