"Tối nay anh về, đến phủ tổng thống chờ anh." Biết rõ anh không nhìn thấy nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn gật đầu, nói: "Được."
"Còn nữa." Trước khi cúp máy anh lại mở miệng nhàn nhạt nói một câu, dường như có chút không tự nhiên, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Anh cũng thế."
"Cũng thế?" Hạ Thiên Tinh sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của ba tiếng kia, định hỏi cho rõ nhưng bên kia đã cúp máy.
Dần dần, ý cười nơi đáy mắt ngày càng sâu.
Anh ấy cũng thế.
Nếu cô không hiểu sai thì có lẽ là như cô nghĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn bồ câu bay giữa bầu trời xanh thẳm, bất an nơi đáy lòng cuối cùng cũng với đi ít nhiều.
Bên kia.
Trên xe.
Bạch Dạ Kình cầm di động suy nghĩ đến xuất thần, đôi môi mỏng lãnh đạm giờ phút này lại ẩn ẩn ý cười.
“Thưa Ngài!”
“Thưa Ngài!” Lãnh Phi gọi hai tiếng, người nào đó mới hồi phục Thiên Tinh lại. Nhìn theo tầm mắt của Lãnh Phi, anh cài lại nút áo, chỉnh trang lại, khôi phục bộ dáng làm việc nghiêm túc như thường: “Có việc gì?”
Biến đổi này…
Lãnh Phi đưa văn kiện trong tay tới: “Đây là tư liệu sơ lược của cô gái ngài muốn tìm. Hành tung bây giờ của cô ấy chắc chỉ vài ngày nữa có thể điều tra ra.”
Bạch Dạ Kình lấy tư liệu trong túi ra.
Trong tư liệu có ảnh đứa trẻ sơ sinh và một vài tài liệu trong bệnh viện.
“Nói ngắn gọn một chút.” Anh xem ảnh và tư liệu, nói với Lãnh Phi.
“Theo điều tra, cô gái này lúc sinh ra khoác một chiếc khăn màu lam, bên trên còn thêu hoa lan. Lại nói hôm đó đứa trẻ mới được sinh ra nên đặt ở bệnh viện, mà lúc ấy đúng lúc có một cô gái đến đây kiểm tra thai sản, đứa nhỏ trong bụng cô ấy mới có sáu tháng lại sinh non. Lúc ấy cô gái này liền ôm đứa nhỏ về nhà nuôi dưỡng, coi như con gái mình.”
“Người phụ nữ đó là ai, bây giờ có tra ra đang ở đâu không?”
“Bởi vì chuyện đó xảy ra lâu rồi, tư liệu ở bệnh viện cũng không đầy đủ. Cho nên, bây giờ còn đang tìm kiếm trong kho tư liệu. Chỉ là bác sĩ lúc ấy đỡ đẻ cho cô nhớ lại nói, hình như cô ấy làm nghiên cứu thực vật, lúc ấy đang ở lại làm việc ở thủ đô. Cho nên, tôi nghĩ bây giờ chắc người đó vẫn còn ở thủ đô.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, đút tư liệu vào trong túi.
“Tranh thủ thời gian, nâng cao hiệu suất. Tìm được cô gái ấy chuyện đầu tiên cần làm là lấy tóc cô ấy đi xét nghiệm DNA với chú tôi.”
“Vâng.”
Buổi chiều.
Lúc làm việc Hạ Thiên Tinh có hơi thất thần. Rõ ràng tự nhủ mình không được miên man suy nghĩ nữa, nhưng lời Lý Trà nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô không đi được.
Thật vất vả lấy lại Thiên Tinh tập trung vào công việc, đúng lúc này di động lại vang lên.
Cô lấy điện thoại tới xem, vậy mà lại là Hạ Tinh Không.
Người này đúng là lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Hạ Thiên Tinh đại khái có thể đoán được cô ấy tìm mình có chuyện gì, cô không nghe, trực tiếp cúp máy. Nhưng Hạ Tinh Không lại bướng bỉnh tiếp tục gọi, chuông điện thoại cứ reo trong văn phòng không ổn, cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại, nhưng…
Mở máy tính, mới vừa bắt đầu phiên dịch tài liệu, kết quả, Hứa Nham lại tới gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Thiên Tinh.”
