Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Anh về rồi.
Ca giải phẫu thứ hai, nhanh vậy mà đã xong rồi.
Trong lòng Trì Vị Ương mừng thầm, nhưng đột nhiên nhớ ra mình còn mặc đồ ngủ bên trong, không tự chủ được có chút khẩn trương, cô có ý nghĩ muốn thay ngay lập tức.
Nhưng rốt cuộc cũng không đổi lại.
Hít sâu một hơi, để cho mình tự nhiên một chút, đi tới mở cửa.
Người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc. Cô nhíu mày.
Không phải là Phó Dật Trần mà người ngoài cửa là...
Tô Tố Vân
“Có việc gì sao?” thái độ Trì Vị Ương không tốt. Thật sự là vì sinh đứa trẻ của người khác mà vọng tưởng muốn đẩy lên đầu Phó Dật Trần, đúng là vô sỉ.
“Thái độ của Trì tiểu thư như vậy nghĩa là sao?” Sắc mặt Tô Tố Vân sắc mặt nhìn qua không tốt.
“Cô nếu có chuyện gì thì đứng ở cửa nói luôn đi.” Trì Vị Ương đứng ngoài cửa, hoàn toàn không có ý định để Tô Tố Vân vào cửa: “Phó Dật Trần nói với tôi, không để cho người lạ vào nhà. Tôi nếu cho cô vào nhà, sợ rằng anh ấy sẽ giận mất.”
Tô Tố Vân hít sâu một cái, ẩn nhẫn nói: “Tiểu tam như cô cũng có thể ngang nhiên hùng hồn như vậy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy.”
Trì Vị Ương cười hừ một tiếng, không chút khách khí phản bác: “Vợ có thể sinh con với người đàn ông khác, còn dám ngang nhiên đi ôm con về nhà chồng nhận ông nội bà nội, tôi cũng là lần đầu tiên thấy đấy.”
Tô Tố Vân bị Trì Vị Ương nói một câu, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Cô là luật sư, mặc dù đã lâu không còn làm, nhưng giờ lại bị Trì Vị Ương nói tới không phản bác được. Hơn nữa, cả mấy lần trước bất kể là quan điện thoại hay gặp mặt, nói chuyện với Trì Vị Ương, cũng không nhìn ra được cô ta nhanh miệng đến vậy, một chút cũng không lưu tình.
“Bất kể là sinh con cho ai, tôi, vẫn là vợ hợp pháp.”
“Luật sư Tô, cô đừng dọa tôi. Mặc dù cô luôn kéo dài không chịu ly hôn, nhưng Dật Trần đã sớm đưa đơn ra tòa. Hai người ở riêng đã hơn hai năm, lại là kết hôn thỏa thuận, cộng thêm Dật Trần với cô không có tình cảm, hôn nhân như vậy, quan tòa sẽ phán thế nào, cô sẽ rõ ràng hơn ai cả. Còn nữa, tôi thiếu chút nữa đã quên” Trì Vị Ương nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, khẽ mỉm cười: “Chỗ này, hiện giờ mới là đứa con chính thức của Phó gia, của cháu ông nội bà nội Phó gia. Riêng điểm này thôi, luật sư Tô, cô đã hoàn toàn bị đánh bại rồi. Cô đến tìm Dật Trần mà lại rước thiệt thế này, tôi tin tưởng cô không phải cảm nhận được.”
Tô Tố Vân hôm nay tới đây vốn là muốn nói chuyện Điềm Điềm với Phó Dật Trần.
Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, từ nhỏ đã không có cha, đối với một đứa trẻ mà nói thì đây đúng là chuyện tàn nhẫn. Điềm Điềm thích anh, anh cũng đồng ý để Điềm Điềm gọi mình là cha, nó vốn có thể sống với Phó Dật Trần, cả nhà 3 người như vậy, cô biết Phó Dật Trần vởi vì kinh nghiệm lần này mà không kết hôn nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Trì Vị Ương xuất hiện.
Cô ta mang đến cuộc đời đen tối của anh một tia sáng, mà anh vẫn hằng theo đuổi. Sau vài lần đấu tranh, cuối cùng cũng tháo bỏ được toàn bộ xiềng xích. Chuyện này làm rối loạn cuộc đời của cô và Điềm Điềm, làm cho cô không biết phải làm sao.
Hiện tại, thay đổi tâm tình muốn ít nhiều được gặp mặt Điềm Điềm, không nghĩ tới ở đây gặp phải Trì Vị Ương, còn bị cô nhục nhã như vậy.
