Sắp tới giữa trưa, trên đường bắt đầu hơi kẹt xe rồi, xe taxi lúc nhanh lúc chậm chạy ở trong dòng xe cộ. Trương Kỳ Kỳ lẳng lặng xuyên thấu qua cửa sổ xe có chút bẩn nhìn toàn bộ ngoài cửa xe.
Đám người bận rộn vất vả, nhà cao tầng làm bối cảnh sau đám người, thỉnh thoảng xuyên thấu qua khe hở cao ốc là bầu trời xanh đầy khói bụi... Đây chính là thành thị cô và Tô Khả sinh sống hơn hai mươi năm, đây chính là nơi trong tương lai cô sẽ giống như ong mật bận rộn sinh hoạt.
Nếu như Tô Khả thật bị liên lụy vào, bên cạnh cô không có Tô Khả, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống ở đây, Trương Kỳ Kỳ cảm giác mình cần phải từ chỗ Tô Khả lưu lại chút gì đó để ủng hộ cô tiếp tục chờ đợi.
Sau khi trái lo phải nghĩ, Trương Kỳ Kỳ đã có một ý nghĩ —— chế tạo một đứa bé giống Tô Khả thì sao nhỉ?
một khi có ý nghĩ này, lập tức như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng bốc cháy mù mịt, chờ đến khi Trương Kỳ Kỳ xuống taxi trước Cao ốc thương mại quốc tế, cô không sai biệt lắm đã hạ quyết tâm —— dù sao cô và Tô Khả đã lấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng bình thường, vậy tương lai lúc Tô Khả ngồi tù, cô hoàn toàn có thể ở bên ngoài sinh con của cô và Tô Khả!
Nghĩ đến Tô Khả vừa ra tù liền có một tiểu thiếu niên hoặc là tiểu thiếu nữ tiến lên gọi anh là ba ba, Trương Kỳ Kỳ cũng có chút hưng phấn không hiễu rõ.
Hưng phấn qua đi, cái mũi của cô có chút chua. Sau khi cúi đầu lau khóe mắt hai cái, Trương Kỳ Kỳ cầm theo cà-mên giữ nhiệt đi tới trước sảnh Cao ốc thương mại quốc tế.
Tô Khả không tiện xuống, liền bảo Kim Giai Lương xuống đón Trương Kỳ Kỳ.
Kim Giai Lương đợi ở trước Cao ốc một hồi rồi, Trương Kỳ Kỳ xuống xe taxi anh ta liền nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ tóc dài xõa ra, ngũ quan xinh đẹp, áo khoác ngoài màu đen vừa vặn bao bọc lấy dáng người mỹ lệ của cô, lúc đi lại có thể nhìn thấy trong áo khoác ngoài là váy hoa hồng tím, giày cao cổ gót nhọn giẫm lên đá cẩm thạch, phát ra tiếng cốc cốc cốc—— dù cho trong tay cầm chính là cà-mên, côcũng chói mắt trong đám người!
Kim Giai Lương ngừng thở một lát, lúc này mới lên tiếng chào hỏi: "Tô phu nhân!"
Trương Kỳ Kỳ dường như không nghe thấy, lập tức đi về phía trước.
Kim Giai Lương vội nghênh đón ngăn cản cô, lại kêu một tiếng "Tô phu nhân".
Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn tinh tế lông mi dài không chỗ nào không đẹp, mắt to thanh tịnh trong mang theo một tia mê mang, lẳng lặng nhìn Kim Giai Lương, tiếp theo dường như nhớ ra cái gì đó, lại cười nói: "Kim Giai Lương?"
Kim Giai Lương nhịp tim bỗng nhiên không khỏi có chút nhanh, vội nói: "Đúng, tôi là Kim Giai Lương. Tô phu nhân mời đi phía này."
anh ta dẫn Trương Kỳ Kỳ đi về hướng thang máy tư nhân của Tô Khả, vừa đi vừa thấp giọng giải thích rõ nói: "Tô phu nhân, thời kì đặc thù, Tô tổng không tiện xuống, bảo tôi tới đón ngài đi lên."
