Chàng Trai Năm Ấy

Chương 9.1: Tình yêu khờ dại

/29


Vào thời khắc hai bờ môi chạm vào nhau, họ đồng thời chấn động.

Thế giới trong chớp mắt trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của nhau, chỉ có thể cảm thấy bờ môi ấm áp của nhau. Nụ hôn đầu của thiếu nam và thiếu nữ mười lăm tuổi, trong màn hoa tuyết bay lượn như nhảy múa giữa trời đất, trong hương thầm của mai trắng thanh khiết nồng nàn, là một khung cảnh đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất.


1

Sau cái nắm tay đầu tiên trong phòng vẽ, Tịch Duệ Nam bắt đầu thường xuyên nhân lúc người khác không chú ý lén lút nắm tay Bạc Hà. Ví dụ như lúc Bạc Hà quay xuống chuyển bài tập, cô không còn ném trên bàn nữa mà chuyển đến tận tay cậu. Đầu ngón tay cậu mỗi lần đề sẽ nhờ vào sự che chắn của quyển bài tập, nhẹ nhàng vuốt một cái thật nhanh lên mu bàn tay cô. Sự tiếp xúc thân mật mà những người bên cạnh không hề hay biết.

Mùa đông, tay cô luôn bị lạnh, còn bàn tay cậu lại luôn ấm áp. Sau khi khẽ chạm một cái, cậu hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Sao tay cậu lúc nào cũng lạnh vậy!”

Hễ vào đông, tay Bạc Hà sẽ lạnh, An Nhiên nói cô ấy cũng vậy, còn nói con gái gần như đều bị thế cả.

Bạc Hà nhìn nữ sinh trong lớp đều mặc quần áo rất nhiều và rất dày, nhưng người nào cũng vẫn kêu lạnh. Các nam sinh kêu lạnh thì mặc rất ít, đặc biệt là Tịch Duệ Nam thực sự không sợ lạnh, mọi người đều ngoài áo khoác trong áo len, cậu cởi áo khoác ngoài ra bên trong lại chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi, mặc ít như vậy, tay lại vẫn ấm áp. So sánh người với người thật sự là tức chết mà.

Bạc Hà thấy rất kỳ lạ. “Vì sao cậu không sợ lạnh chút nào vậy?”

“Mình từ bé vẫn không sợ lạnh, dù trời có lạnh hơn nữa thì chỉ cần vận động một chút là toàn thân nóng rực.”

Quả đúng là thế, buổi chiều hằng ngày sau khi chơi bóng rổ trên sân, lúc cậu đi vào phòng vẽ với cô, đôi tay ấm áp như lò lửa. Hai bàn tay lạnh như băng của cô được cậu nắm lấy, dần trở nên ấm áp. Bây giờ cô luôn cố ý kéo dài thời gian, làm người cuối cùng đi nộp bài vẽ, như thế sẽ có được một khoảng thời gian riêng tư ngắn ngủi với cậu. Sự vui mừng trong chốc lát ấy, dù chẳng nói gì cũng chẳng làm gì, chỉ được cậu ủ tay cho một chút thôi, thế mà khiến trái tim cô ngọt ngào, mềm mại.

Nhưng thời gian như thế không còn nữa, thứ Bảy tuần này cô đã phải tham gia cuộc thi vẽ rồi, sau kỳ thi cô sẽ không cần luyện tập ở phòng vẽ nữa.

Chín giờ sáng thứ Bảy, giáo viên mỹ thuật đưa Bạc Hà cùng năm học sinh được chọn trong trường đến cung văn hóa thành phố tham gia cuộc thi vẽ. Lúc cuộc thi kết thúc thì đã hơn mười hai giờ rồi, vừa khéo ai về nhà nấy ăn cơm trưa.

Vừa ra đến cửa, mọi người đều bất ngờ, dưới bầu trời màu xám bạc, hoa tuyết không biết từ khi nào đang rơi, trên mái hiên đã phủ một lớp dưới màu trăng mỏng. Đây là trận tuyết đầu tiên trong mùa đông này.

Bởi vì tuyết rơi, không ít phụ huynh học sinh đến đón con mình. Trong số bạn học của Bạc Hà, có hai nữa sinh có gia cảnh khá tốt, bố họ lái xe đến đón, hai chiếc xe vừa khéo thuận đường chở mấy học sinh và cô giáo mỹ thuật đi cùng. Lúc Bạc Hà đang định lên xe, đột nhiên như có linh cảm liền ngẩng đầu lên. Cách qua màn tuyết hoa trắng xóa đang bay lượn, cô nhìn thấy một bóng dáng màu xanh quen thuộc phía bên kia đường.

Bạc Hà lập tức dừng lại, nói với giáo viên là lát nữa bố cô sẽ đến đón nên không đi cùng xe với mọi người nữa.

Sau khi cô giáo và các bạn đã rời đi, Tịch Duệ Nam ở bên kia đường nhanh nhẹn phóng xe địa hình băng qua đường, dừng trước mặt Bạc Hà, quay đầu lại nhìn cô mỉm cười.

Trong màn hoa tuyết khắp trời, nụ cười tinh khôi của cậu thiếu niên mười lăm tuổi, trong suốt long lanh giống như hoa tuyết, tưởng như có thể đưa tay ra là ngắt xuống được.

Mặt Bạc Hà lại không kìm được đỏ bừng lên, ngại ngùng không dám nhìn cậu, cô cụp mắt đáp trả cậu một nụ cười mỉm, nửa thẹn thùng nửa vui sướng. “Sao cậu lại đến đây?”

“Muốn đến đợi cậu thì đến thôi.”

