- Cuối cùng thì cô cũng đã đến.
Hữu Uy xoay đi xoay lại chiếc ghế trong phòng làm việc. Ngày hôm nay trôi qua thật chậm chạp, thi thoảng anh lại ngó đồng hồ, rồi bỗng thấy bực mình khi nó bỗng chạy lề mề hơn mọi hôm.
An Vi không mấy để ý đến lời nói đó của Hữu Uy, cô lập tức bắt tay vào những công việc như thường lệ. Có vẻ Hữu Uy đang muốn trả thù cô nên anh ta đã khuấy tung mọi thứ để cô dọn dẹp. An Vi khẽ thở dài một tiếng, có đúng người đàn ông trước mặt cô gần ba mươi không? Cô thấy anh ta thật trẻ con quá mức. Thảo nào đến bây giờ vẫn còn chưa có vợ.
Hữu Uy thấy An Vi lẳng lặng dọn dẹp không nói gì, anh cảm thấy bức bối. Anh tìm cách phá đám cô bằng cách tiến gần lại chiếc máy giặt, nơi cô đang vật lộn giặt tay hàng đống quần áo và chăn ga anh vứt sẵn ra.
- Công việc này cũng thật là thú vị nhỉ?
An Vi không đáp lại. Cô vẫn mải miết vò, không có dấu hiệu của sự ngừng nghỉ.
- Cô sẽ còn phải làm việc ở đây những hơn một tháng nữa cơ đấy!
Vẫn im lặng. Hữu Uy bắt đầu thấy mình thật giống một tên ngốc. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế cơ chứ. Mong mỏi một cô nàng giúp việc đến chỉ để có ý định chọc ghẹo cô ta bằng những lời “thiếu I - ốt” vậy sao?
Hữu Uy quyết định đổi chiêu thức. Anh ghé sát đầu vào vành tai An Vi, phả vào đó một luồng khí nóng.
- Eo cô rất nhỏ và má cô rất mềm. - Cách khích tướng “có chiến thuật” này thật hiệu quả. An Vi đưa tay lên nhưng rất nhanh, anh đã kịp nắm lấy bàn tay đang đeo găng với đầy bọt xà phòng của cô.
- Cuối cùng thì cô cũng chịu phản ứng...
- Anh hết trò để làm rồi à. Sao anh rỗi việc thế? Phá đám tôi là công việc hiện tại của anh à. Ai trả lương cho anh thế? - An Vi nói gần như hét lên.
Hữu Uy thấy cô tức giận đỏ bừng cả hai má, anh lại càng khoái chí. Anh giữ chặt tay cô, ghé gần mặt hơn nữa... những hàng lông mi chỉ suýt chút nữa là chạm vào nhau.
- Tôi thích nhìn thấy em thế này!
Đôi mắt của An Vi mở to đầy sửng sốt. Anh ta nói cái quái gì thế này? Tôi với em á?
Chính Hữu Uy cũng cảm thấy ngạc nhiên trước câu nói của mình. Câu nói ấy trôi ra khỏi miệng anh một cách vô thức. Nó tự nhiên như những gì anh đã nghĩ rất lâu nhưng chưa nói được thành lời.
An Vi giật mạnh tay mình ra khỏi tay Hữu Uy, cười khẩy:
- Món đó của anh chỉ áp dụng được với những cô gái ngây thơ cả tin thôi nhé. Tôi với anh là quan hệ công việc đấy... quan hệ công việc đấy, anh hiểu không? Đừng có giở trò với tôi.
- Quan hệ chủ tớ. - Hữu Uy khoanh tay trước ngực. Anh cố át đi cái suy nghĩ ngu ngốc là muốn được hôn Ái Vi.
- Cô em cũng tỉnh đòn đấy.
- Thưa ông chủ, mời ông ra ngoài phòng khác ngồi cho người đầy tớ này tập trung làm việc. - An Vi mỉa mai. Cô tống đống quần áo vừa vò xong vào máy giặt. Hữu Uy xoay gót.