Trương Kỳ Kỳ bởi vì biết rõ Kim Giai Lương đúng là thân tín Tô Khả, cho nên cũng không có hỏi nhiều, đitheo Kim Giai Lương liền thẳng đến công ty Hằng Tinh.
Mặc dù biết Tô Khả mê tín, thế nhưng khi nhìn đến trong khu làm việc hiện đại xuất hiện phù chú, gương, Tỳ Hưu và các loại vật trừ tà chiêu tài, Trương Kỳ Kỳ vẫn là thiếu chút nữa nâng trán thở dài: "Tô Khả này! Thiệt là!"
Trương Kỳ Kỳ đi theo Kim Giai Lương đi tới văn phòng Tô Khả, không chút ngoài ý muốn lại thu hoạch được không ít sự chú ý.
Đến trước cửa phòng làm việc Tô Khả, Kim Giai Lương đang muốn gõ cửa, cửa phòng làm việc đã mở ra, Tô Khả mặc áo sơ mi trắng quần tây xanh đang đứng ở nơi đó.
Trương Kỳ Kỳ lẳng lặng nhìn Tô Khả.
Lúc này Tô Khả sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, bờ môi đỏ tươi, dáng người cao gầy nhìn cao nhồng —— tuy rằng càng lộ vẻ tuấn tú, nhưng dáng vẻ này rõ ràng cho thấy không quá khỏe mạnh.
Trương Kỳ Kỳ trong lòng thương tiếc, mềm mại thành một vũng nước xuân, hận không thể ngâm Tô Khả vào bảo vệ cho tốt.
cô cười cười, đi vào.
Tô Khả đóng cửa lại, nhốt Trương Kỳ Kỳ trong thế giới của mình.
Trương Kỳ Kỳ trực tiếp đi vào văn phòng Tô Khả, Sau khi băn khoăn bốn phía một phen, đặt hộp cơm trên bàn trà trước sô pha.
cô trước mở cà-mên, múc canh xương ra, dọn đậu hủ ky, cải thìa xào và cơm lên trên bàn trà, lúc này mới nhìn Tô Khả, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Tô Khả, trước rửa tay ăn cơm đi." cô một câu đều khôngnhắc tới chuyện cha Tô Khả bị tố cáo.
Tô Khả mở to hai mắt: "Được."
Phòng làm việc của anh là một phòng lớn, tự nhiên có nhà vệ sinh riêng. Tô Khả rửa tay vừa ra tới, liền bị Trương Kỳ Kỳ chờ ở cửa toilet ôm lấy.
Trương Kỳ Kỳ trước ôm anh, sau đó nhón mũi chân hôn trên môi Tô Khả một cái.
Tô Khả đại não mặc dù có chút mê mang, thân thể cũng rất nhanh liền tự chủ trương bắt đầu đáp lại Trương Kỳ Kỳ, tay trái ôm eo Trương Kỳ Kỳ áp về phía mình, tay phải ấn Trương Kỳ Kỳ hôn sâu hơn.
Sau một hồi lâu, Tô Khả buông Trương Kỳ Kỳ ra. Nhìn Trương Kỳ Kỳ mắt to thanh tịnh, Tô Khả phúc chí tâm linh, rốt cuộc minh bạch là chuyện gì xảy ra —— Trương Kỳ Kỳ cho là anh cũng bị liên lụy vào trong vụ án của cha anh!
Tô Khả rũ mắt xuống, hàng lông mi dày che đi tính toán trong mắt anh.
Chờ anh nhìn về phía Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt đã đạm mạc như nước, giống như sinh vô khả luyến.
- sinh vô khả luyến (生无可恋): Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.
Thấy cái dạng này của Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ đau lòng muốn chết, nhưng trong lòng cô luôn luôn có duy trì, cho nên vẫn biểu hiện được thật bình tĩnh, nhưng hành động cử chỉ dịu dàng gấp bội.
cô giúp Tô Khả ngồi xuống ghế sofa, chuyển đũa vào trong tay Tô Khả, còn đặt cái muỗng múc canh vào trong hộp canh xương đẩy về phía trước: "Tô Khả, uống chút canh xương trước đi."