Bạc Hà ngước mắt lên nhìn. Tịch Duệ Nam mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, vì có tuyết rơi, chiếc mũ liền áo đã được cậu kéo lên đội trên đầu, nhưng vẫn có hoa tuyết rơi xuống mái tóc đen dày xòa trước trán cậu. Vừa rơi xuống, hoa tuyết đã mau chóng bị tan chảy, thấm thướt những lọn tóc mái kia khiến nó càng thêm đen nháy và sáng bóng.

“Cậu đợi lâu rồi có phải không?”

“Không lâu lắm, lên xe đi, mình chở cậu về nhà.”

Tịch Duệ Nam vỗ vỗ vào yên sau, mới phát hiện ra chỗ đó đã bị phủ một lớp tuyết mỏng. Cậu nhanh chóng xuống xe, chẳng bận tâm gì cả, dùng ngay tay áo lau qua lau lại yên sau, đến khi thấy sạch rồi mới thôi. Tuy chỉ là hành động rất nhỏ nhưng Bạc Hà lại thấy ấm áp hơn hẳn, nụ cười trên khóe môi càng ngọt ngào như kẹo.

Tịch Duệ Nam đã sớm nghe ngóng về cuộc thi vẽ lần này, mấy giờ bắt đầu, mấy giờ kết thúc, cậu đều thuộc như lòng bàn tay.

Buổi trưa hôm nay, Tịch Duệ Nam nói với mẹ là không ăn cơm ở nhà, có chuyện phải ra ngoài. Hạ Dung Phương thấy tuyết rơi, còn nói là với con trai là thời tiết xấu, nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài nữa, nhưng cậu đâu có nghe lời, vội vàng đạp xe ra khỏi nhà. Mẹ cậu đuổi theo dặn dò cậu phải lái xe cẩn thận, cậu chẳng buồn quay đầu, chỉ đáp một tiếng: “Con biết rồi ạ” rồi vẫn giữ nguyên tốc độ phóng đi.

Hạ Dung Phương quay vào nhà nói với chồng: “Nhìn xem vội vôi vàng vàng giống như lửa đốt mông tới nơi, anh nói xem có phải là thằng bé đi tìm cô bé mà nó thích không?”

Tịch Văn Khiêm mỉm cười. “Lại phải hỏi sao? Nam Nam có tính cách đơn giản, lại nồng nhiệt, thích một người rồi thì sẽ rất nhiệt tình. Không cần quản nó nhiều, mà có muốn quản cũng chẳng được, chỉ cần thành tích học tập của nó không bị ảnh hưởng là được rồi.”

Bởi vì sợ gặp sự cố trên đường làm chậm trễ, Tịch Duệ Nam ra khỏi nhà từ rất sớm, trên cả quãng đường đều đạp rất nhanh, kết quả cậu đến trước cửa cung văn hóa sớm nửa giờ đồng hồ đợi mãi mới thấy Bạc Hà đi ra.

Thấy cô định ngồi lên xe của bạn học để về, cậu nôn nóng muốn cất tiếng gọi nhưng vi cô giáo viên và bạn học khác ở đó, nên cậu lại ngại không dám gọi to. Dù tiếng gọi chưa bật ra khỏi miệng nhưng dường như cô có linh cảm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Tuyết bay đầy trời giống như vô số tinh linh đang nhảy múa, giữa màn tuyết trắng đôi mắt cô càng đen láy, sáng ngời hơn nữa, cách qua màn tuyết lất phất bay, chăm chú nhìn cậu. Cô đã thấy cậu rồi, cô không lên chiếc xe đó nữa, nỗi vui mừng trong lòng cậu mà không ngôn từ nào diễn tả được.

Sau khi đạp xe băng qua đường dừng lại trước mặt cô, cậu nhìn thấy cô mỉm cười. Mặt cô đỏ lên, trên gò má trắng nõn là hai đốm ửng hồng vô cùng bắt mắt. Hàng lông mi dài rất dày cụp xuống, thẹn thùng che đi cặp mắt đen láy. Khóe môi cô lại khẽ cong, giống như mặt trăng lưỡi liềm đầu tháng. Kỳ lại là, chẳng hiểu sao, cậu bỗng có cảm giác lâng lâng, say say.

Bạc Hà ngồi lên sau xe, hai tay nhét vào túi áo khoác của Tịch Duệ Nam, ôm lấy cậu. Là cậu bảo cô phải ôm như thế, nó là có như vậy tay cô mới không bị lạnh.

Tay đút trong túi áo của cậu đúng là không lạnh chút nào, bên trong áo khoác, cậu vẫn mặt một chiếc áo sơ mi xanh, cách qua một tầng áo mỏng, nhiệt độ cơ thể ấm áp của cậu truyền đến, ủ ấm đôi tay lạnh băng của cô. Lúc đi qua một chỗ rẽ, thân xe hơi lắc lư, theo bản năng cô ôm chặt lấy cậu. Mười ngón tay dùng lực, cô rõ ràng cảm nhận được phần eo rắn chắc của cậu, mặt lại đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, vội vã buông lỏng ra, không dám ôm quá chặt.

“Buổi trưa cậu không về nhà ăn cơm có được không? Mình mời cậu ra ngoài ăn lẩu?”

Tịch Duệ Nam muốn đưa Bạc Hà đi ăn cơm nhưng cô nằng nặc đòi về nhà. “Tối qua bố mình lái xe thâu đêm, ban ngày ở nhà, mình phải về nấu cơm cho bố ăn.”

“Chúng ta có thể ăn cơm ở ngoài, sau đó mua một phần mang về cho ông mà.”

Bạc Hà chần chừ một lát, rồi vẫn lắc đầu. “Tối qua bố mình đã bảo mình trưa hôm nay làm món thịt kho tàu cho ông ăn.”

