“Em cứ ôm anh như vậy, có phải nghĩa là em không ghét bỏ anh hay không?” giọng nói của Trì Vị Ương tràn đầy nỗi buồn, tất cả đều là đau lòng. Cô chỉ muốn để cho anh biết, cô không ngại anh, cho tới bây giờ đều không! Bây giờ khi lại yêu anh lần nữa, cô còn cảm thấy đã bỏ lỡ mất một khoảng thời gian dài...
Hốc mắt của Phó Dật Trần nóng lên.
Trì Vị Ương quyến luyến vùi mặt ở cổ anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh. Chóp mũi của cô dán vào da anh, cô tự lẩm bẩm: “Phó Dật Trần, có phải là anh dùng nước hoa hay không? Sao trên người anh lại dễ ngửi như vậy?”
Cho dù anh đã từng trải qua những gì, cho dù anh có thế nào, thì ở trong mắt của cô, anh vĩnh viễn đều vẫn là Phó Dật Trần rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Cô toàn tâm toàn ý yêu Phó Dật Trần.
“Sau khi phẫu thuật thì anh tắm ở trong bệnh viện. Có lẽ là mùi sữa tắm ở đó đi.” Anh không cảm thấy có mùi gì dễ ngửi trên người mình cả. Trong bệnh viện, tất cả đều là mùi formalin, cô không thích ngửi mùi đó, cho nên mỗi lần tan ca, anh đề sẽ tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi mới trở về.
“Phải không?”
Trì Vị Ương lại ngửi tiếp: “Sau này, em cũng phải dùng sữa tắm của anh, em muốn trên người mình có mùi của anh...”
Phó Dật Trần nghe xong lời này, anh không nói tiếp nữa. Ngược lại, hô hấp của anh nặng nề hơn, Trì Vị Ương cũng cảm thấy thân thể anh đột nhiên trở nên cứng lên.
Cô không hiểu gì, từ trên bả vai của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh sao vậy?”
Phó Dật Trần lắc đầu, không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn vào cô.
Trì Vị Ương còn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà, vào lúc này, cửa thang máy lại mở ra.
Trì Vị Ương cảm thấy mình thật là dở hơi! Hơn nửa đêm, còn bỏ nhà ra đi, còn không có tiền đồ đến nỗi chưa đầy 10 phút đã trở lại. Bị đông cứng ở bên ngoài mấy phút.
Phó Dật Trần cầm chìa khóa mở cửa ra, đẩy hành lý vào trước.
Hai người cởi giày, khi Trì Vị Ương vừa khép cửa lại, thì thân thể của anh đột nhiên ập tới, đè ép cô ở trên cánh cửa.
Cô nâng mắt lên.
Trong mắt anh, ngập tràn dục vọng, khiến cho hô hấp của cô tăng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra cổ họng.
“Em có biết phải làm thế nào, thì em mới có thể có mùi hương trên người anh không?” Anh đè giọng hỏi.
Giọng của anh trở nên nặng nề.
Khàn khàn, lộ ra sự mập mờ hấp dẫn.
Trì Vị Ương nhanh chóng hiểu ra, đỏ mặt. Thật đúng là tên háo sắc thích suy nghĩ lung tung à! Khó trách, ở trong thang máy vừa nãy, sao đột nhiên cảm thấy anh không được bình thường!
Mắt cô chớp nhanh hơn, bàn tay nắm lấy cánh tay săn chắc của anh. Ánh mắt vừa u mê lại vô tội nhìn anh, lắc đầu, nói: “... Không... hiểu...”
Giọng nói, vì lửa tình đang bập bùng trong mắt anh, mà phát run.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra mình còn có thể giả bộ làm thiếu nữ ngu ngốc à nha!
“Vậy anh dạy em...” Phó Dật Trần vừa nói xong, thì đã nặng nề hôn xuống.
Nhưng lần này...
So với nụ hôn ở dưới tầng vừa nãy, còn bừa bãi, và cuồng nhiệt hơn.