Trương Kỳ Kỳ hôm nay trong lòng tràn đầy ý nghĩ - yêu thương, đối với Tô Khả là dịu dàng gấp bội, đây là Tô Khả trước kia chưa từng được hưởng thụ qua, anh vui thích quá liền bắt đầu làm nũng, làm ra vẻ mặt ảm đạm, cố ý ép thanh tuyến tới thấp nhất: "Kỳ Kỳ, anh... Lúc này không thấy ngon miệng..." Vì để y như thật, anh tăng thêm thở dài một tiếng.
Giọng của anh luôn luôn trong veo, hôm nay tận lực đè thấp, ngược lại có một loại cảm giác hoa lệ, làm cho xương cốt Trương Kỳ Kỳ một hồi tê dại, cô càng thương yêu Tô Khả, liền thấp giọng dụ dỗ nói: "Em đút anh ăn nhé!"
cô thật sự bưng hộp canh lên, dùng thìa múc một thìa canh xương đút vào trong miệng Tô Khả.
Sau khi đút ít canh xương, Trương Kỳ Kỳ lại bắt đầu đút Tô Khả ăn thức ăn.
Trương Kỳ Kỳ ngồi rất gần, Tô Khả có thể nghe thấy được hương thơm trên người cô.
Từ hồi nhỏ anh đã không được hưởng thụ qua đãi ngộ ăn cơm như vậy, lúc này quả thực ước gì có thể nằm trên ghế sa lon bảo Trương Kỳ Kỳ đút ăn, vui vẻ hưởng thụ Trương Kỳ Kỳ thiếp thân hầu hạ.
Sau khi hưởng thụ một hồi, Tô Khả liền có chút đau lòng Trương Kỳ Kỳ, vội nói: "Kỳ Kỳ, để anh tự ăn, em cũng ăn đi."
Trương Kỳ Kỳ cười cười: "Em ở nhà đã ăn rồi." thật ra là chưa ăn, nhưng cô hôm nay một chút muốn ăn cũng không có.
Ăn cơm trưa xong, Tô Khả được hầu hạ hầu hạ dùng trà xanh súc miệng.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, Tô Khả ngửi ngửi hương vị Trương Kỳ Kỳ gần trong gang tấc, sau khi thỏa mãn cơn thèm ăn, một loại thèm ăn khác lại bắt đầu bừng bừng phấn chấn.
Trương Kỳ Kỳ thấy anh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi hơi động, sóng mắt lưu chuyển liếc Tô Khả: "Nơi này của anh có thể nghỉ ngơi không?"
Tô Khả: "... Có."
Trương Kỳ Kỳ: "anh không đi nghỉ ngơi một hồi à?"
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng không đè nén được: "anh dẫn em đinhé?"
Trương Kỳ Kỳ hiếm khi chủ động, lúc này đứng lên: "đi thôi!"
Tô Khả vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không dám lập tức biểu hiện ra ngoài, liền cố gắng làm mặt lạnh, cầm bàn tay mềm mại ấm áp của Trương Kỳ Kỳ, dẫn cô đi về phía phòng ngủ.
Sau khi đẩy Trương Kỳ Kỳ ngã trên giường đơn nhỏ, Tô Khả liền giữ nguyên áo phủ kín lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, tiếp theo chính là tiếng của Phương Chính Dương: "Tô Khả, mở cửa! Tôi biết cậu ở bên trong!" anh ta nghe người ta nói Kim Giai Lương dẫn theo một đại mỹ nhân đi vào văn phòng Tô Khả, cảm thấy quá hiếm thấy quá kì quái, liền cố ý đến quấy rầy.
