An Nhiên đột nhiên cười. “Mình vốn đĩ chỉ muốn học theo Lôi Phong làm người tốt, nhưng mà Phó Chính lại ăn vạ mình. Nói là mình đã nhìn thấy hết của anh ấy rồi, anh ấy đã là người của mình rồi, mình phải có trách nhiệm với anh ấy. Bố mẹ anh ấy cũng nói chuyện với mình, ám chỉ bọn mình mau chóng kết hôn đi.”
Một tràng kể lể của An Nhiên nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao lại toát ra sự hài lòng thoả mãn, khiến Bạc Hà không kìm được bật cười. “Thật chẳng thể ngờ, Phó Chính cũng có lúc biết giở trò cơ đấy. Xem ra anh ấy định ăn vạ cậu thật rồi, cậu có tiền đồ trở thành một “chị dâu cảnh sát” đấy.”
Trên đường về nhà, Bạc Hà suy nghĩ xem phải nói đến chuyện tìm người trên báo với Tịch Duệ Nam như thế nào. Thử khéo léo thăm dò, phải làm cho có vẻ tự nhiên nhất. Cô đang cân nhắc thì điện thoại đổ chuông, là số máy lạ, cô nghi hoặc nhận điện. “Xin chào, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên chín chắn, cũng mang theo sự nghi hoặc giống như vậy. “Cháu là… Bạc Hà?”
“Là cháu, xin hỏi bác là ai?”
Giọng người đàn ông trong điện thoại ngừng một lát. “Bác là bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm, chúng ta có thể gặp để nói chuyện một chút không?”
Bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm – bước chân vội vàng của Bạc Hà đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn sững sờ. Mới nhìn thấy tin tìm người của Tịch Văn Khiêm đăng trên báo, vì sao nhanh như vậy đã tìm đến chỗ cô rồi? Ông ấy làm thế nào mà biết được số điện thoại liên lạc của cô, làm thế nào mà tìm ra cô?
Họ hẹn gặp ở một quán trả. Chín năm không gặp, Tịch Văn Khiêm có vẻ chẳng già đi chút nào, chỉ có màu tóc đã ngả thành màu nâu, tông màu nằm giữa đen và trắng, ông không giống một số người trung niên khác nhuộm lại tóc cho đen sì, điều này khiến Bạc Hà cảm thấy có thiện cảm hơn.
Trong khi Bạc Hà đánh giá Tịch Văn Khiêm, ông cũng không rời mắt khỏi cô. “Bạc Hà, thật không ngờ Nam Nam bây giờ ở cùng cháu.”
Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Bạc Hà vẫn khách sáo gọi ông ta một tiếng bác Tịch. “Bác làm thế nào biết được cháu và anh ấy ở cùng nhau? Rồi lại biết được cả số điện thoại của cháu nữa?”
“Bác đăng báo tìm thằng bé ở thành phố này, sau khi có người đọc báo thấy ảnh nó đã cung cấp đầu mối. Cậu ta nói mình từng làm hộ lý trong bệnh viện cho Nam Nam, một người tên là Bạc Hà đã thuê cậu ta.”
Bạc Hà nhớ ra, sau khi Tịch Duệ Nam phẫu thuật, cô từng mời một hộ lý nam đến chăm sóc. Anh ta chẳng chịu làm gì, chỉ đọc báo và tạp chí, xem ra sau khi anh ta nhìn thấy thông báo tìm người đã lập tức báo ngay cho Tịch Văn Khiêm, để kiếm khoản tiền cung cấp đầu mối kia. Anh ta có số điện thoại của cô, khi đó cô đã cho anh ta, dặn dò nếu ở bệnh viện có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Không đợi Bạc Hà ngồi ấm chỗ, Tịch Văn Khiêm đã khẩn thiết hỏi: “Cậu ta nói tháng trước Nam Nam làm phẫu thuật mở lồng ngực, vì sao lại như vậy? Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạc Hà kể tóm tắt toàn bộ câu chuyện, nghe đến chỗ con trai vì mất hết giấy tờ nên bất đắc dĩ phải đến công trường xây dựng làm culi, không cẩn thận bị gãy xương, xuất huyết máu lồng ngực nên phải phẫu thuật, Tịch Văn Khiêm nhíu chặt mày, vừa đau lòng vừa bất lực thở dài. “Thằng bé này, xảy ra chuyện như vậy cũng không chịu tìm bác, tính khí thật là…”
“Vì sao Tịch Duệ Nam phải bỏ nhà ra đi ạ?”
Nét mặt Tịch Văn Khiêm khổ sở, đưa tay day mi tâm, hình như ông không biết nên mở lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Thằng bé không chấp nhận chuyện tái hôn của bác.”
Một câu nói vô cùng đơn gian nhưng đối với Bạc Hà, người hiểu rõ chuyện trong gia đình và mâu thuẫn giữa hai bố con họ, thì thế là đã đầy đủ rồi.
Bạc Hà thầm thở dài, chẳng trách Tịch Duệ Nam không bao giờ nhắc đến bố, anh luôn coi chuyện tái hôn của bố chính là phản bội mẹ. Năm đó, vì bảo vệ mẹ, đối diện với việc ngoại tình của bố, Tịch Duệ Nam đã dám liều mình để vãn hồi một gia đình trọn vẹn. Có thể thấy anh yêu mẹ và coi trọng gia đình như thế nào. Bây giờ tuy mẹ đã qua đời nhưng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện tái hôn của bố. Thực ra chuyện này vốn là chuyện riêng của bố anh, là con trai cũng không thể quản được, nhưng anh lại vẫn cứ đối đầu như vậy, bố anh tất nhiên sẽ cảm thấy khó xử và đau đầu vì việc này.
Đây là chuyện riêng của hai bố con họ, Bạc Hà không tiện hỏi nhiều nên cô chuyển sang chủ đề khác: “Sao bác lại biết để đăng tin tìm người ở thành phố này?”
Tịch Văn Khiêm tỉ mỉ kể lại. Mấy tháng đầu, sau khi Tịch Duệ Nam bỏ nhà đi, ông không mấy lo lắng, cũng không có ý đi tìm. Bởi vì tuy con trai giận dỗi bỏ đi nhưng dù sao anh cũng đã lớn rồi, ông nghĩ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều nữa. Thậm chí còn hy vọng sau khi anh sống một mình ở bên ngoài sẽ hiểu được vai trò không thể thiếu của gia đình, từ đó hồi tâm chuyển ý, quay lại chấp nhận chuyện ông tái hôn.
Nhưng hai ngày trước, khi ông có việc quay về nhà cũ, một người bảo vệ nói là đã thay ông nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ gần hai tháng trước. Sau khi ông mở ra xem thì thấy đó là toàn bộ giấy tờ của Tịch Duệ Nam. Người gửi thư tự giới thiệu là nhân viên dọn vệ sinh, nhặt được những giấy tờ này ở thùng giác nên có lòng tốt gửi trả theo địa chỉ ghi trên chứng minh thư. Nhìn bức thư này, ông mới bắt đầu sốt ruột, bởi vì ông biết, mất những giấy tờ này, Tịch Duệ Nam sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng anh vẫn không quay về tìm ông lấy sổ hộ khẩu để làm lại giấy tờ, cũng không gọi điện cho ông nhờ giúp đỡ càng khiến ông lo lắng không yên. Mất giấy tờ còn ngoan cố sống vất vưởng bên ngoài, ông thực sự sợ con trai thà chịu chết sống cũng không quay về gặp ông, thế là ông dựa theo địa chỉ của người gửi đến thành phố này đăng tin tìm người.
4
Bạc Hà vừa bất ngờ lại vừa vui mừng. “Hoá ra giấy tờ bị mất đã được người tốt bụng nhặt được và gửi trả về nhà, như vậy sẽ bớt được những rắc rối khi làm lại giấy tờ. Bác có mang theo giấy tờ của anh ấy chứ, không có giấy tờ thực sự rất phiền phức, đặc biệt là chứng minh thư.”
“Đương nhiên là bác có mang đến, bây giờ thằng bé ở đâu? Nó làm phẫu thuật xong, sức khoẻ đã hồi phục chưa? Đúng rồi, bác nghe nói tiền phẫu thuật là cháu giúp nó trả, cảm ơn cháu, bác sẽ gửi lại tiền cho cháu.”
“Không có gì ạ, anh ấy đã hồi phục tương đối. Bởi vì… anh ấy nhất thời không có chỗ để đi, cho nên sau khi xuất viện tạm thời đến ở chỗ cháu.”
“Nam Nam sống ở chỗ cháu?”Tịch Văn Khiêm ngạc nhiên nhìn Bạc Hà, đột nhiên ông cười, trong nụ cười mang theo sự vui mừng thấy rõ.
“Xem ra cháu không còn trách nó nữa. Như thế thì tốt, sự việc năm đó tuy Nam Nam có sai nhưng chuyện cũng có nguyên nhân. Khi đó nó ở tuổi mới lớn, tính khí mạnh mẽ dễ kích động, thêm vào đó lại uống rất nhiều rượu. Người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ, huống hồ là trẻ con. Bố cháu khi đó… Đúng rồi, bố cháu vẫn khoẻ chứ?”