Anh hôn từ trên môi của cô, từ từ đi thẳng xuống, bàn tay vội vàng cởi áo khoác dài trên người cô xuống. Trì Vị Ương hậu tri hậu giác nhớ tới mình đang mặc bộ đồ ngủ kia ở bên trong, mắc cỡ kêu lên, nói: “Phó Dật Trần, tắt đèn!”
Phó Dật Trần không chịu: “Vị Ương, để cho anh nhìn em thật kỹ...”
Nhìn cái gì mà nhìn!
Trì Vị Ương kiếm cớ cho mình: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, em không muốn để cho anh thấy vóc người của em, anh nhanh tắt đèn đi... Á ~ “
Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng đã bị chặn lại.
Cô chật vật giữ lại chút lý trí, tay mò ở trên tường, cô muốn trước khi Phó Dật Trần cởi áo khoác dài, chưa kịp phát hiện bộ đồ bên trong thì cô đã tắt đèn. Nhưng mà, tay còn chưa kịp chạm đến công tắc đèn, thì đã bị một bàn tay nóng như lửa đốt giữ lại.
Tiếp đó, tay của cô bị kéo ra sau lưng, không thể nào tắt đèn được nữa.
Tư thế như vậy, khiến cho thân thể của cô không tự chủ được mà cong lên, sát với anh hơn. Cô cảm thấy mình sắp điên rồi...
Khoảng khắc tiếp theo...
Nút áo khoác dài, đã hoàn toàn bị anh cắn mở ra.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít hơi nặng nề của anh, rồi sau đó, ánh mắt của anh nóng bỏng như đang ngâm trong lửa vậy, cơ hồ như muốn đốt cháy cô.
Trong lòng bàn tay cô, tất cả đều là mồ hôi.
Trán, mi tâm, tất cả đều là mồ hôi.
Nếu như có thể, bây giờ cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Đều tại Thiên Tinh hết!!
Ánh mắt của Phó Dật Trần dừng lại ở trên người cô, giống như là bị trúng tà vậy, thật lâu sau cũng không dời ra. Lần đầu tiên, anh trực quan cảm thấy cô... lại có một mặt hấp dẫn như vậy...
Lớp rem màu đen, bao quanh lấy dáng người xinh đẹp của cô, nơi quyến rũ nhất kia như ẩn như hiện, tăng thêm cảm giác thần bí.
Anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt nghẹn lại, ngọn lửa trong lòng nhưng càng bùng cháy dữ dội.
Trì Vị Ương bị nhìn mà cảm thấy không được tự nhiên, muốn che mình lại, nhưng mà, tay của cô đã bị anh giữ chặt ở sau lưng, cô muốn làm gì cũng không thể.
“Anh đừng nhìn...” Vì mắc cỡ mà giọng nói của cô cũng đang run lên.
Cô cảm thấy, chắc chắn là mỗi tấc da tấc thịt trên người mình đều đang ửng đỏ. Cô cắn cắn môi, ảo não nói: “Đều là chủ ý của Thiên Tinh, không phải của...”
Đến đây, cô không nói tiếp nữa.
Tóm lại, không khí mập mờ như bây giờ, khiến cho đầu lưỡi của cô cà lăm.
“Không phải cái gì?” Phó Dật Trần hỏi. Cố ý đè thấp âm thanh, giống như là thuốc kích tình, khiến cho cô cảm thấy cả người như tê dại, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.
Bàn tay của anh lại xấu xa từ từ chui vào trong áo ngủ của cô...
Cô vốn muốn nói mình không phải là loại phụ nữ xấu xa câu dẫn anh, nhưng mà, hình như lại không đúng. Bởi vì cô mặc cái này, vốn là muốn câu dẫn anh mà.
...
Hai người, hôn sâu từ trên cánh cửa phòng, rồi đến ngã vào trên ghế sa lon.