Tô Khả: "..." anh đang muốn hoặc là không làm, đã làm thì cho xong nên giả bộ như nghe khôngđược, bên ngoài lại là một tràng tiếng gõ cửa "Đông đông đông", tiếp theo chính là giọng nói mang theo tiếng cười của Phương Chính Dương: "Tô Khả, cậu dám cho tôi ở ngoài! Hừ, mở cửa nhanh, bằng không thì tôi vẫn gõ!"
Trương Kỳ Kỳ tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng cũng bị điệu bộ vợ lớn bắt kẻ thông dâm của Phương Chính Dương làm cho tức cười: "Mở cửa đi!"
Tô Khả đối với Trương Kỳ Kỳ vẫn là mặt không thay đổi, thế nhưng quay người lại vẻ mặt liền căm hận, ước gì có thể đạp chết Phương Chính Dương.
Cửa vừa mở ra, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cùng nhau lách vào.
Bọn họ vừa vào liền dùng chân đá ra cửa phía sau.
Phương Chính Dương thấy trong văn phòng không có người khác, còn tưởng rằng người đã đã đi ra, liền mở miệng cười nói: "Tô Khả, cậu thật sự là nhiều mưu trí, ba cậu phá sản chắc rồi!"
Tô Khả: "... anh..."
Trương Kỳ Kỳ ở phòng ngủ nghe được những lời này, sau khi sửng sốt phút chốc liền đi ra.
Khi nhìn đến Trương Kỳ Kỳ trong nháy mắt kia, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cùng nhau ngây ngẩn cả người.
Phương Chính Dương trừng to mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ hỏi một câu: "Tại sao là cô?"
Trương Hoằng Hoằng thì là toàn bộ đều hiểu rồi, cậu ta bình tĩnh chào hỏi Trương Kỳ Kỳ, nhìn Tô Khả vẻ mặt âm trầm, lanh lợi đi tới ngồi xuống cạnh Trương Kỳ K.
Phương Chính Dương nhìn cà-mên đã rửa xong trên bàn trà, cũng hiểu rõ ra, anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ xinh đẹp, nhìn nhìn Tô Khả đứng dựa vào bàn ông chủ, lập tức hiểu, nhìn Tô Khả: Cậu chuyện này... Cái thằng thấy sắc quên nghĩa!"
Tô Khả lúc này cũng nhớ tới chuyện lúc trước Phương Chính Dương vừa ý Trương Kỳ Kỳ, trong lòng ghen tuông bốc lên, liền cố tình chọc giận Phương Chính Dương.
anh rút ra một điếu thuốc đốt hít một hơi, dùng lỗ mũi phun ra hai luồng khói, trầm giọng nói: "Tôi và Kỳ Kỳ đã đăng ký kết hôn, sau này gặp mặt nhớ gọi thím họ!"
Phương Chính Dương: "..."
Trương Hoằng Hoằng: "..."
Trương Kỳ Kỳ vốn còn tập trung tinh thần muốn sinh cục cưng với Tô Khả, lúc này ngẫm lại dáng vẻ Tô Khả mới vừa rồi giả vờ buồn bã lừa gạt mình đồng tình, nhìn lại bộ dạng ti tiện nuốt mây nhả khói của Tô Khả, sinh cục cưng tự nhiên không cần phải nói, cô chỉ muốn đâm đâm Tô Khả rồi hãy nói tiếp.
Sau khi mỉm cười, Trương Kỳ Kỳ dịu dàng nhìn Tô Khả, giọng nói cũng cực dịu dàng: "Chú họ nhỏ, chú uống trà gì? Cháu đi pha trà."
Tô Khả vừa hít một hơi khói còn chưa kịp phun ra, mắt mở trừng trừng nhìn Trương Kỳ Kỳ, tiếp theo liền kinh thiên động địa mà ho khan.
Phương Chính Dương bắt đầu cười ha ha vỗ tay.
Trương Hoằng Hoằng cũng nở nụ cười.