- Trả lại không gian đầy tớ cho cô em nhé!
***
Hữu Uy ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc. Cô gái này tại sao lại khiến anh không ngừng nghĩ tới vậy? Cô ta chỉ là một người giúp việc, cũng chẳng xinh đẹp và hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn về một người con gái lý tưởng anh đặt ra. Vậy mà sao trước mặt cô, lúc nào anh cũng cảm thấy mình như một gã ngốc. Hai mươi bảy tuổi, anh đã từng trải qua rất nhiều mối tình. Vậy mà tại sao đứng trước cô gái này, anh lại có một cảm xúc rất khác. Đầu óc anh nghỉ ngơi nhiều quá thành ra lẩn thẩn mất rồi sao?
- Mẹ, nếu như luôn nghĩ đến một cô gái chả có gì đặc biệt thì điều đó có nghĩa là gì?
- Cô gái nào làm con trai của mẹ nhớ thương như vậy? - Bà Lan mỉm cười trước câu hỏi siêu ngốc nghếch của con trai. Dạo này cậu con út bé bỏng của bà thật là nhiều tâm sự.
- Cô gái giúp việc đó mẹ. - Hữu Uy thành thật. Bà Lan bật cười thành tiếng.
- Là cô gái giúp việc đó à?
Hữu Uy hơi tự ái:
- Cô ta thật tầm thường nên con mới hỏi điều đó có nghĩa là gì. Con đâu có yêu cô ta mà mẹ cười?
Bà Lan trở lại nghiêm túc:
- Cô gái đó rất được đấy.
- Mẹ? - Hữu Uy ngạc nhiên. - Con trai mẹ đâu có ế mà mẹ lại hạ tiêu chuẩn xuống thấp như vậy? Cô ấy… chỉ là một cô gái giúp việc.
Hữu Uy hơi lúng túng. Thực ra, anh đã tưởng tượng ra cảnh mẹ anh cau mày mắng mỏ những suy nghĩ này của anh đối với một cô gái tầm thường như thế. Gia đình anh là gia đình danh giá, mẹ anh đâu có thể dễ dàng mà đồng ý một cô gái như vậy – ngay cả bản thân anh cũng không thể chấp nhận nổi với suy nghĩ đã thích cô ta. Anh nói chuyện với mẹ, chỉ mong những lời phản đối của mẹ dập tắt đi cái ý tưởng ngu ngốc đó của anh, vậy mà giờ phút này, bà lại cổ vũ là sao?
- An Vi là một cô gái tốt, nó cũng đã tốt nghiệp đại học đàng hoàng đấy chứ?
- Con không tin lý do này của mẹ. - Anh hơi ngả người ra sau ghế. - Chẳng lẽ cô ta lại là công chúa đội lốt Lọ Lem? - Hữu Uy nhướn mày hỏi.
- Không hẳn nhưng cũng gần như thế. - Bà Lan khuấy đều ly nước cam rồi đưa cho con trai – Con bé là con gái bà bạn học cùng cấp ba của mẹ, gia đình cơ bản, nề nếp. Và sắp tới khu đất rộng lớn mà ba mẹ con bé đang sở hữu được nhắm tới để xây dựng một khu resort cao cấp.
- Con biết là mẹ cũng không chịu thiệt đâu mà! - Hữu Uy đón lấy ly nước cam từ phía mẹ, nhấp một ngụm.
Bà Lan nhìn xoáy sâu vào mắt con trai:
- Nó không đáng gì so với gia đình ta đâu con trai, cái quan trọng là mẹ của con bé đã từng cứu mẹ.