Cô được anh ôm ngồi ở trên đùi, quay mặt về phía anh, tư thế như vậy, khiến cho khoảng cách giữa hai người như gần sát vào nhau. Đây là cân nhắc với phụ nữ có thai, không đến nỗi áp sát vào cô, nhưng đồng thời cũng rất thoải mái.
Trong phòng.
Nhiệt độ, càng ngày càng cao lên.
Quần áo của đàn ông và phụ nữ bị ném lộn xộn khắp sàn nhà. Khi hai linh hồn va chạm vào nhau, Trì Vị Ương khó mà đè nén được tiếng rên rỉ.
Với Phó Dật Trần mà nói, đây là khích lệ tốt nhất, khiến cho anh cảm thấy có cảm giác thành tựu.
...
Trận vui vẻ này, không biết đã trải qua bao lâu, sau đó, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, nằm ở trên vai anh, anh mới hoàn toàn giải phóng chính mình, bỏ qua cho cô.
“Như thế nào, còn đau không?” một tay của Phó Dật Trần vuốt lưng của cô, dịu dàng hỏi.
Trì Vị Ương cắn cắn môi, thẹn thùng lắc đầu: “Không đau...”
Anh thở phào: “Anh rất sợ làm em đau.”
Thật ra thì anh rất dịu dàng. Trong mỗi động tác dịu dàng, cũng lộ ra sự cẩn thận và tình cảm của anh. Cô có thể cảm giác được, anh đã cố gắng khắc chế, không đến nỗi quên hết tất cả mà đụng đến con của bọn họ.
“Lần đầu tiên... Là rất đau... Em vẫn còn bóng ma trong lòng...”
“Vậy lần này thì sao?” Phó Dật Trần nhẹ hỏi cô. Lần đầu tiên, là anh quá lỗ mãng.
Cô cười cười, nhướn mày, một lúc sau mới vừa xấu hổ lại vừa to gan nói: “Rất thoải mái...”
Lúc này, mặt của anh mới dãn ra.
“Nhưng mà, anh có thể ôm em đi tắm hay không? Bây giờ em rất không thoải mái...” Cô vặn vẹo thân thể.
Hốc mắt của Phó Dật Trần nóng lên.
Trì Vị Ương quyến luyến vùi mặt ở cổ anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh. Chóp mũi của cô dán vào da anh, cô tự lẩm bẩm: “Phó Dật Trần, có phải là anh dùng nước hoa hay không? Sao trên người anh lại dễ ngửi như vậy?”
Cho dù anh đã từng trải qua những gì, cho dù anh có thế nào, thì ở trong mắt của cô, anh vĩnh viễn đều vẫn là Phó Dật Trần rực rỡ như ánh mặt trời kia.
Cô toàn tâm toàn ý yêu Phó Dật Trần.
“Sau khi phẫu thuật thì anh tắm ở trong bệnh viện. Có lẽ là mùi sữa tắm ở đó đi.” Anh không cảm thấy có mùi gì dễ ngửi trên người mình cả. Trong bệnh viện, tất cả đều là mùi formalin, cô không thích ngửi mùi đó, cho nên mỗi lần tan ca, anh đề sẽ tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi mới trở về.
“Phải không?”
Trì Vị Ương lại ngửi tiếp: “Sau này, em cũng phải dùng sữa tắm của anh, em muốn trên người mình có mùi của anh...”
Phó Dật Trần nghe xong lời này, anh không nói tiếp nữa. Ngược lại, hô hấp của anh nặng nề hơn, Trì Vị Ương cũng cảm thấy thân thể anh đột nhiên trở nên cứng lên.
Cô không hiểu gì, từ trên bả vai của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh sao vậy?”
Phó Dật Trần lắc đầu, không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn vào cô.
Trì Vị Ương còn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà, vào lúc này, cửa thang máy lại mở ra.
