Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!” Anh cắn răng, mỗi một chữ đều cắn răng mà nói. Hạ Thiên Tinh không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là mười hai từ tràn ngập chúc phúc, như thế nào bây giờ từ trong miệng anh nói ra giống như biến thành nguyền rủa vậy.
Còn cười!
Anh trừng cô.
“Cái đó không phải tôi gửi.” Hạ Thiên Tinh giải thích, “Con trai anh gửi.”
Nhớ tới Hạ Đại Bạch, cô thở dài, “Nó cũng cho rằng anh kết hôn, vẫn luôn vì việc này mà cáu kỉnh. Đau lòng thật lâu.”
“Đã nhìn ra. Sáng sớm đã âm dương quái khí, bộ dáng rất không vui vẻ.” Bạch Dạ Kình dừng một chút, ghé mắt, có thâm ý khác nhìn mặt nghiêng của cô, “Có cáu kỉnh, thương tâm, cũng chỉ có mình nó?”
Hạ Thiên Tinh xoay qua mặt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập.
Ánh mắt người đàn ông dường như có thể đem cảm xúc của cô dễ dàng nhìn thấu giống như trở bàn tay, làm cô cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm. Cô quay mặt đi, không nói chuyện. Trong túi áo khoác, tay anh nắm thật chặt tay cô, tựa như thúc giục cô trả lời.
“Thiên Tinh, buổi sáng đã cùng bạn trai đi ra ngoài mua đồ ăn à!” Đang lúc này lại gặp gỡ người quen, nhiệt tình cùng bọn họ chào hỏi.
Hạ Thiên Tinh cười cười, muốn giải thích anh căn bản là không phải “Bạn trai”. Nhưng mà lại vừa thấy bộ dáng hai người thân mật tay trong tay, muốn nói không phải bạn trai người khác còn sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện đi?
Chuyển mắt nhìn đến anh, bộ đáng của anh lại như là tâm tình cực tốt, mỉm cười gật đầu, khách khách khí khí đáp lại chào hỏi của đối phương.
Nhìn dáng vẻ, anh……cũng hoàn toàn không có ý muốn làm sáng tỏ ……
Trong lòng Hạ Thiên Tinh xẹt qua một tia cảm giác vi diệu, kỳ thật ngay cả chính cô cũng rất hiếu kì, hai người bọn họ hiện tại rốt cuộc xem như quan hệ gì đây?
“Đại Bảo, Tiểu Bạch!” Đang lúc ngơ ngẩn, thanh âm Hạ Đại Bạch đột nhiên xuất hiện. Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mẫn nắm tay Hạ Đại Bạch hướng bọn họ bên này đi tới. Da mặt Hạ Thiên Tinh mỏng, cơ hồ là lập tức rút tay mình từ trong tay Bạch Dạ Kình ra, dịch sang bên cạnh một bước, chột dạ cùng anh bảo trì khoảng cách.
Bạch Dạ Kình âm thầm liếc mắt trừng cô một cái, nhưng thật ra không có túm cô lại, chỉ là tiến lên cùng Thẩm Mẫn chào hỏi.
“Sao hai người tới đây?” Anh hỏi.
“Đại Bạch đợi hai người cả nửa ngày cũng không gặp được, bên nhà nhị thẩm kia cũng không tìm thấy, cho nên mới lôi kéo dì đi dạo.” Thẩm Mẫn trả lời. Bạch Dạ Kình tức giận nhìn chằm chằm mắt con trai, cái bóng đèn này, quả nhiên lúc nào cũng đều phát sáng. Ở đâu cũng thế!
Hạ Đại Bạch lại chỉ giả vờ không có thấy ánh mắt của ba ba mình, hứng thú bừng bừng chạy đến giữa hai người, tay nhỏ một tay nắm một người. Một bên dâng trào xoải bước đi, một bên nói cùng mỗi một người quen trên đường lui tới: “Đại bá bá, vị này chính là ba ba con, bá bá kêu Tiểu Bạch là được rồi.”