Bạc Hà chăm chú nhìn ông. “Bố cháu năm ngoái bị bệnh qua đời rồi.”
“Lái xe Bạc qua đời rồi?”Tịch Văn Khiêm rõ ràng rất kinh ngạc. “Thực sự không ngờ, ông ấy nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh, bố cháu bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư ạ.”
“Bây giờ người mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều, chắc do môi trường ngày càng bị ô nhiễm…”
Bạc Hà cắt ngang lời nói quá xa chủ đề của ông. “Vừa rồi bác định nói bố cháu làm sao cơ?”
“Không có gì, bác chỉ muốn hỏi thăm bố cháu có khoẻ không?”
“Không đúng, bác đang nói câu “người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ”, rồi nói đến bố cháu, rốt cuộc bác muốn nói điều gì?”
Tịch Văn Khiêm phủ nhận: “Không nói gì, thật sự không có gì.”
“Bác đừng lừa cháu, cháu không phải là trẻ con, cháu biết nghe lời hiểu ý, trong lời bác vừa nói có ý khác.”
Tịch Văn Khiêm không ngờ vừa rồi nhất thời lỡ lời, cho dù kịp thời sửa lại nhưng vẫn bị Bạc Hà nhạy bén nắm bắt được, truy vấn đến cùng. Chần chừ hồi lâu, ông cẩn thận lên tiếng: “Bạc Hà, bố cháu đã không còn nữa, có vài chuyện vốn dĩ không nên nhắc đến nhưng cháu nằng nặc muốn hỏi, bác đành nói cho cháu vậy.”
Hơi ngập ngừng, ông cẩn thận lựa chọn từ ngữ, tiếp tục nói: “Cháu có biết năm đó, vì sao bố cháu phải rời khỏi công ty của bác không? Bởi vì có một đêm, sau bữa cơm liên hoan của đồng hương trong công ty, bác bảo ông ấy đưa mấy nữ đồng nghiệp về nhà. Lúc ông ấy đưa cô nhân viên văn phòng cuối cùng, có thể bởi vì trước đó uống rượu, mượn men rượu ông ấy đột nhiên ôm lấy cô ấy hôn. Cô nhân viên văn phòng trẻ tuổi vô cùng kinh hãi thét lên, bỏ chạy xuống xe thu hút sự chú ý của hai viên cảnh sát, họ bắt bố cháu đến đồn công an. Sự viện làm ầm lên, ông ấy cũng bị doạ cho tỉnh rượu. Lúc bác đến đồn cảnh sát, ông ấy lặp đi lặp lại giải thích với bác rằng ông ấy không cố ý xâm phạm cô gái kia, chỉ vì dáng vẻ của cô ấy có phần giống người vợ cũ nên ông ấy mới nhất thời bị ma xui quỷ khiến làm như thế. Bác biết ông ấy vốn là người thật thà, lần này nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy nên đã làm người trung gian thay ông ấy hoà giải chuyện này. Chỉ có điều, ông ấy không thích hợp tiếp tục ở lại công ty làm việc nữa.”
Bạc Hà nghe chuyện mà thẫn thờ, năm đó bố cô cũng không kiểm soát được hành vi của mình sau khi uống rượu ư? Cô không muốn tin, nhưng ngẫm lại chuyện cũ lại không thể không tin. Chẳng trách lúc đầu rõ ràng bố cô đã đồng ý với cô nhất định sẽ tố cáo Tịch Duệ Nam, nhưng sau khi gặp Tịch Văn Khiêm thì lại không giữ lời nữa. Tịch Văn Khiêm từng giúp ông giải quyết vấn đề tương tự như vậy, làm sao ông có thể tố cáo con trai của ông ấy chứ? Cho nên, bố cô chỉ vừa cay đắng vừa lúng túng, dỗ dàng cô bỏ qua sự việc lần đó.
“Bạc Hà, hy vọng chuyện bác kể sẽ không phá hoại hình tượng của bố trong lòng cháu. Thực ra hành vi năm đó của ông ấy có thể hiểu và tha thứ được, là người đàn ông đã ly dị, gà trống nuôi con nhỏ rất vất vả, nhưng còn khó chịu đựng hơn là sự cô đơn. Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy vẫn gian nan khắc phục để nuôi con, mãi cho đến khi gặp cô gái hao hao giống với người vợ cũ, trong tình huống uống say mới có hành vi đi quá chừng mực. Điều này tuyệt đối không thể coi là xấu xa, là hạ lưu, cháu nói xem có đúng không?
Bạc Hà nhắm mắt lại, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng đột ngột đứng dậy. “Cháu có việc xin phép đi trước ạ.”
Tịch Văn Khiêm cũng vội vàng đứng dậy theo. “Bạc Hà… cháu có thể đưa bác đi gặp Nam Nam không?”
Cô đột nhiên không muốn để tâm đến ông nữa, lạnh nhạt nói: “Bác muốn gặp nhưng anh ấy chưa chắc muốn gặp bác đâu. Vẫn nên đợi cháu về nhà thử hỏi ý kiến của anh ấy trước đã.”
”Nếu cháu hỏi, nó sẽ nhất định không muốn gặp bác, nhưng bác rất muốn gặp nó, xin cháu thấu hiểu tấm lòng lo lắng của người làm bố được không?”
Nhìn ánh mắt ưu tư vô hạn của Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà không nói lời từ chối được nữa.
Lúc Bạc Hà gõ cửa phòng của Tịch Duệ Nam, bảo anh buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm, anh hơi kinh ngạc. “Sao phải ra ngoài ăn? Chẳng phải cô đã mua rất nhiều đồ ăn rồi còn gì?”
“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, anh chuẩn bị nhanh lên chút.”
Tịch Duệ Nam không hỏi thêm điều gì nữa, nghe lời thay giầy cùng Bạc Hà ra phố. Cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp có thể ngắm cảnh biển lại ở trung tâm thành phố. Tịch Văn Khiêm đã đặt chỗ, đang đợi ở đây. Khi bọn họ đi vào, phòng ăn đã không còn chỗ trống. Cô tiếp tân tươi cười chào đón và ngọt ngào hỏi han: “Chào anh chị, xin hỏi anh chị có đặt chỗ trước hay không ạ?”
Bạc Hà trả lời: “Đặt rồi, xin hỏi bàn số 12 ở đâu?”
“Bàn số 12 phải không? Mời đi bên này.”
Sau khi cùng cô tiếp tân đi được bảy, tám mét, Bạc Hà thuận theo hướng cánh tay cô ấy chỉ nhìn thấy bàn số 12 gần cửa sổ. Tịch Văn Khiêm ngồi ngay ngắn trên bàn, ngoài ra còn có một người thanh niên đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói với ông. Cô sững sờ, người thanh niên đó chẳng phải là Quý Phong sao, vì sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại nói chuyện với Tịch Duệ Nam? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trong lúc đầu óc Bạc Hà xuất hiện hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, vừa khéo Quý Phong ngẩng lên nhìn thấy cô, sau khi hơi sững sờ, anh lịch sự vẫy tay, mỉm cười với cô. “Hi, Bạc Hà.”
Cùng với giọng nói của anh, Tịch Văn Khiêm cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của ông chăm chú nhìn Tịch Duệ Nam, vẻ mặt kích động, vội vàng đứng dậy. “Nam Nam.”
Tịch Duệ Nam bị chấn động, đột nhiên lùi một bước dài. Ánh mắt anh quét nhìn từ bố mình sang Quý Phong, rồi đóng đinh trên mặt Bạc Hà, ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn giống như chiếc búa phá băng, lực sát thương vô hạn.
Bạc Hà sớm đã đoán được Tịch Duệ Nam không muốn gặp bố anh, nhưng không ngờ phản ứng của anh còn gay gắt hơn cô tưởng rất nhiều, anh dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Bạc Hà theo bản năng giải thích: “Tịch Duệ Nam, bố anh, ông ấy…”
Anh không cho cô cơ hội nói hết đã xoay người rất nhanh, xông ra khỏi nhà hàng. Bạc Hà va Tịch Văn Khiêm một trước một sau đuổi theo ra ngoài cũng không kịp. trước cửa nhà hàng là con đường tấp nập, trên đường lớn người xe như nước, một người giống như giọt nước hoà tan vào trong đó, vô hình vô bóng, rất khó tìm kiếm.
Bạc Hà xua tay, chán nản nói với Tịch Văn Khiêm: “Cháu đã nói anh ấy không muốn gặp bác mà, cháu có năn nỉ anh ấy cũng vô dụng, anh ấy không gặp là không gặp, vừa thấy bác đã quay người chạy rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt, đứa con trai này thật sự là ngoan cố sắt đá. Lúc đầu, ông còn hy vọng anh ra ngoài va chạm xã hội rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ mới biết cách nghĩ của mình thật quá lạc quan, anh thậm chí đến một câu cũng chẳng muốn nói với ông.
