“Ối!” Ji Hyeon kinh hãi, vội lấy áo che ngực, lập tức quay người ra sau. Taek Gi cũng vội quay mặt đi, hắng giọng bước ra ngoài.
Chết mất, chết mất thôi! Tôi phát điên mất, điên lên mất!
Ji Hyeon đương nhiên muốn mặc ngay quần áo, nhưng khổn nỗi người chưa ráo nước, ngay áo con cũng không thể mặc luôn vào được, chứ chưa nói tới áo pull hay quần thể thao. Cuối cùng, khá khốn đốn, Ji Hyeon cũng mặc xong quần áo lên người, phủ một chiếc khăn lên đầu và chạy một mạch về phòng với tốc độ chạy đua một trăm mét. Sauk hi đóng chặt cửa phòng, Ji Hyeon bắt đầu vò đầu.
“A a a, thật điên lên mất thôi!”
Ji Hyeon chui vào trong chăn.
“Làm sao mình mới được tắm yên ổn đây? Xem ra phải biểu tình mới được.”
Ji Hyeon trăn trở trong chăn.
“Xấu hổ quá đi mất!”
Ngày hôm sau, Ji Hyeon vào bếp thì thấy Taek Gi đang vo gạo. Anh chàng dường như có ý tránh mặt Ji Hyeon, Ji Hyeon cũng không dám nhìn thẳng vào Taek Gi.
“Để tôi vo cho!”
Ji Hyeon nói, cố gắng hạn chế sự giao tiếp bằng ánh mắt, Taek Gi lẳng lặng đặt giá gạo đang vo xuống, đi về phía tủ lạnh. Ji Hyeon vo xong liền cho gạo vào nồi. Taek Gi chuẩn bị thức ăn, Ji Hyeon cũng phụ giúp một tay, cả hai đều cố gắng tránh nhau, ai nấy đều mím môi mím lợi.
Bàn ăn đã dọn sẵn, Ji Hyeon nghĩ bụng không rõ ông bị làm sao, giờ này rồi mà vẫn chưa thấy ông đâu, đoạn bước ra khỏi bếp. Taek Gi đại để cũng nghĩ như Ji Hyeon. Dường như đồng thời, cả hai cùng bước ra khỏi cửa bếp, và họ đã đụng mặt nhau.
“Tôi ra gọi ông dậy!”
“Ok.”
Ji Hyeon rời khỏi bếp, đứng trước cửa phòng của ông, nói bằng một giọng hết sức cung kính:”Đến giờ dùng bữa rồi ông ơi!”
“Ta không muốn ăn. Hai đứa cứ ăn đi.”
Từ trong phòng vẳng ra giọng nói cọc cằn của ông.
Ji Hyeon trở vào bếp, báo rằng ông không ăn, rồi ngồi vào chỗ đối diện với Taek Gi và bắt đầu dùng bữa.
“Có khi nào… hôm qua ông biết tôi tắm cho nên hôm nay không ăn sáng không? Ông lại khó chịu phải không ạ?”
“Chắc không phải vì chuyện đó đâu.”
“Vậy tại sao ông lại bỏ bữa sáng?”
“Chắc có việc khác.”
“Vậy à. Mỗi lần ông cáu, tôi đều rất sợ.”
“Ông lúc nào chả thế.”
“Biết thế, nhưng tôi vẫn chưa quen được.”
Ji Hyeon xúc một thìa cơm cho vào miệng, rồi nhìn sắc mặt của Taek Gi nói.
“Anh đã nhìn thấy…”
“Gì chứ?”
“Đêm qua… trong nhà vệ sinh… ý tôi là…”
Taek Gi ngừng lùa cơm.
“Anh chưa thấy gì… phải không?”
Phụt!
Taek Gi bặm miệng lại, sau đó bật cười.
Ji Hyeon đỏ mặt liếc nhìn anh ta. Taek Gi có vẻ đang rất khó khăn để nhịn cười, anh ta gắng nghiến chặt răng lại mà vẫn phát ra những tiếng”khùng khục”.
“Đừng cười nữa!”
Ji Hyeon nghiến răng cảnh cáo. Taek Gi uống một ngụm nước, trấn tĩnh lại.
“Tôi muốn tắm mà cũng không được tắm thoải mái, cứ phải lo sợ nơm nớp, ức đến chết đi được mà anh còn cười à?”
Ji Hyeon luôn miệng càu nhàu thì bỗng cảm thấy nước mũi như sắp xổ ra, vội lấu mu bàn tay quệt bừa ngang mũi.
Hình như mình bị cảm à. Sao đột nhiên lại chảy nước mũi nhỉ?
Ji Hyeon xúc một thìa cơm lên, trên bát cơm trắng đột nhiên có chất dịch màu đỏ rơi vào. Taek Gi trông thấy trước tiên, vội ngẩng đầu lên nhìn, JI Hyeon kêu thất thanh”Trời ơi!”, đoạn cũng ngẩng đầu lên. Lúc này hai lỗ mũi như thể chời đợi đã lâu, lập tức tuôn ra hai dòng máu.
“Máu cam!”
Taek Gi thất thần, đứng phắt dậy, lập tức lấy khăn giấy bịt lỗ mũi lại cho Ji Hyeon.
“Đấy anh xem, tôi cố sống cố chết làm việc nên mới chảy máu cam thế này. Mà lại bị chảy ở cả hai bên mũi nữa chứ.”
“Chảy máu cam không chết đâu.”
“Có ai bảo chết đâu? Ý tôi là tôi đã rất chịu thương chịu khó làm việc đấy chứ.”
“Tôi biết rồi. Cô chăm chỉ lắm.”
Lấy khăn giấy nhét vào hai lỗ mũi của Ji Hyeon, Taek Gi tiếp tục lấy một nhúm khăn giấy xoắn lại, mang đến bồn rửa để thấm nước.Anh lau tay và những chỗ bị dính máu cam cho Ji Hyeon bằng giấy ướt ấy, đoạn dịu giọng bảo Ji Hyeon hôm nay hãy nghỉ ngơi, chớ đi làm.
“Tôi được nghỉ à?”
“Cô nghỉ đi.”
“Hôm nay phải xuất hàng đi mà.”
“Không sao đâu.”
“Thôi, tôi không muốn nghỉ. Ông không thích thấy tôi ngồi chơi trong phòng đâu.”
“Để tôi nói giúp dùm cho.”
“Thôi, anh đừng nói. Ông mà cáu lên chắc tôi rụng tim mất. Cứ để tôi ra vườn làm.”
Ji Hyeon lôi hai mảnh khăn giấy nhét trong mũi ra, trong khi Taek Gi dọn giúp cô chỗ cơm bị máu rơi vào.
“Tôi không ăn nữa đâu.”
“Ăn thêm đi.”
“Tự dưng không thích ăn gì nữa.”
Ji Hyeon xé miếng giấy mới nhét vào mũi rồi đứng lên, Taek Gi nhìn cô với vẻ rất thương xót. Việc này khiến Ji Hyeon nghĩ bụng: chắc chắn mình lầm tưởng, làm gì có chuyện anh ta lại xót mình? Nghĩ đoạn, cô đặt ấm đun nước lên bếp gas, định pha một tách cà phê.
“Bụng rỗng uống cà phê không tốt đâu.”
Taek Gi cất lời, Ji Hyeon liền thờ ơ đáp lại:”Không sao đâu anh.”