Hữu Uy vươn vai, mọi muộn phiền trong anh đã hoàn toàn bay biến. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế! An Vi, An Vi.... Cái tên này hiện lên trong tâm trí anh đầy ngọt ngào. Giờ đây, anh chỉ mong từng phút từng giây cô đến đây để xóa tan đi những giờ khắc trống rỗng trong anh. Anh mỉm cười mở điện thoại, trên nền màn hình là An Vi nở một nụ cười rất tươi khi đang đứng lau ô cửa kính. Anh đã rất vất vả mới có thể chụp được một bức hình “tử tế’’ của cô. Anh thắc mắc tự hỏi, tại sao cô lại cười vui vẻ như thế mỗi khi nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang qua? Và cái động tác kỳ lạ của cô nữa... nó biểu thị cho điều gì? Anh muốn biết, rất muốn biết... tất cả những gì về cô.
An Vi đến muộn hơn bình thường. Hữu Uy rất sốt ruột. Anh hết cầm tờ báo lên rồi lại hạ xuống. Anh đi đi lại lại trong căn phòng. Bật, rồi lại tắt ti vi. Cô gái kỳ quặc này luôn làm người ta muốn phát điên lên.An Vi vừa mở cửa đã thấy gương mặt của Hữu Uy đập vào mắt. Cô ngán ngẩm lắc đầu. Đúng là ngày nào cũng phải gặp anh ta thật khó chịu. Cô bước thằng vào bếp, mặc chiếc tạp dề lên người, định bụng bắt đầu với công việc dọn dẹp chiếc tủ lạnh thi thoảng bị Hữu Uy làm lem nhem bởi đồ ăn nhanh. Nhưng thật kỳ lạ, tất cả như đã được dọn dẹp hết một lượt. An Vi có cố kiếm cũng chỉ phải làm vài việc lặt vặt như kéo lại chiếc khăn trải bàn cho phẳng phiu và lau qua một vài vệt nước vẫn còn vương vãi trên sàn nhà gỗ.
- Tôi đã dọn hết cho em. - Hữu Uy đứng tựa lưng vào bức tường trước cửa phòng ăn.
- Tại sao anh phải dọn? - An Vi nhìn Hữu Uy đầy khó hiểu.
- Vì tôi muốn mời em đi ăn cơm. Thời gian em dọn dẹp sẽ quy ra thời gian em phải đi chơi cùng tôi. Ok? Bình thường em dọn nhà trong một tiếng rưỡi.
An Vi cởi chiếc tạp dề treo lên móc.
- Tôi chỉ ký hợp đồng dọn dẹp chứ không ký hợp đồng làm bạn gái của anh.
- Em thật bướng bỉnh. - Hữu Uy kéo cánh tay An Vi, đôi mắt đẹp của anh nhìn xoáy sâu vào mắt cô.
- Làm bạn gái anh nhé!
An Vi bặm môi. Người đàn ông này càng ngày càng quá đáng. Anh ta định lôi cô ra làm đồ tiêu khiển cho hết những tháng ngày nhàn rỗi sao? An Vi đá mạnh vào chân Hữu Uy.
- Quan hệ của chúng ta là quan hệ chủ tớ.
Hữu Uy nhăn nhó trước cú đá bất ngờ của An Vi.
- Em không đồng ý, anh sẽ theo em về tận chỗ em ở.
- Anh thích thì cứ việc.
An Vi bước đi không hề ngoái lại. Những người như anh ta chỉ giỏi nói những lời hoa mỹ mà thôi.
"Cô ấy không tin mình?" - Hữu Uy tự hỏi. Mình nhất định sẽ làm cho cô ấy phải tin. Anh khoác nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi vội vã cài cúc lại. Cuộc truy đuổi bắt đầu...
An Vi vẫn lững thững đi trên đường. Hữu Uy, anh ta bị bệnh gì không biết nữa? Chỉ còn gần một tháng nữa là hợp đồng kết thúc, lúc đó, cô sẽ hoàn toàn chẳng bị ràng buộc gì bởi anh ta. Cứ tưởng là một món hời, ai ngờ lại là một gánh nặng. An Vi thở dài, cô đá chân cho viên sỏi nhỏ chạy dọc trên đường cùng mình.
