Trì Vị Ương nhìn, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Một áo ngủ bằng ren màu đen gợi cảm.
Nửa trong suốt.
Trên căn bản, mặc vào cũng tương đương không mặc.
“Tự cậu mặc đi.” Cô ta xoay người muốn đi, đây đúng là khiêu chiến cực hạn của cô ta.
“Mình không cần mặc.” Hạ Thiên Tinh kéo cô ta lại: “Đây là cho cậu.”
“Hai vị tiểu thư, áo ngủ này là sản phẩm nổi nhất của chúng tôi, mặc vào vô cùng quyến rũ, có thể làm nổi vóc người vừa vặn. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, áo ngủ này là áo ngủ tình cảm nhất do đàn ông bình chọn. Mua về, hai vị tiên sinh nhất định sẽ thích.”
Thanh âm của nhân viên rất có lực tương tác, vừa ngọt vừa giòn, hết lần này đến lần khác không hạ thấp giọng, cho đến khi trong khu đồ lót, có không ít ánh mắt dò xét hướng về bọn họ. Ngay cả đàn ông cũng nhìn qua.
Lần này, đừng nói là Trì Vị Ương, ngay cả Hạ Thiên Tinh cũng đỏ mặt.
Thật muốn chạy mất dạng.
Nhưng, cô lúng túng khẽ ho một tiếng, nói: “Phiền cô, gói bộ này cho chúng tôi. Size là...”
Sau khi cô nói size của Trì Vị Ương, Trì Vị Ương lại nói size của cô. Hạ Thiên Tinh vừa nghe của mình, nghi ngờ nhìn cô ta.
Cô ta giơ lên hai ngón tay với nhân viên bán hàng: “Hai bộ.”
“Tại sao là hai bộ?” Hạ Thiên Tinh có dự cảm xấu.
“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Đây là phúc, nào có nạn.”
“Dù sao cũng muốn hai bộ.” Trì Vị Ương quay đầu nói với nhân viên: “Đi gói lại đi.”
Hạ Thiên Tinh 囧.Rất khó tưởng tượng cô mặc áo ngủ này ở trước mặt Bạch Dạ Kình sẽ là hình dáng gì. Người đàn ông kia, ở trên giường có thể nói là một con dã thú, nếu còn câu dẫn anh như vậy, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Quan trọng nhất là cô mang thai chưa đến ba tháng, hôm nay bác sĩ phụ khoa mới nói, khoảng thời gian này hai người tận lực không ngủ chung.
Cô thật sự lo lắng, sợ người nọ không để ý hậu quả.
Dù sao...
Cuối cùng, hai người mua túi lớn túi nhỏ đồ trẻ em, sau đó.
Ở dưới đáy túi lớn nhất, là áo ngủ ngay cả nhìn thêm mấy lần cũng khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Gần đây Hạ Thiên Tinh thường xuyên buồn ngủ.
Hôm nay ở bên ngoài cả ngày, cộng thêm lên xe đi vòng thành phố hồi lâu, cô về Phủ Tổng thống, lập tức buồn ngủ, ngay cả mắt cũng mở không lên.
Tiện tay xách đồ vào phòng Hạ Đại Bạch, sau đó trở về phòng chính đi ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ đến mặt trời lặn.
Hạ Đại Bạch được chở từ Chung Sơn về Phủ Tổng thống, cô vẫn chưa thức. Bé chạy về phòng mình thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, nghiêng đầu phát hiện trong tủ quần áo đầy quần áo và đồ chơi của em gái nhỏ. Không nhịn được mở ra xem, đổ toàn bộ ra thảm. Đổ một hồi, cuối cùng là áo ngủ kia.
Bé cầm trong tay, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy quần áo này không giống cho em gái nhỏ mặc.
Bé đang cảm thấy kỳ quái, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Hạ Đại Bạch tò mò cầm áo ngủ quyến rũ kia luồng qua đầu nhỏ mặc vào người, Bạch Dạ Kình đứng ở cửa. Một màn bên trong, anh vừa vặn thấy được.
Môi mỏng co rút, nhìn chằm chằm con trai mình.”
“Con làm gì vậy?”
Áo ngủ đã vào đầu Hạ Đại Bạch được một nửa, nửa cái đầu của bé ở trong áo. Xuyên thấu qua ren mỏng màu đen, thấy sắc mặt Tiểu Bạch nhà bé đặc biệt kỳ lạ, bé cũng không rõ nguyên do, lầm bầm: “Đây là quần áo gì? Hình như không thích hợp cho em gái nhỏ mặc.”