Tịch Duệ Nam rất thất vọng, sau khi đạp xe đưa Bạc Hà về dưới lần nhà cô, cậu vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng, hỏi: “Buổi trưa không được, vậy buổi tối chúng mình cùng đi ăn lẩu nhé?”

Bạc Hà không từ chối nữa, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ, được.”

Hai mắt Tịch Duệ Nam sáng lên. “Vậy sẩm tối mình đến đón cậu, mấy giờ thì được?”

Bạc Hà nghiêm túc suy nghĩ, trước bảy giờ bố cô vẫn ở nhà, nếu để ông nhìn thấy thì không tốt, liền nói: “Sau bảy giờ cậu hẵng đến nhé.”

Tuyết rơi lất phất cả ngày, giống như vô số cánh hoa trắng tinh khiết bay lượn. Đến sẩm tối, đường đi đã bị phủ một lớp tuyết dày đến ba tấc. Tịch Duệ Nam không đi xe đạp nữa, cậu gọi taxi đến dưới lầu nhà Bạc Hà, đợi cô xuống, rồi cả hai cùng nhau đến một nhà hàng lẩu nổi tiếng.

Tháng Mười hai đang là mùa đông, việc kinh doanh của nhà hàng đang vào lúc đông khách nhất. Bọn họ đến hơi muộn, nên trong nhà hàng đã chật ních người, không còn chỗ ngồi. Tịch Duệ Nam nhìn mãi cũng không tìm được một chỗ trống nào, Bạc Hà bèn nói: “Thôi, đừng ăn nữa, thực ra vừa rồi ở nhà mình đã ăn cơm tối với bố rồi, bây giờ ăn thêm nữa cũng chẳng được bao nhiêu đâu. Thật đó!”

Thực ra Tịch Duệ Nam cũng đã ăn lót dạ một bát cơm ở nhà rồi, vì mẹ cậu nhất định bắt cậu phải ăn cái gì đó rồi mới cho ra ngoài, nói là thời tiết quá lạnh, bụng rỗng chạy ngoài đường rất dễ bị nhiễm hàn khí. Không ngờ Bạc Hà cũng đã ăn cơm tối với bố cô rồi, nếu bây giờ tiềm một quán lẩu khác, hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu nữa. Nghĩ một chút, cậu quyết định đến cửa hàng KFC ở ngay bên kia đường ngồi uống nước là được. Bạc Hà vui vẻ tán thành đề nghị của cậu.

Dù thời tiết bên ngoài lạnh thế nào, trong cửa hàng KFC luôn ấm áp như mùa xuân, hơi ấm của điều hoàn tỏa ra xung quang, tất cả nhân viên trong cửa hàng đều mặc áo cộc tay. Tịch Duệ Nam vừa vào trong tiệm liền cởi ngay áo khoác ngoài, vô cùng tự nhiên nhét vào tay Bạc Hà. “Cầm giúp mình”. Sau đó cậu chạy đi xếp hàng mua đồ, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời tinh khiết trở nên xanh thẫm như nước biển dưới ánh đèn.

Bạc Hà ôm áo khoác của cậu tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, tay vẫn ôm thật chặt chiếc áo vào lòng. Trên áo khoác có sự ấm áp của cơ thể cậu, vào mùa đông lạnh giá năm nay, nhiệt độ cơ thể của chàng thiếu niên anh tuấn đã trở thành hơn ấm quen thuộc nhất đối với cô.

Tịch Duệ Nam nhanh chóng bưng một khay đồ ăn đi đến, trước khi mua cậu không hỏi cô thích ăn gì mà tự đưa ra quyết định. Cậu đặt xuống mặt cô một cốc sữa nóng và một phần cánh gà nướng, còn của cậu là một cốc coca lạnh và khoai tây chiên.

“Cậu sợ lạnh, hãy uống sữa nóng đi.”

Bạc Hà cảm thấy khó tin nhìn cốc coca lạnh của cậu. “Ngày tuyết rơi thế này, cậu vẫn uống đá à?”

Tịch Duệ Nam nằm bò lên bàn, nhìn Bạc Hà cười tủm tỉm, nói: “Mình không sợ lạnh, lần nào đến chỗ này cũng uống coca đá.”

Thời tiết lạnh thế này mà chiếc áo sơ mi của cậu vẫn chỉ bắt đầu đóng từ khuy áo thứ ba trở xuống. Lúc nằm bò lên bàn, cổ áo mở rộng ra, làn da màu nâu khỏe khoắn và hai chiếc xương quai xanh đều để lộ. Bạc Hà nhìn thấy, cuống quýt dời ánh mắt sang chỗ khác, trái tim lại mất tự chủ đập loạn lên, mặt cũng đỏ hồng. Đột nhiên, cô thấy có chút hiểu cảm giác của Tịch Duệ Nam khi nhìn thấy cổ áo của cô trễ xuống là như thế nào. Sự rung động và nhịp tim của cậu khi đó chỉ có thể nhiều hơn cô chứ không thể ít hơn được.

“Cậu cũng nóng rồi phải không? Nhìn mặt cậu đỏ phừng phừng lên kìa. Điều hòa trong này để nhiệt độ rất cao, cậu cũng có thể cởi áo khoác ngoài ra. Nếu không ở trong này lâu, lát nữa ra ngoài sẽ rất dễ bị cảm lạnh đó.”

Cậu nói có lý nên Bạc Hà cũng cởi chiếc áo bông dày cộp ra. Chiếc áo bông cồng kềnh vừa được cởi ra, thân thể lung linh chỉ mặc duy nhất một chiếc áo len bó sát màu hồng tím của cô lộ ra những đường cong đẹp đẽ, giống như một đóa tử lan bất ngờ nở rộ khiến Tịch Duệ Nam nhìn thấy mà tim đập rộn ràng, khuôn ngực căng tròn kia càng khiến cổ họng cậu chẳng hiểu sao bỗng nhiên khô rát. Cậu lập tức không dám nhìn thêm nữa, cầm cốc coca uống một ngụm thật to, ngậm cả một viên đá vào miệng rồi nhai rôm rốp.