Động tác của Hạ Thiên Tinh dừng lại một chút: “Hạ Tinh Không nhờ anh tìm tôi à?”
Hứa Nham gật đầu thở dài nói: “Cô ấy nói giờ cô ấy đang ở cung điện Bạch Vũ chờ em. Nếu không em đến gặp chút đi. Trong điện thoại cô ấy khóc thật sự thảm.”
Hạ Thiên Tinh theo cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên cung điện Bạch Vũ, chim bồ câu trắng bay, bên cạnh suối phun, một thân hình quen thuộc đang lẳng lặng đứng. Ở xa như vậy nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn nhận ra.
Cô trầm ngâm, nghĩ nghĩ, gập máy tính đi xuống lầu.
Hạ Thiên Tinh đến cung điện Bạch Vũ, Hạ Tinh Không đang ngồi cạnh suối phun lập tức đứng lên bước về phía cô.
Cách xa khoảng hơn một mét, Hạ Thiên Tinh đã nhìn thấy nước mắt trên mặt cô ấy. Gió mùa đông lạnh buốt như những con dao nhỏ đánh lên mặt cô ấy, hôm nay cô ấy lại hiếm khi không trang điểm, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Hai người đến gần, còn chưa mở miệng, Hạ Tinh Không đột nhiên phù một tiếng quỳ xuống bên chân Hạ Thiên Tinh.
Cô nhướn mày.
Hạ Tinh Không hai tay ôm lấy Hạ Tinh Thần: “Chị, em cầu xin chị một lần này thôi, thật sự chỉ có chị mới giúp được mẹ em.”
Xem ra, lão phu nhân đã ra tay rồi.
“Hạ Tinh Không, cô đứng lên đi.” Chỗ này ở trước văn phòng, cô dù sao cũng là nhân viên trong văn phòng, bộ dáng này rất xấu hổ bối rối.
“Em không đứng dậy! Chị, mẹ bây giờ rất đáng thương, ba không cần mẹ, bà nội cũng không thừa nhận mẹ. Bây giờ bà ấy đã không còn gia đình, không có chồng cũng không có tiền, nếu thật sự bị bắt đi, ngay cả tự do bà ấy cũng không còn nữa.”
Hạ Tinh Không khóc, thanh âm khàn khàn: “Mẹ em đã trả ba lại cho mẹ chị rồi, Hứa Nham của em cũng bị chị cướp đi rồi, em xin chị đừng đuổi tận giết tuyệt như vậy mà. Chị, chị đi tìm tổng thống tiên sinh, tổng thống tiên sinh nhất định đồng ý rút đơn kiện.”
Giọng cô không cao không thấp, những người đi qua đều liếc mắt nhìn. Hạ Thiên Tinh có chút bực mình, tháo thẻ nhân viên trên cổ đút vào túi.
Trên mặt lại thờ ơ lãnh đạm: “Mẹ cô có kết cục ngày hôm nay là bà ấy tự làm tự chịu, dám lừa dối lão phu nhân, vừa miệng là 000 vạn. Lúc bà ấy làm như thế nên nghĩ đến hậu quả như thế nào. Đó là bà ấy ngu ngốc, không thể trách ai được.”
“Chị, lúc chị tám tuổi cũng đã không có mẹ, mẹ em coi chị như con gái ruột mà nuôi dưỡng. Bây giờ sao chị có thể trở mặt như vậy chứ?”
“Từ lúc tám tuổi tôi đã không có mẹ rồi!” Hạ Thiên Tinh trào phúng nhìn xuống cô gái đang quỳ trước chân mình: “Nếu không phải tại mẹ cô, sao tôi từ tám tuổi lại không còn mẹ bên cạnh chứ. Còn có, cô vừa nói mẹ cô coi tôi như con gái ruột?”
Nói đến đây, cô càng cảm thấy buồn cười: “Hạ Tinh Không, cô có thấy mẹ ruột lại đem bán con gái mình không? Cô có thấy người mẹ nào lại hạ thuốc mê con gái mình rồi ném nó lên giường đàn ông chưa? Nếu bà ta coi tôi như con ruột sao còn lừa lão phu nhân 000 vạn. Hai chữ mẹ ruột này từ miệng mấy người nói ra đúng là vũ nhục mẹ tôi!“.