“Tiểu tỷ tỷ, đây là ba ba em, gọi là Tiểu Bạch. Tới đón em cùng Đại Bảo trở về nha!”
“Đại Mao, mình lập tức phải trở về rồi, ba ba mình tới đón!”
……
Tới một người nhóc liền nói một tiếng, trong giọng nói đều là tràn đầy kiêu ngạo cùng khoe khoang. Nhìn biểu tình sáng ngời của nhóc con, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng tức khắc thoải mái rất nhiều.
Lặng yên liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, chỉ thấy tầm mắt anh cũng dừng ở trên người con trai, trên mặt hàm chứa tia cười nhạt nhẽo, bàn tay to lớn xoa đầu nhỏ hạt dưa của nhóc con. Thẩm Mẫn ở một bên nhìn cũng cảm thấy thật là vui mừng.
Giữa trưa, người một nhà ở trong sân ăn cơm trưa, Hạ Thiên Tinh đang dọn cơm, Hạ Đại Bạch đặc biệt cao hứng bày biện chiếc đũa. Bạch Dạ Kình đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ ở trước mặt, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn không nói nên lời. Ở một nơi như vậy, an an tĩnh tĩnh, dân phong thuần phác, không có nhiều chuyện phiền phức quấy rầy, không có lục đục với nhau, thật ra lại rất thoải mái.
Lúc cô đang dọn cơm, đầu hơi hơi cúi thấp, hàng lông mi cong dài càng nhìn thấy rõ ràng. Mỗi một lần chớp mắt giống như là quạt lông vũ, vuốt vào đầu quả tim của anh, tê dại, ngứa ngáy, lại cảm thấy thực mềm mại.
“Lại đây ăn cơm.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu anh. Ánh mắt anh còn chưa có dời đi, bốn mắt đối nhau, anh hoàn toàn không có ý muốn lui lại, thẳng tắp, như là muốn nhìn thấu đáy lòng của cô. Cô trước ngẩn ra một cái chớp mắt, bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, tay cầm chén siết thật chặt, thanh âm càng thấp hơn một chút, “Tới ăn cơm……”
Bạch Dạ Kình trầm bước đi qua, kéo ra ghế dựa ngồi xuống. Bởi vì Thẩm Mẫn còn chưa có ra tới, anh tự nhiên sẽ không động đũa. Chỉ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, đem cô kéo đến đứng bên cạnh chân anh.
Anh cũng không khỏi quá lớn mật!
Hạ Thiên Tinh kinh ngạc xong, theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Đại Bạch một cái, cũng may Hạ Đại Bạch lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất chơi với con sâu nhỏ, không phát hiện hành động mờ ám của hai người bọn họ.
Tay cô cuộn lại, đè ở trên vai anh, thanh âm thực nhẹ, “Buông tôi ra trước, mẹ tôi ra ngay bây giờ……”
Khi nói chuyện, còn thường thường lo lắng nhìn về phía cửa phòng bếp. Nhưng mà so với cô đang thẹn thùng mà nói, da mặt anh vẫn trước sau như một.
Không chịu buông tay, bàn tay di chuyển ở trên eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Định khi nào trở về?”
Cho dù cách một tầng quần áo dày nặng, nhiệt độ lòng bàn tay của anh cô vẫn mơ hồ có thể cảm giác được. Ánh mắt người đàn ông thâm trầm không thấy đáy, giữa ánh mặt trời buổi trưa từ trên chiếu xuống, chiếu vào trong mắt anh, chỗ đó lại tựa như hàm chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy tim đập cực kì nhanh.
Cô lắc đầu, nhẹ giọng: “Ít nhất đến khi qua sinh nhật mẹ tôi mới có thể.”
“Ừ.” Tình lý ở bên trong Bạch Dạ Kình tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, chỉ nói: “Đến ngày đó, tôi lại đến đây đón em.”
“Cho nên, hôm nay anh muốn đi sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi, ngay cả chính cô cũng đều không nhận thấy được trong giọng nói không muốn buông tha. Ấn đường Bạch Dạ Kình hơi hơi cao, tựa hồ là cảm thấy hưởng thụ, khóe môi nhàn nhạt cười, “Không phải ngày hôm qua vẫn luôn muốn đuổi anh đi sao, hiện tại không bỏ được?”