Dương Kha và Thảo Ninh chưa về. An Vi tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa ken két mở ra. Cô thả mình nằm xoài trên chiếc phản gỗ, áp mình vào gối. Hương thơm của Thảo Ninh vấn vít in lại trong từng sợi vải. Thảo Ninh thật là một người con gái tuyệt vời, xinh đẹp, giỏi giang, làm gì cũng tốt. Cô thầm ghép đôi Thảo Ninh và Dương Kha, thấy họ đúng là xứng đôi vừa lứa. Có những người sinh ra là để dành cho nhau.
An Vi nhớ đến mối tình thời đại học của mình. Cô luôn dõi theo bước chân anh mỗi khi anh tới lớp. Cô có thể nhận ra anh trong hàng chục con người đang nhộn nhạo ngoài sân trường. Anh đẹp trai và tài giỏi, chỉ có những người con gái ưu tú mới có thể phù hợp với anh. Cô thì không phải là một người con gái ưu tú. Cô không dám theo đuổi anh. Cô đứng nhìn những người khác tặng quà cho anh những dịp lễ tình nhân, cũng mong mình một lần can đảm được như những người con gái ấy nhưng cô không thể... Cũng có đôi lúc anh cười với cô. Nụ cười tỏa sáng đầy dịu ngọt. Nhưng cô không tự mê hoặc mình quá lâu. Tình yêu với anh, cô vẫn mãi mãi giấu kín tận sâu trong đáy lòng.
Khi rời chân khỏi giảng đường đại học, cô đã nguyện mãi mãi quên đi tình yêu ấy. Nhưng điều đó xem ra thật khó, yêu một người, lại là yêu thầm, cảm giác lại càng khó quên. Cô chỉ mong chờ thời gian là liều thuốc tốt nhất xóa bỏ mọi nỗi đau. Hơn nữa, cô không còn có cơ hội được gặp anh. Cô tin, tất cả rồi sẽ chỉ còn là ký ức.
Hữu Uy xoay đi xoay lại chiếc ghế trong phòng làm việc. Ngày hôm nay trôi qua thật chậm chạp, thi thoảng anh lại ngó đồng hồ, rồi bỗng thấy bực mình khi nó bỗng chạy lề mề hơn mọi hôm.
An Vi không mấy để ý đến lời nói đó của Hữu Uy, cô lập tức bắt tay vào những công việc như thường lệ. Có vẻ Hữu Uy đang muốn trả thù cô nên anh ta đã khuấy tung mọi thứ để cô dọn dẹp. An Vi khẽ thở dài một tiếng, có đúng người đàn ông trước mặt cô gần ba mươi không? Cô thấy anh ta thật trẻ con quá mức. Thảo nào đến bây giờ vẫn còn chưa có vợ.
Hữu Uy thấy An Vi lẳng lặng dọn dẹp không nói gì, anh cảm thấy bức bối. Anh tìm cách phá đám cô bằng cách tiến gần lại chiếc máy giặt, nơi cô đang vật lộn giặt tay hàng đống quần áo và chăn ga anh vứt sẵn ra.
- Công việc này cũng thật là thú vị nhỉ?
An Vi không đáp lại. Cô vẫn mải miết vò, không có dấu hiệu của sự ngừng nghỉ.
- Cô sẽ còn phải làm việc ở đây những hơn một tháng nữa cơ đấy!
Vẫn im lặng. Hữu Uy bắt đầu thấy mình thật giống một tên ngốc. Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế cơ chứ. Mong mỏi một cô nàng giúp việc đến chỉ để có ý định chọc ghẹo cô ta bằng những lời “thiếu I - ốt” vậy sao?
Hữu Uy quyết định đổi chiêu thức. Anh ghé sát đầu vào vành tai An Vi, phả vào đó một luồng khí nóng.
- Eo cô rất nhỏ và má cô rất mềm. - Cách khích tướng “có chiến thuật” này thật hiệu quả. An Vi đưa tay lên nhưng rất nhanh, anh đã kịp nắm lấy bàn tay đang đeo găng với đầy bọt xà phòng của cô.