Bạc Hà không cảm thấy có gì khác lại, chỉ thấy cậu ăn đá như thế bèn khuyên: “Mùa đông không nên uống nước đá lạnh, không tốt cho sức khỏe, cậu vẫn phải chú ý tới sức khỏe nhiều một chút.”

Cô còn nhớ lần đó, đang yên đang lành thì cậu đột nhiên bị bệnh tim cấp tính. Khi ấy, cô với cậu chỉ là quan hệ bình thường, sau khi sự việc xảy ra cũng chỉ cảm thấy quá bất ngờ và kinh ngạc thôi. Đến hôm nay, cảm giác đối với cậu đã thay đổi nhiều nên cô bất giác cảm thấy lo lắng cho cậu, mới quan tâm khuyên nhủ cậu.

Tịch Duệ Nam nghe ý tứ trong lời cô, lòng cảm thấy ấm áp, nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười. “Cậu lo lắng cho mình?”

Bạc Hà đỏ mặt, cúi xuống nhâm nhi cốc sữa nóng mà không nói gì. Tịch Duệ Nam lại nói: “Cậu đừng lo lắng, mình không sao cả, sức khỏe của mình không có bất cứ vấn đề gì.”

Bạc Hà nghe không hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu. Tịch Duệ Nam nghênh đón ánh mắt của cô, nhoài người đến gần, nhìn vào mắt cô, nhỏ giọng nói: “Mình nói cho cậu một bí mật, trên thế giới này, mình chỉ nói cho mình cậu biết thôi.”

2

Bí mật mà Tịch Duệ Nam nói thực sự khiến Bạc Hà vô cùng kinh ngạc và chấn động rất lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần, cả nửa ngày mới lắp bắp hỏi: “Cậu làm sao….dám làm vậy chứ? Cậu có…biết việc đó nguy hiểm lắm không?”

Tịch Duệ Nam nói cho Bạc Hà biết, bệnh tim cấp tính của cậu là do chính cậu tạo ra. Buổi chạy đường dài hôm đó, cậu cố ý chạy thật nhanh lúc mới xuất phát, đến mức khiến cơ thể không chống đỡ được, trái tim phải làm việc quá tải, sau đó cậu còn tiếp tục làm trầm trọng hơn, nhân lúc không ai chú ý, nắm tay dùng toàn lực đấm thẳng vào vị trí của tim, trái tim vốn đã làm việc quá tải đột nhiên phải chịu một lực tấn công lớn lập tức ngừng đập.

“Mình đọc được điều này trên một trang tin tức mạng, có một người đàn ông trung niên đang luyện tập trong phòng tập thể hình, sau khi chạy nửa giờ trên máy chạy bộ, ông ta thở hổn hển đi xuống, đúng lúc gặp một người bạn, người bạn này đùa với ông ta, thụi một đấm vào ngực ông ta, kết quả ông ta liền ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Sau khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán là bệnh tim cấp tính.

Bạc Hà vẫn luôn cảm thấy bệnh tim cấp tính của Tịch Duệ Nam lần đó quá trùng hợp, nhưng không ngờ lại là do cậu tự gây ra. Cậu cũng thật to gan, chuyện nguy hiểm như vậy cũng dám thử. Khi tim ngừng đạp, nếu không kịp thời cấp cứu thì mất mạng như chơi, cậu cũng không sợ có rủi ro gì hay sao?

“Mình không sợ rủi ro, mình đã tính toán cẩn thận rồi. Xảy ra chuyện trên sân vận động, giáo viên sẽ lập tức liên hệ với bệnh viện, hơn nữa gần trường có bệnh viện, nên gọi xe cấp cứu cũng rất tiện. Mình đã đánh cược mình sẽ không sao, cậu xem, chẳng phải mình đã thành công còn gì!”

Lúc Tịch Duệ Nam nói đến kế hoạch mạo hiểm của mình với vẻ mặt đầy kiêu hãnh, Bạc Hà chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cô biết cậu vì ngăn cản bố mẹ ly hôn mới đưa ra hạ sách này, không ngại lấy thân mạo hiểm, dùng sinh mệnh và sức khỏe của mình để đánh cược, vì mẹ, cũng vì chính mình, cậu quyết tâm giành lại bố từ tay một người phụ nữ khác. Trước đây, cô chỉ biết tính cách của cậu rất kích động lại mạnh mẽ, nhưng không ngờ cậu lại còn quyết đoán dám toàn lực quyết sống mái một phen như thế này. Kế hoạch mạo hiểm này tuy thành công nhưng nghĩ lại cô vẫn không kìm được muốn rùng mình. “Nguy hiểm quá, sau này dù thế nào, cậu cũng không được làm như vậy nữa!”

Tịch Duệ Nam biết Bạc Hà lo lắng cho mình, không kìm được xúc động, duỗi tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô. “Cậu yên tâm, sẽ không có lần sau nữa. Bố mình đã hoàn toàn chia tay với người phụ nữ kia rồi, ông ấy đã quay về bên cạnh mẹ và mình rồi, sự mạo hiểm của mình là xứng đáng.”

Ăn uống xong, theo thói quen Tịch Duệ Nam móc một thỏi kẹo cao su hương bạc hà từ trong túi ra, cậu có thói quen nhai kẹo cao su sau khi ăn. Ăn một chiếc rồi, cậu lại tiện tay bóc một chiếc đưa cho Bạc Hà, cô vô thức nhận lấy.