Cả đầu nhỏ của bé ở trong áo ngủ oi bức, nên giọng nói buồn rầu.
Tay nhỏ bé ra sức kéo áo, muốn kéo áo khỏi đầu mình. Nhưng không biết có phải đầu bé quá tròn hay là áo quá nhỏ, tóm lại, bé bị kẹt. Khuôn mặt vốn trắng nõn cuối cùng ửng đỏ, trên trán cũng chảy mồ hôi.
“Đây rốt cuộc là quần áo gì Tiểu Bạch? Ba đừng nhìn nha.” Hạ Đại Bạch gấp đến độ giậm chân.
Lúc này Hạ Thiên Tinh thức dậy, đang chuẩn bị xuống lầu, thấy Bạch Dạ Kình đứng trước cửa phòng trẻ em, liền tò mò đi đến. Vừa thò đầu nhìn, mặt đỏ lên.
Tổ tông của cô.
“Đại Bảo, mẹ mau vào giúp con.” Hạ Đại Bạch nhờ Tiểu Bạch giúp đỡ xong, sau đó nhìn cô.
Hạ Thiên Tinh vội vàng đi vào, vừa ngăn tầm mắt Bạch Dạ Kình vừa giúp Hạ Đại Bạch, quay đầu nói với Bạch Dạ Kình: “Anh mau xuống lầu ăn cơm đi, em lo cho Đại Bạch xong sẽ xuống lập tức.”
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, liền xoay người đi xuống lầu. Hạ Thiên Tinh thở phào, nhìn bộ dáng của anh, anh vẫn chưa biết đây là áo ngủ gợi cảm.
“Đại Bảo, áo này cho ai mặc?” Hạ Đại Bạch tò mò hỏi.
“Dù sao không phải cho con mặc. Tại sao con lấy ra?”
“Con muốn xem mẹ mua đồ chơi gì cho em gái nhỏ mà, còn tưởng rằng con sẽ có đồ chơi, nhưng không có gì cả.” Hạ Đại Bạch thất vọng chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại nhíu mày: “Đại Bảo, mẹ xong chưa? Con sắp ngộp chết rồi.”
“Tiểu tổ tông, đây là ống tay áo, con đội lên đầu, có thể không chết ngộp sao?” Hạ Thiên Tinh thật không có cách với vật nhỏ này.
“Dù sao áo này kỳ lạ quá.” Tay áo không phải tay áo, đầu không phải đầu. Một miếng lụa mỏng, khắp nơi đều trong suốt. Bé không phân rõ cũng không lạ.
“Kỳ lạ vậy tại sao con còn đội lên đầu?”
Bé cực kỳ ủy khuất, chu cái miệng nhỏ nhắn không nói.
Hạ Thiên Tinh đang suy nghĩ Bạch Dạ Kình rốt cuộc có nhìn ra đây là áo ngủ gợi cảm hay không. Nếu đã nhìn ra, cô thật sự cảm thấy mất thể diện đến chết. Anh hẳn sẽ không cảm thấy mình muốn thỏa mãn dục vọng.
Nhưng Hạ Đại Bạch mặc thành như vậy, chắc anh rất khó nhìn ra.
Cô vừa suy nghĩ vừa dắt đứa nhỏ xuống lầu. Bạch Dạ Kình đã ngồi chủ vị, quản gia đang gắp thức ăn.
Hạ Thiên Tinh nhìn lén anh, thấy vẻ mặt anh như thường, nhẹ nhõm hơn, ngồi xuống bên tay phải anh. Nghĩ, hẳn anh không biết gì.
“Chiều anh có ăn chưa?” Hạ Thiên Tinh vừa dùng cơm vừa hỏi anh.
“Chưa. Không có khẩu vị gì.”
Cô cau mày, gắp hàu vào dĩa anh: “Vậy tối anh ăn nhiều vào.”
Sau đó, dường như cảm thấy còn chưa đủ, gắp thêm mấy miếng thịt trâu: “Anh nếm thử cái này đi, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình từ những món ăn tinh xảo kia lướt qua, sau đó, rơi trên người cô.
Ánh mắt thâm thúy: “Gần đây em rất bất mãn với anh?”
Hạ Thiên Tinh đang xoay người gắp đùi gà cho con trai, nghe anh hỏi, không hiểu nhìn anh.