Ji Hyeon đợi nước sôi, pha cà phê, rồi mang ra ngoài hành lang uống, Taek Gi bước ra với đĩa cơm cho lũ chó.
“Để tôi mang cho chúng nó.”
Ji Hyeon đột nhiên đứng phắt dậy, khiến Taek Gi không biết có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn làm quen với lũ chó.”
“Con hơi bé tên là Jin Suk, còn con to là Jin Pal.”
“Chúng có tên nữa à?”
“Có chứ.”
“Jin Suk, Jin Pal, những cái tên thật thú vị. Nhưng trông chúng không giống chó ta, sao lại gọi là Jin Suk và Jin Pal nhỉ?”
Ji Hyeon cầm đĩa cơm và đi tới chuồng chó, vừa đi vừa gọi Jin Suk, JinPal. Lũ chó có lẽ đã đánh hơi thấy mùi cơm, liền nhổm cả dậy, vừa vẫy đuôi vừa sủa.
“Ăn đi, Jin Suk, Jin Pal!”
Ji Hyeon vừa đặt đĩa cơm xuống, hai con chó lập tức châu đầu vào ăn.
“Bố của chúng là giống chó Tràn Đảo, còn mẹ của chúng là giống chó quê, chính là con chó của bà Jin Ju.”
Taek Gi đặt đồ lên máy cày và nói.
“Chó lai hả anh?”
“Ừm”
“Vậy nên chúng mày đâu phải hạng tầm thường, Jin Suk, Jin Pal nhỉ!”
Ji Hyeon dịu giọng ngồi xuống cạnh lũ chó.
“Lúc nào không có ông thì tao tắm cho tụi mày nhé. Ông mà thấy thì ông lại mắng, đến nước cho người tắm còn chẳng có, nữa là nước cho chó.”
Nghe Ji Hyeon nói xong, Taek Gi phì cười.
“Có ngon không? Bọn mày ăn nhiều gớm nhỉ. Tao vào thay đồ rồi lại ra nhé.”
Ji Hyeon đi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm ‘thèm ăn hamburger quá đi mất”, song không hề biết rằng Taek Gi đã nghe thấy lời cô nói.
Ji Hyeon ra vườn ngồi gói nho để buổi trưa xe tải đưa lên Seoul, đột nhiên cô không thấy Taek Gi đâu cả. Đoán rằng Taek Gi đang ở sâu trong vườn nho nên Ji Hyeon vẫn cần mẫn cùng các bà cô ngồi gói ghém. Đến lúc đếm số lượng. Taek Gi chẳng biết từ đâu hiện ra và bảo Ji Hyeon đi theo anh.
“Có việc gì vậy? Tôi đang phải kiểm kê số lượng.”
“Vào vườn hái thêm nho.”
“Bây giờ ạ? Chỗ này cũng nhiều rồi mà…”
Ji Hyeon thấy việc đóng gói nhẹ nhàng hơn việc hái nho, nên cho rằng Taek Gi cố ý bắt cô làm việc nặng nhọc, thành thứ tự nhiên xị mặt đi theo Taek Gi. Tuy nhiên, khi vào trong vườn, Taek Gi thình lình đưa cho Ji Hyeon một món đồ.
“Cái gì vậy ạ?”
“Cô ăn đi, bữa sáng cô chẳng ăn được mấy.”
“Nhưng là món gì vậy?”
Ji Hyeon mở túi giấy ra xem thì thấy có hamburger và cốc coca.
“Hamberger? Anh mua ở đâu vậy ạ?”
“Mua trên đường vào thành phố. Cô bảo muốn ăn mà.”
Ji Hyeon nhìn Taek Gi bằng ánh mắt vô cùng cảm kích nhưng Taek Gi vẫn có vẻ phớt lờ như mọi khi, anh ta bắt đầu hái nho.
“Tôi ăn một mình à?”
“Cô ăn đi!”
Ji Hyeon cầm chiếc bánh hamburger, lột lớp giấy gói rồi cắn một miếng.
“Ôi ngon quá!”
Hồi ở Seoul thực ra Ji Hyeon cũng không hay ăn loại fast food này, nhưng lâu rồi không ăn cho nên cảm thấy rất ngon miệng. Coca có đá lạnh và hamburger, thực sự quá tốt phước.
“Nếu tôi nói tôi muốn ăn kem, anh sẽ mua cho tôi chứ?”
Câu hỏi của Ji Hyeon khiến cho Taek Gi nhìn cô bật cười.
“Lần sau tôi phải nói là muốn ăn pizza chứ nhỉ.”
“Muốn ăn gì thì cô cứ nói, tôi mua cho.”
“Anh có muốn ăn thử không?”
“Thôi.”
“Anh không thích thứ này sao? Ngon mà. Anh ăn thử đi này.”
“Thôi được rồi mà.”
“Thôi được rồi nghĩa là được đúng không? Anh ăn thử đi. Có muốn ăn thêm nữa, tôi cũng không cho đâu.”
Ji Hyeon đưa chiếc hamburger cho Taek Gi, anh hết nhìn cái bánh lại quay sang nhìn Ji Hyeon, cuối cùng mỉm cười và cắn một miếng.
“Ngon chứ?”
“Ngon lắm.”
“Thấy chưa, tôi bảo là ngon mà. Anh uống coca đi này.”
Ji Hyeon đưa cốc coca, Taek Gi ngần ngại nhìn cái ống Ji Hyeon vừa hút cách đó vài giây, sau đó đưa vào miệng hút rồi trả lại cho Ji Hyeon.
“Tuyệt không?”
“Ừm.”
“Lần sau anh mua hamburger tôm cho tôi nhé.”
“Được rồi, tôi nhớ rồi.”
Ji Hyeon tươi cười cắn thêm một miếng bánh thì nghe có tiếng gọi”Anh ơi”.
“Anh!”
Giọng nói nhẹ nhàng này đương nhiên là của Hong Y rồi.
Sao cô ả này lại đến đây?
“Hong Y à?”
“Dạ.”
Ji Hyeon cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của Taek Gi.
“Xin chào!”
Ji Hyeon mở lời chào trước, Hong Y cũng chào đáp lại. Cô gái này vừa chào vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bánh hamburger và cốc coca trên tay Ji Hyeon.
“Anh à, chắc anh bận lắm nhỉ?”
“Cũng hơi bận chút thôi.”
“Nghỉ tay một chút cũng không được ạ?”
“Một chút thì không sao.”
Giọng cô ta ngọt ngào quá nhỉ.
Đúng lúc Ji Hyeon đang tị nạnh với giọng nói mượt mà của Hong Y thì chuông điện thoại trong túi quần cô reo lên. Ji Hyeon đưa cốc coca cho Taek Gi tỏ ý nhờ anh giữ hộ, rồi lấy điện thoại ra nghe.
“Alô?”
“Ji Hyeon à?”
“Vâng, ai thế ạ?”
“Anh, Tae Oh đây.”
“A, vâng, anh Tae Oh.”
Gương mặt Ji Hyeon bỗng sáng rực lên. Nghe Ji Hyeon gọi người đàn ông ở đầu dây bên kia là anh Tae Oh. Taek Gi nhíu mày lại.
“Em đang ở đâu đấy?”
“Ở Kim Cheon anh ạ.”
“Ở đâu? Vườn nho à?”
“Vâng ạ, có việc gì vậy anh?”
“Mình nói chuyện một chút nha.”
“Vâng.”
Hong Y và Taek Gi bắt đầu dính chặt với nhau trò chuyện.
