“Hahaha, nói như vậy thì chủ tịch Tuyết Dương muốn kiện chúng tôi sao? Tiện đây tôi có ý tốt muốn nhắc nhở cô một chút, mời luật sư không tốn bao nhiêu, cô mời được thì chúng tôi cũng mời được.
Hơn nữa loại tranh chấp dân sự này chủ yếu là đôi bên hòa giải, bên tòa cũng sẽ không ưu tiên giải quyết sớm những vụ kiện thế này.
Chúng tôi không ngại chờ đợi cho dù vụ kiện kéo dài tám hay mười năm, chỉ không biết quý công ty có thể cùng chúng tôi chờ hay không thôi” Uông Chí Dĩnh tự đắc nói một tràng.
Trước khi đến đây anh ta đã hạ quyết tâm nhất định phải ép bằng được Trịnh Tuyết Dương. Những người khác cũng gật gật đầu, mỉm cười đắc ý khi nghe anh ta nói, đương nhiên bởi vì bọn họ đều cùng một ruột từ trước rồi. Có được cơ hội kiếm lời lớn ai mà không tranh thủ chứ, chỉ có kẻ ngốc thôi!
Trịnh Tuyết Dương hít một hơi rồi nói: “Anh Chí Dĩnh, ban đầu khi công ty chúng tôi tìm nhà cung ứng là các anh đã chủ động tìm đến cửa, nói rằng công xưởng của các anh sắp phá sản rồi. Chính anh đã chủ động đưa ra ưu đãi cho chúng tôi. Về phía công ty chúng tôi cũng luôn đúng hẹn chuyển khoản, một đồng cũng không thiếu”
“Cứ cho là các anh không coi trọng chữ tín trong làm ăn thì cũng nên có tình người một chút đúng không? Nếu như lúc đó tôi không hợp tác với các anh thì mọi người ngồi ở đây không phải đã phá sản hết rồi sao?”
Nghe cô nói một cách đĩnh đạc lại hợp tình hợp lí như vậy, hai người trong đây lập tức cảm thấy hơi chột dạ. Đúng như cô nói, ban đầu họ tự tìm đến công ty cô trước. Nhưng bây giờ tình thế đã khác trước, bọn họ đã phất lên rồi, lòng tham cũng theo đó mà lớn lên.
Uông Chí Dĩnh khinh thường nói: “Tình người ư? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói cô cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi. Chẳng lẽ cô còn không hiểu thứ quan trọng nhất là tiền sao? Có tiền mới làm nên việc, có tiền mới có tình người.”
“Hiện giờ trên thị trường giá cả vật liệu xây dựng đều đã tăng vọt mà cô lại muốn chúng tôi bán với giá cũ, cô cho rằng chúng tôi là một lũ ngốc sao? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói công ty cô dựa vào tập đoàn Thiện Nhân, hiện tại đây là tập đoàn số một ở Đà Nẵng.”
“Họ có thể giúp đỡ cô vấn đề tiền bạc, số tiền mà họ có thể giúp e rằng vượt sức tưởng tượng của chúng tôi. Ai cũng có tham vọng cả, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn lấy một phần lời rất nhỏ thôi. Nếu ngay cả chút thỏa thuận này mà đôi bên không đáp ứng được thì còn nói chuyện hợp tác gì nữa?”
Trịnh Tuyết Dương liền hỏi: “Anh thật sự muốn như vậy sao?” . truyện đam mỹ
“Đúng vậy, cô không đáp ứng thì tạm dừng tại đây. Quý công ty cũng không phải thiếu chút tiền này chứ. Công trình không hoàn thành thì chúng tôi cũng không bị tổn thất gì, cùng lắm mất chút tiền, chúng tôi chẳng có gì phải lo
Trịnh Tuyết Dương thở dài, cô cứ nghĩ có thể thương lượng một chút nào ngờ mấy người này đã thông đồng với nhau từ trước. Thái độ kiên quyết, bộ dạng như có thể lật bàn bất cứ lúc nào, quả thực không có cách nào bàn tiếp được.
Cô suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi thật sự không thể đáp ứng giá này nhưng tôi muốn dùng cái khác để trao đổi, không biết các anh có muốn nghe không?”
“Trừ tiền ra chúng tôi không có hứng thú với bất kì thứ gì khác?” Uông Chí Dĩnh vừa nói vừa nhìn một lượt Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới với ánh mắt gian tà.
Đột nhiên anh ta đổi giọng nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn bàn chuyện yêu đương với chúng tôi … thì có thể tiếp tục thương lượng. Nghe nói chồng cô ở phương diện kia… không được lắm. Như vậy, để tôi giúp cô..”