Đám người bận rộn vất vả, nhà cao tầng làm bối cảnh sau đám người, thỉnh thoảng xuyên thấu qua khe hở cao ốc là bầu trời xanh đầy khói bụi... Đây chính là thành thị cô và Tô Khả sinh sống hơn hai mươi năm, đây chính là nơi trong tương lai cô sẽ giống như ong mật bận rộn sinh hoạt.
Nếu như Tô Khả thật bị liên lụy vào, bên cạnh cô không có Tô Khả, nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống ở đây, Trương Kỳ Kỳ cảm giác mình cần phải từ chỗ Tô Khả lưu lại chút gì đó để ủng hộ cô tiếp tục chờ đợi.
Sau khi trái lo phải nghĩ, Trương Kỳ Kỳ đã có một ý nghĩ —— chế tạo một đứa bé giống Tô Khả thì sao nhỉ?
một khi có ý nghĩ này, lập tức như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ nhanh chóng bốc cháy mù mịt, chờ đến khi Trương Kỳ Kỳ xuống taxi trước Cao ốc thương mại quốc tế, cô không sai biệt lắm đã hạ quyết tâm —— dù sao cô và Tô Khả đã lấy chứng nhận kết hôn, là vợ chồng bình thường, vậy tương lai lúc Tô Khả ngồi tù, cô hoàn toàn có thể ở bên ngoài sinh con của cô và Tô Khả!
Nghĩ đến Tô Khả vừa ra tù liền có một tiểu thiếu niên hoặc là tiểu thiếu nữ tiến lên gọi anh là ba ba, Trương Kỳ Kỳ cũng có chút hưng phấn không hiễu rõ.
Hưng phấn qua đi, cái mũi của cô có chút chua. Sau khi cúi đầu lau khóe mắt hai cái, Trương Kỳ Kỳ cầm theo cà-mên giữ nhiệt đi tới trước sảnh Cao ốc thương mại quốc tế.
Tô Khả không tiện xuống, liền bảo Kim Giai Lương xuống đón Trương Kỳ Kỳ.
Kim Giai Lương đợi ở trước Cao ốc một hồi rồi, Trương Kỳ Kỳ xuống xe taxi anh ta liền nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ tóc dài xõa ra, ngũ quan xinh đẹp, áo khoác ngoài màu đen vừa vặn bao bọc lấy dáng người mỹ lệ của cô, lúc đi lại có thể nhìn thấy trong áo khoác ngoài là váy hoa hồng tím, giày cao cổ gót nhọn giẫm lên đá cẩm thạch, phát ra tiếng cốc cốc cốc—— dù cho trong tay cầm chính là cà-mên, côcũng chói mắt trong đám người!
Kim Giai Lương ngừng thở một lát, lúc này mới lên tiếng chào hỏi: "Tô phu nhân!"
Trương Kỳ Kỳ dường như không nghe thấy, lập tức đi về phía trước.
Kim Giai Lương vội nghênh đón ngăn cản cô, lại kêu một tiếng "Tô phu nhân".
Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn tinh tế lông mi dài không chỗ nào không đẹp, mắt to thanh tịnh trong mang theo một tia mê mang, lẳng lặng nhìn Kim Giai Lương, tiếp theo dường như nhớ ra cái gì đó, lại cười nói: "Kim Giai Lương?"
Kim Giai Lương nhịp tim bỗng nhiên không khỏi có chút nhanh, vội nói: "Đúng, tôi là Kim Giai Lương. Tô phu nhân mời đi phía này."
anh ta dẫn Trương Kỳ Kỳ đi về hướng thang máy tư nhân của Tô Khả, vừa đi vừa thấp giọng giải thích rõ nói: "Tô phu nhân, thời kì đặc thù, Tô tổng không tiện xuống, bảo tôi tới đón ngài đi lên."
Trương Kỳ Kỳ bởi vì biết rõ Kim Giai Lương đúng là thân tín Tô Khả, cho nên cũng không có hỏi nhiều, đitheo Kim Giai Lương liền thẳng đến công ty Hằng Tinh.