“Ngày mốt anh sẽ xuống KyeongJu, vì có cảnh quay ở đấy. Nếu em rảnh, anh hy vọng chúng ta gặp nhau một chút. Anh không dám chắc phải quay mất bao nhiêu lâu nhưng anh cũng định về nhà ở Po Hang một chuyến.”
“Em lúc nào cũng rảnh anh ạ. Nếu không em đến KyeongJu cũng được. Chỗ em ở rất gần Kyeong Ju.”
Ji Hyeon bất giác bắt gặp ánh mắt của Taek Gi, trông anh có vẻ thẫn thộn.
“Nếu tiện anh sẽ đến Kim Cheon. Anh xuống KyeongJu xem tình hình thế nào đã rồi điện lại cho em. Được chứ?”
“Vâng, cứ thế đi ạ!”
Ji Hyeon không thể nói thẳng ra rằng, cô rất mong Tae Oh đến thăm mình. Lúc này Taek Gi và Hong Y đã đi vào sâu trong vườn.
“Thế nhé, anh gọi lại cho em sau!”
“Vâng ạ.”
Ji Hyeon cúp máy miên man tưởng tượng cảnh Tae Oh đến thăm cô thì tốt biết bao, rồi chợt hướng mắt về phía Taek Gi và Hong Y đang đi xa dần.
Gì vậy, họ định làm gì mà phải đi sâu vào trong vườn thế kia?
Ji Hyeon cắn miếng hamburger trên tay và nhai nhồm nhoàm, dưới chân cô là cốc coca Taek Gi bỏ lại. Ji Hyeon cầm coca lên, nghĩ bụng chẳng biết Taek Gi và Hong Y làm gì trong cái chỗ khuất người kia.
“Họ làm gì nhỉ, chỉ còn hai người thì còn làm gì nữa.”
Ji Hyeon vừa ăn vừa canh cánh trong lòng. Người trong làng ai cũng biết mối quan hệ giữa Taek Gi và Hong Y, Ji Hyeon cũng biết, nhưng khi trông thấy hai người họ dính với nhau tận đáy lòng cô lại cảm thấy bực mình, ghen ghét.
“Sao mình lại phải ghen nhỉ? Quái lạ thật.”
Vừa nhủ vậy nhưng Ji Hyeon không thể kiềm chế được sự tò mò, cô bắt đầu đi về phía Taek Gi và Hong Y.
“Thật là, sao lại không nói được trước mặt mình chứ? Sao phải lẩn tránh? Hai người đó định làm gì vậy?”
Ji Hyeon tự cười giễu rồi đi vào trong vườn, thấy Taek Gi và Hong Y đang ngồi đằng xa.
Hai người họ ngồi nói chuyện, gần đến mức mũi như sắp chạm vào nhau. Họ nói chuyện gì, Ji Hyeon không nghe thấy được vì cô đứng cách quá xa. Nhưng Hong Y thì ngồi ở góc độ mà Ji Hyeon có thể nhìn thấy rất rõ. Nét mặt cô ta rạng rỡ như tràn ngập tình yêu.
“Bộ dạng sướng phát điên lên kìa!”
Ji Hyeon bĩu môi.
Ji Hyeon quay trở ra sau khi thấy mình quá cả nghĩ. Người ta yêu nhau, mình vào nhìn trộm làm gì chứ. Thật đáng thương.
Ji Hyeon ăn nốt chiếc bánh hamburger Taek Gi đã mua cho cô, đột nhiên thấy chiếc bánh không còn mùi vị gì nữa, đoạn trở lại nơi các bà cô đang đóng gói nho.
Ngày Tae Oh báo sẽ đến chơi, từ sáng sớm, Ji Hyeon đã lăm lăm trong tay chiếc điện thoại. Từ tinh mơ đến sáng trắng rồi đến trưa, Ji Hyeon thắc mắc không hiểu sao giờ này lẽ ra Tae Oh đã có thể gọi điện thoại cho mình mà vẫn chẳng thấy tăm hơi. Đến tận tối, Tae Oh vẫn chưa gọi điện. Ji Hyeon tự nhủ, thay vì ngồi ngây ra đợi, chi bằng gọi cho anh ấy trước. Cô cứ lẩm nhẩm một mình, lúc quay phim chắc anh ấy quá bận nên không gọi cho mình được, quay xong thể nào anh ấy cũng sẽ gọi ngay thôi.
Ji Hyeon thiết tha mong ngóng điện thoại của Tae Oh đến mức ấy, phải chăng cô vẫn còn yêu anh, có vẻ lòng cô vẫn còn hướng về anh. Ngầy ấy, Ji Hyeon đã rất nhớ và muốn gặp anh nhưng không thể nào gặp được, cô đã từ bỏ. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng có đôi lúc Ji Hyeon nhớ lại và cảm thấy chua xót nhưng rồi cô vẫn cố quên đi để sống. Vậy mà lại ngẫu nhiên gặp nhau, bao yêu thương, tiếc nuối tưởng đã xa rồi, nay ùa về sống lại.
Khác hẳn thái độ với Kyu Jin, Ji Hyeon cho rằng Tae Oh là người đáng tin cậy, cô đặt nhiều niềm tin vào anh, khi Tae Oh thay đổi thái độ, cô đã vô cùng thất vọng. Anh là người đàn ông cô không muốn đáng mất. Nguyên nhân đãn đến việc chia tay đâu phải do lỗi lầm của Ji Hyeon, tất cả tại Kyu Jin, vậy nên cô càng thêm day dứt. Dù thời gian ở bên Tae Oh ngắn hơn thời gian quen biết Kyu Jin, nhưng nó khiến Ji Hyeon đau khổ hơn nhiều so với lúc cô chia tay Kyu Jin. Tae Oh là người đàn ông để lại cho Ji Hyeon nhiều cảm xúc và rung động thế đấy.
“Anh ấy sẽ gọi lại thôi!”
Ji Hyeon mòn mỏi chờ điện thoại của Tae Oh.
Ngày hôm sau, Tae Oh vẫn không gọi, ngày hôm sau nữa cũng vậy. Ngày thứ tư, đến đêm. Tae Oh mới gọi cho Ji Hyeon, bảo rằng anh đang trên đường trở về Seoul, khiến Ji Hyeon thất vọng vô cùng.
“Lịch trình kín hết, anh còn chẳng có thời gian về thăm nhà ở Po Hang. Anh xin lỗi, đã hẹn gặp em rồi mà lại không giữ lời được.”
“Không sao, anh bận việc mà.”
Ji Hyeon cố gắng trả lời để không lộ vẻ thất vọng.
“Khi nào quay xong bộ phim truyền hình này, anh sẽ quay về Po Hang một chuyến, đến lúc đó anh sẽ gọi em, mình gặp nhau nhé. Còn không thì khi nào em quay lại Seoul gọi cho anh cũng được.”
“Vâng. Cứ vậy đi anh ạ.”
“Em thế nào rồi, làm việc vất vả không?”
“Vất vả gì đâu anh.”
“Vậy liên lạc sau nhé.”
“Vâng.”
Ji Hyeon tiu nghỉu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, rồi chầm chậm bước ra khỏi nhà.
“Thật lòng mà nói, anh Tae Oh bảo là gặp nhau cũng đâu có nghĩa là sẽ quay lại với nhau.”