Hơn nữa loại tranh chấp dân sự này chủ yếu là đôi bên hòa giải, bên tòa cũng sẽ không ưu tiên giải quyết sớm những vụ kiện thế này.
Chúng tôi không ngại chờ đợi cho dù vụ kiện kéo dài tám hay mười năm, chỉ không biết quý công ty có thể cùng chúng tôi chờ hay không thôi” Uông Chí Dĩnh tự đắc nói một tràng.
Trước khi đến đây anh ta đã hạ quyết tâm nhất định phải ép bằng được Trịnh Tuyết Dương. Những người khác cũng gật gật đầu, mỉm cười đắc ý khi nghe anh ta nói, đương nhiên bởi vì bọn họ đều cùng một ruột từ trước rồi. Có được cơ hội kiếm lời lớn ai mà không tranh thủ chứ, chỉ có kẻ ngốc thôi!
Trịnh Tuyết Dương hít một hơi rồi nói: “Anh Chí Dĩnh, ban đầu khi công ty chúng tôi tìm nhà cung ứng là các anh đã chủ động tìm đến cửa, nói rằng công xưởng của các anh sắp phá sản rồi. Chính anh đã chủ động đưa ra ưu đãi cho chúng tôi. Về phía công ty chúng tôi cũng luôn đúng hẹn chuyển khoản, một đồng cũng không thiếu”
“Cứ cho là các anh không coi trọng chữ tín trong làm ăn thì cũng nên có tình người một chút đúng không? Nếu như lúc đó tôi không hợp tác với các anh thì mọi người ngồi ở đây không phải đã phá sản hết rồi sao?”
Nghe cô nói một cách đĩnh đạc lại hợp tình hợp lí như vậy, hai người trong đây lập tức cảm thấy hơi chột dạ. Đúng như cô nói, ban đầu họ tự tìm đến công ty cô trước. Nhưng bây giờ tình thế đã khác trước, bọn họ đã phất lên rồi, lòng tham cũng theo đó mà lớn lên.
Uông Chí Dĩnh khinh thường nói: “Tình người ư? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói cô cũng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm rồi. Chẳng lẽ cô còn không hiểu thứ quan trọng nhất là tiền sao? Có tiền mới làm nên việc, có tiền mới có tình người.”
“Hiện giờ trên thị trường giá cả vật liệu xây dựng đều đã tăng vọt mà cô lại muốn chúng tôi bán với giá cũ, cô cho rằng chúng tôi là một lũ ngốc sao? Chủ tịch Tuyết Dương, tôi nghe nói công ty cô dựa vào tập đoàn Thiện Nhân, hiện tại đây là tập đoàn số một ở Đà Nẵng.”
“Họ có thể giúp đỡ cô vấn đề tiền bạc, số tiền mà họ có thể giúp e rằng vượt sức tưởng tượng của chúng tôi. Ai cũng có tham vọng cả, chúng tôi chẳng qua chỉ muốn lấy một phần lời rất nhỏ thôi. Nếu ngay cả chút thỏa thuận này mà đôi bên không đáp ứng được thì còn nói chuyện hợp tác gì nữa?”
Trịnh Tuyết Dương liền hỏi: “Anh thật sự muốn như vậy sao?” . truyện đam mỹ
“Đúng vậy, cô không đáp ứng thì tạm dừng tại đây. Quý công ty cũng không phải thiếu chút tiền này chứ. Công trình không hoàn thành thì chúng tôi cũng không bị tổn thất gì, cùng lắm mất chút tiền, chúng tôi chẳng có gì phải lo
Trịnh Tuyết Dương thở dài, cô cứ nghĩ có thể thương lượng một chút nào ngờ mấy người này đã thông đồng với nhau từ trước. Thái độ kiên quyết, bộ dạng như có thể lật bàn bất cứ lúc nào, quả thực không có cách nào bàn tiếp được.
Cô suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi thật sự không thể đáp ứng giá này nhưng tôi muốn dùng cái khác để trao đổi, không biết các anh có muốn nghe không?”
“Trừ tiền ra chúng tôi không có hứng thú với bất kì thứ gì khác?” Uông Chí Dĩnh vừa nói vừa nhìn một lượt Trịnh Tuyết Dương từ trên xuống dưới với ánh mắt gian tà.
Đột nhiên anh ta đổi giọng nói: “Đương nhiên, nếu cô muốn bàn chuyện yêu đương với chúng tôi … thì có thể tiếp tục thương lượng. Nghe nói chồng cô ở phương diện kia… không được lắm. Như vậy, để tôi giúp cô..”
/4183
|