Ngay lúc đó, chẳng hiểu sao cả hai đều có một cảm giác quen thuộc, dường như cảnh tượng này đã từng xảy ra rồi, cẩn thận suy nghĩ lại thấy nó không chân thực, giống như một giấc mơ. Tịch Duệ Nam nhìn Bạc Hà, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng chuyên chú. “Mình vẫn luôn cảm thấy trông cậu quen quen, hình như trước đây đã gặp cậu ở đâu đó rồi.”

Ồ, cậu ấy cũng có cảm giác này sao? Trong lòng Bạc Hà rung động, hóa ra cảm giác như đã từng quen biết này không phải chỉ mình cô có.

Nhai kẹo cao su vị bạc hà trong miệng, cô bất giác nói một câu mà cô vẫn luôn muốn biết. “Vì sao cậu lại thích ăn kẹo bạc hà?”

“Từ nhỏ mình đã thích ăn rồi, bởi vì mình rất sợ nóng, mà kẹo bạc hà lại mát, ăn vào khiến mình cảm thấy rất dễ chịu, mình rất thích hương vị thanh mát của nó.” Ngập nghừng một chút, Tịch Duệ Nam lại nhìn cô, tiếp tục nói: “Ngày đầu tiên chúng mình vào học, con gái trong lớp, mình chỉ nhớ mỗi tên cậu thôi. Bạc Hà – vừa khéo là thứ mình thích.”

Câu nói này rất mờ ám, bạc hà cậu thích, là chỉ kẹo, hay là chỉ người? Mà bàn tay đang nắm tay cô kia lại hơi dùng lực, giống như chú thích không lời, khiến gò má của Bạc Hà bất giác đỏ hồng lên.

Ra khỏi cửa hàng KFC đã hơn chín giờ rồi, Tịch Duệ Nam đưa Bạc Hà về nhà. Trời đất lạnh như muốn đóng băng, hoa tuyết lác đác bay, trên đường gần như không có người đi qua lại, chỉ có hai người bọn họ tay nắm tay đi trong tuyết.

Vốn dĩ Tịch Duệ Nam có thể gọi xe taxi, chỉ năm phút là đưa Bạc Hà về nhà, nhưng cậu lưu luyến không nỡ rời xa. “Cậu có cảm thấy lạnh không? Nếu như không lạnh, chúng mình đi bộ nhé?”

Bạc Hà chỉ đáp lại một chữ: “Được”

Trời rất lạnh nhưng trái tim ấm áp, một bàn tay được Tịch Duệ Nam nắm nhét vào trong túi áo khóa cảu cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, hơi ấm từ cơ thể, hai tầng ấm áp truyền sang Bạc Hà.

Chầm chậm giẫm lên tuyết tiến về phía trước, trong không khí đợt nhiên truyền đến một mùi thơm thanh khiết nồng nàn. Bạc Hà ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu có những cành cây cỏ, phủ một màu trắng, giống như tích đầy hoa tuyết nhưng mùi thơm mát đó lại khiến người ta nhận ra những điểm trắng pha lê đầy cành kia không phải là bông tuyết, mà là hoa mai trắng.

Mai nở hoa trong tuyết, Bạc Hà bất giác dừng chân nhìn ngắm. “Hoa mai thật thơm.”

“Cậu thích, mình đi ngắt một cành cho cậu.” Lời còn chưa nói hết, Tịch Duệ Nam đã sải bước đến chỗ cây mai đó.

“Đừng đi.” Bạc Hà vội vàng ngăn cậu lại, thân cây mai đó rất cao, cành khô lại đọng đầy băng tuyết, cô sợ cậu không cẩn thận sẽ trượt ngã. “Hoa ngắt xuống rồi không còn thơm như ở trên cánh, cứ ở dưới này ngửi chút hương hoa là được rồi.”

Bọn họ cùng đứng dưới gốc cây, Bạc Hà ngẩng đầu nhìn những cành hoa trắng muốt trên cao, hoa tuyết bay khắp nơi như thấm hương thơm phảng phất của hoa mai. Một bông tuyết rơi xuống môi cô, trong lúc vô thức, cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm đi bông tuyết mát lạnh đó.

Bạc Hà đứng ngắm hoa mai, Tịch Duệ Nam lại đang ngắm cô, cô mới là đóa hoa đẹp nhất trong mắt cậu. Cậu nhìn thấy bông hoa tuyết pha lê hình lục lăng kia rơi xuống bờ môi cô, chớp mắt đã tan thành một giọt nước trong suốt. Cô nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm nó đi, khuôn miệng ướt ái đỏ tươi lộ ra đầu lưỡi hồng hồng. Dáng vẻ đó vô cùng quyến rũ, động lòng người, tim cậu bất giác đập nhanh hơn, có một sự thôi thúc muốn được hôn cô. Sự thôi thúc đó dẫn dắt cậu tiến lại gần cô, run rẩy kề sát lại.

Tay của Bạc Hà được Tịch Duệ Nam nắm, nhanh chóng cảm ứng được sự run rẩy của cậu, cô đưa mắt nhìn về phía cậu, thấy trong mắt cậu như có một ngọn đuốc rừng rực cháy trong đêm đen. Ngọn lửa đó như thiêu đốt mắt người rời đi nhưng hai chân lại như bị ghim chặt xuống đất. Ánh mắt cậu như đang thôi miên cô, cô lại cứ ngốc nghếch đứng im như vậy, nhìn cậu càng lúc càng đến gần, giống như cảnh quay chậm trong phim. Cuối cùng, môi cậu khe khẽ đáp xuống bờ môi cô.

Khoảnh khắc hai bờ môi chạm vào nhau, họ đồng thời chấn động.

