"Thì ra là ngươi." Được nàng ta nhắc nhở, Liễu Nha đột nhiên nhớ lại cô nương bị bắt cóc đêm qua, nhưng không có nghĩ đến nàng thế nhưng tìm được nơi này.
"Ta là công chúa Tiên Hoa, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Triệt, dù sao cái tên Tiên Hoa này. . . . . ." Nàng không có nói tiếp, chỉ mím môi cười khẽ.
Nụ cười nữ tử thế nhưng hiền hậu, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, chỉ cười một tiếng liền khiến Liễu Nha buông lỏng tất cả cảnh giác.
"Ngọc Triệt, tên rất hay!" Liễu Nha gật đầu một cái, lại quan sát cung trang trên người nữ tử. Đêm qua trời tối, y phục trên người nữ tử lại qua mức xốc xếch, hôm nay nhìn lại, hình như Liễu Nha đã hiểu rõ nguyên nhân hôm qua Kim Nhật bỏ mặc nàng ta ở đó một mình.
Màu sắc cung trang của nữ tử thanh nhã, vải vóc cũng là hạng thượng thừa, thân phận của nàng ta không giàu cũng quý. Hôm qua đám người ùn ùn kéo tới nhất định là đi tìm nàng ta!
"Đa tạ khen ngợi, cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, vậy ta đây cũng không lừa gạt ngươi, ta là muội muội của đương kim Ngọc Vương gia, tính ra cũng là Quận chúa!" Nàng ta tiến lên, thân thiết kéo tay Liễu Nha.
Liễu Nha ngẩn ra, dường như không quen việc nữ tử nhiệt tình với mình, nhưng đối mặt với nữ tử xinh đẹp tạo nhã như vậy, nàng cũng không có dũng khí đẩy ra, chỉ có thể mặc cho nữ tử nắm tay.
"Ngươi đang rảnh rỗi, không bằng ta dẫn ngươi đi chơi đùa có được hay không?" Nàng ta chợt mở miệng cười một tiếng, không đợi Liễu Nha đồng ý, lôi kéo nàng đi.
"Đi đâu?" Liễu Nha bị nàng ta kéo đi có chút không hiểu, nhưng nữ tử lại hào hứng bừng bừng, di chuyển vòng quanh dịch quán, thế nhưng dễ như trở bàn tay ra khỏi địa bàn U Dạ La cai quản, đi ra ngoài dịch quán.
Đứng ở đầu đường, nhìn người đến người đi, bốn phía vang lên tiếng la của tiểu thương và người bán hàng rong, lúc này Liễu Nha mới phản ứng được, tại sao nàng chưa bao giờ biết, ra dịch quán thế nhưng đơn giản như thế?
"Ngươi xem trên phố xá, mua cái gì đều có, từ quà vặt đầu đường hướng Nam đến bánh ngọt hướng Bắc, xiếc ảo thuật giang hồ càng đủ kiểu, ngươi nói đi, ngươi thích xem quảng cáo bịp hay thích xem khỉ làm xiếc đùa giỡn? Chỗ chúng ta loại nào cũng có, cam đoan ngươi nhìn đến hoa cả mắt mới thôi!" Ngọc Triệt tự hào vỗ vỗ lồng ngực, lôi kéo tay Liễu Nha không thả.
"Tốt thì tốt, nhưng. . . . . ." Nếu như bị Kim Minh biết nàng lại tự mình ra ngoài. . . . . . Ồn ào, nàng đột nhiên cảm thấy trên cổ ứa ra khí lạnh.
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu như ngươi đều không thích những thứ này, còn có thứ kích thích hơn đấy!" Ngọc Triệt đột nhiên chớp chớp mắt phượng hẹp dài, lôi kéo Liễu Nha chạy đi, thậm chí không chút quy củ vén váy xoè lên.
Phía Bắc mở miệng hét bán thức ăn, nhốn nha nhốn nháo đầy người, Tiên Hoa lôi kéo Liễu Nha chen vào xem, Liễu Nha lập tức kinh ngạc nới rộng tầm mắt, một chỗ trên bình đài, năm tên phạm nhân quỳ thẳng tắp, trên lưng mỗi người cõng ba tấm biển gỗ, trên đó viết hai chữ Tử Hình, năm tên đao phủ tay cầm đao sáng loáng đứng ở trên đài cao, ánh mắt lạnh băng.