Ji Hyeon vừa đi vừa độc thoại cho vơi bớt nỗi buồn, một hồi lâu cô dạo bước đến tận vườn nho. Đang vào mùa thu hoạch, người làm ca đêm cũng nhiều, những chỗ đóng gói được thắp đền sáng trưng. Ji Hyeon nghĩ bụng Taek Gi chắc vẫn còn ở vườn nho, lúc về cô sẽ đi về bằng máy cày. Nhưng khi bước vào vườn nho, đèn sáng trưng song không còn một ai cả.
“Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ? Đi ăn tối cả rồi à?”
Không có ai ở chỗ đóng gói, Ji Hyeon từ từ đi vào trong vườn xem có ai đây không thì nghe vẳng từ đâu đó một giọng nói rất quen thuộc. Là giọng nói của ông.
Ông cũng đang ở đây à?
Ji Hyeon bước về hướng phát ra tiếng nói thì thấy ông từ phía sau lưng. Ông đang ngồi dưới gốc nho, cô định gọi rồi lại thôi. Bởi không chỉ có một mình ông, còn có một bà cụ cũng đang ngồi ở đó.
“Sao bà không nghĩ thoáng được ra nhỉ? Có ai nói gì đâu?”
Giọng nói ông cộc cằn.
“Già cả rồi, còn làm mấy chuyện nực cười ấy làm gì.” Bà cụ đáp lời.
“Nực cười gì chứ. Chúng ta có làm gì trái đạo lý đâu, có như bọn trẻ đâu?”
“Dù không trái đạo lý nhưng ông đã đành là ông Kim, còn tôi là bà goá.”
Bà cụ ấy mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Đúng rồi! Chính là bà cụ đã cho kim chi!
“Goá thì không tái hôn được sao? Ông ấy mất cũng hơn chục năm nay rồi, có hề gì chứ?”
“Người ta không nói ra nói vào?”
“Mặc kệ miệng đời, miễn mình không để tâm là được.”
“Sao lại không để tâm được chứ. Sẽ mệt lòng đấy.”
“Nghĩa là bà không muốn chứ gì?”
Ông đùng đùng nổi giận.
“Ý tôi là mình già cả, lẩn thẩn rồi, làm đám cưới mà làm gì.”
“Thế bà cứ tính lén lút gặp nhau hằng đêm như thế này à?”
“Giời ạ, tôi cũng không biết nữa. Làm thế nào mới được bây giờ?”
“Thế nào là thế nào. Cứ làm đám cưới rồi sống chung chứ còn sao nữa.”
Ối trời ơi!
Ji Hyeon vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Ôi trời ơi là trời!
Ji Hyeon sắp phá lên cười nhưng vẫn cố gắng ngậm chặt miệng.
Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Ông đang yêu cơ đấy!
Không ngờ trên đời lại có chuyện thế này, chuyện hai người già kì quặc yêu nhau. Nghe là biết tự đáy lòng ông muốn cưới và sống cùng bà, dù chỉ một ngày cũng được, còn bà thì lại sợ những người trong làng chỉ trích nên lần nữa băn khoăn.
“Vậy thì việc kia thế nào?”
“Việc nào chứ?”
“Chẳng phải tôi đã bảo bà thứ ba này khi đảo Jeju à?”
“Đang bận thế này mà chúng ta vẫn đi đảo Jeju được sao?”
“Thằng Taek Gi biết việc, nó tự lo được. Ta cứ đi thôi!”
“Tôi biết rồi, nào thì đi đảo Jeju.”
“Đã lén lút gặp nhau nói chuyện thế này rồi, lại còn đi chơi cùng nhau nữa, thế mà không chịu làm đám cưới là sao nhỉ?”
“Tôi đã nói rồi, người trong làng sẽ nói ra nói vào đấy!”
“Người trong làng thì can hệ gì!”
“Ôi dào, thật là. Làm gì mà ông lại nổi cáu như thế?”
“Thì bà đừng có khiến tôi bực.”
Ông vẫn nổi giận đùng đùng.
Ji Hyeon nghĩ bụng, chắc mình sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến một người đàn ông thế này dù có ở ngay bên cạnh, ông có gì tốt mà bà cụ phải chịu đựng như thế nhỉ.
“Bà bảo yêu tôi, tôi cũng yêu bà, vậy mà bà lại đi lấy thằng khác. Đến khi già, tôi bảo sống chung thì bà lại sợ ánh mắt người đời, dứt khoát không đồng ý.”
“Sao ông lại lôi chuyện đó ra nữa rồi. Ông cụ nhà tôi bảo không được lấy ông, bắt tôi phải lấy ông ấy. Ông bảo tôi phải làm thế nào.”
“Thế à, thế bà sống với tên lái vườn ấy tốt lắm à?”
Ôi ôi, trông ông kìa. Thật thú vị!
Ji Hyeon cảm thấy rất thú vị khi chứng kiến cảnh ông ghen. Cô thóp bụng lại để khỏi bật cười.
“Nếu cứ thế này thì đừng gặp nhau nữa. Cứ hễ gặp là ông lại nói cái giọng ấy.”
Cuối cùng thì bà cũng nổi giận và đứng phắt dậy, ngay lập tức ông kéo bà ngồi xuống.
“Tôi chẳng đã bảo bà trốn đi cùng tôi rồi đó thôi.”
“Làm sao mà trốn được. Ông cụ nhà tôi biết tôi đi gặp ông, suýt chết vì tức đấy. Ông không biết sao.”
“Bỏ đi với tôi có gì mà phải tức chết?”
“Tôi làm sao mà trốn đi được. Hồi đó tôi đâu có biết phải làm thế nào.”
“Vì thế cho nên bà đi lấy cái thằng Jin Tae đó hả?”
Ông lại cáu kỉnh.
“Ông cụ bảo thế thì sao tôi dám cãi lời.”
“Bà không biết tôi và thằng Jin Tae có mối thâm thù à!”
“Ông lôi cái chuyện từ đời tám hoánh ấy ra mà nói chỉ tổ đau đầu thêm thôi.”
“Ngày đó bà lấy thằng Jin Tae, tôi muốn giết quách nó đi cho rồi, nhưng tôi vẫn cố nhịn đấy.”
“Dù gì cũng là chốn thân tình, sao ông lại chửi người quá cố như chửi con mình thế! Ông tránh ra nào, bỏ tay ra!”
Bà đứng phắt dậy.
“Ngồi xuống đã!”
“Thôi, tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.”
“Tôi đã bảo là ngồi xuống đi mà.”
Ông ấn bà ngồi xuống bằng mọi cách.
“Jin Tae thì Jin Tae, thế thì đã sao.”
“Ông cứ nói dai dẳng mãi nên tôi mới thế.”
“Trước khi chết, bà không muốn thử sống cùng nhau một lần hay sao.”
“Già mà còn làm chuyện xấu hổ…”
“Làm gì xấu hổ chứ. Khi sống đời sống vợ chồng với tên Jin Tae thì bà chẳng kêu ca, còn với tôi thì bà không muốn chứ gì!”
“Tôi điên mất thôi. Ông có nói thế nào thì tôi cũng mặc, thôi đi!”
Dường như bà thật sự đã nổi giận, Ji Hyeon thấy bà hất tay ông liền rón rén quay trở ra.
“Ôi trời ơi, ông mắc cười quá đi mất. Ôi chuyện gì thế này?”
Ji Hyeon mím chặt môi nhưng vẫn phì cười. Cô bước ra khỏi vườn nho thì thấy bóng đen thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Ji Hyeon hết hồn ngẩng lên thì thấy Taek Gi đứng đó.