Trong giọng nói anh có trêu đùa. Hạ Thiên Tinh da mặt mỏng, mạnh miệng không chịu nhận, “Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, tôi biết anh rất bận……”
Rõ ràng bận rộn như vậy còn tự mình tới nơi này. Bây giờ Hạ Thiên Tinh nhớ lại bộ dáng mệt mỏi của anh tối hôm qua, lòng có chút không đành lòng.
“Vẫn là lái xe trở về sao? Lãnh Phi sẽ tới đón anh?”
“Ngồi cao tốc.” Bởi vì là hành trình bí mật, cho nên tất nhiên không thể kinh động người dân.
“Vậy…… Cụ thể khi nào đi?”
Bạch Dạ Kình nhìn thời gian trên cổ tay, “Còn ba tiếng.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định là phải đi về xử lý cho tốt. Bọn họ trang bị nghe trộm trong văn phòng, đối với anh…… Ảnh hưởng rất lớn sao?”
“Hiện tại ảnh hưởng rất lớn chính là hai người bọn họ, hai đảng phái của bọn họ đã sứt đầu mẻ trán, chúng ta bên này xem như nhờ họa được phúc.”
Hạ Thiên Tinh lúc này mới yên tâm một chút.
Thẩm Mẫn lúc này từ phòng bếp ra tới, Hạ Thiên Tinh nghe được động tĩnh, cúi đầu liếc anh một cái, tay mau chóng từ trên vai anh dời đi. Anh cũng không níu cô, bất động thanh sắc đem tay từ bên hông cô trượt xuống.
Beta: Quỳnh
“Tân hôn vui vẻ, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử!” Anh cắn răng, mỗi một chữ đều cắn răng mà nói. Hạ Thiên Tinh không khỏi cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là mười hai từ tràn ngập chúc phúc, như thế nào bây giờ từ trong miệng anh nói ra giống như biến thành nguyền rủa vậy.
Còn cười!
Anh trừng cô.
“Cái đó không phải tôi gửi.” Hạ Thiên Tinh giải thích, “Con trai anh gửi.”
Nhớ tới Hạ Đại Bạch, cô thở dài, “Nó cũng cho rằng anh kết hôn, vẫn luôn vì việc này mà cáu kỉnh. Đau lòng thật lâu.”
“Đã nhìn ra. Sáng sớm đã âm dương quái khí, bộ dáng rất không vui vẻ.” Bạch Dạ Kình dừng một chút, ghé mắt, có thâm ý khác nhìn mặt nghiêng của cô, “Có cáu kỉnh, thương tâm, cũng chỉ có mình nó?”
Hạ Thiên Tinh xoay qua mặt, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, tim bỗng dưng lỡ một nhịp đập.
Ánh mắt người đàn ông dường như có thể đem cảm xúc của cô dễ dàng nhìn thấu giống như trở bàn tay, làm cô cảm thấy không được tự nhiên tới cực điểm. Cô quay mặt đi, không nói chuyện. Trong túi áo khoác, tay anh nắm thật chặt tay cô, tựa như thúc giục cô trả lời.
“Thiên Tinh, buổi sáng đã cùng bạn trai đi ra ngoài mua đồ ăn à!” Đang lúc này lại gặp gỡ người quen, nhiệt tình cùng bọn họ chào hỏi.
Hạ Thiên Tinh cười cười, muốn giải thích anh căn bản là không phải “Bạn trai”. Nhưng mà lại vừa thấy bộ dáng hai người thân mật tay trong tay, muốn nói không phải bạn trai người khác còn sẽ cảm thấy cô rất tùy tiện đi?
Chuyển mắt nhìn đến anh, bộ đáng của anh lại như là tâm tình cực tốt, mỉm cười gật đầu, khách khách khí khí đáp lại chào hỏi của đối phương.
