Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Xác thật là trời sẽ không sụp xuống dưới. Nhưng là……
Nếu thật sự cô không đi, tiền đồ của anh sẽ biến thành bộ dáng gì? Cô không nghĩ ra được, nhưng cô biết, nhất định so với cô, giờ phút này tình huống của anh khó khăn gấp trăm lần, ngàn lần!
Nhưng nếu cô thật sự đi như vậy rồi…… Như vậy, Hạ Đại Bạch làm sao? Nếu Đại Bạch theo anh, cô thật sự bỏ được sao?
Cô chẳng những luyến tiếc, căn bản còn là không yên lòng. Tống Duy Nhất là thiên kim tiểu thư kiêu căng, ngay cả cô cũng không để chốn dung thân, như thế nào sẽ giữ lại con trai của cô và Bạch Dạ Kình?
Hạ Thiên Tinh trong lòng có chút loạn, nhưng là, có một ý niệm từ dưới đáy lòng nảy sinh, càng thêm kiên định. Cô không thể đem con trai cứ như vậy giao cho Bạch Dạ Kình. Nếu là trước đây cô còn ở kinh đô, con trai có thể ở hai bên, cô còn có thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung. Nhưng nếu bây giờ cô không ở kinh đô nữa……
Càng nghĩ trong lòng càng dâng lên cảm giác khổ không nói nổi. Cô lấy di động ra, gửi tin nhắn đi.
…………
Bên kia.
Bạch Dạ Kình đang ngồi ở nhà ăn của văn phòng tổng thống, ngồi trên bàn cùng nhau dùng cơm chính là đoàn đội quan hệ xã hội, vì phải chuẩn bị tin tức cho cuộc họp báo ngày mai. Lãnh Phi chậm rãi đi đến, trong tay cầm di động, đưa tới trên tay anh. Bạch Dạ Kình tùy tay mở ra, nội dung tin tức thực ngắn gọn.
—— Đêm nay, tôi ở trong phòng chờ anh.
Bạch Dạ Kình rũ mắt nhìn một hồi lâu, trên gương mặt nghiêm túc khó được trồi lên vài phần nhu tình. Anh không trả lời chỉ là yên lặng đem điện thoại cất đi.
Cho nên, những lời này của cô có tính là…… ám chỉ phương diện kia không?
…………………………
Hạ Thiên Tinh đánh tờ đơn từ chức, nhưng chung quy không bỏ được cứ như vậy mà đi. Cuối cùng, tờ đơn đưa lên lại là đơn xin tạm nghỉ.
Buổi tối, đón Hạ Đại Bạch xong, ba người cùng nhau ăn ở quán ăn bên ngoài. Hạ Thiên Tinh vẫn như cũ không ăn uống gì. Trì Vị Ương nhíu mày nhìn cô thật lâu, “Rốt cuộc cậu sao lại thế này a? Giữa trưa không ăn, cơm chiều cũng như thế. Cậu phải ăn uống đàng hoàng mới có thể làm tấm gương tốt cho con trai chúng ta chứ.”
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, mắt nhìn Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch đang lấy cái muỗng múc hạt cơm, khi nhóc ăn cơm vẫn luôn không làm người khác nhọc lòng.
Cô kéo kéo môi, nói: “…… Ngày mai sẽ có tin tức về cuộc họp báo, mình chỉ là có chút lo lắng.”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Trì Vị Ương cũng hiện lên lo lắng, “Hiện tại chuyện này đang liên tục nóng lên, xác thật là tương đối đau đầu. Không biết tổng…… Bọn họ có nghĩ đến đối sách ứng phó hay không.”
Nhắc tới hai chữ “tổng thống”, ánh mắt Trì Vị Ương nhìn về hướng Hạ Đại Bạch, sợ nhóc con lo lắng, Trì Vị Ương tức thời sửa lại lời nói. Trong khoảng thời gian gần đây, vì không cho người bạn nhỏ Hạ Đại Bạch xem tin tức trong nước, vừa đến những nơi khác thì hai người các cô liền trực tiếp đem dây anten TV gấp gáp rút đi.
“Tin tức cuộc họp báo là cái gì?” Hạ Đại Bạch là cậu nhóc tò mò, miệng nhai cơm, chớp đôi mắt to nghiêng đầu nhìn hai cô.