Mặc dù biết Tô Khả mê tín, thế nhưng khi nhìn đến trong khu làm việc hiện đại xuất hiện phù chú, gương, Tỳ Hưu và các loại vật trừ tà chiêu tài, Trương Kỳ Kỳ vẫn là thiếu chút nữa nâng trán thở dài: "Tô Khả này! Thiệt là!"
Trương Kỳ Kỳ đi theo Kim Giai Lương đi tới văn phòng Tô Khả, không chút ngoài ý muốn lại thu hoạch được không ít sự chú ý.
Đến trước cửa phòng làm việc Tô Khả, Kim Giai Lương đang muốn gõ cửa, cửa phòng làm việc đã mở ra, Tô Khả mặc áo sơ mi trắng quần tây xanh đang đứng ở nơi đó.
Trương Kỳ Kỳ lẳng lặng nhìn Tô Khả.
Lúc này Tô Khả sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vừa đen vừa sáng, bờ môi đỏ tươi, dáng người cao gầy nhìn cao nhồng —— tuy rằng càng lộ vẻ tuấn tú, nhưng dáng vẻ này rõ ràng cho thấy không quá khỏe mạnh.
Trương Kỳ Kỳ trong lòng thương tiếc, mềm mại thành một vũng nước xuân, hận không thể ngâm Tô Khả vào bảo vệ cho tốt.
cô cười cười, đi vào.
Tô Khả đóng cửa lại, nhốt Trương Kỳ Kỳ trong thế giới của mình.
Trương Kỳ Kỳ trực tiếp đi vào văn phòng Tô Khả, Sau khi băn khoăn bốn phía một phen, đặt hộp cơm trên bàn trà trước sô pha.
cô trước mở cà-mên, múc canh xương ra, dọn đậu hủ ky, cải thìa xào và cơm lên trên bàn trà, lúc này mới nhìn Tô Khả, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Tô Khả, trước rửa tay ăn cơm đi." cô một câu đều khôngnhắc tới chuyện cha Tô Khả bị tố cáo.
Tô Khả mở to hai mắt: "Được."
Phòng làm việc của anh là một phòng lớn, tự nhiên có nhà vệ sinh riêng. Tô Khả rửa tay vừa ra tới, liền bị Trương Kỳ Kỳ chờ ở cửa toilet ôm lấy.
Trương Kỳ Kỳ trước ôm anh, sau đó nhón mũi chân hôn trên môi Tô Khả một cái.
Tô Khả đại não mặc dù có chút mê mang, thân thể cũng rất nhanh liền tự chủ trương bắt đầu đáp lại Trương Kỳ Kỳ, tay trái ôm eo Trương Kỳ Kỳ áp về phía mình, tay phải ấn Trương Kỳ Kỳ hôn sâu hơn.
Sau một hồi lâu, Tô Khả buông Trương Kỳ Kỳ ra. Nhìn Trương Kỳ Kỳ mắt to thanh tịnh, Tô Khả phúc chí tâm linh, rốt cuộc minh bạch là chuyện gì xảy ra —— Trương Kỳ Kỳ cho là anh cũng bị liên lụy vào trong vụ án của cha anh!
Tô Khả rũ mắt xuống, hàng lông mi dày che đi tính toán trong mắt anh.
Chờ anh nhìn về phía Trương Kỳ Kỳ, ánh mắt đã đạm mạc như nước, giống như sinh vô khả luyến.
- sinh vô khả luyến (生无可恋): Đây là một câu ngôn ngữ mạng, ý chỉ "cuộc sống này thật là nhàm chán không có gì đáng để lưu luyến cả", dùng để miêu tả một loại tâm trạng chán nản sa sút tinh thần.
Thấy cái dạng này của Tô Khả, Trương Kỳ Kỳ đau lòng muốn chết, nhưng trong lòng cô luôn luôn có duy trì, cho nên vẫn biểu hiện được thật bình tĩnh, nhưng hành động cử chỉ dịu dàng gấp bội.
cô giúp Tô Khả ngồi xuống ghế sofa, chuyển đũa vào trong tay Tô Khả, còn đặt cái muỗng múc canh vào trong hộp canh xương đẩy về phía trước: "Tô Khả, uống chút canh xương trước đi."