Trì Vị Ương không biết trong lòng Tô Tố Vân biến chuyển như vậy, thấy cô không nói chuyện, định đóng cửa vào.
Nhưng đang lúc muốn đóng, tay Tô Tố Vân bỗng đặt ở trên cửa.
Cô hoài nghi nhìn Tô Tố Vân: “Tô tiểu thư”
“Chuyện của Dật Trần, cô muốn biết không phải sao?”
Trì Vị Ương lập tức biết là đang nói tới chuyện mấy năm kia, vốn cô thật sự rất muốn biết, dù sao cũng canh cánh nhiều năm như vậy, nhưng thật không biết vì sao bây giờ nhìn vẻ mặt Tô Tố Vân, nghe giọng nói cô ta, cô đột nhiên không muốn nghe nữa.
Thậm chí, không dám nghe.
Nếu quả thật phải biết, cô cũng không muốn nghe từ người này.
“Xin lỗi, tôi đối với chuyện trước kia không có bất kỳ hứng thú nào. Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến tương lai của anh ấy.” Cô vừa nói vừa muốn đóng cửa lại.
Nhưng tay của Tô Tố Vân để ở đây, cô không cách nào đóng lại.
Tô Tố Vân nói: “Anh ấy không nói cho cô biết, khi anh ấy biến mất vào cái đêm đó, đã ở trên xe buýt xảy ra chuyện gì không?”
Cánh môi Trì Vị Ương hơi run rẩy, cô nói: “Tôi không muốn biết gì hết.”
“Anh ấy thiếu chút nữa đã giết người rồi!” Tô Tố Vân vậy nhưng vẫn tiếp tục, không để tâm đến mong muốn của cô, cô ta quả quyết nói: “Anh ấy chém 10 dao vào người thiếu niên kia, là loại hận thù gì, mà có thể làm cho anh ấy gần như sắp giết người như vậy, anh ấy cuối cùng phải ngồi tù hơn một năm, cô không muốn biết nguyên nhân sao?”
Trì Vị Ương hoàn toàn mông lung.
Quả thật, như lời Tô Tố Vân nói, anh động thủ giết người, đây là chuyện bất khả thi, không phải bởi bất kỳ điều gì mà chính bởi tính mạnh là điều anh luôn trân quý. Vô luận là tính mạng của ai, anh sao có thể liên tiếp người ta mấy chục đao.
Người này vốn không thể nào là Dật Trần.
“Không!” Trì Vị Ương lắc đầu liền tục: “Tôi sẽ không nghe cô nói xấu Dật Trần, bất kể cô có nói xấu anh ấy thế nào, ở trong mắt tôi, anh ấy là Dật Trần tôi biết, tôi sẽ không bởi vì anh ấy ngồi tù mà không yêu anh ấy nữa.”
“Chuyện này đúng là có chút chịu không nổi, nhưng cô phải biết nguyên nhân thực sự ở phía sau.” Tô Tố Vân nhấn mạnh nói: “Buổi tối hôm đó, anh ấy bị thượng ở trên xe, bị một người đàn ông cưỡng gian.”
Hai chữ cuối cùng, cô ta đặc biệt nhấn mạnh.
Trì Vị Ương chấn động, trố mắt, không dám tin nhìn cô.
Là ảo giác sao.
Đúng vậy, nhất định là vậy.
Nhất định là mình nghe nhầm.
Sao có thể.
Tô Tố Vân giống như không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: “Cô không hề nghe lầm, chính anh ấy bị một một người đàn ông cưỡng gian, hơn nữa là suốt nửa giờ.”
“Cô gạt tôi, tôi sẽ không tin lời cô nói.” Trì Vị Ương sợ hãi lên tiếng, giống như bị kích thích cực lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dùng tay che tai lại.
Cô không muốn nghe.
Cũng không nghe nữa.
Cô không muốn thừa nhận sự thật đau lòng như vậy.
“Cô biết tại sao đêm đó anh ấy xảy ra chuyện không Trì Vị Ương, đêm đó anh ấy là vì trở về sinh nhật cô, nên mới xảy ra chuyện, nếu không phải là cô, anh ấy cũng sẽ không phải chịu loại thống khổ này. Cô nói xem, cô còn có tư cách ở bên cạnh anh ấy sao?”
Anh về rồi.
Ca giải phẫu thứ hai, nhanh vậy mà đã xong rồi.