Quý Phong cũng vội bám theo sau ra ngoài, mặt đầy vẻ thắc mắc. “Bạc Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạc Hà cũng muốn hỏi anh: “Quý Phong, sao anh lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam?”
Mặt anh đầy khó hiểu. “Anh làm sao lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam được chứ, ông ấy là ai?”
Nhưng vừa mới nói ra khỏi miệng, anh liền nhìn sang Tịch Văn Khiêm, đột nhiên ngộ ra. “Bác chính là bố của Tịch Duệ Nam à? Bác Tịch, chào bác, cháu là anh trai của Bạc Hà – Quý Phong.”
Tịch Văn Khiêm ngơ ngác. “Bạc Hà, cháu có anh trai sao? Lão Bạc, ông ấy chẳng phải chỉ có một đứa con gái là cháu à?”
Bạc Hà đành giải thích: “Quý Phong là con trai của người chồng mà mẹ cháu tái hôn, chúng cháu là anh em trên danh nghĩa.”
“Ồ, vậy à.”Tịch Văn Khiêm nghiêm túc nhìn Quý Phong, nhận ra quan hệ của anh và Bạc Hà rất hoà hợp, chẳng hề có vẻ mâu thuẫn kiểu con riêng của chồng hay vợ. Bất giác ông thầm thở dài, người ta tái hôn, ông cũng tái hôn, vì sao con trai người ta có thể bình thản tiếp nhận một gia đình mới, trong khi con trai của ông lại không chịu hiểu cho ông.
“Quý Phong, anh không quen biết bác Tịch, vừa rồi sao hai người lại nói chuyện với nhau?”
“Vừa nãy anh hỏi bác ấy có thể đổi chỗ cho anh được không. Anh vừa mới hẹn một khách hàng đến đây ăn cơm, anh ta luôn thích ngồi ở bàn số 12 gần cửa sổ, nhưng không may lúc anh đến thì bàn số 12 đã được đặt trước mất rồi, cho nên anh mới hỏi bác Tịch xem có thể nhường cho anh được không. Thật không ngờ trái đất lại nhỏ như vậy, xoay một vòng mọi người đều là người quen của nhau.”
Tịch Văn Khiêm nhường lại bàn 12 cho Quý Phong tiếp đãi khách hàng, ông cũng chẳng còn tâm tư ngồi trong nhà hàng ăn cơm nữa. Bạc Hà cũng chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm, cô muốn mau chóng về nhà, không biết Tịch Duệ Nam có về chỗ của cô nữa không. Chắc là có, nếu anh muốn đi, cũng cần quay về thu dọn đồ đạc của anh trước.
Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà lập tức gọi một chiếc taxi. Tịch Văn Khiêm muốn đi cùng với cô nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. “Bác thực sự không nên bất ngờ xuất hiện nữa, cứ đợi điện thoại của cháu trước đã.”
Tịch Văn Khiêm ngẫm nghĩ rồi không cố nài nữa, chỉ dặn đi dặn lại: “Bạc Hà, xin cháu nhanh chóng gọi điện cho bác sớm nhất có thể nhé, cảm ơn cháu!”
5
Bạc Hà cuống cuồng trở về, đứng dưới chân toà chung cư ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sổ tối om, cô biết Tịch Duệ Nam chưa về. Là chưa quay lại hay là đã rời đi rồi? Cô chạy một mạch lên lầu, mở cửa vào nhà kiểm tra. Đồ đạc của anh vẫn còn, xem ra anh chưa quay lại.
Vô thức, cô thở phào một hơi. Anh vẫn chưa đi, anh vẫn còn phải quay lại lấy đồ nữa. Như để chứng thực cho suy đoán của cô, cửa lớn nhẹ nhàng được mở ra, Tịch Duệ Nam xuất hiện trước khung cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Bởi vì giấu diếm đưa Tịch Duệ Nam đi gặp bố mà không hỏi trước ý của anh, nên trước mặt anh, Bạc Hà có phần lúng túng. “Anh… vì sao giờ mới quay về, tôi còn tưởng anh sẽ về trước tôi cơ.”
Giọng nói của anh khô khốc. “Tôi đã về dưới lầu từ lâu rồi, chỉ không lên ngay, tôi lánh trong bóng cây, đợi xem cô có đưa Tịch Văn Khiêm đến đây không. Nếu như cô đưa ông ấy đến, tôi sẽ không lên lầu nữa.”
Bạc Hà biết quyết định không đưa Tịch Văn Khiêm về cùng là đúng, thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: “Hai người dù sao cũng là bố con, hà tất phải làm ra thế này?”
Tịch Duệ Nam đột nhiên nổi cơn giận dữ. “Chúng tôi đã không còn là bố con nữa rồi, lúc mới đầu, tôi đã nói rất rõ ràng với ông ấy, nếu như ông ấy kiên quyết kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là tôi nữa.”
Bạc Hà trợn mắt kinh ngạc, đối tượng tái hôn của Tịch Văn Khiêm hoá ra vẫn là Phạm Na.Cô đột nhiên hiểu vì sao Tịch Duệ Nam lại phản đối quyết định tái hôn của bố mình. Theo cảm nhận của Tịch Duệ Nam, lúc mẹ anh còn sống đã phải chịu đủ ấm ức và sỉ nhục do người phụ nữ này mang đến, sau khi mẹ mất cô ta lại có thể đường hoàng bước vào Tịch gia trở thành mẹ kế của anh, đây là chuyện không giờ anh có thể chấp nhận.
Bạc Hà sững sờ nửa ngày mới lí nhí nói: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ sự tình là như thế này. Bố anh nói với tôi, ông ấy thực sự rất muốn gặp anh, cho nên tôi mới...”
“Thôi không cần nói nữa, tôi rất mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Tịch Duệ Nam lạnh nhạt đi vào phòng ngủ cho khách, lời Bạc Hà muốn giải thích bị chặn lại trong cổ họng khiến cô vô cùng khó chịu, buồn bực.
Trong lòng đang khó chịu, Tịch Văn Khiêm lại nông nóng gọi điện đến, hỏi Tịch Duệ Nam đã quay về chưa, cô sợ Tịch Duệ Nam nghe thấy sẽ không vui nên cố ý tránh ra ngoài ban công để nghe. Bởi vì đã biết đối tượng tái hôn của ông là ai, cô chẳng thân thiện nữa. “Cá và tay gấu không thể có được cả hai, giữa con trai và người tình, bác đã lựa chọn người tình rồi, vậy còn quan tâm đến con trai làm gì nữa?”
Tịch Văn Khiêm im lặng một hồi lâu mới nói: “Bạc Hà, Nam Nam đã nói hết cho cháu rồi ư?”
“Tịch Duệ Nam đã kể rằng anh ấy từng đưa ra cho bác một sự lựa chọn, nếu như bác chọn kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là anh ấy nữa. Rất dễ thấy, sự lựa chọn của bác là vứt bỏ con trai rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt. “Bạc Hà, thực sự bác cũng chẳng có cách nào, bác nợ Phạm Na quá nhiều. Mẹ của Nam Nam gặp tai nạn xe qua đời lúc nó đang học năm hai đại học, bác đợi đến khi nó tốt nghiệp đại học mới thử thương lượng với nó chuyện bác muốn tái hôn. Nó nói có thể, nhưng với điều kiện, bác lấy bất cứ người phụ nữ nào cũng được, chỉ không thể lấy Phạm Na, nếu không nó sẽ không nhận người bố là bác nữa. Bác chẳng biết làm thế nào, đành tạm gác chuyện tái hôn lại. Cho đến cuối năm ngoái, bác kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người có tế bào ung thư, tin đó như sấm nổ ngang tai, bác còn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, may mà cuối cùng kiểm tra lại mới biết kết quả ban đầu bị làm sai. Trận báo động giả này khiến bác hiểu qua rằng cuộc sống rất vô thường, bất cứ lúc nào tử thần cũng có thể tìm đến, mà bác còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Thế là, bác quyết tâm giấu Nam Nam đi đăng ký kết hôn với Phạm Na. Trong mắt các cháu, bác và cô ấy có thể là quan hệ dơ bẩn, nhưng bác thật lòng với cô ấy, cô ấy cũng thật lòng với bác, chúng ta rất hy vọng có thể danh chính ngôn thuận kết hôn. Bác không chỉ là một người bố, bác còn là một người đàn ông độc lập, bác cần có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ vì con trai mà sống. Cháu có cảm thấy bác sai không?”
Bạc Hà trầm mặc rất lâu. “Những lời này bác nên nói với con trai của bác ấy, nói với cháu cũng vô dụng.”
“Nam Nam nghe không lọt tai, sau khi vô tình phát hiện bác và Phạm Na đã âm thầm đăng ký kết hôn, nó gần như đập phá hết cả nhà. Cháu cũng biết, tính cách của nó lúc kích động sẽ kịch liệt như thế nào rồi. Khi bác về nhà phát hiện ra căn nhà bừa bộn, nó đã thu dọn vài thứ đồ đạc đơn giản bỏ đi rồi. một chữ cũng không để lại cho bác.”