Trên đài cao cách đó không xa, một đại nhân mặc quan phục màu xanh dương ngồi nghiêm chỉnh, trên văn án, bên trong ống thẻ đầy lệnh trảm, xa xa nhìn lại, thật là kinh khủng.
Liễu Nha đứng ở trong đám người hỗn loạn, kinh ngạc mà không thốt nên lời, chẳng lẽ đây chính là pháp trường thời cổ đại?
"Thú vị không? Lúc này mới đủ kích thích!" Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, một câu nói khiến thân thể Liễu Nha lạnh lẽo.
Thú vị. . . . . . Kích thích. . . . . . Hàm răng của nàng đánh nhau, rất muốn đi về. Hình như quý tộc thời cổ đại này đều thích đem mạng người ra làm thành trò đùa.
"Chớ vội đi, kịch hay còn ở phía sau!" Nàng ta giống như nhìn rõ tâm tư của Liễu Nha, ghé vào bên tai nàng mở miệng thật khẽ, tay nhỏ bé kéo nàng không thả.
Quả nhiên, vị đại nhân kia đứng lên khỏi ghế, cất cao giọng nói: "Năm tên tử tù, tất cả đều phạm tội đại nghịch bất đạo, vốn nên xử trảm toàn bộ, nhưng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay ở trong ống thẻ có một trăm chiếc lệnh trảm, năm ngươi tùy tiện cầm bao nhiêu chiếc thì cầm, không cần lấy toàn bộ 100 chiếc, chỉ là các ngươi hãy nghĩ kỹ, lấy nhiều nhất, ít nhất, còn có nhiều bằng nhau đều phải xử tử! Người đâu, dùng theo quân lệnh, cho bọn hắn thời gian một nén nhang để suy tính!"
Liễu Nha vừa định xoay qua chỗ khác thì thân thể đột nhiên cứng đờ, đề mục này làm sao lại quen thuộc như vậy? Trong lòng nàng vừa động, lập tức quay đầu trở lại nhìn xem, chỉ thấy quan truyền lệnh cầm ống thẻ lần lượt đến trước mặt năm người quay một vòng, năm người đều không có cầm thẻ.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, một nén nhang chẳng mấy chốc sẽ đốt xong, khi quan truyền lệnh cuối cùng cũng xoay qua chỗ khác, năm người rối rít cắn răng tiến lên cầm lệnh trảm, rất kỳ lạ là, trên mặt mỗi người đều biểu hiện ra như tro tàn.
Khi quan truyền lệnh thu hết lệnh trảm trở về, kết quả làm người ta chắc lưỡi hít hà, năm người thế nhưng giống nhau như đúc, một người 20 chiếc, đồng quy vu tận!
Khi đao phủ nâng tay chặt đao lớn xuống, Liễu Nha kinh hoảng chuyển mắt qua không nhẫn tâm nhìn lại, nhưng mà rốt cuộc hiểu huyền cơ trong đó. 100 lệnh trảm, năm người, ở trong thời gian một nén nhang, bọn họ hoàn toàn có thời gian làm rõ lợi và hại trong đó, dưới tình huống không thể xác định người cầm thừa có người cầm thiếu, bọn họ chỉ có thể lấy để bảo đảm số lượng, nhưng không biết, chính là số lượng này đã làm năm người bọn hắn đồng quy vu tận.
Kế tiếp Ngọc Triệt còn nói gì đó, Liễu Nha cũng không có nghe vào, nàng chỉ biết, nàng tìm được đáp án của câu hỏi, chỉ là đáp án này giống như là có người cố ý tiết lộ cho nàng biết.
Ngọc Triệt tiễn nàng đến cửa dịch quán, tròng mắt màu lam trầm tĩnh như nước ẩn tình: "Hôm nay cũng chỉ có thể chơi đến đây thôi, ta phải đi về!" Nàng ta có chút lưu luyến.
Liễu Nha lại cảm thấy hơi buồn cười, nàng trăm mối vẫn không có cách giải ra mà đáp án lại dễ dàng đưa tới cửa.