Trong lòng Trì Vị Ương mừng thầm, nhưng đột nhiên nhớ ra mình còn mặc đồ ngủ bên trong, không tự chủ được có chút khẩn trương, cô có ý nghĩ muốn thay ngay lập tức.
Nhưng rốt cuộc cũng không đổi lại.
Hít sâu một hơi, để cho mình tự nhiên một chút, đi tới mở cửa.
Người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc. Cô nhíu mày.
Không phải là Phó Dật Trần mà người ngoài cửa là...
Tô Tố Vân
“Có việc gì sao?” thái độ Trì Vị Ương không tốt. Thật sự là vì sinh đứa trẻ của người khác mà vọng tưởng muốn đẩy lên đầu Phó Dật Trần, đúng là vô sỉ.
“Thái độ của Trì tiểu thư như vậy nghĩa là sao?” Sắc mặt Tô Tố Vân sắc mặt nhìn qua không tốt.
“Cô nếu có chuyện gì thì đứng ở cửa nói luôn đi.” Trì Vị Ương đứng ngoài cửa, hoàn toàn không có ý định để Tô Tố Vân vào cửa: “Phó Dật Trần nói với tôi, không để cho người lạ vào nhà. Tôi nếu cho cô vào nhà, sợ rằng anh ấy sẽ giận mất.”
Tô Tố Vân hít sâu một cái, ẩn nhẫn nói: “Tiểu tam như cô cũng có thể ngang nhiên hùng hồn như vậy, lần đầu tiên tôi được chứng kiến đấy.”
Trì Vị Ương cười hừ một tiếng, không chút khách khí phản bác: “Vợ có thể sinh con với người đàn ông khác, còn dám ngang nhiên đi ôm con về nhà chồng nhận ông nội bà nội, tôi cũng là lần đầu tiên thấy đấy.”
Tô Tố Vân bị Trì Vị Ương nói một câu, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Cô là luật sư, mặc dù đã lâu không còn làm, nhưng giờ lại bị Trì Vị Ương nói tới không phản bác được. Hơn nữa, cả mấy lần trước bất kể là quan điện thoại hay gặp mặt, nói chuyện với Trì Vị Ương, cũng không nhìn ra được cô ta nhanh miệng đến vậy, một chút cũng không lưu tình.
“Bất kể là sinh con cho ai, tôi, vẫn là vợ hợp pháp.”
“Luật sư Tô, cô đừng dọa tôi. Mặc dù cô luôn kéo dài không chịu ly hôn, nhưng Dật Trần đã sớm đưa đơn ra tòa. Hai người ở riêng đã hơn hai năm, lại là kết hôn thỏa thuận, cộng thêm Dật Trần với cô không có tình cảm, hôn nhân như vậy, quan tòa sẽ phán thế nào, cô sẽ rõ ràng hơn ai cả. Còn nữa, tôi thiếu chút nữa đã quên” Trì Vị Ương nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, khẽ mỉm cười: “Chỗ này, hiện giờ mới là đứa con chính thức của Phó gia, của cháu ông nội bà nội Phó gia. Riêng điểm này thôi, luật sư Tô, cô đã hoàn toàn bị đánh bại rồi. Cô đến tìm Dật Trần mà lại rước thiệt thế này, tôi tin tưởng cô không phải cảm nhận được.”
Tô Tố Vân hôm nay tới đây vốn là muốn nói chuyện Điềm Điềm với Phó Dật Trần.
Điềm Điềm tuổi còn nhỏ, từ nhỏ đã không có cha, đối với một đứa trẻ mà nói thì đây đúng là chuyện tàn nhẫn. Điềm Điềm thích anh, anh cũng đồng ý để Điềm Điềm gọi mình là cha, nó vốn có thể sống với Phó Dật Trần, cả nhà 3 người như vậy, cô biết Phó Dật Trần vởi vì kinh nghiệm lần này mà không kết hôn nữa.
Nhưng hết lần này tới lần khác.
Trì Vị Ương xuất hiện.
Cô ta mang đến cuộc đời đen tối của anh một tia sáng, mà anh vẫn hằng theo đuổi. Sau vài lần đấu tranh, cuối cùng cũng tháo bỏ được toàn bộ xiềng xích. Chuyện này làm rối loạn cuộc đời của cô và Điềm Điềm, làm cho cô không biết phải làm sao.
Hiện tại, thay đổi tâm tình muốn ít nhiều được gặp mặt Điềm Điềm, không nghĩ tới ở đây gặp phải Trì Vị Ương, còn bị cô nhục nhã như vậy.
