Nghe thấy lời này của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt của Trịnh Chí Dụng lập tức trở nên hoàn toàn trắng bệch.
Mà sắc mặt của ông cụ Trịnh cũng tối sầm.
Bọn họ đều biết, Trịnh Tuyết Dương này tâm địa thiện lương, nhiều khi nói năng chua ngoa nhưng tầm lòng lại như đậu hũ.
Cầu xin ở trước mặt cô ít nhiều sẽ có chút tác dụng.
Nhưng hôm nay Trịnh Tuyết Dương lại giao phó toàn quyền cho Bùi Nguyên Minh xử lý, cái này khiến bọn họ phải làm như thế nào mới phải?
“Linh à, hiện tại một nhà các con lại để cho một thằng con rể làm chủ sao?”
Ông cụ Trịnh khẽ ho một cái, mở miệng nói.
Hiển nhiên là ông ta muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa Thanh Linh và Bùi Nguyên Minh, như vậy bọn họ mới có thể đục nước béo cò.
Không nghĩ tới giờ phút này căn bản là Thanh Linh không có tâm trạng mắng mỏ Bùi Nguyên Minh, mà kiểm tra những châu báu ngọc bích kia một lần, tiếp theo lại nhìn chỗ tiền mặt, sau đó vẻ mặt thay đổi nói: “Gia chủ họ Trịnh à, số lượng chỗ sính lễ này không đúng lắm nhỉ?”
“So với danh sách quà tặng mà cậu Tuấn Quang đưa tới, ngoại trừ biệt thự bên ngoài thì tiền, ngọc bích và châu báu đều thiếu hơn phân nửa!”
“Không được, tôi không thể chấp nhận điều này, các người nhất định phải bổ sung đủ những chỗ còn thiếu kia!” Giờ phút này Thanh Linh giống như chống nạnh mở miệng.
Dưới cái nhìn của bà ta, những vật này đều là của chính bà ta.
Ai dám lấy đi một cái, bà ta liền muốn mạng của người đó.
Sắc mặt của ông cụ Trịnh lập tức trở nên hơi khó coi, mặc dù ông ta luôn biết Thanh Linh thích tiền, thế nhưng không nghĩ lại thích đến mức độ này.
Nếu là lúc trước, bây giờ ông ta còn có thể dùng thân phận gia chủ của mình ép Thanh Linh.
Nhưng bây giờ hai bên đã cắt đứt quan hệ, ông cụ Trịnh cũng không cảm thấy thân phận của mình còn có thể đè ép được Thanh Linh.
Ông cụ Trịnh bắt đầu hối hận, tại sao lúc trước mình lại nghe theo Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đuổi một nhà Trịnh Tuấn ra khỏi cửa chứ?
Hiện tại chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
Thật lâu sau ông cụ Trịnh mới hít sâu một cái, lộ ra nụ cười ấm áp nói: “Linh à! Không phải chúng ta không muốn gom đủ đồ vật, thật sự là những tài sản có thể bán được thành tiền của nhà họ Trịnh ở Dương Thành chúng ta đều đã bán sạch sẽ rồi, thật sự không thể thu thập đủ!”
“Con có thể nể tình chúng ta đã từng là người một nhà mà tha cho chúng ta một con đường sống hay không?”
Nói xong lời này, ông cụ Trịnh ra hiệu cho Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng.
Trịnh Chí Dụng lập tức tiến lên, vịn lấy tay của Thanh Linh nói: “Thím ba, coi như lúc trước chúng cháu có làm sai, đuổi một nhà thím ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ máu mủ mà!”
“Chẳng lẽ thím nhẫn tâm nhìn chúng cháu phải đi xin cơm người khác sao?”
“Vả lại, nếu như chúng cháu luân lạc tới bước phải đi xin cơm, một nhà thím cũng sẽ mất mặt đó!”
Trịnh Thu Hằng thì ra vẻ hoa lê đái vũ nói: “Chú ba, cầu xin chú rủ lòng từ bi bỏ qua cho chúng cháu đi mà!”
“Chúng cháu thật sự không còn tiền nữa rồi!”
Thanh Linh mặt lạnh không nói lời nào, hiển nhiên là còn nhớ rõ chuyện lúc trước, bất kể như thế nào bà ta cũng không chịu nhả ra.
Ngược lại Trịnh Tuấn có mấy phần mềm lòng.
Mặc dù bị đuổi ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao ông cụ Trịnh cũng là ba của ông ta.
Có điều, nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Thanh Linh, trong lúc nhất thời ông ta cũng không dám nói chuyện.
Ngay lúc này, đột nhiên Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi nói này gia chủ họ Trịnh, thật ra các người cũng không cần phải khó xử như thế.”
“Bao gồm chỗ tiền mặt, châu báu và ngọc bích này, các người đều có thể lấy về một ít.”
“Không được! Tôi không đồng ý!”
Thanh Linh nghe nói như thế thì trực tiếp nhảy dựng lên: “Một tên tới ở rể như cậu thì có tư cách gì mà quyết định chuyện này?”
Mà đám người ông cụ Trịnh thì vô cùng kinh ngạc, đây là mặt trời mọc lên từ đằng Tây sao?
Thế mà một tên tới ở rể lại thay bọn họ nói chuyện?
