Chương 1: Tiếng thở có phần nặng nề của người đàn ông.
Trận mưa lớn vừa ngừng, đường lầy lội vô cùng, mùi tanh nồng ngập tràn trong không khí khiến người ta buồn nôn.
Cố Ninh Hoan nằm trên đường như một cái xác, nước bùn thấm ướt người cô, đôi mắt vốn đã bị chọc mù chỉ còn nhìn thấy xíu xiu nhìn chằm chằm người phụ nữ cao quý như một công chúa ở trước mắt, “Cô đã cướp đoạt mọi thứ của tôi rồi sao vẫn chẳng chừa cho tôi con đường sống cuối cùng?”
Sau ba năm bị cầm tù, giọng nói của Cố Ninh Hoan vô cùng khó nghe. Khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp của cô nay chằng chịt vô số vết sẹo do bị axit ăn mòn, mà mọi thứ này đều bởi người phụ nữ trước mắt ban tặng.
“Không được, ông nội có nói trong di chúc là nếu không thấy em thì mọi tài sản của nhà họ Cố sẽ được quyên góp cho tổ chức từ thiện, vậy nên bọn chị phải để em sống. Hơn nữa, chẳng lẽ em không thích ở bên chị sao? Riêng chị thì chị rất thích em, thích nhìn em sống không bằng chết. Mỗi lần thấy em như vậy, chị vui lắm.”
Cố Thi cúi đầu, khẽ cười nhìn Cố Ninh Hoan tuyệt vọng nằm trong vũng nước bùn.
Ai có thể ngờ Cố Ninh Hoan, người ti tiện như con kiến của bây giờ lại chính là người khiến cô ta ghen ghét tới mức mất ăn mất ngủ của ba năm trước chứ?
“Cô giết ông nội và anh trai, lại ép tôi phải ly hôn với Phó Tây Thâm ngay sau ngày tôi vừa gả vào nhà họ Phó, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao? Rốt cuộc thì cô còn muốn tra tấn tôi bao lâu nữa? Từ trước tới giờ, tôi chưa từng đắc tội cô, sao cô lại phải từng bước ép sát như vậy?” Cố Ninh Hoan mở to đôi mắt đầy sẹo, cô muốn cố gắng nhìn rõ người phụ nữ điên cuồng ở trước mắt.
“Chỉ cần cái thân phận cô cả nhà họ Cố của cô là đã đủ làm tôi ghen ghét rồi. Vì cái gì mà ông nội lại thích cô như vậy? Vì sao Cố Diên lại thương cô như thế, hả? Vì sao cô chẳng cần nỗ lực mà cũng có thể gả cho anh Phó? Còn tôi, dù có đuổi được cô ra khỏi nhà họ Phó lâu như vậy nhưng anh ấy vẫn chẳng buồn nhìn tôi dù chỉ là một cái liếc mắt.” Cố Thi gầm gừ.
Cô ta ngồi xổm người xuống, cầm lấy con dao từ tay vệ sĩ rồi cố ý lướt lưỡi dao trên khuôn mặt đầy sẹo của cô.
Nhìn Cố Ninh Hoan bởi vì sợ hãi mà giãy dụa nhưng lại bị đám vệ sĩ đứng sau cô ta đè chặt, cô ta càng sung sướng.
Cố Thi lơ đãng lướt con dao lên xuống, bất chợt, cô ta chọc thẳng con dao vào mắt trái, bên mắt còn chút thị lực của Cố Ninh Hoan.
Trong nháy mắt, máu tươi trào ra từ hốc mắt của cô, đau đớn khôn cùng khiến cô sống không bằng chết, đồng thời, oán hận cũng ngập tràn trong lòng cô.
Người chồng hoàn mỹ mà cô có được do “liên hôn” đã bị Cố Thi dùng một sự thật giả dối cướp mất. Còn vị thanh mai trúc mã, người mà cô đã thích hơn hai mươi năm lại vẫn luôn thích Cố Thi, anh ta ở bên cô chẳng qua là vì muốn có được công ty của nhà họ Cố, không những vậy anh ta còn liên thủ với Cố Thi hại chết ông nội của cô.
Về phần khuôn mặt bị hủy hoại, giọng nói đã tàn phá và vô số vết sẹo trên người cô bây giờ đều là Cố Thi ban cho cô.
Cô không cam lòng, dù thế nào cô cũng không cam lòng…
Cố Thi gần như mê muội hưởng thụ tiếng khóc kêu của Cố Ninh Hoan, bỗng nhiên, biến cố bất ngờ phát sinh.
Chẳng biết Cố Ninh Hoan lấy sức lực từ đâu mà vùng khỏi tên vệ sĩ đang giữ chặt cô rồi lao tới đè cô ta xuống, cô gầm lên trong tuyệt vọng, cúi đầu cắn mạnh vào cổ cô ta. Chẳng mấy chốc, mùi máu tươi ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng của cô.
Đau đớn trên cổ khiến Cố Thi mất lý trí, cô ta không ngừng múa may con dao trong tay, đâm vô số nhát vào người Cố Ninh Hoan, nhưng Cố Ninh Hoan lại chẳng há miệng, vẫn cắn chặt lấy cổ cô ta như muốn phát tiết mọi uất ức cùng phẫn nộ mà cô đã phải chịu trong ba năm nay.
“Đoàng đoàng đoàng…”
Ba tiếng súng vang lên.
Cố Ninh Hoan cảm nhận được viên đạn xuyên qua người mình, cảm nhận được sức sống đang dần trôi đi, vậy mà đáy mắt của cô lại ngập trong sung sướng.
Không biết qua bao lâu, người Cố Ninh Hoan từ lạnh lẽo vô hạn tới nóng bỏng người… cô ngẩng đầu lên, bên tai vang lên tiếng thở có phần nặng nề của người đàn ông.
/1410
|