Nhìn dáng vẻ, anh……cũng hoàn toàn không có ý muốn làm sáng tỏ ……
Trong lòng Hạ Thiên Tinh xẹt qua một tia cảm giác vi diệu, kỳ thật ngay cả chính cô cũng rất hiếu kì, hai người bọn họ hiện tại rốt cuộc xem như quan hệ gì đây?
“Đại Bảo, Tiểu Bạch!” Đang lúc ngơ ngẩn, thanh âm Hạ Đại Bạch đột nhiên xuất hiện. Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, liền thấy Thẩm Mẫn nắm tay Hạ Đại Bạch hướng bọn họ bên này đi tới. Da mặt Hạ Thiên Tinh mỏng, cơ hồ là lập tức rút tay mình từ trong tay Bạch Dạ Kình ra, dịch sang bên cạnh một bước, chột dạ cùng anh bảo trì khoảng cách.
Bạch Dạ Kình âm thầm liếc mắt trừng cô một cái, nhưng thật ra không có túm cô lại, chỉ là tiến lên cùng Thẩm Mẫn chào hỏi.
“Sao hai người tới đây?” Anh hỏi.
“Đại Bạch đợi hai người cả nửa ngày cũng không gặp được, bên nhà nhị thẩm kia cũng không tìm thấy, cho nên mới lôi kéo dì đi dạo.” Thẩm Mẫn trả lời. Bạch Dạ Kình tức giận nhìn chằm chằm mắt con trai, cái bóng đèn này, quả nhiên lúc nào cũng đều phát sáng. Ở đâu cũng thế!
Hạ Đại Bạch lại chỉ giả vờ không có thấy ánh mắt của ba ba mình, hứng thú bừng bừng chạy đến giữa hai người, tay nhỏ một tay nắm một người. Một bên dâng trào xoải bước đi, một bên nói cùng mỗi một người quen trên đường lui tới: “Đại bá bá, vị này chính là ba ba con, bá bá kêu Tiểu Bạch là được rồi.”
“Tiểu tỷ tỷ, đây là ba ba em, gọi là Tiểu Bạch. Tới đón em cùng Đại Bảo trở về nha!”
“Đại Mao, mình lập tức phải trở về rồi, ba ba mình tới đón!”
……
Tới một người nhóc liền nói một tiếng, trong giọng nói đều là tràn đầy kiêu ngạo cùng khoe khoang. Nhìn biểu tình sáng ngời của nhóc con, trong lòng Hạ Thiên Tinh cũng tức khắc thoải mái rất nhiều.
Lặng yên liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, chỉ thấy tầm mắt anh cũng dừng ở trên người con trai, trên mặt hàm chứa tia cười nhạt nhẽo, bàn tay to lớn xoa đầu nhỏ hạt dưa của nhóc con. Thẩm Mẫn ở một bên nhìn cũng cảm thấy thật là vui mừng.
Giữa trưa, người một nhà ở trong sân ăn cơm trưa, Hạ Thiên Tinh đang dọn cơm, Hạ Đại Bạch đặc biệt cao hứng bày biện chiếc đũa. Bạch Dạ Kình đứng một bên nhìn một lớn một nhỏ ở trước mặt, cảm thấy đặc biệt thỏa mãn không nói nên lời. Ở một nơi như vậy, an an tĩnh tĩnh, dân phong thuần phác, không có nhiều chuyện phiền phức quấy rầy, không có lục đục với nhau, thật ra lại rất thoải mái.
Lúc cô đang dọn cơm, đầu hơi hơi cúi thấp, hàng lông mi cong dài càng nhìn thấy rõ ràng. Mỗi một lần chớp mắt giống như là quạt lông vũ, vuốt vào đầu quả tim của anh, tê dại, ngứa ngáy, lại cảm thấy thực mềm mại.
