Chương 14: Muốn chết phải không?
Cố Ninh Hoan cố gắng hết sức điều chỉnh lại nhịp thở của mình, một lúc sau, cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm giám đốc lễ tân rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Từ hôm nay trở đi, Kỷ Tử Hành chẳng có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả, anh ta có tiêu bao nhiêu tiền trong Thập Nhất Hoan này của anh thì tôi cũng sẽ không trả giúp nữa. Anh hiểu chưa?”
“Gì ạ? Hai người chia tay rồi ư?” Giám đốc bộ phận lễ tân giật mình.
Anh ta biết chuyện Cố Ninh Hoan đang theo đuổi Kỷ Tử Hành, có thể nói là cả xã hội thượng lưu đều biết chuyện này.
Cố Ninh Hoan cười như không cười, đáp: “Tôi có bao giờ yêu Kỷ Tử Hành đâu mà nói tới chuyện chia tay hả?”
Nói xong, cô xoay người đi về phía Phó Tây Thâm vừa đi. Cô chạy tới ngoài phòng rồi đứng im tại đó, không biết vì sao cô lại không dám đẩy cửa ra.
Vừa rồi sắc mặt của Phó Tây Thâm khó coi như vậy, nếu cô mà đẩy cửa vào thì anh có đuổi thẳng cô ra luôn không?
Nghĩ tới đây, Cố Ninh Hoan cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, cô xoay người muốn rời khỏi, nhưng do dự một lát cô lại đẩy cửa ra.
Trong phòng rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá nồng nặc như khi đi cùng Kỷ Tử Hành, người ở bên trong cũng không nhiều, nhưng Phó Tây Thâm vẫn là người sáng nhất trong đây.
“Ái chà, cô nàng này tới Thập Nhật Hoan từ khi nào vậy? Nhưng mà nói thật, cô nàng có khuôn mặt đẹp thật đấy. Mau mau tới đây với anh nào, để anh nhìn em cho kỹ!” Một giọng nói bỡn cợt vang lên, trong nháy mắt, hơn nửa ánh mắt trong phòng đều đổ về phía Cố Ninh Hoan.
Cố Ninh Hoan nhìn theo phía phát ra tiếng nói. Người nói là người có khuôn mặt rất trẻ, bộ dáng không kém, nhưng vẻ lỗ mãng và bỡn cợt này của anh ta lại khiến người ta không nhịn được nhíu mày.
Cố Ninh Hoan liếc anh ta một cái rồi thu hồi tầm mắt ngay, cô lập tức đi tới chỗ Phó Tây Thâm.
Người kia thấy Cố Ninh Hoan không thèm nhìn mình thì cảm thấy có chút mất mặt, anh ta đứng lên đi tới chỗ cô, giơ tay định khoác lên vai cô.
Nhưng tay của anh ta còn chưa chạm vào vai Cố Ninh Hoan thì đã bị Phó Tây Thâm bóp chặt, anh lạnh lùng nhìn anh ta, nặng nề cảnh cáo, “Muốn chết phải không?”
Người đàn ông vừa rồi thực sự không ngờ Cố Ninh Hoan chính là người phụ nữ mà Phó Tây Thâm coi trọng, anh ta sợ tới mức lập tức quỳ xuống, “Anh Phó, thành thật xin lỗi anh! Tôi thực sự không biết cô ấy là người anh coi trọng.”
Phó Tây Thâm thả tay anh ta ra, lạnh mặt xoay người ngồi xuống.
Khuôn mặt tuấn mỹ bị ánh đèn lập lòe che phủ… không ai dám lại gần anh.
Cố Ninh Hoan thấy anh giúp mình thì mừng thầm, cô tự giác ngồi cạnh anh, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì lại nghe được anh lạnh lùng quát, “Lăn sang bên cạnh đi.”
Nếu là người bình thường chắc chắn đã bị giọng điệu này của Phó Tây Thâm dọa sợ nhưng Cố Ninh Hoan lại không sợ chút nào. Cô đánh bạo ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh, mềm mại nói, “Xin lỗi! Em không nên nói dối, nhưng em nói vậy là vì muốn được ôm tay anh.”
Giọng nói của Cố Ninh Hoan rất ngọt, rất mềm, khiến mấy tên con nhà giàu ngồi đây đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô.
Vốn dĩ khuôn mặt của Cố Ninh Hoan đã đủ khiến người ta mê muội, cô đẹp theo kiểu vừa quyến rũ vừa trong sáng, nếu cô đứng im sẽ tạo cho người ta cảm giác có tiên khí lượn lờ.
Nếu người bình thường đẹp được bằng một phần ba cô thì đã đủ làm người ta thèm rỏ dãi, vậy mà cô không chỉ có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp mà còn có giọng nói rất hay, cô đã khiến mọi tên đàn ông trong đây đều ngứa ngáy.
/1410
|