Trương Kỳ Kỳ hôm nay trong lòng tràn đầy ý nghĩ - yêu thương, đối với Tô Khả là dịu dàng gấp bội, đây là Tô Khả trước kia chưa từng được hưởng thụ qua, anh vui thích quá liền bắt đầu làm nũng, làm ra vẻ mặt ảm đạm, cố ý ép thanh tuyến tới thấp nhất: "Kỳ Kỳ, anh... Lúc này không thấy ngon miệng..." Vì để y như thật, anh tăng thêm thở dài một tiếng.
Giọng của anh luôn luôn trong veo, hôm nay tận lực đè thấp, ngược lại có một loại cảm giác hoa lệ, làm cho xương cốt Trương Kỳ Kỳ một hồi tê dại, cô càng thương yêu Tô Khả, liền thấp giọng dụ dỗ nói: "Em đút anh ăn nhé!"
cô thật sự bưng hộp canh lên, dùng thìa múc một thìa canh xương đút vào trong miệng Tô Khả.
Sau khi đút ít canh xương, Trương Kỳ Kỳ lại bắt đầu đút Tô Khả ăn thức ăn.
Trương Kỳ Kỳ ngồi rất gần, Tô Khả có thể nghe thấy được hương thơm trên người cô.
Từ hồi nhỏ anh đã không được hưởng thụ qua đãi ngộ ăn cơm như vậy, lúc này quả thực ước gì có thể nằm trên ghế sa lon bảo Trương Kỳ Kỳ đút ăn, vui vẻ hưởng thụ Trương Kỳ Kỳ thiếp thân hầu hạ.
Sau khi hưởng thụ một hồi, Tô Khả liền có chút đau lòng Trương Kỳ Kỳ, vội nói: "Kỳ Kỳ, để anh tự ăn, em cũng ăn đi."
Trương Kỳ Kỳ cười cười: "Em ở nhà đã ăn rồi." thật ra là chưa ăn, nhưng cô hôm nay một chút muốn ăn cũng không có.
Ăn cơm trưa xong, Tô Khả được hầu hạ hầu hạ dùng trà xanh súc miệng.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, Tô Khả ngửi ngửi hương vị Trương Kỳ Kỳ gần trong gang tấc, sau khi thỏa mãn cơn thèm ăn, một loại thèm ăn khác lại bắt đầu bừng bừng phấn chấn.
Trương Kỳ Kỳ thấy anh ngẩn người nhìn mình chằm chằm, trong lòng không khỏi hơi động, sóng mắt lưu chuyển liếc Tô Khả: "Nơi này của anh có thể nghỉ ngơi không?"
Tô Khả: "... Có."
Trương Kỳ Kỳ: "anh không đi nghỉ ngơi một hồi à?"
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng không đè nén được: "anh dẫn em đinhé?"
Trương Kỳ Kỳ hiếm khi chủ động, lúc này đứng lên: "đi thôi!"
Tô Khả vừa mừng vừa sợ, nhưng lại không dám lập tức biểu hiện ra ngoài, liền cố gắng làm mặt lạnh, cầm bàn tay mềm mại ấm áp của Trương Kỳ Kỳ, dẫn cô đi về phía phòng ngủ.
Sau khi đẩy Trương Kỳ Kỳ ngã trên giường đơn nhỏ, Tô Khả liền giữ nguyên áo phủ kín lên.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, tiếp theo chính là tiếng của Phương Chính Dương: "Tô Khả, mở cửa! Tôi biết cậu ở bên trong!" anh ta nghe người ta nói Kim Giai Lương dẫn theo một đại mỹ nhân đi vào văn phòng Tô Khả, cảm thấy quá hiếm thấy quá kì quái, liền cố ý đến quấy rầy.