Chết mất, chết mất thôi! Tôi phát điên mất, điên lên mất!
Ji Hyeon đương nhiên muốn mặc ngay quần áo, nhưng khổn nỗi người chưa ráo nước, ngay áo con cũng không thể mặc luôn vào được, chứ chưa nói tới áo pull hay quần thể thao. Cuối cùng, khá khốn đốn, Ji Hyeon cũng mặc xong quần áo lên người, phủ một chiếc khăn lên đầu và chạy một mạch về phòng với tốc độ chạy đua một trăm mét. Sauk hi đóng chặt cửa phòng, Ji Hyeon bắt đầu vò đầu.
“A a a, thật điên lên mất thôi!”
Ji Hyeon chui vào trong chăn.
“Làm sao mình mới được tắm yên ổn đây? Xem ra phải biểu tình mới được.”
Ji Hyeon trăn trở trong chăn.
“Xấu hổ quá đi mất!”
Ngày hôm sau, Ji Hyeon vào bếp thì thấy Taek Gi đang vo gạo. Anh chàng dường như có ý tránh mặt Ji Hyeon, Ji Hyeon cũng không dám nhìn thẳng vào Taek Gi.
“Để tôi vo cho!”
Ji Hyeon nói, cố gắng hạn chế sự giao tiếp bằng ánh mắt, Taek Gi lẳng lặng đặt giá gạo đang vo xuống, đi về phía tủ lạnh. Ji Hyeon vo xong liền cho gạo vào nồi. Taek Gi chuẩn bị thức ăn, Ji Hyeon cũng phụ giúp một tay, cả hai đều cố gắng tránh nhau, ai nấy đều mím môi mím lợi.
Bàn ăn đã dọn sẵn, Ji Hyeon nghĩ bụng không rõ ông bị làm sao, giờ này rồi mà vẫn chưa thấy ông đâu, đoạn bước ra khỏi bếp. Taek Gi đại để cũng nghĩ như Ji Hyeon. Dường như đồng thời, cả hai cùng bước ra khỏi cửa bếp, và họ đã đụng mặt nhau.
“Tôi ra gọi ông dậy!”
“Ok.”
Ji Hyeon rời khỏi bếp, đứng trước cửa phòng của ông, nói bằng một giọng hết sức cung kính:”Đến giờ dùng bữa rồi ông ơi!”
“Ta không muốn ăn. Hai đứa cứ ăn đi.”
Từ trong phòng vẳng ra giọng nói cọc cằn của ông.
Ji Hyeon trở vào bếp, báo rằng ông không ăn, rồi ngồi vào chỗ đối diện với Taek Gi và bắt đầu dùng bữa.
“Có khi nào… hôm qua ông biết tôi tắm cho nên hôm nay không ăn sáng không? Ông lại khó chịu phải không ạ?”
“Chắc không phải vì chuyện đó đâu.”
“Vậy tại sao ông lại bỏ bữa sáng?”
“Chắc có việc khác.”
“Vậy à. Mỗi lần ông cáu, tôi đều rất sợ.”
“Ông lúc nào chả thế.”
“Biết thế, nhưng tôi vẫn chưa quen được.”
Ji Hyeon xúc một thìa cơm cho vào miệng, rồi nhìn sắc mặt của Taek Gi nói.
“Anh đã nhìn thấy…”
“Gì chứ?”
“Đêm qua… trong nhà vệ sinh… ý tôi là…”
Taek Gi ngừng lùa cơm.
“Anh chưa thấy gì… phải không?”
Phụt!
Taek Gi bặm miệng lại, sau đó bật cười.
Ji Hyeon đỏ mặt liếc nhìn anh ta. Taek Gi có vẻ đang rất khó khăn để nhịn cười, anh ta gắng nghiến chặt răng lại mà vẫn phát ra những tiếng”khùng khục”.
“Đừng cười nữa!”
Ji Hyeon nghiến răng cảnh cáo. Taek Gi uống một ngụm nước, trấn tĩnh lại.
“Tôi muốn tắm mà cũng không được tắm thoải mái, cứ phải lo sợ nơm nớp, ức đến chết đi được mà anh còn cười à?”
Ji Hyeon luôn miệng càu nhàu thì bỗng cảm thấy nước mũi như sắp xổ ra, vội lấu mu bàn tay quệt bừa ngang mũi.
Hình như mình bị cảm à. Sao đột nhiên lại chảy nước mũi nhỉ?
Ji Hyeon xúc một thìa cơm lên, trên bát cơm trắng đột nhiên có chất dịch màu đỏ rơi vào. Taek Gi trông thấy trước tiên, vội ngẩng đầu lên nhìn, JI Hyeon kêu thất thanh”Trời ơi!”, đoạn cũng ngẩng đầu lên. Lúc này hai lỗ mũi như thể chời đợi đã lâu, lập tức tuôn ra hai dòng máu.
“Máu cam!”
Taek Gi thất thần, đứng phắt dậy, lập tức lấy khăn giấy bịt lỗ mũi lại cho Ji Hyeon.
“Đấy anh xem, tôi cố sống cố chết làm việc nên mới chảy máu cam thế này. Mà lại bị chảy ở cả hai bên mũi nữa chứ.”
“Chảy máu cam không chết đâu.”
“Có ai bảo chết đâu? Ý tôi là tôi đã rất chịu thương chịu khó làm việc đấy chứ.”
“Tôi biết rồi. Cô chăm chỉ lắm.”
Lấy khăn giấy nhét vào hai lỗ mũi của Ji Hyeon, Taek Gi tiếp tục lấy một nhúm khăn giấy xoắn lại, mang đến bồn rửa để thấm nước.Anh lau tay và những chỗ bị dính máu cam cho Ji Hyeon bằng giấy ướt ấy, đoạn dịu giọng bảo Ji Hyeon hôm nay hãy nghỉ ngơi, chớ đi làm.
“Tôi được nghỉ à?”
“Cô nghỉ đi.”
“Hôm nay phải xuất hàng đi mà.”
“Không sao đâu.”
“Thôi, tôi không muốn nghỉ. Ông không thích thấy tôi ngồi chơi trong phòng đâu.”
“Để tôi nói giúp dùm cho.”
“Thôi, anh đừng nói. Ông mà cáu lên chắc tôi rụng tim mất. Cứ để tôi ra vườn làm.”
Ji Hyeon lôi hai mảnh khăn giấy nhét trong mũi ra, trong khi Taek Gi dọn giúp cô chỗ cơm bị máu rơi vào.
“Tôi không ăn nữa đâu.”
“Ăn thêm đi.”
“Tự dưng không thích ăn gì nữa.”
Ji Hyeon xé miếng giấy mới nhét vào mũi rồi đứng lên, Taek Gi nhìn cô với vẻ rất thương xót. Việc này khiến Ji Hyeon nghĩ bụng: chắc chắn mình lầm tưởng, làm gì có chuyện anh ta lại xót mình? Nghĩ đoạn, cô đặt ấm đun nước lên bếp gas, định pha một tách cà phê.
“Bụng rỗng uống cà phê không tốt đâu.”
Taek Gi cất lời, Ji Hyeon liền thờ ơ đáp lại:”Không sao đâu anh.”
Ji Hyeon đợi nước sôi, pha cà phê, rồi mang ra ngoài hành lang uống, Taek Gi bước ra với đĩa cơm cho lũ chó.
“Để tôi mang cho chúng nó.”
Ji Hyeon đột nhiên đứng phắt dậy, khiến Taek Gi không biết có chuyện gì xảy ra.