"Còn nữa." Trước khi cúp máy anh lại mở miệng nhàn nhạt nói một câu, dường như có chút không tự nhiên, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Anh cũng thế."
"Cũng thế?" Hạ Thiên Tinh sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của ba tiếng kia, định hỏi cho rõ nhưng bên kia đã cúp máy.
Dần dần, ý cười nơi đáy mắt ngày càng sâu.
Anh ấy cũng thế.
Nếu cô không hiểu sai thì có lẽ là như cô nghĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn bồ câu bay giữa bầu trời xanh thẳm, bất an nơi đáy lòng cuối cùng cũng với đi ít nhiều.
Bên kia.
Trên xe.
Bạch Dạ Kình cầm di động suy nghĩ đến xuất thần, đôi môi mỏng lãnh đạm giờ phút này lại ẩn ẩn ý cười.
“Thưa Ngài!”
“Thưa Ngài!” Lãnh Phi gọi hai tiếng, người nào đó mới hồi phục Thiên Tinh lại. Nhìn theo tầm mắt của Lãnh Phi, anh cài lại nút áo, chỉnh trang lại, khôi phục bộ dáng làm việc nghiêm túc như thường: “Có việc gì?”
Biến đổi này…
Lãnh Phi đưa văn kiện trong tay tới: “Đây là tư liệu sơ lược của cô gái ngài muốn tìm. Hành tung bây giờ của cô ấy chắc chỉ vài ngày nữa có thể điều tra ra.”
Bạch Dạ Kình lấy tư liệu trong túi ra.
Trong tư liệu có ảnh đứa trẻ sơ sinh và một vài tài liệu trong bệnh viện.
“Nói ngắn gọn một chút.” Anh xem ảnh và tư liệu, nói với Lãnh Phi.
“Theo điều tra, cô gái này lúc sinh ra khoác một chiếc khăn màu lam, bên trên còn thêu hoa lan. Lại nói hôm đó đứa trẻ mới được sinh ra nên đặt ở bệnh viện, mà lúc ấy đúng lúc có một cô gái đến đây kiểm tra thai sản, đứa nhỏ trong bụng cô ấy mới có sáu tháng lại sinh non. Lúc ấy cô gái này liền ôm đứa nhỏ về nhà nuôi dưỡng, coi như con gái mình.”
“Người phụ nữ đó là ai, bây giờ có tra ra đang ở đâu không?”
“Bởi vì chuyện đó xảy ra lâu rồi, tư liệu ở bệnh viện cũng không đầy đủ. Cho nên, bây giờ còn đang tìm kiếm trong kho tư liệu. Chỉ là bác sĩ lúc ấy đỡ đẻ cho cô nhớ lại nói, hình như cô ấy làm nghiên cứu thực vật, lúc ấy đang ở lại làm việc ở thủ đô. Cho nên, tôi nghĩ bây giờ chắc người đó vẫn còn ở thủ đô.”
Bạch Dạ Kình gật đầu, đút tư liệu vào trong túi.
“Tranh thủ thời gian, nâng cao hiệu suất. Tìm được cô gái ấy chuyện đầu tiên cần làm là lấy tóc cô ấy đi xét nghiệm DNA với chú tôi.”
“Vâng.”
Buổi chiều.
Lúc làm việc Hạ Thiên Tinh có hơi thất thần. Rõ ràng tự nhủ mình không được miên man suy nghĩ nữa, nhưng lời Lý Trà nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô không đi được.
Thật vất vả lấy lại Thiên Tinh tập trung vào công việc, đúng lúc này di động lại vang lên.
Cô lấy điện thoại tới xem, vậy mà lại là Hạ Tinh Không.
Người này đúng là lâu rồi không xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Hạ Thiên Tinh đại khái có thể đoán được cô ấy tìm mình có chuyện gì, cô không nghe, trực tiếp cúp máy. Nhưng Hạ Tinh Không lại bướng bỉnh tiếp tục gọi, chuông điện thoại cứ reo trong văn phòng không ổn, cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại, nhưng…
Mở máy tính, mới vừa bắt đầu phiên dịch tài liệu, kết quả, Hứa Nham lại tới gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Thiên Tinh.”