Thế giới trong chớp mắt trở nên yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của nhau, chỉ có thể cảm thấy bờ môi ấm áp của nhau. Nụ hôn đầu của thiếu nam và thiếu nữ mười lăm tuổi, trong màn hoa tuyết bay lượn như nhảy múa giữa trời đất, trong hương thầm của mai trắng thanh khiết nồng nàn, là một khung cảnh đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất.

Nụ hôn đầu thuần khiết, đẹp đẽ ấy chính thức xác định điểm xuất phát cho mối tình đầu của họ. Lúc đó họ không biết rằng, đoạn tình yêu khờ dại này lại ngắn ngủi giống như hoa tuyết.

Bắt đầu từ lúc tuyết rơi, kết thúc vào lúc tuyết tan.

3

Thứ Hai đi học, trời đã có nắng, lớp tuyết tích dày trên đường vẫn chưa tan hết, có chỗ còn đọng lại một lớp băng mỏng. Hôm nay, Bạc Gia Khánh đổi sang làm của ngày, sợ đường trơn nguy hiểm nên ông không cho Bạc Hà đạp xe đi học nữa. Ông lái xe đưa con gái đến trường. Bạc Hà chẳng thể từ chối bố, đành lén lút gọi điện thoại cho Tịch Duệ Nam, bảo cậu đừng đến đợi cô cùng đi học.

Ở đầu dây bên kia, Tịch Duệ Nam nói: “Thật khéo, bố mình cũng không để mình đạp xe đi học, muốn lái xe đưa mình đi, vậy gặp nhau ở trường nhé.”

Lúc gặp An Nhiên trước cửa dãy lớp học, Bạc Hà bỗng cảm thấy chột dạ, bởi vì cô còn nhớ An Nhiên đã nói với cô rằng muốn được hôn Tịch Duệ Nam, đó là điều cô ấy hy vọng nhất, nếu như cô ấy biết được cô với Tịch Duệ Nam đã hôn nhau trong đêm tuyết rơi đó, không biết cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào?

Nhớ lại đêm tuyết rơi hôm trước, Bạc Hà lại đỏ hết cả mặt. An Nhiên còn nói cái gì mà hôn môi con trai phải dày một chút lúc hôn mới cảm thấy thích, nhưng khi bờ môi mỏng cu Tịch Duệ Nam chạm lên môi cô, rất mềm mại, rất ấm áp, giữa môi với răng là hương bạc hà nhàn nhạt đặc trưng của cậu, cô bỗng cảm thấy toàn thân tê dại như chạm phải điện, tê rần đến tận đầu ngón tay.

Cảm giác về nụ hôn đầu thật quá đẹp đẽ, đến mức Bạc Hà không ngờ tới, run rẩy thẹn thùng, ngọt ngào vui sướng.. Quá nhiều, quá nhiều cảm nhận đẹp đẽ, giống như một viên kẹo lớn được cất giấu nơi đáy lòng cô, có thể cung cấp cho cô vị ngọt vô tận.

An Nhiên chạy đến khoác tay Bạc Hà, vừa đi vừa chửi mắng thời tiết quỷ quái này. Cô ấy kể lể rằng phải giẫm lên tuyết trên suốt quãng đường từ nhà đến trường, hai chân lạnh đến mức sắp đông cứng lại rồi, đầu ngón tay cũng cóng đến tê dại. Cô ấy thực sự không chịu đựng nổi thời tiết lạnh lẽo này nữa, sáng sớm đã phải bò ra khỏi giường, đội giá rét để đi học, cô ấy còn càu nhàu mong sớm đến kỳ nghỉ đông…

“Nhưng nếu nghỉ đông, lại không thể ngày ngày nhìn thấy thần tượng Tịch Duệ Nam của mình nữa. Thật là bất hạnh!”

Khi An Nhiên nhắc đến Tịch Duệ Nam, khóe môi Bạc Hà lén lút cong lên tủm tỉm cười.

Vừa vào phòng học, cô đã thấy Tịch Duệ Nam đang ngồi ở chỗ của cậu. Bốn mắt giao nhau, cậu chớp mắt với cô một cái, cặp mắt dưới hàng lông mày dài sáng lấp lánh. An Nhiên vừa trông thấy liền ngó nghiêng nhìn quanh, miệng lẩm bẩm: “Tịch Duệ Nam nhìn ai thế nhỉ? Mắt sáng cả lên.”

Bạc Hà biết dù thế nào cô ấy cũng không thể đoán ra là mình, ở trên lớp cô gần như hơi hoang mang, không dám trao đổi ánh mắt với cậu nữa, vội vàng cúi đầu đi đến bàn của mình. Lúc nhét túi xách vào ngăn bàn, cô cảm thấy bên trong có thứ gì đó, cầm ra nhìn, là một chiếc túi chườm nóng nhỏ nhắn, loại chuyên để ủ ấm tay. Tịch Duệ Nam ở phía sau cô, nói nhỏ đến mức chỉ một mình cô có thể nghe thấy: “Tay lạnh lắm rồi phải không, mau ủ một lát đi!”

Hai tay cầm lấy chiếc túi chườm ấm áp, Bạc Hà cảm thấy hơi nóng lan đến tận đáy lòng mình.

Tiết học cuối cùng sáng hôm nay là tiết Thể dục, dưới nắng mới trong ngày tuyết, giáo viên thể dục đưa học sinh đến sân vận động. “Chơi ném tuyết cũng được, đắp người tuyết cũng được, tùy các em thích chơi thế nào thì chơi.”

Các nam sinh đương nhiên là chơi ném tuyết, phân thành hai nhóm chơi vô cùng vui vẻ. Nữ sinh thì sợ lạnh, không có hứng thú nghịch tuyết, chẳng mấy chốc từng người một chuồn dần đi, An Nhiên là lính đào ngũ đầu tiên, cô ấy chuồn thẳng về nhà cho ấm.