“Không có gì. Hai mẹ nói về minh tinh thôi! Con còn nhỏ, nhất định không quen biết.”
Đúng đi. Nhóc xác thật không có hứng thú gì với minh tinh. Hạ Đại Bạch lại vùi đầu vào bát cơm, tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Thiên Tinh để Trì Vị Ương dẫn Đại Bạch trở về. Cậu nhóc muốn đi theo cô, bị Trì Vị Ương nhét vào bên trong xe, “Đừng đi, bóng đèn chỉ cần làm một lần là được, không thể lại làm lần thứ hai.”
“Vậy được rồi.” Tuy rằng rất muốn đi theo, nhưng Hạ Đại Bạch cũng rất thức thời. Nhóc ở trong xe cười tủm tỉm vẫy tay với Hạ Thiên Tinh, “Đại Bảo, mẹ cùng Tiểu Bạch hẹn hò vui vẻ nha!”
Nhìn con trai ngây thơ tươi cười, trong lòng Hạ Thiên Tinh hơi hơi phiếm ra một tầng chua xót. Làm sao cô có thể cùng con trai tách ra?
“Hai người trên đường trở về cẩn thận một chút.” Hạ Thiên Tinh ghé vào cửa sổ, bàn tay đi vào, quyến luyến sờ sờ khuôn mặt nhỏ phúng phính của nhóc con, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng. Thở sâu, cuối cùng chỉ nói: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, ngày mai mẹ mang con đi tìm bà ngoại chơi.”
Hạ Đại Bạch mày tinh tế nhướng lên, nhìn cô, mẫn cảm hỏi: “Đại Bảo, mẹ đang khổ sở sao?”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Trì Vị Ương cũng đã nhìn ra đáy mắt thống khổ của cô, lo lắng nhìn về phía cô. Hạ Thiên Tinh lại rất nhanh thu liễm cảm xúc, lắc đầu, “Không có, nghĩ đến ngày mai phải gặp bà, mẹ thực vui vẻ. Được rồi, tài xế, có thể đi rồi.”
Sợ cảm xúc trong lòng không áp chế được, Hạ Thiên Tinh ngược lại thúc giục tài xế. Cô rút tay về, đứng thẳng thân mình, nhìn theo xe taxi rời đi.
Bên trong xe.
Hạ Đại Bạch làm như không yên tâm, vẫn luôn quay người nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh khảnh ngay cửa quán ăn. Chờ đến khi thân ảnh kia càng ngày càng nhỏ, chung quy là không còn nhìn thấy nữa nhóc vẫn còn nhìn, không quay đầu lại.
Trì Vị Ương thở dài, đem thân thể nhóc vặn lại ngay ngắn, “Đừng lo lắng cho Thiên Tinh. Không có việc gì!”
Cô chỉ cho rằng Hạ Thiên Tinh là vì Bạch Dạ Kình mà nhọc lòng, cũng không có những suy nghĩ khác. Người lớn Hạ Đại Bạch dường như thở dài, có chút buồn rầu. Đại Bảo muốn đi hẹn hò cùng Tiểu Bạch, sao mẹ lại có gì đó không vui? Nhất định là Tiểu Bạch lại khi dễ mẹ!
Hạ Đại Bạch tưởng tượng như vậy, đối với người nào đó liền có chút oán niệm. Hừ hừ! Lần sau gặp lại Tiểu Bạch, nhất định phải “giáo dục” thật tốt một chút mới được!
…………………………
Lúc Hạ Thiên Tinh đến phòng 8088, không ngoài ý muốn, trong phòng trước sau như một trống rỗng. Cô bật đèn, tự rót cho mình ly nước, chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu chảy xuống, chảy tới vị trí trái tim, bất giác làm cả người cô đều lạnh thấu.
Thở sâu, như là hạ quyết tâm, đem ly nước đặt xuống, cô xoay người đi vào phòng tắm.
………………
Bóng đêm, thâm thúy.
Thời tiết, càng ngày càng lạnh. Nhưng là, đêm nay cũng không tồi, sao trời dày đặc.