- Cuối cùng thì cô cũng chịu phản ứng...
- Anh hết trò để làm rồi à. Sao anh rỗi việc thế? Phá đám tôi là công việc hiện tại của anh à. Ai trả lương cho anh thế? - An Vi nói gần như hét lên.
Hữu Uy thấy cô tức giận đỏ bừng cả hai má, anh lại càng khoái chí. Anh giữ chặt tay cô, ghé gần mặt hơn nữa... những hàng lông mi chỉ suýt chút nữa là chạm vào nhau.
- Tôi thích nhìn thấy em thế này!
Đôi mắt của An Vi mở to đầy sửng sốt. Anh ta nói cái quái gì thế này? Tôi với em á?
Chính Hữu Uy cũng cảm thấy ngạc nhiên trước câu nói của mình. Câu nói ấy trôi ra khỏi miệng anh một cách vô thức. Nó tự nhiên như những gì anh đã nghĩ rất lâu nhưng chưa nói được thành lời.
An Vi giật mạnh tay mình ra khỏi tay Hữu Uy, cười khẩy:
- Món đó của anh chỉ áp dụng được với những cô gái ngây thơ cả tin thôi nhé. Tôi với anh là quan hệ công việc đấy... quan hệ công việc đấy, anh hiểu không? Đừng có giở trò với tôi.
- Quan hệ chủ tớ. - Hữu Uy khoanh tay trước ngực. Anh cố át đi cái suy nghĩ ngu ngốc là muốn được hôn Ái Vi.
- Cô em cũng tỉnh đòn đấy.
- Thưa ông chủ, mời ông ra ngoài phòng khác ngồi cho người đầy tớ này tập trung làm việc. - An Vi mỉa mai. Cô tống đống quần áo vừa vò xong vào máy giặt. Hữu Uy xoay gót.
- Trả lại không gian đầy tớ cho cô em nhé!
***
Hữu Uy ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc. Cô gái này tại sao lại khiến anh không ngừng nghĩ tới vậy? Cô ta chỉ là một người giúp việc, cũng chẳng xinh đẹp và hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn về một người con gái lý tưởng anh đặt ra. Vậy mà sao trước mặt cô, lúc nào anh cũng cảm thấy mình như một gã ngốc. Hai mươi bảy tuổi, anh đã từng trải qua rất nhiều mối tình. Vậy mà tại sao đứng trước cô gái này, anh lại có một cảm xúc rất khác. Đầu óc anh nghỉ ngơi nhiều quá thành ra lẩn thẩn mất rồi sao?
- Mẹ, nếu như luôn nghĩ đến một cô gái chả có gì đặc biệt thì điều đó có nghĩa là gì?
- Cô gái nào làm con trai của mẹ nhớ thương như vậy? - Bà Lan mỉm cười trước câu hỏi siêu ngốc nghếch của con trai. Dạo này cậu con út bé bỏng của bà thật là nhiều tâm sự.
- Cô gái giúp việc đó mẹ. - Hữu Uy thành thật. Bà Lan bật cười thành tiếng.
- Là cô gái giúp việc đó à?
Hữu Uy hơi tự ái:
- Cô ta thật tầm thường nên con mới hỏi điều đó có nghĩa là gì. Con đâu có yêu cô ta mà mẹ cười?
Bà Lan trở lại nghiêm túc:
- Cô gái đó rất được đấy.
- Mẹ? - Hữu Uy ngạc nhiên. - Con trai mẹ đâu có ế mà mẹ lại hạ tiêu chuẩn xuống thấp như vậy? Cô ấy… chỉ là một cô gái giúp việc.