Mà sắc mặt của ông cụ Trịnh cũng tối sầm.
Bọn họ đều biết, Trịnh Tuyết Dương này tâm địa thiện lương, nhiều khi nói năng chua ngoa nhưng tầm lòng lại như đậu hũ.
Cầu xin ở trước mặt cô ít nhiều sẽ có chút tác dụng.
Nhưng hôm nay Trịnh Tuyết Dương lại giao phó toàn quyền cho Bùi Nguyên Minh xử lý, cái này khiến bọn họ phải làm như thế nào mới phải?
“Linh à, hiện tại một nhà các con lại để cho một thằng con rể làm chủ sao?”
Ông cụ Trịnh khẽ ho một cái, mở miệng nói.
Hiển nhiên là ông ta muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa Thanh Linh và Bùi Nguyên Minh, như vậy bọn họ mới có thể đục nước béo cò.
Không nghĩ tới giờ phút này căn bản là Thanh Linh không có tâm trạng mắng mỏ Bùi Nguyên Minh, mà kiểm tra những châu báu ngọc bích kia một lần, tiếp theo lại nhìn chỗ tiền mặt, sau đó vẻ mặt thay đổi nói: “Gia chủ họ Trịnh à, số lượng chỗ sính lễ này không đúng lắm nhỉ?”
“So với danh sách quà tặng mà cậu Tuấn Quang đưa tới, ngoại trừ biệt thự bên ngoài thì tiền, ngọc bích và châu báu đều thiếu hơn phân nửa!”
“Không được, tôi không thể chấp nhận điều này, các người nhất định phải bổ sung đủ những chỗ còn thiếu kia!” Giờ phút này Thanh Linh giống như chống nạnh mở miệng.
Dưới cái nhìn của bà ta, những vật này đều là của chính bà ta.
Ai dám lấy đi một cái, bà ta liền muốn mạng của người đó.
Sắc mặt của ông cụ Trịnh lập tức trở nên hơi khó coi, mặc dù ông ta luôn biết Thanh Linh thích tiền, thế nhưng không nghĩ lại thích đến mức độ này.
Nếu là lúc trước, bây giờ ông ta còn có thể dùng thân phận gia chủ của mình ép Thanh Linh.
Nhưng bây giờ hai bên đã cắt đứt quan hệ, ông cụ Trịnh cũng không cảm thấy thân phận của mình còn có thể đè ép được Thanh Linh.
Ông cụ Trịnh bắt đầu hối hận, tại sao lúc trước mình lại nghe theo Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đuổi một nhà Trịnh Tuấn ra khỏi cửa chứ?
Hiện tại chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão.
Thật lâu sau ông cụ Trịnh mới hít sâu một cái, lộ ra nụ cười ấm áp nói: “Linh à! Không phải chúng ta không muốn gom đủ đồ vật, thật sự là những tài sản có thể bán được thành tiền của nhà họ Trịnh ở Dương Thành chúng ta đều đã bán sạch sẽ rồi, thật sự không thể thu thập đủ!”
“Con có thể nể tình chúng ta đã từng là người một nhà mà tha cho chúng ta một con đường sống hay không?”
Nói xong lời này, ông cụ Trịnh ra hiệu cho Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng.
Trịnh Chí Dụng lập tức tiến lên, vịn lấy tay của Thanh Linh nói: “Thím ba, coi như lúc trước chúng cháu có làm sai, đuổi một nhà thím ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao chúng ta cũng có quan hệ máu mủ mà!”
“Chẳng lẽ thím nhẫn tâm nhìn chúng cháu phải đi xin cơm người khác sao?”
“Vả lại, nếu như chúng cháu luân lạc tới bước phải đi xin cơm, một nhà thím cũng sẽ mất mặt đó!”
Trịnh Thu Hằng thì ra vẻ hoa lê đái vũ nói: “Chú ba, cầu xin chú rủ lòng từ bi bỏ qua cho chúng cháu đi mà!”
“Chúng cháu thật sự không còn tiền nữa rồi!”
Thanh Linh mặt lạnh không nói lời nào, hiển nhiên là còn nhớ rõ chuyện lúc trước, bất kể như thế nào bà ta cũng không chịu nhả ra.
Ngược lại Trịnh Tuấn có mấy phần mềm lòng.
Mặc dù bị đuổi ra khỏi cửa, thế nhưng dù sao ông cụ Trịnh cũng là ba của ông ta.
Có điều, nhìn thấy bộ dạng nổi giận đùng đùng của Thanh Linh, trong lúc nhất thời ông ta cũng không dám nói chuyện.
Ngay lúc này, đột nhiên Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tôi nói này gia chủ họ Trịnh, thật ra các người cũng không cần phải khó xử như thế.”
“Bao gồm chỗ tiền mặt, châu báu và ngọc bích này, các người đều có thể lấy về một ít.”
“Không được! Tôi không đồng ý!”
Thanh Linh nghe nói như thế thì trực tiếp nhảy dựng lên: “Một tên tới ở rể như cậu thì có tư cách gì mà quyết định chuyện này?”
Mà đám người ông cụ Trịnh thì vô cùng kinh ngạc, đây là mặt trời mọc lên từ đằng Tây sao?
Thế mà một tên tới ở rể lại thay bọn họ nói chuyện?
/4183
|