Một áo ngủ bằng ren màu đen gợi cảm.
Nửa trong suốt.
Trên căn bản, mặc vào cũng tương đương không mặc.
“Tự cậu mặc đi.” Cô ta xoay người muốn đi, đây đúng là khiêu chiến cực hạn của cô ta.
“Mình không cần mặc.” Hạ Thiên Tinh kéo cô ta lại: “Đây là cho cậu.”
“Hai vị tiểu thư, áo ngủ này là sản phẩm nổi nhất của chúng tôi, mặc vào vô cùng quyến rũ, có thể làm nổi vóc người vừa vặn. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, áo ngủ này là áo ngủ tình cảm nhất do đàn ông bình chọn. Mua về, hai vị tiên sinh nhất định sẽ thích.”
Thanh âm của nhân viên rất có lực tương tác, vừa ngọt vừa giòn, hết lần này đến lần khác không hạ thấp giọng, cho đến khi trong khu đồ lót, có không ít ánh mắt dò xét hướng về bọn họ. Ngay cả đàn ông cũng nhìn qua.
Lần này, đừng nói là Trì Vị Ương, ngay cả Hạ Thiên Tinh cũng đỏ mặt.
Thật muốn chạy mất dạng.
Nhưng, cô lúng túng khẽ ho một tiếng, nói: “Phiền cô, gói bộ này cho chúng tôi. Size là...”
Sau khi cô nói size của Trì Vị Ương, Trì Vị Ương lại nói size của cô. Hạ Thiên Tinh vừa nghe của mình, nghi ngờ nhìn cô ta.
Cô ta giơ lên hai ngón tay với nhân viên bán hàng: “Hai bộ.”
“Tại sao là hai bộ?” Hạ Thiên Tinh có dự cảm xấu.
“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Đây là phúc, nào có nạn.”
“Dù sao cũng muốn hai bộ.” Trì Vị Ương quay đầu nói với nhân viên: “Đi gói lại đi.”
Hạ Thiên Tinh 囧.Rất khó tưởng tượng cô mặc áo ngủ này ở trước mặt Bạch Dạ Kình sẽ là hình dáng gì. Người đàn ông kia, ở trên giường có thể nói là một con dã thú, nếu còn câu dẫn anh như vậy, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng.
Quan trọng nhất là cô mang thai chưa đến ba tháng, hôm nay bác sĩ phụ khoa mới nói, khoảng thời gian này hai người tận lực không ngủ chung.
Cô thật sự lo lắng, sợ người nọ không để ý hậu quả.
Dù sao...
Cuối cùng, hai người mua túi lớn túi nhỏ đồ trẻ em, sau đó.
Ở dưới đáy túi lớn nhất, là áo ngủ ngay cả nhìn thêm mấy lần cũng khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Gần đây Hạ Thiên Tinh thường xuyên buồn ngủ.
Hôm nay ở bên ngoài cả ngày, cộng thêm lên xe đi vòng thành phố hồi lâu, cô về Phủ Tổng thống, lập tức buồn ngủ, ngay cả mắt cũng mở không lên.
Tiện tay xách đồ vào phòng Hạ Đại Bạch, sau đó trở về phòng chính đi ngủ.
Vừa ngủ liền ngủ đến mặt trời lặn.
Hạ Đại Bạch được chở từ Chung Sơn về Phủ Tổng thống, cô vẫn chưa thức. Bé chạy về phòng mình thay quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, nghiêng đầu phát hiện trong tủ quần áo đầy quần áo và đồ chơi của em gái nhỏ. Không nhịn được mở ra xem, đổ toàn bộ ra thảm. Đổ một hồi, cuối cùng là áo ngủ kia.
Bé cầm trong tay, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng thấy quần áo này không giống cho em gái nhỏ mặc.
Bé đang cảm thấy kỳ quái, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Hạ Đại Bạch tò mò cầm áo ngủ quyến rũ kia luồng qua đầu nhỏ mặc vào người, Bạch Dạ Kình đứng ở cửa. Một màn bên trong, anh vừa vặn thấy được.
Môi mỏng co rút, nhìn chằm chằm con trai mình.”
“Con làm gì vậy?”
Áo ngủ đã vào đầu Hạ Đại Bạch được một nửa, nửa cái đầu của bé ở trong áo. Xuyên thấu qua ren mỏng màu đen, thấy sắc mặt Tiểu Bạch nhà bé đặc biệt kỳ lạ, bé cũng không rõ nguyên do, lầm bầm: “Đây là quần áo gì? Hình như không thích hợp cho em gái nhỏ mặc.”