Trì Vị Ương không biết trong lòng Tô Tố Vân biến chuyển như vậy, thấy cô không nói chuyện, định đóng cửa vào.
Nhưng đang lúc muốn đóng, tay Tô Tố Vân bỗng đặt ở trên cửa.
Cô hoài nghi nhìn Tô Tố Vân: “Tô tiểu thư”
“Chuyện của Dật Trần, cô muốn biết không phải sao?”
Trì Vị Ương lập tức biết là đang nói tới chuyện mấy năm kia, vốn cô thật sự rất muốn biết, dù sao cũng canh cánh nhiều năm như vậy, nhưng thật không biết vì sao bây giờ nhìn vẻ mặt Tô Tố Vân, nghe giọng nói cô ta, cô đột nhiên không muốn nghe nữa.
Thậm chí, không dám nghe.
Nếu quả thật phải biết, cô cũng không muốn nghe từ người này.
“Xin lỗi, tôi đối với chuyện trước kia không có bất kỳ hứng thú nào. Hiện tại tôi chỉ quan tâm đến tương lai của anh ấy.” Cô vừa nói vừa muốn đóng cửa lại.
Nhưng tay của Tô Tố Vân để ở đây, cô không cách nào đóng lại.
Tô Tố Vân nói: “Anh ấy không nói cho cô biết, khi anh ấy biến mất vào cái đêm đó, đã ở trên xe buýt xảy ra chuyện gì không?”
Cánh môi Trì Vị Ương hơi run rẩy, cô nói: “Tôi không muốn biết gì hết.”
“Anh ấy thiếu chút nữa đã giết người rồi!” Tô Tố Vân vậy nhưng vẫn tiếp tục, không để tâm đến mong muốn của cô, cô ta quả quyết nói: “Anh ấy chém 10 dao vào người thiếu niên kia, là loại hận thù gì, mà có thể làm cho anh ấy gần như sắp giết người như vậy, anh ấy cuối cùng phải ngồi tù hơn một năm, cô không muốn biết nguyên nhân sao?”
Trì Vị Ương hoàn toàn mông lung.
Quả thật, như lời Tô Tố Vân nói, anh động thủ giết người, đây là chuyện bất khả thi, không phải bởi bất kỳ điều gì mà chính bởi tính mạnh là điều anh luôn trân quý. Vô luận là tính mạng của ai, anh sao có thể liên tiếp người ta mấy chục đao.
Người này vốn không thể nào là Dật Trần.
“Không!” Trì Vị Ương lắc đầu liền tục: “Tôi sẽ không nghe cô nói xấu Dật Trần, bất kể cô có nói xấu anh ấy thế nào, ở trong mắt tôi, anh ấy là Dật Trần tôi biết, tôi sẽ không bởi vì anh ấy ngồi tù mà không yêu anh ấy nữa.”
“Chuyện này đúng là có chút chịu không nổi, nhưng cô phải biết nguyên nhân thực sự ở phía sau.” Tô Tố Vân nhấn mạnh nói: “Buổi tối hôm đó, anh ấy bị thượng ở trên xe, bị một người đàn ông cưỡng gian.”
Hai chữ cuối cùng, cô ta đặc biệt nhấn mạnh.
Trì Vị Ương chấn động, trố mắt, không dám tin nhìn cô.
Là ảo giác sao.
Đúng vậy, nhất định là vậy.
Nhất định là mình nghe nhầm.
Sao có thể.
Tô Tố Vân giống như không muốn bỏ qua cho cô, tiếp tục nói: “Cô không hề nghe lầm, chính anh ấy bị một một người đàn ông cưỡng gian, hơn nữa là suốt nửa giờ.”
“Cô gạt tôi, tôi sẽ không tin lời cô nói.” Trì Vị Ương sợ hãi lên tiếng, giống như bị kích thích cực lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dùng tay che tai lại.
Cô không muốn nghe.
Cũng không nghe nữa.
Cô không muốn thừa nhận sự thật đau lòng như vậy.
“Cô biết tại sao đêm đó anh ấy xảy ra chuyện không Trì Vị Ương, đêm đó anh ấy là vì trở về sinh nhật cô, nên mới xảy ra chuyện, nếu không phải là cô, anh ấy cũng sẽ không phải chịu loại thống khổ này. Cô nói xem, cô còn có tư cách ở bên cạnh anh ấy sao?”
/562
|