Bạc Hà im lặng thở dài, ngoài thở dài ra, cô thực sự không biết nên nói gì.
“Bạc Hà, nếu như có thể, xin cháu hãy giúp bác khuyên nó nhé.”
“Cháu khuyên anh ấy thế nào, lời của cháu, anh ấy cũng không thích nghe.”
“Làm sao có thể, bây giờ nó vẫn chịu quay lại chỗ cháu, chứng tỏ nó không giận cháu. Bác nghĩ chắc là nó vẫn giống như năm đó, trong lòng còn thích cháu.”
Tim Bạc Hà rung lên. “Cái gì cơ ạ?”
Tịch Văn Khiêm nói rất chân thành: “Bạc Hà, thực ra năm đó Nam Nam thật sự rất thích cháu, chứ không phải như cháu tưởng xuất phát từ sự thôi thúc tình dục của tuổi thiếu niên đâu. Khi đó nó đã nói với bác về cháu…”
Một cuộc điện thoại rất dài, nói chuyện lâu đến mức di động của Bạc Hà gần cạn pin mới thôi. Cô chăm chú nghe Tịch Văn Khiêm kể lại tâm sự về mối tình đầu mà năm đó Tịch Duệ Nam thổ lộ với bố mình, gò má nóng lên, trong lòng chua xót, không cầm được nước mắt. Hoá ra khi đó anh thật sự thích cô, thích rất thật lòng, nhưng vì sự kích động và lỗ mãng của anh, thêm vào cái nhìn thiên kiến cố chấp của cô, hai người bọn họ dễ dàng đi đến cực đoan, cùng nhau phá huỷ tình yêu ngây thơ, thuần khiết và mong manh đó.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà đứng ngoài ban công thất thần rất lâu. Tâm trạng của cô giống như một dải đồng hoang cỏ xanh um tùm, nhìn có vẻ bình yên, thực ra khi gió nhẹ khẽ lướt qua, mỗi cọng cỏ đều khe khẽ run rẩy…
Tiếng chuông cửa phá tan trạng thái thất thần của Bạc Hà, cô vội chạy ra mở cửa. Quý Phong cách một hộp đồ ăn đứng ở ngoài. Cô sững sờ. “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến xem em xử lý xong chưa? Tịch Duệ Nam…”
Giọng Quý Phong nói sang sảng, Bạc Hà cuống quýt giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi, vì Tịch Duệ Nam chắc chắn không muốn nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Anh hiểu ý cô, hạ thấp giọng, hỏi: “Tịch Duệ Nam quay lại rồi à?” Bạc Hà gật đầu.
“Quay lại là tốt, cậu ấy vừa nhìn thấy bố mình liền quay đầu đi, cứ như là oan gia gặp nhau, thật không thể hiểu nổi.”
Quý Phong nói xong, thấy Bạc Hà có vẻ không muốn nói nhiều nên cũng không nói thêm nữa. Đặt hộp cơm trong tay xuống bàn ăn. “Anh bảo người ta đóng hộp đồ ăn mang đến, tối nay bọn em chắc là vẫn chưa ăn uống gì phải không?”
Bạc Hà lúc này mới giật mình cảm thấy dạ dày đang kêu réo, vừa cảm ơn Quý Phong, cô vừa đi gõ cửa phòng ngủ cho khách: “Tịch Duệ Nam, ra ăn cơm thôi.”
Anh không mở cửa, chỉ nói vọng ra: “Tôi không đói.”
Quý Phong không ở lại lâu, Quý Vân đi xem phim với bạn học, vừa gọi điện thoại bảo anh đi đón, trước khi vội vàng rời đi, anh không quên dặn dò: “Bạc Hà, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Quý Phong đi chưa được bao lâu, Tịch Duệ Nam mở cửa phòng, tay cầm quần áo, mặt mũi lạnh tanh, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa. Anh vừa đóng cửa lại, Bạc Hà đột ngột nhớ ra, lấy chiếc ba lô treo bên ngoài, lôi ra một chai dầu gội đầu, chạy ra gõ cửa.
“Tịch Duệ Nam, dầu gội đầu hết rồi, hôm nay mua chai mới, anh mở cửa cầm lấy này.”
Cửa mở, Tịch Duệ Nam đứng liếc nhìn chai dầu gội đầu trong tay cô, không đón lấy mà ngước mắt lên đăm đăm nhìn cô. Ánh mắt anh rất kỳ quái, vừa nóng bỏng như lửa thiêu lại vừa lạnh giá như băng tuyết khiến người ta không hiểu được.
Tay Bạc Hà đang cầm chai dầu gội hơi cứng lại, cô bước vào phòng vệ sinh, đặt chai dầu gội lên bệ bồn rửa mặt. Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, Tịch Duệ Nam duỗi một cánh tay chống lên thành cửa, ngăn cản đường đi của cô. Anh hơi khom người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô. “Bạc Hà, cô không thể lừa dối tôi như thế này.”
Ngữ khí của anh bình thản, như là một câu trần thuật bình thường, nhưng mỗi chữ lại giống như thấm qua nước hoàng liên đắng chát.
Bạc Hà trợn tròn mắt. “Tôi… tôi không phải muốn lừa anh… bởi vì bố anh, ông ấy…”
Lời Bạc Hà vẫn chưa nói xong đã bị Tịch Duệ Nam cắt ngang. “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi đã không có bố nữa rồi, tôi coi mình là cô nhi, cô nhi mẹ chết, bố cũng không cần.”
Từ “cô nhi” này khiến trái tim Bạc Hà mềm nhũn. “Được, tôi không nhắc đến ông ấy, anh… cũng đừng có quá buồn bã nữa.”
Anh càng cúi gần cô hơn, ánh mắt sâu thẳm. “Cô đang an ủi tôi? Cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Khoảng cách giữa hai bọn họ rất gần, cô có thể ngửi được hơi thở trong miệng anh khi nói chuyện, có sự tươi mát giống như hương bạc hà, đó là hơi thở chỉ riêng anh mới có. Đột nhiên, cô nhớ đến tiết hoá học của chín năm trước, bọn họ cũng kề sát nhau như thế này, gần như đến mức có thể cảm thấy được hơi thở khe khẽ của đối phương. Thời khắc đó, trong không khí phảng phất như có tia lửa điện trong suốt loé qua.
Dường như có hồi tưởng y hệt cô, Tịch Duệ Nam đột nhiên khẽ hỏi: “Bạc Hà, vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?
Bạc Hà hoảng loạn cúi đầu, muốn chui qua dưới cánh tay anh để ra ngoài. “Anh tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước đây.”
Nhưng cô bị anh dùng tay kia ấn vai lên cánh cửa, không động đậy được, mắt anh cố chấp bắt giữ ánh mắt tránh né của cô, lặp lại câu hỏi: “Vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?”
Đoạn tình yêu đơn thuần thời niên thiếu đó thực sự quá ngắn ngủi, cách qua dòng sông thời gian quay đầu nhìn lại, có cảm giác hoảng hốt như trong mơ, khiến người ta nghi hoặc không biết có phải nó đã thực sự xảy ra. Sự nghi hoặc Tịch Duệ Nam chôn giấu nhiều năm trong lòng, giờ này phút này, anh bất chấp tất cả muốn đòi cô đáp án bằng được. Dáng vẻ cố chấp truy vấn của anh toát lên mấy phần non nớt như thời niên thiếu, khiến trái tim cô đột nhiên có cảm giác đau đớn giằng xé, cuối cùng, cô khẽ gật đầu một cái.
Hai bàn tay anh khẽ run rẩy di chuyển hướng lên trên, từ bả vai cô chuyển đến dưới cần cổ cô.
Bạc Hà vô thức nhắm mắt lại, toàn thân bỗng cứng đờ, các giác quan lại trở nên nhạy bén chưa từng có. Cảm nhận bờ môi mềm mại của anh mơn man trên môi cô, ấm áp mà ẩm ướt, mang theo vị mặt chát – anh khóc trong lúc hôn cô.
Nước mắt của cô bất giác cũng trào ra, cả trái tim bị một sự thương cảm và đau đớn bao trọn lấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
Một tràng kể lể của An Nhiên nghe có vẻ bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao lại toát ra sự hài lòng thoả mãn, khiến Bạc Hà không kìm được bật cười. “Thật chẳng thể ngờ, Phó Chính cũng có lúc biết giở trò cơ đấy. Xem ra anh ấy định ăn vạ cậu thật rồi, cậu có tiền đồ trở thành một “chị dâu cảnh sát” đấy.”
Trên đường về nhà, Bạc Hà suy nghĩ xem phải nói đến chuyện tìm người trên báo với Tịch Duệ Nam như thế nào. Thử khéo léo thăm dò, phải làm cho có vẻ tự nhiên nhất. Cô đang cân nhắc thì điện thoại đổ chuông, là số máy lạ, cô nghi hoặc nhận điện. “Xin chào, ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên chín chắn, cũng mang theo sự nghi hoặc giống như vậy. “Cháu là… Bạc Hà?”