Mấy chiếc xe âm trầm chạy đến bãi đỗ xe khách sạn King. lối vào thang máy bí mật đã có người chờ ở kia. Bạch Dạ Kình từ trên xe bước xuống dưới, đoàn người Lãnh Phi Thụy Cương vội vàng đuổi kịp.
Bạch Dạ Kình giơ tay nhìn thời gian, đã là hơn 0 giờ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay hẳn là cô ở trong phòng chờ anh.
“Đều trở về đi, không cần đi theo tôi lên lầu.” Bạch Dạ Kình phân phó.
Lãnh Phi châm chước một chút, gật đầu. Lúc sau, lại không quên nhắc nhở, “Ngày mai buổi chiều cuộc họp báo diễn ra lúc 2 giờ, trước cuộc họp báo còn có……”
“Được rồi, ngày mai lại nói.” Bạch Dạ Kình bây giờ vội vã lên lầu. Sáng sớm 6 giờ đã bắt đầu bận rộn, bận đến bây giờ, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại anh không nghĩ lại bàn đến công việc.
Lãnh Phi nhìn ra cảm xúc của anh, liền im lặng không nói cái gì nữa, chỉ nhìn theo Tổng Thống tiên sinh lên lầu, sau đó lại sắp xếp bảo vệ ở dưới lầu mới rời đi.
Soát vân tay đi vào, trong đại sảnh, đèn tường kiểu cung đình châu Âu chiếu ra ánh sáng. Ánh sáng ấm áp bao phủ toàn bộ căn phòng, thoạt nhìn rất ấm áp, đặc biệt rất ấm áp. Khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt, anh nhẹ bước tiến vào. Cởi áo khoác trên người xuống, anh tùy tay ném ở một bên, đi thẳng qua đại sảnh.
TV màn hình tinh thể lỏng siêu lớn ở đại sảnh đang chiếu phim truyền hình. Thanh âm rất nhẹ, ngược lại làm cho toàn bộ căn phòng đều rất an tĩnh.
Beta: Quỳnh
Xác thật là trời sẽ không sụp xuống dưới. Nhưng là……
Nếu thật sự cô không đi, tiền đồ của anh sẽ biến thành bộ dáng gì? Cô không nghĩ ra được, nhưng cô biết, nhất định so với cô, giờ phút này tình huống của anh khó khăn gấp trăm lần, ngàn lần!
Nhưng nếu cô thật sự đi như vậy rồi…… Như vậy, Hạ Đại Bạch làm sao? Nếu Đại Bạch theo anh, cô thật sự bỏ được sao?
Cô chẳng những luyến tiếc, căn bản còn là không yên lòng. Tống Duy Nhất là thiên kim tiểu thư kiêu căng, ngay cả cô cũng không để chốn dung thân, như thế nào sẽ giữ lại con trai của cô và Bạch Dạ Kình?
Hạ Thiên Tinh trong lòng có chút loạn, nhưng là, có một ý niệm từ dưới đáy lòng nảy sinh, càng thêm kiên định. Cô không thể đem con trai cứ như vậy giao cho Bạch Dạ Kình. Nếu là trước đây cô còn ở kinh đô, con trai có thể ở hai bên, cô còn có thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung. Nhưng nếu bây giờ cô không ở kinh đô nữa……
Càng nghĩ trong lòng càng dâng lên cảm giác khổ không nói nổi. Cô lấy di động ra, gửi tin nhắn đi.
…………
Bên kia.
Bạch Dạ Kình đang ngồi ở nhà ăn của văn phòng tổng thống, ngồi trên bàn cùng nhau dùng cơm chính là đoàn đội quan hệ xã hội, vì phải chuẩn bị tin tức cho cuộc họp báo ngày mai. Lãnh Phi chậm rãi đi đến, trong tay cầm di động, đưa tới trên tay anh. Bạch Dạ Kình tùy tay mở ra, nội dung tin tức thực ngắn gọn.
—— Đêm nay, tôi ở trong phòng chờ anh.
Bạch Dạ Kình rũ mắt nhìn một hồi lâu, trên gương mặt nghiêm túc khó được trồi lên vài phần nhu tình. Anh không trả lời chỉ là yên lặng đem điện thoại cất đi.