Cả đầu nhỏ của bé ở trong áo ngủ oi bức, nên giọng nói buồn rầu.
Tay nhỏ bé ra sức kéo áo, muốn kéo áo khỏi đầu mình. Nhưng không biết có phải đầu bé quá tròn hay là áo quá nhỏ, tóm lại, bé bị kẹt. Khuôn mặt vốn trắng nõn cuối cùng ửng đỏ, trên trán cũng chảy mồ hôi.
“Đây rốt cuộc là quần áo gì Tiểu Bạch? Ba đừng nhìn nha.” Hạ Đại Bạch gấp đến độ giậm chân.
Lúc này Hạ Thiên Tinh thức dậy, đang chuẩn bị xuống lầu, thấy Bạch Dạ Kình đứng trước cửa phòng trẻ em, liền tò mò đi đến. Vừa thò đầu nhìn, mặt đỏ lên.
Tổ tông của cô.
“Đại Bảo, mẹ mau vào giúp con.” Hạ Đại Bạch nhờ Tiểu Bạch giúp đỡ xong, sau đó nhìn cô.
Hạ Thiên Tinh vội vàng đi vào, vừa ngăn tầm mắt Bạch Dạ Kình vừa giúp Hạ Đại Bạch, quay đầu nói với Bạch Dạ Kình: “Anh mau xuống lầu ăn cơm đi, em lo cho Đại Bạch xong sẽ xuống lập tức.”
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, liền xoay người đi xuống lầu. Hạ Thiên Tinh thở phào, nhìn bộ dáng của anh, anh vẫn chưa biết đây là áo ngủ gợi cảm.
“Đại Bảo, áo này cho ai mặc?” Hạ Đại Bạch tò mò hỏi.
“Dù sao không phải cho con mặc. Tại sao con lấy ra?”
“Con muốn xem mẹ mua đồ chơi gì cho em gái nhỏ mà, còn tưởng rằng con sẽ có đồ chơi, nhưng không có gì cả.” Hạ Đại Bạch thất vọng chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại nhíu mày: “Đại Bảo, mẹ xong chưa? Con sắp ngộp chết rồi.”
“Tiểu tổ tông, đây là ống tay áo, con đội lên đầu, có thể không chết ngộp sao?” Hạ Thiên Tinh thật không có cách với vật nhỏ này.
“Dù sao áo này kỳ lạ quá.” Tay áo không phải tay áo, đầu không phải đầu. Một miếng lụa mỏng, khắp nơi đều trong suốt. Bé không phân rõ cũng không lạ.
“Kỳ lạ vậy tại sao con còn đội lên đầu?”
Bé cực kỳ ủy khuất, chu cái miệng nhỏ nhắn không nói.
Hạ Thiên Tinh đang suy nghĩ Bạch Dạ Kình rốt cuộc có nhìn ra đây là áo ngủ gợi cảm hay không. Nếu đã nhìn ra, cô thật sự cảm thấy mất thể diện đến chết. Anh hẳn sẽ không cảm thấy mình muốn thỏa mãn dục vọng.
Nhưng Hạ Đại Bạch mặc thành như vậy, chắc anh rất khó nhìn ra.
Cô vừa suy nghĩ vừa dắt đứa nhỏ xuống lầu. Bạch Dạ Kình đã ngồi chủ vị, quản gia đang gắp thức ăn.
Hạ Thiên Tinh nhìn lén anh, thấy vẻ mặt anh như thường, nhẹ nhõm hơn, ngồi xuống bên tay phải anh. Nghĩ, hẳn anh không biết gì.
“Chiều anh có ăn chưa?” Hạ Thiên Tinh vừa dùng cơm vừa hỏi anh.
“Chưa. Không có khẩu vị gì.”
Cô cau mày, gắp hàu vào dĩa anh: “Vậy tối anh ăn nhiều vào.”
Sau đó, dường như cảm thấy còn chưa đủ, gắp thêm mấy miếng thịt trâu: “Anh nếm thử cái này đi, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình từ những món ăn tinh xảo kia lướt qua, sau đó, rơi trên người cô.
Ánh mắt thâm thúy: “Gần đây em rất bất mãn với anh?”
Hạ Thiên Tinh đang xoay người gắp đùi gà cho con trai, nghe anh hỏi, không hiểu nhìn anh.
/562
|