“Là cháu, xin hỏi bác là ai?”
Giọng người đàn ông trong điện thoại ngừng một lát. “Bác là bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm, chúng ta có thể gặp để nói chuyện một chút không?”
Bố của Tịch Duệ Nam – Tịch Văn Khiêm – bước chân vội vàng của Bạc Hà đột nhiên dừng lại, cả người hoàn toàn sững sờ. Mới nhìn thấy tin tìm người của Tịch Văn Khiêm đăng trên báo, vì sao nhanh như vậy đã tìm đến chỗ cô rồi? Ông ấy làm thế nào mà biết được số điện thoại liên lạc của cô, làm thế nào mà tìm ra cô?
Họ hẹn gặp ở một quán trả. Chín năm không gặp, Tịch Văn Khiêm có vẻ chẳng già đi chút nào, chỉ có màu tóc đã ngả thành màu nâu, tông màu nằm giữa đen và trắng, ông không giống một số người trung niên khác nhuộm lại tóc cho đen sì, điều này khiến Bạc Hà cảm thấy có thiện cảm hơn.
Trong khi Bạc Hà đánh giá Tịch Văn Khiêm, ông cũng không rời mắt khỏi cô. “Bạc Hà, thật không ngờ Nam Nam bây giờ ở cùng cháu.”
Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Bạc Hà vẫn khách sáo gọi ông ta một tiếng bác Tịch. “Bác làm thế nào biết được cháu và anh ấy ở cùng nhau? Rồi lại biết được cả số điện thoại của cháu nữa?”
“Bác đăng báo tìm thằng bé ở thành phố này, sau khi có người đọc báo thấy ảnh nó đã cung cấp đầu mối. Cậu ta nói mình từng làm hộ lý trong bệnh viện cho Nam Nam, một người tên là Bạc Hà đã thuê cậu ta.”
Bạc Hà nhớ ra, sau khi Tịch Duệ Nam phẫu thuật, cô từng mời một hộ lý nam đến chăm sóc. Anh ta chẳng chịu làm gì, chỉ đọc báo và tạp chí, xem ra sau khi anh ta nhìn thấy thông báo tìm người đã lập tức báo ngay cho Tịch Văn Khiêm, để kiếm khoản tiền cung cấp đầu mối kia. Anh ta có số điện thoại của cô, khi đó cô đã cho anh ta, dặn dò nếu ở bệnh viện có việc gì thì cứ liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
Không đợi Bạc Hà ngồi ấm chỗ, Tịch Văn Khiêm đã khẩn thiết hỏi: “Cậu ta nói tháng trước Nam Nam làm phẫu thuật mở lồng ngực, vì sao lại như vậy? Thằng bé xảy ra chuyện gì rồi?”
Bạc Hà kể tóm tắt toàn bộ câu chuyện, nghe đến chỗ con trai vì mất hết giấy tờ nên bất đắc dĩ phải đến công trường xây dựng làm culi, không cẩn thận bị gãy xương, xuất huyết máu lồng ngực nên phải phẫu thuật, Tịch Văn Khiêm nhíu chặt mày, vừa đau lòng vừa bất lực thở dài. “Thằng bé này, xảy ra chuyện như vậy cũng không chịu tìm bác, tính khí thật là…”
“Vì sao Tịch Duệ Nam phải bỏ nhà ra đi ạ?”
Nét mặt Tịch Văn Khiêm khổ sở, đưa tay day mi tâm, hình như ông không biết nên mở lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Thằng bé không chấp nhận chuyện tái hôn của bác.”
Một câu nói vô cùng đơn gian nhưng đối với Bạc Hà, người hiểu rõ chuyện trong gia đình và mâu thuẫn giữa hai bố con họ, thì thế là đã đầy đủ rồi.
Bạc Hà thầm thở dài, chẳng trách Tịch Duệ Nam không bao giờ nhắc đến bố, anh luôn coi chuyện tái hôn của bố chính là phản bội mẹ. Năm đó, vì bảo vệ mẹ, đối diện với việc ngoại tình của bố, Tịch Duệ Nam đã dám liều mình để vãn hồi một gia đình trọn vẹn. Có thể thấy anh yêu mẹ và coi trọng gia đình như thế nào. Bây giờ tuy mẹ đã qua đời nhưng anh vẫn không thể chấp nhận chuyện tái hôn của bố. Thực ra chuyện này vốn là chuyện riêng của bố anh, là con trai cũng không thể quản được, nhưng anh lại vẫn cứ đối đầu như vậy, bố anh tất nhiên sẽ cảm thấy khó xử và đau đầu vì việc này.
Đây là chuyện riêng của hai bố con họ, Bạc Hà không tiện hỏi nhiều nên cô chuyển sang chủ đề khác: “Sao bác lại biết để đăng tin tìm người ở thành phố này?”
Tịch Văn Khiêm tỉ mỉ kể lại. Mấy tháng đầu, sau khi Tịch Duệ Nam bỏ nhà đi, ông không mấy lo lắng, cũng không có ý đi tìm. Bởi vì tuy con trai giận dỗi bỏ đi nhưng dù sao anh cũng đã lớn rồi, ông nghĩ không cần bận tâm lo lắng quá nhiều nữa. Thậm chí còn hy vọng sau khi anh sống một mình ở bên ngoài sẽ hiểu được vai trò không thể thiếu của gia đình, từ đó hồi tâm chuyển ý, quay lại chấp nhận chuyện ông tái hôn.
Nhưng hai ngày trước, khi ông có việc quay về nhà cũ, một người bảo vệ nói là đã thay ông nhận một bưu phẩm chuyển phát nhanh từ gần hai tháng trước. Sau khi ông mở ra xem thì thấy đó là toàn bộ giấy tờ của Tịch Duệ Nam. Người gửi thư tự giới thiệu là nhân viên dọn vệ sinh, nhặt được những giấy tờ này ở thùng giác nên có lòng tốt gửi trả theo địa chỉ ghi trên chứng minh thư. Nhìn bức thư này, ông mới bắt đầu sốt ruột, bởi vì ông biết, mất những giấy tờ này, Tịch Duệ Nam sẽ gặp rất nhiều phiền phức, nhưng anh vẫn không quay về tìm ông lấy sổ hộ khẩu để làm lại giấy tờ, cũng không gọi điện cho ông nhờ giúp đỡ càng khiến ông lo lắng không yên. Mất giấy tờ còn ngoan cố sống vất vưởng bên ngoài, ông thực sự sợ con trai thà chịu chết sống cũng không quay về gặp ông, thế là ông dựa theo địa chỉ của người gửi đến thành phố này đăng tin tìm người.
4
Bạc Hà vừa bất ngờ lại vừa vui mừng. “Hoá ra giấy tờ bị mất đã được người tốt bụng nhặt được và gửi trả về nhà, như vậy sẽ bớt được những rắc rối khi làm lại giấy tờ. Bác có mang theo giấy tờ của anh ấy chứ, không có giấy tờ thực sự rất phiền phức, đặc biệt là chứng minh thư.”
“Đương nhiên là bác có mang đến, bây giờ thằng bé ở đâu? Nó làm phẫu thuật xong, sức khoẻ đã hồi phục chưa? Đúng rồi, bác nghe nói tiền phẫu thuật là cháu giúp nó trả, cảm ơn cháu, bác sẽ gửi lại tiền cho cháu.”
“Không có gì ạ, anh ấy đã hồi phục tương đối. Bởi vì… anh ấy nhất thời không có chỗ để đi, cho nên sau khi xuất viện tạm thời đến ở chỗ cháu.”
“Nam Nam sống ở chỗ cháu?”Tịch Văn Khiêm ngạc nhiên nhìn Bạc Hà, đột nhiên ông cười, trong nụ cười mang theo sự vui mừng thấy rõ.
“Xem ra cháu không còn trách nó nữa. Như thế thì tốt, sự việc năm đó tuy Nam Nam có sai nhưng chuyện cũng có nguyên nhân. Khi đó nó ở tuổi mới lớn, tính khí mạnh mẽ dễ kích động, thêm vào đó lại uống rất nhiều rượu. Người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ, huống hồ là trẻ con. Bố cháu khi đó… Đúng rồi, bố cháu vẫn khoẻ chứ?”
Bạc Hà chăm chú nhìn ông. “Bố cháu năm ngoái bị bệnh qua đời rồi.”
“Lái xe Bạc qua đời rồi?”Tịch Văn Khiêm rõ ràng rất kinh ngạc. “Thực sự không ngờ, ông ấy nhìn có vẻ rất khoẻ mạnh, bố cháu bị bệnh gì vậy?”
“Ung thư ạ.”
“Bây giờ người mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều, chắc do môi trường ngày càng bị ô nhiễm…”
Bạc Hà cắt ngang lời nói quá xa chủ đề của ông. “Vừa rồi bác định nói bố cháu làm sao cơ?”
“Không có gì, bác chỉ muốn hỏi thăm bố cháu có khoẻ không?”