Cho nên, những lời này của cô có tính là…… ám chỉ phương diện kia không?
…………………………
Hạ Thiên Tinh đánh tờ đơn từ chức, nhưng chung quy không bỏ được cứ như vậy mà đi. Cuối cùng, tờ đơn đưa lên lại là đơn xin tạm nghỉ.
Buổi tối, đón Hạ Đại Bạch xong, ba người cùng nhau ăn ở quán ăn bên ngoài. Hạ Thiên Tinh vẫn như cũ không ăn uống gì. Trì Vị Ương nhíu mày nhìn cô thật lâu, “Rốt cuộc cậu sao lại thế này a? Giữa trưa không ăn, cơm chiều cũng như thế. Cậu phải ăn uống đàng hoàng mới có thể làm tấm gương tốt cho con trai chúng ta chứ.”
Hạ Thiên Tinh hoàn hồn, mắt nhìn Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch đang lấy cái muỗng múc hạt cơm, khi nhóc ăn cơm vẫn luôn không làm người khác nhọc lòng.
Cô kéo kéo môi, nói: “…… Ngày mai sẽ có tin tức về cuộc họp báo, mình chỉ là có chút lo lắng.”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Trì Vị Ương cũng hiện lên lo lắng, “Hiện tại chuyện này đang liên tục nóng lên, xác thật là tương đối đau đầu. Không biết tổng…… Bọn họ có nghĩ đến đối sách ứng phó hay không.”
Nhắc tới hai chữ “tổng thống”, ánh mắt Trì Vị Ương nhìn về hướng Hạ Đại Bạch, sợ nhóc con lo lắng, Trì Vị Ương tức thời sửa lại lời nói. Trong khoảng thời gian gần đây, vì không cho người bạn nhỏ Hạ Đại Bạch xem tin tức trong nước, vừa đến những nơi khác thì hai người các cô liền trực tiếp đem dây anten TV gấp gáp rút đi.
“Tin tức cuộc họp báo là cái gì?” Hạ Đại Bạch là cậu nhóc tò mò, miệng nhai cơm, chớp đôi mắt to nghiêng đầu nhìn hai cô.
“Không có gì. Hai mẹ nói về minh tinh thôi! Con còn nhỏ, nhất định không quen biết.”
Đúng đi. Nhóc xác thật không có hứng thú gì với minh tinh. Hạ Đại Bạch lại vùi đầu vào bát cơm, tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm chiều, Hạ Thiên Tinh để Trì Vị Ương dẫn Đại Bạch trở về. Cậu nhóc muốn đi theo cô, bị Trì Vị Ương nhét vào bên trong xe, “Đừng đi, bóng đèn chỉ cần làm một lần là được, không thể lại làm lần thứ hai.”
“Vậy được rồi.” Tuy rằng rất muốn đi theo, nhưng Hạ Đại Bạch cũng rất thức thời. Nhóc ở trong xe cười tủm tỉm vẫy tay với Hạ Thiên Tinh, “Đại Bảo, mẹ cùng Tiểu Bạch hẹn hò vui vẻ nha!”
Nhìn con trai ngây thơ tươi cười, trong lòng Hạ Thiên Tinh hơi hơi phiếm ra một tầng chua xót. Làm sao cô có thể cùng con trai tách ra?
“Hai người trên đường trở về cẩn thận một chút.” Hạ Thiên Tinh ghé vào cửa sổ, bàn tay đi vào, quyến luyến sờ sờ khuôn mặt nhỏ phúng phính của nhóc con, hốc mắt không khỏi có chút phiếm hồng. Thở sâu, cuối cùng chỉ nói: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, ngày mai mẹ mang con đi tìm bà ngoại chơi.”
Hạ Đại Bạch mày tinh tế nhướng lên, nhìn cô, mẫn cảm hỏi: “Đại Bảo, mẹ đang khổ sở sao?”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Trì Vị Ương cũng đã nhìn ra đáy mắt thống khổ của cô, lo lắng nhìn về phía cô. Hạ Thiên Tinh lại rất nhanh thu liễm cảm xúc, lắc đầu, “Không có, nghĩ đến ngày mai phải gặp bà, mẹ thực vui vẻ. Được rồi, tài xế, có thể đi rồi.”