“Lại đây ăn cơm.” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu anh. Ánh mắt anh còn chưa có dời đi, bốn mắt đối nhau, anh hoàn toàn không có ý muốn lui lại, thẳng tắp, như là muốn nhìn thấu đáy lòng của cô. Cô trước ngẩn ra một cái chớp mắt, bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, tay cầm chén siết thật chặt, thanh âm càng thấp hơn một chút, “Tới ăn cơm……”
Bạch Dạ Kình trầm bước đi qua, kéo ra ghế dựa ngồi xuống. Bởi vì Thẩm Mẫn còn chưa có ra tới, anh tự nhiên sẽ không động đũa. Chỉ đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, đem cô kéo đến đứng bên cạnh chân anh.
Anh cũng không khỏi quá lớn mật!
Hạ Thiên Tinh kinh ngạc xong, theo bản năng liếc mắt nhìn Hạ Đại Bạch một cái, cũng may Hạ Đại Bạch lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất chơi với con sâu nhỏ, không phát hiện hành động mờ ám của hai người bọn họ.
Tay cô cuộn lại, đè ở trên vai anh, thanh âm thực nhẹ, “Buông tôi ra trước, mẹ tôi ra ngay bây giờ……”
Khi nói chuyện, còn thường thường lo lắng nhìn về phía cửa phòng bếp. Nhưng mà so với cô đang thẹn thùng mà nói, da mặt anh vẫn trước sau như một.
Không chịu buông tay, bàn tay di chuyển ở trên eo cô, ngẩng đầu nhìn cô, “Định khi nào trở về?”
Cho dù cách một tầng quần áo dày nặng, nhiệt độ lòng bàn tay của anh cô vẫn mơ hồ có thể cảm giác được. Ánh mắt người đàn ông thâm trầm không thấy đáy, giữa ánh mặt trời buổi trưa từ trên chiếu xuống, chiếu vào trong mắt anh, chỗ đó lại tựa như hàm chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy tim đập cực kì nhanh.
Cô lắc đầu, nhẹ giọng: “Ít nhất đến khi qua sinh nhật mẹ tôi mới có thể.”
“Ừ.” Tình lý ở bên trong Bạch Dạ Kình tự nhiên sẽ không cưỡng cầu, chỉ nói: “Đến ngày đó, tôi lại đến đây đón em.”
“Cho nên, hôm nay anh muốn đi sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi, ngay cả chính cô cũng đều không nhận thấy được trong giọng nói không muốn buông tha. Ấn đường Bạch Dạ Kình hơi hơi cao, tựa hồ là cảm thấy hưởng thụ, khóe môi nhàn nhạt cười, “Không phải ngày hôm qua vẫn luôn muốn đuổi anh đi sao, hiện tại không bỏ được?”
Trong giọng nói anh có trêu đùa. Hạ Thiên Tinh da mặt mỏng, mạnh miệng không chịu nhận, “Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi, tôi biết anh rất bận……”
Rõ ràng bận rộn như vậy còn tự mình tới nơi này. Bây giờ Hạ Thiên Tinh nhớ lại bộ dáng mệt mỏi của anh tối hôm qua, lòng có chút không đành lòng.
“Vẫn là lái xe trở về sao? Lãnh Phi sẽ tới đón anh?”
“Ngồi cao tốc.” Bởi vì là hành trình bí mật, cho nên tất nhiên không thể kinh động người dân.
“Vậy…… Cụ thể khi nào đi?”
Bạch Dạ Kình nhìn thời gian trên cổ tay, “Còn ba tiếng.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định là phải đi về xử lý cho tốt. Bọn họ trang bị nghe trộm trong văn phòng, đối với anh…… Ảnh hưởng rất lớn sao?”
“Hiện tại ảnh hưởng rất lớn chính là hai người bọn họ, hai đảng phái của bọn họ đã sứt đầu mẻ trán, chúng ta bên này xem như nhờ họa được phúc.”
Hạ Thiên Tinh lúc này mới yên tâm một chút.
Thẩm Mẫn lúc này từ phòng bếp ra tới, Hạ Thiên Tinh nghe được động tĩnh, cúi đầu liếc anh một cái, tay mau chóng từ trên vai anh dời đi. Anh cũng không níu cô, bất động thanh sắc đem tay từ bên hông cô trượt xuống.
/562
|