“Không đúng, bác đang nói câu “người lớn uống nhiều rượu cũng sẽ hồ đồ”, rồi nói đến bố cháu, rốt cuộc bác muốn nói điều gì?”
Tịch Văn Khiêm phủ nhận: “Không nói gì, thật sự không có gì.”
“Bác đừng lừa cháu, cháu không phải là trẻ con, cháu biết nghe lời hiểu ý, trong lời bác vừa nói có ý khác.”
Tịch Văn Khiêm không ngờ vừa rồi nhất thời lỡ lời, cho dù kịp thời sửa lại nhưng vẫn bị Bạc Hà nhạy bén nắm bắt được, truy vấn đến cùng. Chần chừ hồi lâu, ông cẩn thận lên tiếng: “Bạc Hà, bố cháu đã không còn nữa, có vài chuyện vốn dĩ không nên nhắc đến nhưng cháu nằng nặc muốn hỏi, bác đành nói cho cháu vậy.”
Hơi ngập ngừng, ông cẩn thận lựa chọn từ ngữ, tiếp tục nói: “Cháu có biết năm đó, vì sao bố cháu phải rời khỏi công ty của bác không? Bởi vì có một đêm, sau bữa cơm liên hoan của đồng hương trong công ty, bác bảo ông ấy đưa mấy nữ đồng nghiệp về nhà. Lúc ông ấy đưa cô nhân viên văn phòng cuối cùng, có thể bởi vì trước đó uống rượu, mượn men rượu ông ấy đột nhiên ôm lấy cô ấy hôn. Cô nhân viên văn phòng trẻ tuổi vô cùng kinh hãi thét lên, bỏ chạy xuống xe thu hút sự chú ý của hai viên cảnh sát, họ bắt bố cháu đến đồn công an. Sự viện làm ầm lên, ông ấy cũng bị doạ cho tỉnh rượu. Lúc bác đến đồn cảnh sát, ông ấy lặp đi lặp lại giải thích với bác rằng ông ấy không cố ý xâm phạm cô gái kia, chỉ vì dáng vẻ của cô ấy có phần giống người vợ cũ nên ông ấy mới nhất thời bị ma xui quỷ khiến làm như thế. Bác biết ông ấy vốn là người thật thà, lần này nhất thời hồ đồ mới làm ra chuyện như vậy nên đã làm người trung gian thay ông ấy hoà giải chuyện này. Chỉ có điều, ông ấy không thích hợp tiếp tục ở lại công ty làm việc nữa.”
Bạc Hà nghe chuyện mà thẫn thờ, năm đó bố cô cũng không kiểm soát được hành vi của mình sau khi uống rượu ư? Cô không muốn tin, nhưng ngẫm lại chuyện cũ lại không thể không tin. Chẳng trách lúc đầu rõ ràng bố cô đã đồng ý với cô nhất định sẽ tố cáo Tịch Duệ Nam, nhưng sau khi gặp Tịch Văn Khiêm thì lại không giữ lời nữa. Tịch Văn Khiêm từng giúp ông giải quyết vấn đề tương tự như vậy, làm sao ông có thể tố cáo con trai của ông ấy chứ? Cho nên, bố cô chỉ vừa cay đắng vừa lúng túng, dỗ dàng cô bỏ qua sự việc lần đó.
“Bạc Hà, hy vọng chuyện bác kể sẽ không phá hoại hình tượng của bố trong lòng cháu. Thực ra hành vi năm đó của ông ấy có thể hiểu và tha thứ được, là người đàn ông đã ly dị, gà trống nuôi con nhỏ rất vất vả, nhưng còn khó chịu đựng hơn là sự cô đơn. Nhưng từ đầu đến cuối ông ấy vẫn gian nan khắc phục để nuôi con, mãi cho đến khi gặp cô gái hao hao giống với người vợ cũ, trong tình huống uống say mới có hành vi đi quá chừng mực. Điều này tuyệt đối không thể coi là xấu xa, là hạ lưu, cháu nói xem có đúng không?
Bạc Hà nhắm mắt lại, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng đột ngột đứng dậy. “Cháu có việc xin phép đi trước ạ.”
Tịch Văn Khiêm cũng vội vàng đứng dậy theo. “Bạc Hà… cháu có thể đưa bác đi gặp Nam Nam không?”
Cô đột nhiên không muốn để tâm đến ông nữa, lạnh nhạt nói: “Bác muốn gặp nhưng anh ấy chưa chắc muốn gặp bác đâu. Vẫn nên đợi cháu về nhà thử hỏi ý kiến của anh ấy trước đã.”
”Nếu cháu hỏi, nó sẽ nhất định không muốn gặp bác, nhưng bác rất muốn gặp nó, xin cháu thấu hiểu tấm lòng lo lắng của người làm bố được không?”
Nhìn ánh mắt ưu tư vô hạn của Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà không nói lời từ chối được nữa.
Lúc Bạc Hà gõ cửa phòng của Tịch Duệ Nam, bảo anh buổi tối cùng ra ngoài ăn cơm, anh hơi kinh ngạc. “Sao phải ra ngoài ăn? Chẳng phải cô đã mua rất nhiều đồ ăn rồi còn gì?”
“Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi, anh chuẩn bị nhanh lên chút.”
Tịch Duệ Nam không hỏi thêm điều gì nữa, nghe lời thay giầy cùng Bạc Hà ra phố. Cô đưa anh đến một nhà hàng cao cấp có thể ngắm cảnh biển lại ở trung tâm thành phố. Tịch Văn Khiêm đã đặt chỗ, đang đợi ở đây. Khi bọn họ đi vào, phòng ăn đã không còn chỗ trống. Cô tiếp tân tươi cười chào đón và ngọt ngào hỏi han: “Chào anh chị, xin hỏi anh chị có đặt chỗ trước hay không ạ?”
Bạc Hà trả lời: “Đặt rồi, xin hỏi bàn số 12 ở đâu?”
“Bàn số 12 phải không? Mời đi bên này.”
Sau khi cùng cô tiếp tân đi được bảy, tám mét, Bạc Hà thuận theo hướng cánh tay cô ấy chỉ nhìn thấy bàn số 12 gần cửa sổ. Tịch Văn Khiêm ngồi ngay ngắn trên bàn, ngoài ra còn có một người thanh niên đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói với ông. Cô sững sờ, người thanh niên đó chẳng phải là Quý Phong sao, vì sao anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại nói chuyện với Tịch Duệ Nam? Lẽ nào họ quen biết nhau?
Trong lúc đầu óc Bạc Hà xuất hiện hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, vừa khéo Quý Phong ngẩng lên nhìn thấy cô, sau khi hơi sững sờ, anh lịch sự vẫy tay, mỉm cười với cô. “Hi, Bạc Hà.”
Cùng với giọng nói của anh, Tịch Văn Khiêm cũng quay đầu nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt của ông chăm chú nhìn Tịch Duệ Nam, vẻ mặt kích động, vội vàng đứng dậy. “Nam Nam.”
Tịch Duệ Nam bị chấn động, đột nhiên lùi một bước dài. Ánh mắt anh quét nhìn từ bố mình sang Quý Phong, rồi đóng đinh trên mặt Bạc Hà, ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn giống như chiếc búa phá băng, lực sát thương vô hạn.
Bạc Hà sớm đã đoán được Tịch Duệ Nam không muốn gặp bố anh, nhưng không ngờ phản ứng của anh còn gay gắt hơn cô tưởng rất nhiều, anh dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Bạc Hà theo bản năng giải thích: “Tịch Duệ Nam, bố anh, ông ấy…”
Anh không cho cô cơ hội nói hết đã xoay người rất nhanh, xông ra khỏi nhà hàng. Bạc Hà va Tịch Văn Khiêm một trước một sau đuổi theo ra ngoài cũng không kịp. trước cửa nhà hàng là con đường tấp nập, trên đường lớn người xe như nước, một người giống như giọt nước hoà tan vào trong đó, vô hình vô bóng, rất khó tìm kiếm.
Bạc Hà xua tay, chán nản nói với Tịch Văn Khiêm: “Cháu đã nói anh ấy không muốn gặp bác mà, cháu có năn nỉ anh ấy cũng vô dụng, anh ấy không gặp là không gặp, vừa thấy bác đã quay người chạy rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt, đứa con trai này thật sự là ngoan cố sắt đá. Lúc đầu, ông còn hy vọng anh ra ngoài va chạm xã hội rồi sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng bây giờ mới biết cách nghĩ của mình thật quá lạc quan, anh thậm chí đến một câu cũng chẳng muốn nói với ông.
Quý Phong cũng vội bám theo sau ra ngoài, mặt đầy vẻ thắc mắc. “Bạc Hà, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạc Hà cũng muốn hỏi anh: “Quý Phong, sao anh lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam?”
Mặt anh đầy khó hiểu. “Anh làm sao lại quen biết bố của Tịch Duệ Nam được chứ, ông ấy là ai?”
Nhưng vừa mới nói ra khỏi miệng, anh liền nhìn sang Tịch Văn Khiêm, đột nhiên ngộ ra. “Bác chính là bố của Tịch Duệ Nam à? Bác Tịch, chào bác, cháu là anh trai của Bạc Hà – Quý Phong.”