Hữu Uy hơi lúng túng. Thực ra, anh đã tưởng tượng ra cảnh mẹ anh cau mày mắng mỏ những suy nghĩ này của anh đối với một cô gái tầm thường như thế. Gia đình anh là gia đình danh giá, mẹ anh đâu có thể dễ dàng mà đồng ý một cô gái như vậy – ngay cả bản thân anh cũng không thể chấp nhận nổi với suy nghĩ đã thích cô ta. Anh nói chuyện với mẹ, chỉ mong những lời phản đối của mẹ dập tắt đi cái ý tưởng ngu ngốc đó của anh, vậy mà giờ phút này, bà lại cổ vũ là sao?
- An Vi là một cô gái tốt, nó cũng đã tốt nghiệp đại học đàng hoàng đấy chứ?
- Con không tin lý do này của mẹ. - Anh hơi ngả người ra sau ghế. - Chẳng lẽ cô ta lại là công chúa đội lốt Lọ Lem? - Hữu Uy nhướn mày hỏi.
- Không hẳn nhưng cũng gần như thế. - Bà Lan khuấy đều ly nước cam rồi đưa cho con trai – Con bé là con gái bà bạn học cùng cấp ba của mẹ, gia đình cơ bản, nề nếp. Và sắp tới khu đất rộng lớn mà ba mẹ con bé đang sở hữu được nhắm tới để xây dựng một khu resort cao cấp.
- Con biết là mẹ cũng không chịu thiệt đâu mà! - Hữu Uy đón lấy ly nước cam từ phía mẹ, nhấp một ngụm.
Bà Lan nhìn xoáy sâu vào mắt con trai:
- Nó không đáng gì so với gia đình ta đâu con trai, cái quan trọng là mẹ của con bé đã từng cứu mẹ.
Hữu Uy vươn vai, mọi muộn phiền trong anh đã hoàn toàn bay biến. Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như thế! An Vi, An Vi.... Cái tên này hiện lên trong tâm trí anh đầy ngọt ngào. Giờ đây, anh chỉ mong từng phút từng giây cô đến đây để xóa tan đi những giờ khắc trống rỗng trong anh. Anh mỉm cười mở điện thoại, trên nền màn hình là An Vi nở một nụ cười rất tươi khi đang đứng lau ô cửa kính. Anh đã rất vất vả mới có thể chụp được một bức hình “tử tế’’ của cô. Anh thắc mắc tự hỏi, tại sao cô lại cười vui vẻ như thế mỗi khi nhìn thấy một chiếc máy bay bay ngang qua? Và cái động tác kỳ lạ của cô nữa... nó biểu thị cho điều gì? Anh muốn biết, rất muốn biết... tất cả những gì về cô.
An Vi đến muộn hơn bình thường. Hữu Uy rất sốt ruột. Anh hết cầm tờ báo lên rồi lại hạ xuống. Anh đi đi lại lại trong căn phòng. Bật, rồi lại tắt ti vi. Cô gái kỳ quặc này luôn làm người ta muốn phát điên lên.An Vi vừa mở cửa đã thấy gương mặt của Hữu Uy đập vào mắt. Cô ngán ngẩm lắc đầu. Đúng là ngày nào cũng phải gặp anh ta thật khó chịu. Cô bước thằng vào bếp, mặc chiếc tạp dề lên người, định bụng bắt đầu với công việc dọn dẹp chiếc tủ lạnh thi thoảng bị Hữu Uy làm lem nhem bởi đồ ăn nhanh. Nhưng thật kỳ lạ, tất cả như đã được dọn dẹp hết một lượt. An Vi có cố kiếm cũng chỉ phải làm vài việc lặt vặt như kéo lại chiếc khăn trải bàn cho phẳng phiu và lau qua một vài vệt nước vẫn còn vương vãi trên sàn nhà gỗ.
- Tôi đã dọn hết cho em. - Hữu Uy đứng tựa lưng vào bức tường trước cửa phòng ăn.
- Tại sao anh phải dọn? - An Vi nhìn Hữu Uy đầy khó hiểu.