Tô Khả: "..." anh đang muốn hoặc là không làm, đã làm thì cho xong nên giả bộ như nghe khôngđược, bên ngoài lại là một tràng tiếng gõ cửa "Đông đông đông", tiếp theo chính là giọng nói mang theo tiếng cười của Phương Chính Dương: "Tô Khả, cậu dám cho tôi ở ngoài! Hừ, mở cửa nhanh, bằng không thì tôi vẫn gõ!"
Trương Kỳ Kỳ tuy rằng trong lòng nặng nề, nhưng cũng bị điệu bộ vợ lớn bắt kẻ thông dâm của Phương Chính Dương làm cho tức cười: "Mở cửa đi!"
Tô Khả đối với Trương Kỳ Kỳ vẫn là mặt không thay đổi, thế nhưng quay người lại vẻ mặt liền căm hận, ước gì có thể đạp chết Phương Chính Dương.
Cửa vừa mở ra, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cùng nhau lách vào.
Bọn họ vừa vào liền dùng chân đá ra cửa phía sau.
Phương Chính Dương thấy trong văn phòng không có người khác, còn tưởng rằng người đã đã đi ra, liền mở miệng cười nói: "Tô Khả, cậu thật sự là nhiều mưu trí, ba cậu phá sản chắc rồi!"
Tô Khả: "... anh..."
Trương Kỳ Kỳ ở phòng ngủ nghe được những lời này, sau khi sửng sốt phút chốc liền đi ra.
Khi nhìn đến Trương Kỳ Kỳ trong nháy mắt kia, Phương Chính Dương và Trương Hoằng Hoằng cùng nhau ngây ngẩn cả người.
Phương Chính Dương trừng to mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ hỏi một câu: "Tại sao là cô?"
Trương Hoằng Hoằng thì là toàn bộ đều hiểu rồi, cậu ta bình tĩnh chào hỏi Trương Kỳ Kỳ, nhìn Tô Khả vẻ mặt âm trầm, lanh lợi đi tới ngồi xuống cạnh Trương Kỳ K.
Phương Chính Dương nhìn cà-mên đã rửa xong trên bàn trà, cũng hiểu rõ ra, anh ta nhìn Trương Kỳ Kỳ xinh đẹp, nhìn nhìn Tô Khả đứng dựa vào bàn ông chủ, lập tức hiểu, nhìn Tô Khả: Cậu chuyện này... Cái thằng thấy sắc quên nghĩa!"
Tô Khả lúc này cũng nhớ tới chuyện lúc trước Phương Chính Dương vừa ý Trương Kỳ Kỳ, trong lòng ghen tuông bốc lên, liền cố tình chọc giận Phương Chính Dương.
anh rút ra một điếu thuốc đốt hít một hơi, dùng lỗ mũi phun ra hai luồng khói, trầm giọng nói: "Tôi và Kỳ Kỳ đã đăng ký kết hôn, sau này gặp mặt nhớ gọi thím họ!"
Phương Chính Dương: "..."
Trương Hoằng Hoằng: "..."
Trương Kỳ Kỳ vốn còn tập trung tinh thần muốn sinh cục cưng với Tô Khả, lúc này ngẫm lại dáng vẻ Tô Khả mới vừa rồi giả vờ buồn bã lừa gạt mình đồng tình, nhìn lại bộ dạng ti tiện nuốt mây nhả khói của Tô Khả, sinh cục cưng tự nhiên không cần phải nói, cô chỉ muốn đâm đâm Tô Khả rồi hãy nói tiếp.
Sau khi mỉm cười, Trương Kỳ Kỳ dịu dàng nhìn Tô Khả, giọng nói cũng cực dịu dàng: "Chú họ nhỏ, chú uống trà gì? Cháu đi pha trà."
Tô Khả vừa hít một hơi khói còn chưa kịp phun ra, mắt mở trừng trừng nhìn Trương Kỳ Kỳ, tiếp theo liền kinh thiên động địa mà ho khan.
Phương Chính Dương bắt đầu cười ha ha vỗ tay.
Trương Hoằng Hoằng cũng nở nụ cười.
/92
|