"Ngươi cố ý? là ngươi cố ý sắp xếp chuyện này đúng không?" Nàng thẳng thắn mở miệng, vốn tưởng rằng ý đồ của nữ tử bị vạch trần, sẽ hơi chút xấu hổ, ai biết nữ tử thế nhưng hào phóng gật đầu thừa nhận. "Không sai, là ta cố ý sắp xếp, đáp án này không phải là thứ cô nương cần sao? Coi như là báo đáp ân cứu mạng hôm qua!"
Báo đáp ân cứu mạng? Liễu Nha hơi nhếch môi, tại sao nàng luôn cảm thấy không có đơn giản như vậy.
"Thế nào? Ngươi cho rằng ta còn có thể hại ngươi sao? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Chỉ là tại sao không thấy công tử tối hôm qua đâu cả, ta còn muốn trực tiếp cảm tạ hắn!" Ngọc Triệt kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, mím môi thản nhiên cười một tiếng.
"Công tử? Ngươi đang tìm hắn sao?" Liễu Nha ngước mắt nhìn nàng ta.
Nữ tử cười bình tĩnh: "Dĩ nhiên, tòa dịch quán chính là một ngôi nhà khác của ta, sáng hôm nay, ta đã tìm cả dịch quán một lần rồi, nhưng không thấy vị công tử kia đâu, không biết cô nương có thể cho ta tbiết tung tích của hắn hay không?"
Liễu Nha lắc đầu một cái, cho tới bây giờ nàng chưa từng thử tìm kiếm Kim Nhật ở giữa ban ngày qua.
"Cô nương mau trở về đi thôi, chúng ta có duyên tự sẽ gặp lại, nếu như nhìn thấy vị công tử kia, thay ta chào hỏi một tiếng!" Nàng ta vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng.
Đột nhiên trong lòng Liễu Nha cảm thấy không vui, hóa ra mục tiêu thực sự của nữ tử chính là Kim Nhật.
Một chiếc kiệu hồng đã sớm dừng lại chờ ở trước cửa dịch quán, nữ tử cười yếu ớt lên cỗ kiệu, nhẹ nhàng vén màn kiệu: "Chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"
Lúc này Liễu Nha không nói ra được cảm xúc trong lòng, chỉ máy móc khoát khoát tay, nhìn kiệu hồng càng lúc càng xa.
Nàng xoay người, đột nhiên đụng vào trong ngực một người, ngước mắt, lập tức không kiềm hãm được hít vào một ngụm khí lạnh. Kim Minh lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng, một đôi tròng mắt xanh u ám lạnh lùng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cao ngạo tàn khốc, tựa như hai hồ nước thâm thúy không thấy đáy, cũng tựa như hai lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào lòng người, khiến người ta không rét mà run.
"Ta ta ta. . . . . ." Nàng liên tiếp nói ba chữ ta, nhưng vẫn còn lắp bắp không rõ, nàng không biết, hắn còn có thể dùng hình phạt tàn khốc như thế nào trừng phạt nàng rời đi.
Hơi lạnh cắn người ngưng tụ ở trong hai tròng mắt của nam tử, nhưng mà ở lúc gần như hỏng mất, nam tử giơ tay lên, khi Liễu Nha cho là hắn muốn lấy mạng của nàng thì cánh tay của nam tử nhẹ nhàng rơi vào trên vai của nàng, đột nhiên một tay ôm nàng vào trong ngực, hắn nhẹ nhàng đem mặt đặt ở đầu vai của nàng, giống như bị đè nén hồi lâu, từ từ mở miệng: "Trở lại, rốt cuộc trở lại!" Lời nói lẩm bẩm giống như chứa đựng bao nhiêu mong đợi cùng hi vọng, khiến lòng Liễu Nha trở nên nặng nề.
Hắn đang đợi nàng sao?
Xa xa, U Dạ La đứng ở trong bụi hoa tường vi trắng, lạnh lùng nhìn tất cả, hắn ta nhíu lại hai hàng lông mày, tựa như đang trầm tư, dưới ánh mặt trời khôi giáp màu bạc và hoa tường vi màu trắng nối liền thành một mảnh, giống như bóng dáng trong ảo giác, không chân thực.