- Vì tôi muốn mời em đi ăn cơm. Thời gian em dọn dẹp sẽ quy ra thời gian em phải đi chơi cùng tôi. Ok? Bình thường em dọn nhà trong một tiếng rưỡi.
An Vi cởi chiếc tạp dề treo lên móc.
- Tôi chỉ ký hợp đồng dọn dẹp chứ không ký hợp đồng làm bạn gái của anh.
- Em thật bướng bỉnh. - Hữu Uy kéo cánh tay An Vi, đôi mắt đẹp của anh nhìn xoáy sâu vào mắt cô.
- Làm bạn gái anh nhé!
An Vi bặm môi. Người đàn ông này càng ngày càng quá đáng. Anh ta định lôi cô ra làm đồ tiêu khiển cho hết những tháng ngày nhàn rỗi sao? An Vi đá mạnh vào chân Hữu Uy.
- Quan hệ của chúng ta là quan hệ chủ tớ.
Hữu Uy nhăn nhó trước cú đá bất ngờ của An Vi.
- Em không đồng ý, anh sẽ theo em về tận chỗ em ở.
- Anh thích thì cứ việc.
An Vi bước đi không hề ngoái lại. Những người như anh ta chỉ giỏi nói những lời hoa mỹ mà thôi.
"Cô ấy không tin mình?" - Hữu Uy tự hỏi. Mình nhất định sẽ làm cho cô ấy phải tin. Anh khoác nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi vội vã cài cúc lại. Cuộc truy đuổi bắt đầu...
An Vi vẫn lững thững đi trên đường. Hữu Uy, anh ta bị bệnh gì không biết nữa? Chỉ còn gần một tháng nữa là hợp đồng kết thúc, lúc đó, cô sẽ hoàn toàn chẳng bị ràng buộc gì bởi anh ta. Cứ tưởng là một món hời, ai ngờ lại là một gánh nặng. An Vi thở dài, cô đá chân cho viên sỏi nhỏ chạy dọc trên đường cùng mình.
Dương Kha và Thảo Ninh chưa về. An Vi tra chìa khóa vào ổ, cánh cửa ken két mở ra. Cô thả mình nằm xoài trên chiếc phản gỗ, áp mình vào gối. Hương thơm của Thảo Ninh vấn vít in lại trong từng sợi vải. Thảo Ninh thật là một người con gái tuyệt vời, xinh đẹp, giỏi giang, làm gì cũng tốt. Cô thầm ghép đôi Thảo Ninh và Dương Kha, thấy họ đúng là xứng đôi vừa lứa. Có những người sinh ra là để dành cho nhau.
An Vi nhớ đến mối tình thời đại học của mình. Cô luôn dõi theo bước chân anh mỗi khi anh tới lớp. Cô có thể nhận ra anh trong hàng chục con người đang nhộn nhạo ngoài sân trường. Anh đẹp trai và tài giỏi, chỉ có những người con gái ưu tú mới có thể phù hợp với anh. Cô thì không phải là một người con gái ưu tú. Cô không dám theo đuổi anh. Cô đứng nhìn những người khác tặng quà cho anh những dịp lễ tình nhân, cũng mong mình một lần can đảm được như những người con gái ấy nhưng cô không thể... Cũng có đôi lúc anh cười với cô. Nụ cười tỏa sáng đầy dịu ngọt. Nhưng cô không tự mê hoặc mình quá lâu. Tình yêu với anh, cô vẫn mãi mãi giấu kín tận sâu trong đáy lòng.
Khi rời chân khỏi giảng đường đại học, cô đã nguyện mãi mãi quên đi tình yêu ấy. Nhưng điều đó xem ra thật khó, yêu một người, lại là yêu thầm, cảm giác lại càng khó quên. Cô chỉ mong chờ thời gian là liều thuốc tốt nhất xóa bỏ mọi nỗi đau. Hơn nữa, cô không còn có cơ hội được gặp anh. Cô tin, tất cả rồi sẽ chỉ còn là ký ức.
/14
|