Bạc Hà tuy cũng sợ lạnh nhưng nhìn thấy bóng dáng màu xanh của Tịch Duệ Nam đang chạy chơi trong sân tuyết, cô lại không nỡ quay về phòng học. Liền cùng với mấy nữ sinh không sợ lạnh chơi đắp người tuyết, khi người tuyết của bọn họ vừa được đắp xong hình dáng cơ bản, một nam sinh chơi ném tuyết bên kia ném lệch một quả cầu tuyết, đập trúng vào người tuyết làm nửa đầu của nó lở ra rơi xuống. Các nữ sinh bực tức kêu lên ầm ĩ, để “báo thù tuyết hận”, họ ào ào nặn cầu tuyết ném nam sinh kia. Bạc Hà nhắm mục tiêu tốt nhất, ném một quả cầu tuyết trúng đầu nam sinh kia. Không chống cự được đông người thế mạnh, cậu ta lập tức cầu cứu viện binh đến giúp.

Các nữ sinh đương nhiên nhanh chóng yếu thế. Các nam sinh càng ném càng hăng, chơi đến cuối cùng còn trở thành trò đùa dai. Có người xách cả một xô tuyết đầy ắp rồi bất ngờ lao tới đổ xuống đầu nữ sinh như tắm vòi sen. Có một nữ sinh bị tắm tuyết như thế liền biến thành một người tuyết di động. Bọn họ còn chuyên nhắm chuẩn vào cổ của các nữ sinh để ném, như thế khi quả cầu tuyết vỡ ra, vụ tuyết lạnh sẽ thuận theo cổ áo rơi vào trong, có thể làm người lạnh run lên. Mấy nữ sinh bị tấn công đến mức phải bỏ chạy tán loạn.

Bạc Hà chạy trốn vào dãy lớp học, một mạch leo lên góc rẽ hành lang lên tầng hai rồi mới dừng lại phủi tuyết dính đầy trên áo khoác của mình. Mới vỗ được hai cái đã nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần, lẽ nào là “truy binh” đến rồi? Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tịch Duệ Nam, hóa ra cậu lén lút bám theo cô.

Tịch Duệ Nam đã sớm trông thấy nhóm nữ sinh trong đó có Bạc Hà chơi ném tuyết với các nam sinh kia, cậu cũng muốn đến tham gia nhưng đến rồi chắc chắn phải gia nhập phe con trai, mà cậu lại chẳng muốn dùng bóng tuyết để ném vào cô gái cậu thích. Nên cậu chỉ có thể âm thầm để ý trận chiến này, khi thấy Bạc Hà chạy trốn vào dãy lớp học, cậu lập tức đuổi theo.

“Cậu chơi ném tuyết với con trai làm gì chứ! Nhìn xem, tuyết dính khắp cả người rồi.”

Vừa nói, Tịch Duệ Nam vừa đưa tay ra giúp cô gạt tuyết trên tóc. Tay luồn trong mái tóc mềm mại của cô, có cảm giác như chạm vào tơ lụa, còn mùi dầu gội thơm tho thoang thoảng nữa. Cậu không kìm nén được hít sâu một hơi, gạt sạch bông tuyết trên tóc cô, cầm đôi tay cô bao bọc trong hai tay mình. “Xem tay của cậu này, cũng sắp đóng thành băng rồi, để mình ủ cho cậu.”

Mùa đông này, Tịch Duệ Nam luôn ủ tay cho Bạc Hà, đó là hành động thân mật quen thuộc nhất giữa hai người. Đôi tay bị tuyết làm lạnh đến đỏ ửng của Bạc Hà được bọc trong lòng bàn tay cuậ, chỉ cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay truyền thẳng đến tận tim.

Đang là thời gian giữa giờ học nên trong hành lang rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh, tiếng đồng thanh đọc từ vựng tiếng Anh từ trong phòng học nào đó truyền ra, còn lại là tiếng cười đùa vui vẻ của các học sinh đang chơi ném tuyết trên sân vận động thỉnh thoảng vẳng lại. Những âm thanh này đối với đôi nam nữ thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình gần như là chẳng tồn tại, bọn họ nắm tay chăm chú nhìn nhau, trong mắt chỉ có sự tồn tại của nhau.

Trong hành lang không một bóng người, Tịch Duệ Nam lại kích động hôn Bạc Hà hấp tấp, vội vàng, bất ngời áp tới, đôi mắt rực lửa như thiêu đối người đối diện, bờ môi mềm mại tỏa ra hương bạc hà thanh mát… Bạc Hà hơi run rẩy trong vòng tay của cậu, vừa thích thú, lại vừa sợ hãi.

Có tiếng bước chân đang đi lên, giống như một chuỗi sấm sét vang rền, chấn động khiến Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đều run lên, đột ngột tách ra, hai người nhanh chóng lui về phía sau, rồi cùng nhìn về phía người đang lên cầu thang, là Quách Ích.

Chắc cậu ta không nhìn thấy cảnh họ ôm nhau, vì họ đã kịp tách ra rồi. Nhưng hai người đơn độc gặp gõ, mặt mũi còn đỏ ứng mất tự nhiên hệt như nhau, rõ ràng đã khiến Quách Ích sinh lòng hoài nghi. Sau khi ánh mắt dò xét suy đoán di chuyển một vòng trên gương mặt bọn họ, cậu chẳng nói gì, nhưng sắc mặt biến đổi hết sức khó coi. Mặt cậu ta lạnh tanh, tiếp tục đi lên lầu, như thể không quen biết hai người trước mặt.