Tịch Văn Khiêm ngơ ngác. “Bạc Hà, cháu có anh trai sao? Lão Bạc, ông ấy chẳng phải chỉ có một đứa con gái là cháu à?”
Bạc Hà đành giải thích: “Quý Phong là con trai của người chồng mà mẹ cháu tái hôn, chúng cháu là anh em trên danh nghĩa.”
“Ồ, vậy à.”Tịch Văn Khiêm nghiêm túc nhìn Quý Phong, nhận ra quan hệ của anh và Bạc Hà rất hoà hợp, chẳng hề có vẻ mâu thuẫn kiểu con riêng của chồng hay vợ. Bất giác ông thầm thở dài, người ta tái hôn, ông cũng tái hôn, vì sao con trai người ta có thể bình thản tiếp nhận một gia đình mới, trong khi con trai của ông lại không chịu hiểu cho ông.
“Quý Phong, anh không quen biết bác Tịch, vừa rồi sao hai người lại nói chuyện với nhau?”
“Vừa nãy anh hỏi bác ấy có thể đổi chỗ cho anh được không. Anh vừa mới hẹn một khách hàng đến đây ăn cơm, anh ta luôn thích ngồi ở bàn số 12 gần cửa sổ, nhưng không may lúc anh đến thì bàn số 12 đã được đặt trước mất rồi, cho nên anh mới hỏi bác Tịch xem có thể nhường cho anh được không. Thật không ngờ trái đất lại nhỏ như vậy, xoay một vòng mọi người đều là người quen của nhau.”
Tịch Văn Khiêm nhường lại bàn 12 cho Quý Phong tiếp đãi khách hàng, ông cũng chẳng còn tâm tư ngồi trong nhà hàng ăn cơm nữa. Bạc Hà cũng chẳng có lòng dạ nào mà ăn cơm, cô muốn mau chóng về nhà, không biết Tịch Duệ Nam có về chỗ của cô nữa không. Chắc là có, nếu anh muốn đi, cũng cần quay về thu dọn đồ đạc của anh trước.
Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà lập tức gọi một chiếc taxi. Tịch Văn Khiêm muốn đi cùng với cô nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. “Bác thực sự không nên bất ngờ xuất hiện nữa, cứ đợi điện thoại của cháu trước đã.”
Tịch Văn Khiêm ngẫm nghĩ rồi không cố nài nữa, chỉ dặn đi dặn lại: “Bạc Hà, xin cháu nhanh chóng gọi điện cho bác sớm nhất có thể nhé, cảm ơn cháu!”
5
Bạc Hà cuống cuồng trở về, đứng dưới chân toà chung cư ngẩng đầu lên nhìn, thấy cửa sổ tối om, cô biết Tịch Duệ Nam chưa về. Là chưa quay lại hay là đã rời đi rồi? Cô chạy một mạch lên lầu, mở cửa vào nhà kiểm tra. Đồ đạc của anh vẫn còn, xem ra anh chưa quay lại.
Vô thức, cô thở phào một hơi. Anh vẫn chưa đi, anh vẫn còn phải quay lại lấy đồ nữa. Như để chứng thực cho suy đoán của cô, cửa lớn nhẹ nhàng được mở ra, Tịch Duệ Nam xuất hiện trước khung cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Bởi vì giấu diếm đưa Tịch Duệ Nam đi gặp bố mà không hỏi trước ý của anh, nên trước mặt anh, Bạc Hà có phần lúng túng. “Anh… vì sao giờ mới quay về, tôi còn tưởng anh sẽ về trước tôi cơ.”
Giọng nói của anh khô khốc. “Tôi đã về dưới lầu từ lâu rồi, chỉ không lên ngay, tôi lánh trong bóng cây, đợi xem cô có đưa Tịch Văn Khiêm đến đây không. Nếu như cô đưa ông ấy đến, tôi sẽ không lên lầu nữa.”
Bạc Hà biết quyết định không đưa Tịch Văn Khiêm về cùng là đúng, thầm cảm thấy may mắn, đồng thời cũng không kìm được lên tiếng khuyên nhủ: “Hai người dù sao cũng là bố con, hà tất phải làm ra thế này?”
Tịch Duệ Nam đột nhiên nổi cơn giận dữ. “Chúng tôi đã không còn là bố con nữa rồi, lúc mới đầu, tôi đã nói rất rõ ràng với ông ấy, nếu như ông ấy kiên quyết kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là tôi nữa.”
Bạc Hà trợn mắt kinh ngạc, đối tượng tái hôn của Tịch Văn Khiêm hoá ra vẫn là Phạm Na.Cô đột nhiên hiểu vì sao Tịch Duệ Nam lại phản đối quyết định tái hôn của bố mình. Theo cảm nhận của Tịch Duệ Nam, lúc mẹ anh còn sống đã phải chịu đủ ấm ức và sỉ nhục do người phụ nữ này mang đến, sau khi mẹ mất cô ta lại có thể đường hoàng bước vào Tịch gia trở thành mẹ kế của anh, đây là chuyện không giờ anh có thể chấp nhận.
Bạc Hà sững sờ nửa ngày mới lí nhí nói: “Xin lỗi anh, tôi không ngờ sự tình là như thế này. Bố anh nói với tôi, ông ấy thực sự rất muốn gặp anh, cho nên tôi mới...”
“Thôi không cần nói nữa, tôi rất mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Tịch Duệ Nam lạnh nhạt đi vào phòng ngủ cho khách, lời Bạc Hà muốn giải thích bị chặn lại trong cổ họng khiến cô vô cùng khó chịu, buồn bực.
Trong lòng đang khó chịu, Tịch Văn Khiêm lại nông nóng gọi điện đến, hỏi Tịch Duệ Nam đã quay về chưa, cô sợ Tịch Duệ Nam nghe thấy sẽ không vui nên cố ý tránh ra ngoài ban công để nghe. Bởi vì đã biết đối tượng tái hôn của ông là ai, cô chẳng thân thiện nữa. “Cá và tay gấu không thể có được cả hai, giữa con trai và người tình, bác đã lựa chọn người tình rồi, vậy còn quan tâm đến con trai làm gì nữa?”
Tịch Văn Khiêm im lặng một hồi lâu mới nói: “Bạc Hà, Nam Nam đã nói hết cho cháu rồi ư?”
“Tịch Duệ Nam đã kể rằng anh ấy từng đưa ra cho bác một sự lựa chọn, nếu như bác chọn kết hôn với Phạm Na thì sẽ không còn có đứa con trai là anh ấy nữa. Rất dễ thấy, sự lựa chọn của bác là vứt bỏ con trai rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt. “Bạc Hà, thực sự bác cũng chẳng có cách nào, bác nợ Phạm Na quá nhiều. Mẹ của Nam Nam gặp tai nạn xe qua đời lúc nó đang học năm hai đại học, bác đợi đến khi nó tốt nghiệp đại học mới thử thương lượng với nó chuyện bác muốn tái hôn. Nó nói có thể, nhưng với điều kiện, bác lấy bất cứ người phụ nữ nào cũng được, chỉ không thể lấy Phạm Na, nếu không nó sẽ không nhận người bố là bác nữa. Bác chẳng biết làm thế nào, đành tạm gác chuyện tái hôn lại. Cho đến cuối năm ngoái, bác kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người có tế bào ung thư, tin đó như sấm nổ ngang tai, bác còn tưởng mình chắc chắn sẽ chết, may mà cuối cùng kiểm tra lại mới biết kết quả ban đầu bị làm sai. Trận báo động giả này khiến bác hiểu qua rằng cuộc sống rất vô thường, bất cứ lúc nào tử thần cũng có thể tìm đến, mà bác còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Thế là, bác quyết tâm giấu Nam Nam đi đăng ký kết hôn với Phạm Na. Trong mắt các cháu, bác và cô ấy có thể là quan hệ dơ bẩn, nhưng bác thật lòng với cô ấy, cô ấy cũng thật lòng với bác, chúng ta rất hy vọng có thể danh chính ngôn thuận kết hôn. Bác không chỉ là một người bố, bác còn là một người đàn ông độc lập, bác cần có cuộc sống của riêng mình, không phải chỉ vì con trai mà sống. Cháu có cảm thấy bác sai không?”
Bạc Hà trầm mặc rất lâu. “Những lời này bác nên nói với con trai của bác ấy, nói với cháu cũng vô dụng.”
“Nam Nam nghe không lọt tai, sau khi vô tình phát hiện bác và Phạm Na đã âm thầm đăng ký kết hôn, nó gần như đập phá hết cả nhà. Cháu cũng biết, tính cách của nó lúc kích động sẽ kịch liệt như thế nào rồi. Khi bác về nhà phát hiện ra căn nhà bừa bộn, nó đã thu dọn vài thứ đồ đạc đơn giản bỏ đi rồi. một chữ cũng không để lại cho bác.”
Bạc Hà im lặng thở dài, ngoài thở dài ra, cô thực sự không biết nên nói gì.