"Ta là công chúa Tiên Hoa, ngươi có thể gọi ta là Ngọc Triệt, dù sao cái tên Tiên Hoa này. . . . . ." Nàng không có nói tiếp, chỉ mím môi cười khẽ.
Nụ cười nữ tử thế nhưng hiền hậu, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, chỉ cười một tiếng liền khiến Liễu Nha buông lỏng tất cả cảnh giác.
"Ngọc Triệt, tên rất hay!" Liễu Nha gật đầu một cái, lại quan sát cung trang trên người nữ tử. Đêm qua trời tối, y phục trên người nữ tử lại qua mức xốc xếch, hôm nay nhìn lại, hình như Liễu Nha đã hiểu rõ nguyên nhân hôm qua Kim Nhật bỏ mặc nàng ta ở đó một mình.
Màu sắc cung trang của nữ tử thanh nhã, vải vóc cũng là hạng thượng thừa, thân phận của nàng ta không giàu cũng quý. Hôm qua đám người ùn ùn kéo tới nhất định là đi tìm nàng ta!
"Đa tạ khen ngợi, cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, vậy ta đây cũng không lừa gạt ngươi, ta là muội muội của đương kim Ngọc Vương gia, tính ra cũng là Quận chúa!" Nàng ta tiến lên, thân thiết kéo tay Liễu Nha.
Liễu Nha ngẩn ra, dường như không quen việc nữ tử nhiệt tình với mình, nhưng đối mặt với nữ tử xinh đẹp tạo nhã như vậy, nàng cũng không có dũng khí đẩy ra, chỉ có thể mặc cho nữ tử nắm tay.
"Ngươi đang rảnh rỗi, không bằng ta dẫn ngươi đi chơi đùa có được hay không?" Nàng ta chợt mở miệng cười một tiếng, không đợi Liễu Nha đồng ý, lôi kéo nàng đi.
"Đi đâu?" Liễu Nha bị nàng ta kéo đi có chút không hiểu, nhưng nữ tử lại hào hứng bừng bừng, di chuyển vòng quanh dịch quán, thế nhưng dễ như trở bàn tay ra khỏi địa bàn U Dạ La cai quản, đi ra ngoài dịch quán.
Đứng ở đầu đường, nhìn người đến người đi, bốn phía vang lên tiếng la của tiểu thương và người bán hàng rong, lúc này Liễu Nha mới phản ứng được, tại sao nàng chưa bao giờ biết, ra dịch quán thế nhưng đơn giản như thế?
"Ngươi xem trên phố xá, mua cái gì đều có, từ quà vặt đầu đường hướng Nam đến bánh ngọt hướng Bắc, xiếc ảo thuật giang hồ càng đủ kiểu, ngươi nói đi, ngươi thích xem quảng cáo bịp hay thích xem khỉ làm xiếc đùa giỡn? Chỗ chúng ta loại nào cũng có, cam đoan ngươi nhìn đến hoa cả mắt mới thôi!" Ngọc Triệt tự hào vỗ vỗ lồng ngực, lôi kéo tay Liễu Nha không thả.
"Tốt thì tốt, nhưng. . . . . ." Nếu như bị Kim Minh biết nàng lại tự mình ra ngoài. . . . . . Ồn ào, nàng đột nhiên cảm thấy trên cổ ứa ra khí lạnh.
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu như ngươi đều không thích những thứ này, còn có thứ kích thích hơn đấy!" Ngọc Triệt đột nhiên chớp chớp mắt phượng hẹp dài, lôi kéo Liễu Nha chạy đi, thậm chí không chút quy củ vén váy xoè lên.
Phía Bắc mở miệng hét bán thức ăn, nhốn nha nhốn nháo đầy người, Tiên Hoa lôi kéo Liễu Nha chen vào xem, Liễu Nha lập tức kinh ngạc nới rộng tầm mắt, một chỗ trên bình đài, năm tên phạm nhân quỳ thẳng tắp, trên lưng mỗi người cõng ba tấm biển gỗ, trên đó viết hai chữ Tử Hình, năm tên đao phủ tay cầm đao sáng loáng đứng ở trên đài cao, ánh mắt lạnh băng.