Động tác của Hạ Thiên Tinh dừng lại một chút: “Hạ Tinh Không nhờ anh tìm tôi à?”
Hứa Nham gật đầu thở dài nói: “Cô ấy nói giờ cô ấy đang ở cung điện Bạch Vũ chờ em. Nếu không em đến gặp chút đi. Trong điện thoại cô ấy khóc thật sự thảm.”
Hạ Thiên Tinh theo cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên cung điện Bạch Vũ, chim bồ câu trắng bay, bên cạnh suối phun, một thân hình quen thuộc đang lẳng lặng đứng. Ở xa như vậy nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn nhận ra.
Cô trầm ngâm, nghĩ nghĩ, gập máy tính đi xuống lầu.
Hạ Thiên Tinh đến cung điện Bạch Vũ, Hạ Tinh Không đang ngồi cạnh suối phun lập tức đứng lên bước về phía cô.
Cách xa khoảng hơn một mét, Hạ Thiên Tinh đã nhìn thấy nước mắt trên mặt cô ấy. Gió mùa đông lạnh buốt như những con dao nhỏ đánh lên mặt cô ấy, hôm nay cô ấy lại hiếm khi không trang điểm, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Hai người đến gần, còn chưa mở miệng, Hạ Tinh Không đột nhiên phù một tiếng quỳ xuống bên chân Hạ Thiên Tinh.
Cô nhướn mày.
Hạ Tinh Không hai tay ôm lấy Hạ Tinh Thần: “Chị, em cầu xin chị một lần này thôi, thật sự chỉ có chị mới giúp được mẹ em.”
Xem ra, lão phu nhân đã ra tay rồi.
“Hạ Tinh Không, cô đứng lên đi.” Chỗ này ở trước văn phòng, cô dù sao cũng là nhân viên trong văn phòng, bộ dáng này rất xấu hổ bối rối.
“Em không đứng dậy! Chị, mẹ bây giờ rất đáng thương, ba không cần mẹ, bà nội cũng không thừa nhận mẹ. Bây giờ bà ấy đã không còn gia đình, không có chồng cũng không có tiền, nếu thật sự bị bắt đi, ngay cả tự do bà ấy cũng không còn nữa.”
Hạ Tinh Không khóc, thanh âm khàn khàn: “Mẹ em đã trả ba lại cho mẹ chị rồi, Hứa Nham của em cũng bị chị cướp đi rồi, em xin chị đừng đuổi tận giết tuyệt như vậy mà. Chị, chị đi tìm tổng thống tiên sinh, tổng thống tiên sinh nhất định đồng ý rút đơn kiện.”
Giọng cô không cao không thấp, những người đi qua đều liếc mắt nhìn. Hạ Thiên Tinh có chút bực mình, tháo thẻ nhân viên trên cổ đút vào túi.
Trên mặt lại thờ ơ lãnh đạm: “Mẹ cô có kết cục ngày hôm nay là bà ấy tự làm tự chịu, dám lừa dối lão phu nhân, vừa miệng là 000 vạn. Lúc bà ấy làm như thế nên nghĩ đến hậu quả như thế nào. Đó là bà ấy ngu ngốc, không thể trách ai được.”
“Chị, lúc chị tám tuổi cũng đã không có mẹ, mẹ em coi chị như con gái ruột mà nuôi dưỡng. Bây giờ sao chị có thể trở mặt như vậy chứ?”
“Từ lúc tám tuổi tôi đã không có mẹ rồi!” Hạ Thiên Tinh trào phúng nhìn xuống cô gái đang quỳ trước chân mình: “Nếu không phải tại mẹ cô, sao tôi từ tám tuổi lại không còn mẹ bên cạnh chứ. Còn có, cô vừa nói mẹ cô coi tôi như con gái ruột?”
Nói đến đây, cô càng cảm thấy buồn cười: “Hạ Tinh Không, cô có thấy mẹ ruột lại đem bán con gái mình không? Cô có thấy người mẹ nào lại hạ thuốc mê con gái mình rồi ném nó lên giường đàn ông chưa? Nếu bà ta coi tôi như con ruột sao còn lừa lão phu nhân 000 vạn. Hai chữ mẹ ruột này từ miệng mấy người nói ra đúng là vũ nhục mẹ tôi!“.
/562
|