“Bạc Hà, nếu như có thể, xin cháu hãy giúp bác khuyên nó nhé.”
“Cháu khuyên anh ấy thế nào, lời của cháu, anh ấy cũng không thích nghe.”
“Làm sao có thể, bây giờ nó vẫn chịu quay lại chỗ cháu, chứng tỏ nó không giận cháu. Bác nghĩ chắc là nó vẫn giống như năm đó, trong lòng còn thích cháu.”
Tim Bạc Hà rung lên. “Cái gì cơ ạ?”
Tịch Văn Khiêm nói rất chân thành: “Bạc Hà, thực ra năm đó Nam Nam thật sự rất thích cháu, chứ không phải như cháu tưởng xuất phát từ sự thôi thúc tình dục của tuổi thiếu niên đâu. Khi đó nó đã nói với bác về cháu…”
Một cuộc điện thoại rất dài, nói chuyện lâu đến mức di động của Bạc Hà gần cạn pin mới thôi. Cô chăm chú nghe Tịch Văn Khiêm kể lại tâm sự về mối tình đầu mà năm đó Tịch Duệ Nam thổ lộ với bố mình, gò má nóng lên, trong lòng chua xót, không cầm được nước mắt. Hoá ra khi đó anh thật sự thích cô, thích rất thật lòng, nhưng vì sự kích động và lỗ mãng của anh, thêm vào cái nhìn thiên kiến cố chấp của cô, hai người bọn họ dễ dàng đi đến cực đoan, cùng nhau phá huỷ tình yêu ngây thơ, thuần khiết và mong manh đó.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tịch Văn Khiêm, Bạc Hà đứng ngoài ban công thất thần rất lâu. Tâm trạng của cô giống như một dải đồng hoang cỏ xanh um tùm, nhìn có vẻ bình yên, thực ra khi gió nhẹ khẽ lướt qua, mỗi cọng cỏ đều khe khẽ run rẩy…
Tiếng chuông cửa phá tan trạng thái thất thần của Bạc Hà, cô vội chạy ra mở cửa. Quý Phong cách một hộp đồ ăn đứng ở ngoài. Cô sững sờ. “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến xem em xử lý xong chưa? Tịch Duệ Nam…”
Giọng Quý Phong nói sang sảng, Bạc Hà cuống quýt giơ ngón tay lên miệng ra hiệu cho anh nói nhỏ thôi, vì Tịch Duệ Nam chắc chắn không muốn nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện xảy ra ở nhà hàng.
Anh hiểu ý cô, hạ thấp giọng, hỏi: “Tịch Duệ Nam quay lại rồi à?” Bạc Hà gật đầu.
“Quay lại là tốt, cậu ấy vừa nhìn thấy bố mình liền quay đầu đi, cứ như là oan gia gặp nhau, thật không thể hiểu nổi.”
Quý Phong nói xong, thấy Bạc Hà có vẻ không muốn nói nhiều nên cũng không nói thêm nữa. Đặt hộp cơm trong tay xuống bàn ăn. “Anh bảo người ta đóng hộp đồ ăn mang đến, tối nay bọn em chắc là vẫn chưa ăn uống gì phải không?”
Bạc Hà lúc này mới giật mình cảm thấy dạ dày đang kêu réo, vừa cảm ơn Quý Phong, cô vừa đi gõ cửa phòng ngủ cho khách: “Tịch Duệ Nam, ra ăn cơm thôi.”
Anh không mở cửa, chỉ nói vọng ra: “Tôi không đói.”
Quý Phong không ở lại lâu, Quý Vân đi xem phim với bạn học, vừa gọi điện thoại bảo anh đi đón, trước khi vội vàng rời đi, anh không quên dặn dò: “Bạc Hà, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Quý Phong đi chưa được bao lâu, Tịch Duệ Nam mở cửa phòng, tay cầm quần áo, mặt mũi lạnh tanh, đi vào phòng vệ sinh chuẩn bị tắm rửa. Anh vừa đóng cửa lại, Bạc Hà đột ngột nhớ ra, lấy chiếc ba lô treo bên ngoài, lôi ra một chai dầu gội đầu, chạy ra gõ cửa.
“Tịch Duệ Nam, dầu gội đầu hết rồi, hôm nay mua chai mới, anh mở cửa cầm lấy này.”
Cửa mở, Tịch Duệ Nam đứng liếc nhìn chai dầu gội đầu trong tay cô, không đón lấy mà ngước mắt lên đăm đăm nhìn cô. Ánh mắt anh rất kỳ quái, vừa nóng bỏng như lửa thiêu lại vừa lạnh giá như băng tuyết khiến người ta không hiểu được.
Tay Bạc Hà đang cầm chai dầu gội hơi cứng lại, cô bước vào phòng vệ sinh, đặt chai dầu gội lên bệ bồn rửa mặt. Lúc cô quay người chuẩn bị đi ra, Tịch Duệ Nam duỗi một cánh tay chống lên thành cửa, ngăn cản đường đi của cô. Anh hơi khom người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô. “Bạc Hà, cô không thể lừa dối tôi như thế này.”
Ngữ khí của anh bình thản, như là một câu trần thuật bình thường, nhưng mỗi chữ lại giống như thấm qua nước hoàng liên đắng chát.
Bạc Hà trợn tròn mắt. “Tôi… tôi không phải muốn lừa anh… bởi vì bố anh, ông ấy…”
Lời Bạc Hà vẫn chưa nói xong đã bị Tịch Duệ Nam cắt ngang. “Đừng nhắc đến ông ấy, tôi đã không có bố nữa rồi, tôi coi mình là cô nhi, cô nhi mẹ chết, bố cũng không cần.”
Từ “cô nhi” này khiến trái tim Bạc Hà mềm nhũn. “Được, tôi không nhắc đến ông ấy, anh… cũng đừng có quá buồn bã nữa.”
Anh càng cúi gần cô hơn, ánh mắt sâu thẳm. “Cô đang an ủi tôi? Cảm ơn sự quan tâm của cô.”
Khoảng cách giữa hai bọn họ rất gần, cô có thể ngửi được hơi thở trong miệng anh khi nói chuyện, có sự tươi mát giống như hương bạc hà, đó là hơi thở chỉ riêng anh mới có. Đột nhiên, cô nhớ đến tiết hoá học của chín năm trước, bọn họ cũng kề sát nhau như thế này, gần như đến mức có thể cảm thấy được hơi thở khe khẽ của đối phương. Thời khắc đó, trong không khí phảng phất như có tia lửa điện trong suốt loé qua.
Dường như có hồi tưởng y hệt cô, Tịch Duệ Nam đột nhiên khẽ hỏi: “Bạc Hà, vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?
Bạc Hà hoảng loạn cúi đầu, muốn chui qua dưới cánh tay anh để ra ngoài. “Anh tắm rửa đi, tôi ra ngoài trước đây.”
Nhưng cô bị anh dùng tay kia ấn vai lên cánh cửa, không động đậy được, mắt anh cố chấp bắt giữ ánh mắt tránh né của cô, lặp lại câu hỏi: “Vào lúc đó, em đã thích anh đúng không?”
Đoạn tình yêu đơn thuần thời niên thiếu đó thực sự quá ngắn ngủi, cách qua dòng sông thời gian quay đầu nhìn lại, có cảm giác hoảng hốt như trong mơ, khiến người ta nghi hoặc không biết có phải nó đã thực sự xảy ra. Sự nghi hoặc Tịch Duệ Nam chôn giấu nhiều năm trong lòng, giờ này phút này, anh bất chấp tất cả muốn đòi cô đáp án bằng được. Dáng vẻ cố chấp truy vấn của anh toát lên mấy phần non nớt như thời niên thiếu, khiến trái tim cô đột nhiên có cảm giác đau đớn giằng xé, cuối cùng, cô khẽ gật đầu một cái.
Hai bàn tay anh khẽ run rẩy di chuyển hướng lên trên, từ bả vai cô chuyển đến dưới cần cổ cô.
Bạc Hà vô thức nhắm mắt lại, toàn thân bỗng cứng đờ, các giác quan lại trở nên nhạy bén chưa từng có. Cảm nhận bờ môi mềm mại của anh mơn man trên môi cô, ấm áp mà ẩm ướt, mang theo vị mặt chát – anh khóc trong lúc hôn cô.
Nước mắt của cô bất giác cũng trào ra, cả trái tim bị một sự thương cảm và đau đớn bao trọn lấy.
Hai người ôm chặt lấy nhau, vừa hôn vừa rơi lệ. Nhiệt độ cơ thể anh từng quen thuộc với cô như vậy, nó ấm áp như ánh mặt trời lan toả khắp nơi. Vào thời khắc này, hơi ấm đó lại lần nữa truyền đến cơ thể cô, chầm chậm lan toả, từng chút từng chút một, giống như chiếc kén vây bọc lấy cô.
Trong khoảng giữa hai nụ hôn nối tiếp nhau, cô nghe thấy anh thì thầm: “Bạc Hà, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”
/29
|