Lần đó, sau khi Bạc Hà khéo léo từ chối Quách Ích, ở trong trường, hai người không còn thường xuyên nói cười giống như trước đây nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn trao đổi dăm ba câu. Nhưng lúc này, cậu ta lại lạnh nhạt, hoàn toàn phớt lờ cô, mà bộ mặt lạnh lùng này của cậu ta trước đây chỉ dành cho Tịch Duệ Nam.

Bạc Hà biết Quách Ích đã nhạy cảm phát hiện ra quan hệ thân mật của cô và Tịch Duệ Nam, cô từ chối cậu ta nhưng lại ở cùng với người mà cậu ta ghét nhất. Nhất định cậu ta vô cùng tức giận, cho nên sắc mặt mới khó coi như vậy.

Vì thái độ của Quách Ích, Bạc Hà liền hỏi Tịch Duệ Nam về trận thi đấu nhảy sào hồi lớp chín của bọn họ: “Khi đó, vì sao cậu không giúp Châu Thiên Nghị?”

Lúc Quách Ích nhắc đến chuyện này, Tịch Duệ Nam thách thức bằng thái độ lạnh nhạt: “Cứ không thích giúp đấy, cậu làm gì được nào?”, nhưng khi Bạc Hà hỏi, Tịch Duệ Nam mới áy náy nói ra sự thật: “Thực ra lần đó, mình vốn cũng muốn nhường cậu ta, nhưng đến lúc thi đấu, cơ thể lại theo phản xạ liền điều chỉnh tư thế bay qua xà ngang. Độ cao mà mình nhảy qua hôm đó Châu Thiên Nghị không thể nhảy qua được, sau khi cậu ta thất bại, vành mắt lập tức đỏ hoe. Mình nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của cậu ta thì rất hối hận, nhưng mà hối hận cũng chẳng kịp nữa rồi.

Bạc Hà thấy vẻ áy náy của Tịch Duệ Nam, trong lòng mềm nhũn, cậu ấy không phải là người không biết cảm thông. Chỉ là sau khi lên sân thi đấu, phản xạ có điều kiện đã phát huy đúng trình độ thực tế của cậu, do vậy đã thắng người bạn học cậu vốn định nhường kia và bị chỉ trích là kẻ “không biết đồng cảm”.Tính cách cậu vốn mạnh mẽ nên mới không thèm giải thích, khiến quan hệ giữa cậu với Quách Ích trở nên tồi tệ. Sau trận đánh nhau lần đó, mối quan hệ của họ càng tồi tệ hơn. Đến hôm nay bởi vì cô, lại càng trở thành cục diện không thể hóa giải được.

Nhưng mà Tịch Duệ Nam chẳng để tâm. “Cậu ta phới lờ mình thì mình cũng chẳng muốn để tâm đến cậu ta. Mình có lỗi hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng có lỗi gì với cậu ta, cậu ta dựa vào cái gì để lấy bộ mặt lạnh lùng đó ra đối đãi với mình? Nhưng mà, vừa rồi sắc mặt của cậu ta càng khó chịu. Bạc Hà, mình biết cậu ta cũng thích cậu, quan hệ của chúng mình nhất định khiến cậu ta rất tức giận.”

“Cậu còn nói nữa, bây giờ cậu ấy cũng phớt lờ, lạnh nhạt với mình rồi.”

“Cậu ta phớt lờ cậu chẳng sao cả, mình để ý đến cậu là được rồi.”

Tịch Duệ Nam nhìn cô, chớp mắt cười, nụ cười giống như ánh mặt trời mới ló ra sau đợt tuyết rơi, ấm áp và trong sáng. Cô cũng vô thức mỉm cười đáp lại cậu, ánh mắt cậu lại nóng bỏng, sán đến bên cô, giọng nói dịu dàng mà rầu rĩ: “Bạc Hà, mình lại muốn hôn cậu rồi.”

Sau nụ hôn đầu trong đêm tuyết, lần đầu nếm dư vị tuyệt diệu, Tịch Duệ Nam đột nhiên nhận ra miệng ngoài tác dụng dùng để ăn uống thì còn có thể dùng vào việc đặc biệt quan trọng khác. Ăn tủy biết vị, Tịch Duệ Nam ở độ tuổi thanh xuân kích động, tình cảm không kiềm chế được, muốn thưởng thức nhiều lần mùi vị tuyệt diệu đó.

Mặt Bạc Hà đỏ hồng, dù sao cũng đang ở trường, vừa rồi suýt nữa bị người ta nhìn thấy, cô nào dám làm thêm lần nữa, liền vội vàng quay người chạy thẳng lên lầu. “Cậu ngoan ngoãn chút đi!”

Tịch Duệ Nam lại chẳng có cách nào “ngoan ngoãn được”, giống như một đứa trẻ nghiện kẹo, cậu chẳng thể nào kháng cự được sự ngọt ngào và dụ dỗ đó, trong đầu tràn ngập ý nghĩ muốn tìm cơ hội để lại được hôn Bạc Hà lần nữa.

4

Cơ hội chẳng mấy chốc đã đến.

Buổi trưa hôm nay, sau khi bọn họ về nhà ăn cơm, mặt trời lên cao đổ nắng to, băng trên đường đều tan chảy. Vừa buông bát xuống, Tịch Duệ Nam lại đạp xe đến đợi Bạc Hà cùng đi học. Sau khi tan học, lại cùng nhau kết bạn đồng hành. Để tránh tai mắt của người khác, bọn họ luôn luôn đạp xe một trước một sau. Tịch Duệ Nam chẳng quan tâm chuyện có người biết bọn họ yêu đương, nhưng Bạc Hà không muốn. “Vì sao phải để người ta lấy chúng ta ra làm đề tài bàn tán chứ?”

/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status