Trì Vị Ương cảm thấy mình thật là dở hơi! Hơn nửa đêm, còn bỏ nhà ra đi, còn không có tiền đồ đến nỗi chưa đầy 10 phút đã trở lại. Bị đông cứng ở bên ngoài mấy phút.
Phó Dật Trần cầm chìa khóa mở cửa ra, đẩy hành lý vào trước.
Hai người cởi giày, khi Trì Vị Ương vừa khép cửa lại, thì thân thể của anh đột nhiên ập tới, đè ép cô ở trên cánh cửa.
Cô nâng mắt lên.
Trong mắt anh, ngập tràn dục vọng, khiến cho hô hấp của cô tăng lên, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra cổ họng.
“Em có biết phải làm thế nào, thì em mới có thể có mùi hương trên người anh không?” Anh đè giọng hỏi.
Giọng của anh trở nên nặng nề.
Khàn khàn, lộ ra sự mập mờ hấp dẫn.
Trì Vị Ương nhanh chóng hiểu ra, đỏ mặt. Thật đúng là tên háo sắc thích suy nghĩ lung tung à! Khó trách, ở trong thang máy vừa nãy, sao đột nhiên cảm thấy anh không được bình thường!
Mắt cô chớp nhanh hơn, bàn tay nắm lấy cánh tay săn chắc của anh. Ánh mắt vừa u mê lại vô tội nhìn anh, lắc đầu, nói: “... Không... hiểu...”
Giọng nói, vì lửa tình đang bập bùng trong mắt anh, mà phát run.
Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra mình còn có thể giả bộ làm thiếu nữ ngu ngốc à nha!
“Vậy anh dạy em...” Phó Dật Trần vừa nói xong, thì đã nặng nề hôn xuống.
Nhưng lần này...
So với nụ hôn ở dưới tầng vừa nãy, còn bừa bãi, và cuồng nhiệt hơn.
Anh hôn từ trên môi của cô, từ từ đi thẳng xuống, bàn tay vội vàng cởi áo khoác dài trên người cô xuống. Trì Vị Ương hậu tri hậu giác nhớ tới mình đang mặc bộ đồ ngủ kia ở bên trong, mắc cỡ kêu lên, nói: “Phó Dật Trần, tắt đèn!”
Phó Dật Trần không chịu: “Vị Ương, để cho anh nhìn em thật kỹ...”
Nhìn cái gì mà nhìn!
Trì Vị Ương kiếm cớ cho mình: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, em không muốn để cho anh thấy vóc người của em, anh nhanh tắt đèn đi... Á ~ “
Nói đến đây, đôi môi đỏ mọng đã bị chặn lại.
Cô chật vật giữ lại chút lý trí, tay mò ở trên tường, cô muốn trước khi Phó Dật Trần cởi áo khoác dài, chưa kịp phát hiện bộ đồ bên trong thì cô đã tắt đèn. Nhưng mà, tay còn chưa kịp chạm đến công tắc đèn, thì đã bị một bàn tay nóng như lửa đốt giữ lại.
Tiếp đó, tay của cô bị kéo ra sau lưng, không thể nào tắt đèn được nữa.
Tư thế như vậy, khiến cho thân thể của cô không tự chủ được mà cong lên, sát với anh hơn. Cô cảm thấy mình sắp điên rồi...
Khoảng khắc tiếp theo...
Nút áo khoác dài, đã hoàn toàn bị anh cắn mở ra.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít hơi nặng nề của anh, rồi sau đó, ánh mắt của anh nóng bỏng như đang ngâm trong lửa vậy, cơ hồ như muốn đốt cháy cô.
Trong lòng bàn tay cô, tất cả đều là mồ hôi.
Trán, mi tâm, tất cả đều là mồ hôi.
Nếu như có thể, bây giờ cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Đều tại Thiên Tinh hết!!
Ánh mắt của Phó Dật Trần dừng lại ở trên người cô, giống như là bị trúng tà vậy, thật lâu sau cũng không dời ra. Lần đầu tiên, anh trực quan cảm thấy cô... lại có một mặt hấp dẫn như vậy...