Sợ cảm xúc trong lòng không áp chế được, Hạ Thiên Tinh ngược lại thúc giục tài xế. Cô rút tay về, đứng thẳng thân mình, nhìn theo xe taxi rời đi.
Bên trong xe.
Hạ Đại Bạch làm như không yên tâm, vẫn luôn quay người nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh khảnh ngay cửa quán ăn. Chờ đến khi thân ảnh kia càng ngày càng nhỏ, chung quy là không còn nhìn thấy nữa nhóc vẫn còn nhìn, không quay đầu lại.
Trì Vị Ương thở dài, đem thân thể nhóc vặn lại ngay ngắn, “Đừng lo lắng cho Thiên Tinh. Không có việc gì!”
Cô chỉ cho rằng Hạ Thiên Tinh là vì Bạch Dạ Kình mà nhọc lòng, cũng không có những suy nghĩ khác. Người lớn Hạ Đại Bạch dường như thở dài, có chút buồn rầu. Đại Bảo muốn đi hẹn hò cùng Tiểu Bạch, sao mẹ lại có gì đó không vui? Nhất định là Tiểu Bạch lại khi dễ mẹ!
Hạ Đại Bạch tưởng tượng như vậy, đối với người nào đó liền có chút oán niệm. Hừ hừ! Lần sau gặp lại Tiểu Bạch, nhất định phải “giáo dục” thật tốt một chút mới được!
…………………………
Lúc Hạ Thiên Tinh đến phòng 8088, không ngoài ý muốn, trong phòng trước sau như một trống rỗng. Cô bật đèn, tự rót cho mình ly nước, chất lỏng lạnh lẽo từ yết hầu chảy xuống, chảy tới vị trí trái tim, bất giác làm cả người cô đều lạnh thấu.
Thở sâu, như là hạ quyết tâm, đem ly nước đặt xuống, cô xoay người đi vào phòng tắm.
………………
Bóng đêm, thâm thúy.
Thời tiết, càng ngày càng lạnh. Nhưng là, đêm nay cũng không tồi, sao trời dày đặc.
Mấy chiếc xe âm trầm chạy đến bãi đỗ xe khách sạn King. lối vào thang máy bí mật đã có người chờ ở kia. Bạch Dạ Kình từ trên xe bước xuống dưới, đoàn người Lãnh Phi Thụy Cương vội vàng đuổi kịp.
Bạch Dạ Kình giơ tay nhìn thời gian, đã là hơn 0 giờ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay hẳn là cô ở trong phòng chờ anh.
“Đều trở về đi, không cần đi theo tôi lên lầu.” Bạch Dạ Kình phân phó.
Lãnh Phi châm chước một chút, gật đầu. Lúc sau, lại không quên nhắc nhở, “Ngày mai buổi chiều cuộc họp báo diễn ra lúc 2 giờ, trước cuộc họp báo còn có……”
“Được rồi, ngày mai lại nói.” Bạch Dạ Kình bây giờ vội vã lên lầu. Sáng sớm 6 giờ đã bắt đầu bận rộn, bận đến bây giờ, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại anh không nghĩ lại bàn đến công việc.
Lãnh Phi nhìn ra cảm xúc của anh, liền im lặng không nói cái gì nữa, chỉ nhìn theo Tổng Thống tiên sinh lên lầu, sau đó lại sắp xếp bảo vệ ở dưới lầu mới rời đi.
Soát vân tay đi vào, trong đại sảnh, đèn tường kiểu cung đình châu Âu chiếu ra ánh sáng. Ánh sáng ấm áp bao phủ toàn bộ căn phòng, thoạt nhìn rất ấm áp, đặc biệt rất ấm áp. Khóe môi gợi lên một độ cong nhàn nhạt, anh nhẹ bước tiến vào. Cởi áo khoác trên người xuống, anh tùy tay ném ở một bên, đi thẳng qua đại sảnh.
TV màn hình tinh thể lỏng siêu lớn ở đại sảnh đang chiếu phim truyền hình. Thanh âm rất nhẹ, ngược lại làm cho toàn bộ căn phòng đều rất an tĩnh.
/562
|