“Tôi muốn làm quen với lũ chó.”
“Con hơi bé tên là Jin Suk, còn con to là Jin Pal.”
“Chúng có tên nữa à?”
“Có chứ.”
“Jin Suk, Jin Pal, những cái tên thật thú vị. Nhưng trông chúng không giống chó ta, sao lại gọi là Jin Suk và Jin Pal nhỉ?”
Ji Hyeon cầm đĩa cơm và đi tới chuồng chó, vừa đi vừa gọi Jin Suk, JinPal. Lũ chó có lẽ đã đánh hơi thấy mùi cơm, liền nhổm cả dậy, vừa vẫy đuôi vừa sủa.
“Ăn đi, Jin Suk, Jin Pal!”
Ji Hyeon vừa đặt đĩa cơm xuống, hai con chó lập tức châu đầu vào ăn.
“Bố của chúng là giống chó Tràn Đảo, còn mẹ của chúng là giống chó quê, chính là con chó của bà Jin Ju.”
Taek Gi đặt đồ lên máy cày và nói.
“Chó lai hả anh?”
“Ừm”
“Vậy nên chúng mày đâu phải hạng tầm thường, Jin Suk, Jin Pal nhỉ!”
Ji Hyeon dịu giọng ngồi xuống cạnh lũ chó.
“Lúc nào không có ông thì tao tắm cho tụi mày nhé. Ông mà thấy thì ông lại mắng, đến nước cho người tắm còn chẳng có, nữa là nước cho chó.”
Nghe Ji Hyeon nói xong, Taek Gi phì cười.
“Có ngon không? Bọn mày ăn nhiều gớm nhỉ. Tao vào thay đồ rồi lại ra nhé.”
Ji Hyeon đi vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm ‘thèm ăn hamburger quá đi mất”, song không hề biết rằng Taek Gi đã nghe thấy lời cô nói.
Ji Hyeon ra vườn ngồi gói nho để buổi trưa xe tải đưa lên Seoul, đột nhiên cô không thấy Taek Gi đâu cả. Đoán rằng Taek Gi đang ở sâu trong vườn nho nên Ji Hyeon vẫn cần mẫn cùng các bà cô ngồi gói ghém. Đến lúc đếm số lượng. Taek Gi chẳng biết từ đâu hiện ra và bảo Ji Hyeon đi theo anh.
“Có việc gì vậy? Tôi đang phải kiểm kê số lượng.”
“Vào vườn hái thêm nho.”
“Bây giờ ạ? Chỗ này cũng nhiều rồi mà…”
Ji Hyeon thấy việc đóng gói nhẹ nhàng hơn việc hái nho, nên cho rằng Taek Gi cố ý bắt cô làm việc nặng nhọc, thành thứ tự nhiên xị mặt đi theo Taek Gi. Tuy nhiên, khi vào trong vườn, Taek Gi thình lình đưa cho Ji Hyeon một món đồ.
“Cái gì vậy ạ?”
“Cô ăn đi, bữa sáng cô chẳng ăn được mấy.”
“Nhưng là món gì vậy?”
Ji Hyeon mở túi giấy ra xem thì thấy có hamburger và cốc coca.
“Hamberger? Anh mua ở đâu vậy ạ?”
“Mua trên đường vào thành phố. Cô bảo muốn ăn mà.”
Ji Hyeon nhìn Taek Gi bằng ánh mắt vô cùng cảm kích nhưng Taek Gi vẫn có vẻ phớt lờ như mọi khi, anh ta bắt đầu hái nho.
“Tôi ăn một mình à?”
“Cô ăn đi!”
Ji Hyeon cầm chiếc bánh hamburger, lột lớp giấy gói rồi cắn một miếng.
“Ôi ngon quá!”
Hồi ở Seoul thực ra Ji Hyeon cũng không hay ăn loại fast food này, nhưng lâu rồi không ăn cho nên cảm thấy rất ngon miệng. Coca có đá lạnh và hamburger, thực sự quá tốt phước.
“Nếu tôi nói tôi muốn ăn kem, anh sẽ mua cho tôi chứ?”
Câu hỏi của Ji Hyeon khiến cho Taek Gi nhìn cô bật cười.
“Lần sau tôi phải nói là muốn ăn pizza chứ nhỉ.”
“Muốn ăn gì thì cô cứ nói, tôi mua cho.”
“Anh có muốn ăn thử không?”
“Thôi.”
“Anh không thích thứ này sao? Ngon mà. Anh ăn thử đi này.”
“Thôi được rồi mà.”
“Thôi được rồi nghĩa là được đúng không? Anh ăn thử đi. Có muốn ăn thêm nữa, tôi cũng không cho đâu.”
Ji Hyeon đưa chiếc hamburger cho Taek Gi, anh hết nhìn cái bánh lại quay sang nhìn Ji Hyeon, cuối cùng mỉm cười và cắn một miếng.
“Ngon chứ?”
“Ngon lắm.”
“Thấy chưa, tôi bảo là ngon mà. Anh uống coca đi này.”
Ji Hyeon đưa cốc coca, Taek Gi ngần ngại nhìn cái ống Ji Hyeon vừa hút cách đó vài giây, sau đó đưa vào miệng hút rồi trả lại cho Ji Hyeon.
“Tuyệt không?”
“Ừm.”
“Lần sau anh mua hamburger tôm cho tôi nhé.”
“Được rồi, tôi nhớ rồi.”
Ji Hyeon tươi cười cắn thêm một miếng bánh thì nghe có tiếng gọi”Anh ơi”.
“Anh!”
Giọng nói nhẹ nhàng này đương nhiên là của Hong Y rồi.
Sao cô ả này lại đến đây?
“Hong Y à?”
“Dạ.”
Ji Hyeon cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của Taek Gi.
“Xin chào!”
Ji Hyeon mở lời chào trước, Hong Y cũng chào đáp lại. Cô gái này vừa chào vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bánh hamburger và cốc coca trên tay Ji Hyeon.
“Anh à, chắc anh bận lắm nhỉ?”
“Cũng hơi bận chút thôi.”
“Nghỉ tay một chút cũng không được ạ?”
“Một chút thì không sao.”
Giọng cô ta ngọt ngào quá nhỉ.
Đúng lúc Ji Hyeon đang tị nạnh với giọng nói mượt mà của Hong Y thì chuông điện thoại trong túi quần cô reo lên. Ji Hyeon đưa cốc coca cho Taek Gi tỏ ý nhờ anh giữ hộ, rồi lấy điện thoại ra nghe.
“Alô?”
“Ji Hyeon à?”
“Vâng, ai thế ạ?”
“Anh, Tae Oh đây.”
“A, vâng, anh Tae Oh.”
Gương mặt Ji Hyeon bỗng sáng rực lên. Nghe Ji Hyeon gọi người đàn ông ở đầu dây bên kia là anh Tae Oh. Taek Gi nhíu mày lại.
“Em đang ở đâu đấy?”
“Ở Kim Cheon anh ạ.”
“Ở đâu? Vườn nho à?”
“Vâng ạ, có việc gì vậy anh?”
“Mình nói chuyện một chút nha.”
“Vâng.”
Hong Y và Taek Gi bắt đầu dính chặt với nhau trò chuyện.
“Ngày mốt anh sẽ xuống KyeongJu, vì có cảnh quay ở đấy. Nếu em rảnh, anh hy vọng chúng ta gặp nhau một chút. Anh không dám chắc phải quay mất bao nhiêu lâu nhưng anh cũng định về nhà ở Po Hang một chuyến.”