Lớp rem màu đen, bao quanh lấy dáng người xinh đẹp của cô, nơi quyến rũ nhất kia như ẩn như hiện, tăng thêm cảm giác thần bí.
Anh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nuốt nghẹn lại, ngọn lửa trong lòng nhưng càng bùng cháy dữ dội.
Trì Vị Ương bị nhìn mà cảm thấy không được tự nhiên, muốn che mình lại, nhưng mà, tay của cô đã bị anh giữ chặt ở sau lưng, cô muốn làm gì cũng không thể.
“Anh đừng nhìn...” Vì mắc cỡ mà giọng nói của cô cũng đang run lên.
Cô cảm thấy, chắc chắn là mỗi tấc da tấc thịt trên người mình đều đang ửng đỏ. Cô cắn cắn môi, ảo não nói: “Đều là chủ ý của Thiên Tinh, không phải của...”
Đến đây, cô không nói tiếp nữa.
Tóm lại, không khí mập mờ như bây giờ, khiến cho đầu lưỡi của cô cà lăm.
“Không phải cái gì?” Phó Dật Trần hỏi. Cố ý đè thấp âm thanh, giống như là thuốc kích tình, khiến cho cô cảm thấy cả người như tê dại, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.
Bàn tay của anh lại xấu xa từ từ chui vào trong áo ngủ của cô...
Cô vốn muốn nói mình không phải là loại phụ nữ xấu xa câu dẫn anh, nhưng mà, hình như lại không đúng. Bởi vì cô mặc cái này, vốn là muốn câu dẫn anh mà.
...
Hai người, hôn sâu từ trên cánh cửa phòng, rồi đến ngã vào trên ghế sa lon.
Cô được anh ôm ngồi ở trên đùi, quay mặt về phía anh, tư thế như vậy, khiến cho khoảng cách giữa hai người như gần sát vào nhau. Đây là cân nhắc với phụ nữ có thai, không đến nỗi áp sát vào cô, nhưng đồng thời cũng rất thoải mái.
Trong phòng.
Nhiệt độ, càng ngày càng cao lên.
Quần áo của đàn ông và phụ nữ bị ném lộn xộn khắp sàn nhà. Khi hai linh hồn va chạm vào nhau, Trì Vị Ương khó mà đè nén được tiếng rên rỉ.
Với Phó Dật Trần mà nói, đây là khích lệ tốt nhất, khiến cho anh cảm thấy có cảm giác thành tựu.
...
Trận vui vẻ này, không biết đã trải qua bao lâu, sau đó, cô chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn ra, nằm ở trên vai anh, anh mới hoàn toàn giải phóng chính mình, bỏ qua cho cô.
“Như thế nào, còn đau không?” một tay của Phó Dật Trần vuốt lưng của cô, dịu dàng hỏi.
Trì Vị Ương cắn cắn môi, thẹn thùng lắc đầu: “Không đau...”
Anh thở phào: “Anh rất sợ làm em đau.”
Thật ra thì anh rất dịu dàng. Trong mỗi động tác dịu dàng, cũng lộ ra sự cẩn thận và tình cảm của anh. Cô có thể cảm giác được, anh đã cố gắng khắc chế, không đến nỗi quên hết tất cả mà đụng đến con của bọn họ.
“Lần đầu tiên... Là rất đau... Em vẫn còn bóng ma trong lòng...”
“Vậy lần này thì sao?” Phó Dật Trần nhẹ hỏi cô. Lần đầu tiên, là anh quá lỗ mãng.
Cô cười cười, nhướn mày, một lúc sau mới vừa xấu hổ lại vừa to gan nói: “Rất thoải mái...”
Lúc này, mặt của anh mới dãn ra.
“Nhưng mà, anh có thể ôm em đi tắm hay không? Bây giờ em rất không thoải mái...” Cô vặn vẹo thân thể.
/562
|