Trên đài cao cách đó không xa, một đại nhân mặc quan phục màu xanh dương ngồi nghiêm chỉnh, trên văn án, bên trong ống thẻ đầy lệnh trảm, xa xa nhìn lại, thật là kinh khủng.
Liễu Nha đứng ở trong đám người hỗn loạn, kinh ngạc mà không thốt nên lời, chẳng lẽ đây chính là pháp trường thời cổ đại?
"Thú vị không? Lúc này mới đủ kích thích!" Nữ tử nhẹ nhàng mở miệng, một câu nói khiến thân thể Liễu Nha lạnh lẽo.
Thú vị. . . . . . Kích thích. . . . . . Hàm răng của nàng đánh nhau, rất muốn đi về. Hình như quý tộc thời cổ đại này đều thích đem mạng người ra làm thành trò đùa.
"Chớ vội đi, kịch hay còn ở phía sau!" Nàng ta giống như nhìn rõ tâm tư của Liễu Nha, ghé vào bên tai nàng mở miệng thật khẽ, tay nhỏ bé kéo nàng không thả.
Quả nhiên, vị đại nhân kia đứng lên khỏi ghế, cất cao giọng nói: "Năm tên tử tù, tất cả đều phạm tội đại nghịch bất đạo, vốn nên xử trảm toàn bộ, nhưng hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay ở trong ống thẻ có một trăm chiếc lệnh trảm, năm ngươi tùy tiện cầm bao nhiêu chiếc thì cầm, không cần lấy toàn bộ 100 chiếc, chỉ là các ngươi hãy nghĩ kỹ, lấy nhiều nhất, ít nhất, còn có nhiều bằng nhau đều phải xử tử! Người đâu, dùng theo quân lệnh, cho bọn hắn thời gian một nén nhang để suy tính!"
Liễu Nha vừa định xoay qua chỗ khác thì thân thể đột nhiên cứng đờ, đề mục này làm sao lại quen thuộc như vậy? Trong lòng nàng vừa động, lập tức quay đầu trở lại nhìn xem, chỉ thấy quan truyền lệnh cầm ống thẻ lần lượt đến trước mặt năm người quay một vòng, năm người đều không có cầm thẻ.
Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, một nén nhang chẳng mấy chốc sẽ đốt xong, khi quan truyền lệnh cuối cùng cũng xoay qua chỗ khác, năm người rối rít cắn răng tiến lên cầm lệnh trảm, rất kỳ lạ là, trên mặt mỗi người đều biểu hiện ra như tro tàn.
Khi quan truyền lệnh thu hết lệnh trảm trở về, kết quả làm người ta chắc lưỡi hít hà, năm người thế nhưng giống nhau như đúc, một người 20 chiếc, đồng quy vu tận!
Khi đao phủ nâng tay chặt đao lớn xuống, Liễu Nha kinh hoảng chuyển mắt qua không nhẫn tâm nhìn lại, nhưng mà rốt cuộc hiểu huyền cơ trong đó. 100 lệnh trảm, năm người, ở trong thời gian một nén nhang, bọn họ hoàn toàn có thời gian làm rõ lợi và hại trong đó, dưới tình huống không thể xác định người cầm thừa có người cầm thiếu, bọn họ chỉ có thể lấy để bảo đảm số lượng, nhưng không biết, chính là số lượng này đã làm năm người bọn hắn đồng quy vu tận.
Kế tiếp Ngọc Triệt còn nói gì đó, Liễu Nha cũng không có nghe vào, nàng chỉ biết, nàng tìm được đáp án của câu hỏi, chỉ là đáp án này giống như là có người cố ý tiết lộ cho nàng biết.
Ngọc Triệt tiễn nàng đến cửa dịch quán, tròng mắt màu lam trầm tĩnh như nước ẩn tình: "Hôm nay cũng chỉ có thể chơi đến đây thôi, ta phải đi về!" Nàng ta có chút lưu luyến.
Liễu Nha lại cảm thấy hơi buồn cười, nàng trăm mối vẫn không có cách giải ra mà đáp án lại dễ dàng đưa tới cửa.