“Em lúc nào cũng rảnh anh ạ. Nếu không em đến KyeongJu cũng được. Chỗ em ở rất gần Kyeong Ju.”
Ji Hyeon bất giác bắt gặp ánh mắt của Taek Gi, trông anh có vẻ thẫn thộn.
“Nếu tiện anh sẽ đến Kim Cheon. Anh xuống KyeongJu xem tình hình thế nào đã rồi điện lại cho em. Được chứ?”
“Vâng, cứ thế đi ạ!”
Ji Hyeon không thể nói thẳng ra rằng, cô rất mong Tae Oh đến thăm mình. Lúc này Taek Gi và Hong Y đã đi vào sâu trong vườn.
“Thế nhé, anh gọi lại cho em sau!”
“Vâng ạ.”
Ji Hyeon cúp máy miên man tưởng tượng cảnh Tae Oh đến thăm cô thì tốt biết bao, rồi chợt hướng mắt về phía Taek Gi và Hong Y đang đi xa dần.
Gì vậy, họ định làm gì mà phải đi sâu vào trong vườn thế kia?
Ji Hyeon cắn miếng hamburger trên tay và nhai nhồm nhoàm, dưới chân cô là cốc coca Taek Gi bỏ lại. Ji Hyeon cầm coca lên, nghĩ bụng chẳng biết Taek Gi và Hong Y làm gì trong cái chỗ khuất người kia.
“Họ làm gì nhỉ, chỉ còn hai người thì còn làm gì nữa.”
Ji Hyeon vừa ăn vừa canh cánh trong lòng. Người trong làng ai cũng biết mối quan hệ giữa Taek Gi và Hong Y, Ji Hyeon cũng biết, nhưng khi trông thấy hai người họ dính với nhau tận đáy lòng cô lại cảm thấy bực mình, ghen ghét.
“Sao mình lại phải ghen nhỉ? Quái lạ thật.”
Vừa nhủ vậy nhưng Ji Hyeon không thể kiềm chế được sự tò mò, cô bắt đầu đi về phía Taek Gi và Hong Y.
“Thật là, sao lại không nói được trước mặt mình chứ? Sao phải lẩn tránh? Hai người đó định làm gì vậy?”
Ji Hyeon tự cười giễu rồi đi vào trong vườn, thấy Taek Gi và Hong Y đang ngồi đằng xa.
Hai người họ ngồi nói chuyện, gần đến mức mũi như sắp chạm vào nhau. Họ nói chuyện gì, Ji Hyeon không nghe thấy được vì cô đứng cách quá xa. Nhưng Hong Y thì ngồi ở góc độ mà Ji Hyeon có thể nhìn thấy rất rõ. Nét mặt cô ta rạng rỡ như tràn ngập tình yêu.
“Bộ dạng sướng phát điên lên kìa!”
Ji Hyeon bĩu môi.
Ji Hyeon quay trở ra sau khi thấy mình quá cả nghĩ. Người ta yêu nhau, mình vào nhìn trộm làm gì chứ. Thật đáng thương.
Ji Hyeon ăn nốt chiếc bánh hamburger Taek Gi đã mua cho cô, đột nhiên thấy chiếc bánh không còn mùi vị gì nữa, đoạn trở lại nơi các bà cô đang đóng gói nho.
Ngày Tae Oh báo sẽ đến chơi, từ sáng sớm, Ji Hyeon đã lăm lăm trong tay chiếc điện thoại. Từ tinh mơ đến sáng trắng rồi đến trưa, Ji Hyeon thắc mắc không hiểu sao giờ này lẽ ra Tae Oh đã có thể gọi điện thoại cho mình mà vẫn chẳng thấy tăm hơi. Đến tận tối, Tae Oh vẫn chưa gọi điện. Ji Hyeon tự nhủ, thay vì ngồi ngây ra đợi, chi bằng gọi cho anh ấy trước. Cô cứ lẩm nhẩm một mình, lúc quay phim chắc anh ấy quá bận nên không gọi cho mình được, quay xong thể nào anh ấy cũng sẽ gọi ngay thôi.
Ji Hyeon thiết tha mong ngóng điện thoại của Tae Oh đến mức ấy, phải chăng cô vẫn còn yêu anh, có vẻ lòng cô vẫn còn hướng về anh. Ngầy ấy, Ji Hyeon đã rất nhớ và muốn gặp anh nhưng không thể nào gặp được, cô đã từ bỏ. Thời gian cứ thế trôi qua, cũng có đôi lúc Ji Hyeon nhớ lại và cảm thấy chua xót nhưng rồi cô vẫn cố quên đi để sống. Vậy mà lại ngẫu nhiên gặp nhau, bao yêu thương, tiếc nuối tưởng đã xa rồi, nay ùa về sống lại.
Khác hẳn thái độ với Kyu Jin, Ji Hyeon cho rằng Tae Oh là người đáng tin cậy, cô đặt nhiều niềm tin vào anh, khi Tae Oh thay đổi thái độ, cô đã vô cùng thất vọng. Anh là người đàn ông cô không muốn đáng mất. Nguyên nhân đãn đến việc chia tay đâu phải do lỗi lầm của Ji Hyeon, tất cả tại Kyu Jin, vậy nên cô càng thêm day dứt. Dù thời gian ở bên Tae Oh ngắn hơn thời gian quen biết Kyu Jin, nhưng nó khiến Ji Hyeon đau khổ hơn nhiều so với lúc cô chia tay Kyu Jin. Tae Oh là người đàn ông để lại cho Ji Hyeon nhiều cảm xúc và rung động thế đấy.
“Anh ấy sẽ gọi lại thôi!”
Ji Hyeon mòn mỏi chờ điện thoại của Tae Oh.
Ngày hôm sau, Tae Oh vẫn không gọi, ngày hôm sau nữa cũng vậy. Ngày thứ tư, đến đêm. Tae Oh mới gọi cho Ji Hyeon, bảo rằng anh đang trên đường trở về Seoul, khiến Ji Hyeon thất vọng vô cùng.
“Lịch trình kín hết, anh còn chẳng có thời gian về thăm nhà ở Po Hang. Anh xin lỗi, đã hẹn gặp em rồi mà lại không giữ lời được.”
“Không sao, anh bận việc mà.”
Ji Hyeon cố gắng trả lời để không lộ vẻ thất vọng.
“Khi nào quay xong bộ phim truyền hình này, anh sẽ quay về Po Hang một chuyến, đến lúc đó anh sẽ gọi em, mình gặp nhau nhé. Còn không thì khi nào em quay lại Seoul gọi cho anh cũng được.”
“Vâng. Cứ vậy đi anh ạ.”
“Em thế nào rồi, làm việc vất vả không?”
“Vất vả gì đâu anh.”
“Vậy liên lạc sau nhé.”
“Vâng.”
Ji Hyeon tiu nghỉu, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, rồi chầm chậm bước ra khỏi nhà.
“Thật lòng mà nói, anh Tae Oh bảo là gặp nhau cũng đâu có nghĩa là sẽ quay lại với nhau.”
Ji Hyeon vừa đi vừa độc thoại cho vơi bớt nỗi buồn, một hồi lâu cô dạo bước đến tận vườn nho. Đang vào mùa thu hoạch, người làm ca đêm cũng nhiều, những chỗ đóng gói được thắp đền sáng trưng. Ji Hyeon nghĩ bụng Taek Gi chắc vẫn còn ở vườn nho, lúc về cô sẽ đi về bằng máy cày. Nhưng khi bước vào vườn nho, đèn sáng trưng song không còn một ai cả.