"Ngươi cố ý? là ngươi cố ý sắp xếp chuyện này đúng không?" Nàng thẳng thắn mở miệng, vốn tưởng rằng ý đồ của nữ tử bị vạch trần, sẽ hơi chút xấu hổ, ai biết nữ tử thế nhưng hào phóng gật đầu thừa nhận. "Không sai, là ta cố ý sắp xếp, đáp án này không phải là thứ cô nương cần sao? Coi như là báo đáp ân cứu mạng hôm qua!"
Báo đáp ân cứu mạng? Liễu Nha hơi nhếch môi, tại sao nàng luôn cảm thấy không có đơn giản như vậy.
"Thế nào? Ngươi cho rằng ta còn có thể hại ngươi sao? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta! Chỉ là tại sao không thấy công tử tối hôm qua đâu cả, ta còn muốn trực tiếp cảm tạ hắn!" Ngọc Triệt kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, mím môi thản nhiên cười một tiếng.
"Công tử? Ngươi đang tìm hắn sao?" Liễu Nha ngước mắt nhìn nàng ta.
Nữ tử cười bình tĩnh: "Dĩ nhiên, tòa dịch quán chính là một ngôi nhà khác của ta, sáng hôm nay, ta đã tìm cả dịch quán một lần rồi, nhưng không thấy vị công tử kia đâu, không biết cô nương có thể cho ta tbiết tung tích của hắn hay không?"
Liễu Nha lắc đầu một cái, cho tới bây giờ nàng chưa từng thử tìm kiếm Kim Nhật ở giữa ban ngày qua.
"Cô nương mau trở về đi thôi, chúng ta có duyên tự sẽ gặp lại, nếu như nhìn thấy vị công tử kia, thay ta chào hỏi một tiếng!" Nàng ta vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng.
Đột nhiên trong lòng Liễu Nha cảm thấy không vui, hóa ra mục tiêu thực sự của nữ tử chính là Kim Nhật.
Một chiếc kiệu hồng đã sớm dừng lại chờ ở trước cửa dịch quán, nữ tử cười yếu ớt lên cỗ kiệu, nhẹ nhàng vén màn kiệu: "Chúng ta có duyên sẽ gặp lại!"
Lúc này Liễu Nha không nói ra được cảm xúc trong lòng, chỉ máy móc khoát khoát tay, nhìn kiệu hồng càng lúc càng xa.
Nàng xoay người, đột nhiên đụng vào trong ngực một người, ngước mắt, lập tức không kiềm hãm được hít vào một ngụm khí lạnh. Kim Minh lạnh lùng đứng ở trước mặt của nàng, một đôi tròng mắt xanh u ám lạnh lùng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, cao ngạo tàn khốc, tựa như hai hồ nước thâm thúy không thấy đáy, cũng tựa như hai lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào lòng người, khiến người ta không rét mà run.
"Ta ta ta. . . . . ." Nàng liên tiếp nói ba chữ ta, nhưng vẫn còn lắp bắp không rõ, nàng không biết, hắn còn có thể dùng hình phạt tàn khốc như thế nào trừng phạt nàng rời đi.
Hơi lạnh cắn người ngưng tụ ở trong hai tròng mắt của nam tử, nhưng mà ở lúc gần như hỏng mất, nam tử giơ tay lên, khi Liễu Nha cho là hắn muốn lấy mạng của nàng thì cánh tay của nam tử nhẹ nhàng rơi vào trên vai của nàng, đột nhiên một tay ôm nàng vào trong ngực, hắn nhẹ nhàng đem mặt đặt ở đầu vai của nàng, giống như bị đè nén hồi lâu, từ từ mở miệng: "Trở lại, rốt cuộc trở lại!" Lời nói lẩm bẩm giống như chứa đựng bao nhiêu mong đợi cùng hi vọng, khiến lòng Liễu Nha trở nên nặng nề.
Hắn đang đợi nàng sao?
Xa xa, U Dạ La đứng ở trong bụi hoa tường vi trắng, lạnh lùng nhìn tất cả, hắn ta nhíu lại hai hàng lông mày, tựa như đang trầm tư, dưới ánh mặt trời khôi giáp màu bạc và hoa tường vi màu trắng nối liền thành một mảnh, giống như bóng dáng trong ảo giác, không chân thực.
/119
|