“Mọi người đi đâu hết rồi nhỉ? Đi ăn tối cả rồi à?”
Không có ai ở chỗ đóng gói, Ji Hyeon từ từ đi vào trong vườn xem có ai đây không thì nghe vẳng từ đâu đó một giọng nói rất quen thuộc. Là giọng nói của ông.
Ông cũng đang ở đây à?
Ji Hyeon bước về hướng phát ra tiếng nói thì thấy ông từ phía sau lưng. Ông đang ngồi dưới gốc nho, cô định gọi rồi lại thôi. Bởi không chỉ có một mình ông, còn có một bà cụ cũng đang ngồi ở đó.
“Sao bà không nghĩ thoáng được ra nhỉ? Có ai nói gì đâu?”
Giọng nói ông cộc cằn.
“Già cả rồi, còn làm mấy chuyện nực cười ấy làm gì.” Bà cụ đáp lời.
“Nực cười gì chứ. Chúng ta có làm gì trái đạo lý đâu, có như bọn trẻ đâu?”
“Dù không trái đạo lý nhưng ông đã đành là ông Kim, còn tôi là bà goá.”
Bà cụ ấy mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Đúng rồi! Chính là bà cụ đã cho kim chi!
“Goá thì không tái hôn được sao? Ông ấy mất cũng hơn chục năm nay rồi, có hề gì chứ?”
“Người ta không nói ra nói vào?”
“Mặc kệ miệng đời, miễn mình không để tâm là được.”
“Sao lại không để tâm được chứ. Sẽ mệt lòng đấy.”
“Nghĩa là bà không muốn chứ gì?”
Ông đùng đùng nổi giận.
“Ý tôi là mình già cả, lẩn thẩn rồi, làm đám cưới mà làm gì.”
“Thế bà cứ tính lén lút gặp nhau hằng đêm như thế này à?”
“Giời ạ, tôi cũng không biết nữa. Làm thế nào mới được bây giờ?”
“Thế nào là thế nào. Cứ làm đám cưới rồi sống chung chứ còn sao nữa.”
Ối trời ơi!
Ji Hyeon vô cùng ngạc nhiên, vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Ôi trời ơi là trời!
Ji Hyeon sắp phá lên cười nhưng vẫn cố gắng ngậm chặt miệng.
Trời đất ơi, chuyện gì thế này? Ông đang yêu cơ đấy!
Không ngờ trên đời lại có chuyện thế này, chuyện hai người già kì quặc yêu nhau. Nghe là biết tự đáy lòng ông muốn cưới và sống cùng bà, dù chỉ một ngày cũng được, còn bà thì lại sợ những người trong làng chỉ trích nên lần nữa băn khoăn.
“Vậy thì việc kia thế nào?”
“Việc nào chứ?”
“Chẳng phải tôi đã bảo bà thứ ba này khi đảo Jeju à?”
“Đang bận thế này mà chúng ta vẫn đi đảo Jeju được sao?”
“Thằng Taek Gi biết việc, nó tự lo được. Ta cứ đi thôi!”
“Tôi biết rồi, nào thì đi đảo Jeju.”
“Đã lén lút gặp nhau nói chuyện thế này rồi, lại còn đi chơi cùng nhau nữa, thế mà không chịu làm đám cưới là sao nhỉ?”
“Tôi đã nói rồi, người trong làng sẽ nói ra nói vào đấy!”
“Người trong làng thì can hệ gì!”
“Ôi dào, thật là. Làm gì mà ông lại nổi cáu như thế?”
“Thì bà đừng có khiến tôi bực.”
Ông vẫn nổi giận đùng đùng.
Ji Hyeon nghĩ bụng, chắc mình sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến một người đàn ông thế này dù có ở ngay bên cạnh, ông có gì tốt mà bà cụ phải chịu đựng như thế nhỉ.
“Bà bảo yêu tôi, tôi cũng yêu bà, vậy mà bà lại đi lấy thằng khác. Đến khi già, tôi bảo sống chung thì bà lại sợ ánh mắt người đời, dứt khoát không đồng ý.”
“Sao ông lại lôi chuyện đó ra nữa rồi. Ông cụ nhà tôi bảo không được lấy ông, bắt tôi phải lấy ông ấy. Ông bảo tôi phải làm thế nào.”
“Thế à, thế bà sống với tên lái vườn ấy tốt lắm à?”
Ôi ôi, trông ông kìa. Thật thú vị!
Ji Hyeon cảm thấy rất thú vị khi chứng kiến cảnh ông ghen. Cô thóp bụng lại để khỏi bật cười.
“Nếu cứ thế này thì đừng gặp nhau nữa. Cứ hễ gặp là ông lại nói cái giọng ấy.”
Cuối cùng thì bà cũng nổi giận và đứng phắt dậy, ngay lập tức ông kéo bà ngồi xuống.
“Tôi chẳng đã bảo bà trốn đi cùng tôi rồi đó thôi.”
“Làm sao mà trốn được. Ông cụ nhà tôi biết tôi đi gặp ông, suýt chết vì tức đấy. Ông không biết sao.”
“Bỏ đi với tôi có gì mà phải tức chết?”
“Tôi làm sao mà trốn đi được. Hồi đó tôi đâu có biết phải làm thế nào.”
“Vì thế cho nên bà đi lấy cái thằng Jin Tae đó hả?”
Ông lại cáu kỉnh.
“Ông cụ bảo thế thì sao tôi dám cãi lời.”
“Bà không biết tôi và thằng Jin Tae có mối thâm thù à!”
“Ông lôi cái chuyện từ đời tám hoánh ấy ra mà nói chỉ tổ đau đầu thêm thôi.”
“Ngày đó bà lấy thằng Jin Tae, tôi muốn giết quách nó đi cho rồi, nhưng tôi vẫn cố nhịn đấy.”
“Dù gì cũng là chốn thân tình, sao ông lại chửi người quá cố như chửi con mình thế! Ông tránh ra nào, bỏ tay ra!”
Bà đứng phắt dậy.
“Ngồi xuống đã!”
“Thôi, tôi không muốn nói chuyện với ông nữa.”
“Tôi đã bảo là ngồi xuống đi mà.”
Ông ấn bà ngồi xuống bằng mọi cách.
“Jin Tae thì Jin Tae, thế thì đã sao.”
“Ông cứ nói dai dẳng mãi nên tôi mới thế.”
“Trước khi chết, bà không muốn thử sống cùng nhau một lần hay sao.”
“Già mà còn làm chuyện xấu hổ…”
“Làm gì xấu hổ chứ. Khi sống đời sống vợ chồng với tên Jin Tae thì bà chẳng kêu ca, còn với tôi thì bà không muốn chứ gì!”
“Tôi điên mất thôi. Ông có nói thế nào thì tôi cũng mặc, thôi đi!”
Dường như bà thật sự đã nổi giận, Ji Hyeon thấy bà hất tay ông liền rón rén quay trở ra.
“Ôi trời ơi, ông mắc cười quá đi mất. Ôi chuyện gì thế này?”
Ji Hyeon mím chặt môi nhưng vẫn phì cười. Cô bước ra khỏi vườn nho thì thấy bóng đen thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Ji Hyeon hết hồn ngẩng lên thì thấy Taek Gi đứng đó.
/23
|