Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương vẫn cực kỳ bình tĩnh, không hề lên tiếng. Tuy là bây giờ phần nào trong cô cũng cảm thấy không đành lòng nhưng cô cũng không biểu hiện điều đấy ra bên ngoài.
Bên phía Thanh Linh thì bà ta vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh.
Lúc bấy giờ, bà ta cười lạnh bảo: “Này, tôi phải nói là da mặt mấy người còn dày hơn cả tường thành nữa đấy! Sáng ngày hôm qua, ngay tại chỗ này, các người nói gì giờ các người không nhớ rõ hả? Có cần tôi phải nhắc lại giúp mấy người nhớ không? Mới có một hôm mà các người đã bất chấp quên hết lời mình nói rồi, các người đúng là không biết xấu hổ mà!”
Đám người nhà họ Trịnh bị chửi cho té tát, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Ngày hôm qua, lúc ép cả nhà Trịnh Tuyết Dương kí hợp đồng biến đi thoải mái bao nhiêu thì bây giờ bọn họ lại càng ngột ngạt bấy nhiêu.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Trịnh thở ngắn than dài nói: “Tuấn, Linh, coi như là ba cầu xin các con, các con mở lòng từ bi, lòng dạ rộng rãi giúp chúng ta với. Chỉ có con của các con mới có thể chống đỡ được thôi. Trước đây ba đúng là bị mù rồi mới có thể bị lừa như vậy.
Rốt cuộc thì bây giờ ba cũng biết được ai mới là người quan trọng nhất với cái nhà họ Trịnh này. Ba có thể thề, chỉ cần cả nhà các con chịu đồng ý quay về, toàn thể mọi người đều sẽ đồng lòng ủng hộ Tuyết Dương trong công việc. Hơn nữa, chẳng lẽ các con không muốn đuổi cái tên vô dụng này ra khỏi nhà, sống một cuộc sống hơn người từ bây giờ hay sao?
Nếu như có thể trở thành ba mẹ vợ của Thế tử Minh, vậy thì từ giờ hai người các con chắc chắn có thể hoành hành thoải mái ở cái đất Đà Nẵng này rồi.”
Nghe mấy câu nói đầu của ông cụ Trịnh thì cả hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều không có tí cảm giác gì cả. Bởi vì bọn họ đều hiểu quá rõ bản tính của ông ta rồi, mấy câu ông ta nói, nếu như tin nửa câu thôi thì chắc chắn cũng sẽ bị lừa. Nhưng mà câu cuối của ông ta thì lại khiến hai người bọn họ động lòng không thôi.
Tối hôm qua, lúc về nhà hai người bọn họ cũng cãi nhau mãi vì chuyện này nên giờ cả hai đều bị làm cho lung lay. “Có lấy Thế tử Minh hay không thì ba mẹ tôi đều không có quyền nói.”
Đột nhiên, Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng lên tiếng.
Vốn là cô thấy có chút không đành lòng, cơ mà thái độ của ông cụ Trịnh đã khiến cho cô hoàn toàn mất đi niềm kì vọng vào nhà họ Trịnh.
“Huống hồ, cho dù tôi có gả cho Thế tử Minh thì có liên quan gì đến các người chứ. Mấy người nên nhớ là bây giờ chúng tôi đã không còn là người nhà họ Trịnh nữa rồi!”
“Tuyết Dương, cô cứ nhất định không chịu tha thứ cho chúng tôi hả? Đều là người một nhà với nhau mà giờ ồn ào tới mức độ này, rốt cuộc thì cô muốn như nào mới chịu quay về hả?” Trịnh Chí Dụng lên tiếng nói.
“Bây giờ tôi xin được xin lỗi cô vì tất cả những việc trước đây, chỉ xin cô tha thứ cho tôi. Cho dù cô có muốn tôi quỳ xuống cũng được.”
Trịnh Chí Dụng nói nghe thì cực kỳ tha thiết nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không có ý quỳ xuống, chỉ là làm bộ bên ngoài vậy thôi.
Đồng thời, ông cụ Trịnh cũng trừng mắt liếc xéo về phía Trịnh Thu Hằng.
Trịnh Thu Hằng mang cái bộ mặt sưng như heo bước ra, giọng run rẩy: “Tuyết Dương, cầu xin cô, giúp tôi một chút thôi có được không? Ông nội bảo là nếu như cô không chịu đồng ý quay về thì ông sẽ bán tôi sang Châu Phi, cả đời này tôi cũng đừng hòng quay về được. Tôi thực sự không muốn sống như vậy đâu! Cầu xin cô đó, không phải chúng ta là chị em tốt với nhau hay sao?”
Trịnh Thu Hằng nói mà nước mắt như mưa, vẻ mặt trông cực kỳ tủi thân, khiến cho Trịnh Tuyết Dương cảm thấy vô cùng buồn nôn và ghê tởm.
Cô thực sự cảm thấy thắc mắc là tại sao ban đầu cô không nhận ra là Trịnh Thu Hằng lại diễn giỏi như thế này đấy.
Đúng lúc ấy Bùi Nguyên Minh bước lên, tươi cười nói: “Tôi bảo này ông cụ Trịnh, cứ nói mấy câu vô nghĩa như vậy có tác dụng không hả? Không bằng chúng ta qua đây thảo luận việc chính đi. Cái biệt thự này, mấy người ở có thấy dễ chịu không? Sính lễ Thế tử Minh đưa đến hồi trước, không phải là các người đã dùng hết rồi chứ?”
Bên phía Thanh Linh thì bà ta vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh.
Lúc bấy giờ, bà ta cười lạnh bảo: “Này, tôi phải nói là da mặt mấy người còn dày hơn cả tường thành nữa đấy! Sáng ngày hôm qua, ngay tại chỗ này, các người nói gì giờ các người không nhớ rõ hả? Có cần tôi phải nhắc lại giúp mấy người nhớ không? Mới có một hôm mà các người đã bất chấp quên hết lời mình nói rồi, các người đúng là không biết xấu hổ mà!”
Đám người nhà họ Trịnh bị chửi cho té tát, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Ngày hôm qua, lúc ép cả nhà Trịnh Tuyết Dương kí hợp đồng biến đi thoải mái bao nhiêu thì bây giờ bọn họ lại càng ngột ngạt bấy nhiêu.
Cuối cùng vẫn là ông cụ Trịnh thở ngắn than dài nói: “Tuấn, Linh, coi như là ba cầu xin các con, các con mở lòng từ bi, lòng dạ rộng rãi giúp chúng ta với. Chỉ có con của các con mới có thể chống đỡ được thôi. Trước đây ba đúng là bị mù rồi mới có thể bị lừa như vậy.
Rốt cuộc thì bây giờ ba cũng biết được ai mới là người quan trọng nhất với cái nhà họ Trịnh này. Ba có thể thề, chỉ cần cả nhà các con chịu đồng ý quay về, toàn thể mọi người đều sẽ đồng lòng ủng hộ Tuyết Dương trong công việc. Hơn nữa, chẳng lẽ các con không muốn đuổi cái tên vô dụng này ra khỏi nhà, sống một cuộc sống hơn người từ bây giờ hay sao?
Nếu như có thể trở thành ba mẹ vợ của Thế tử Minh, vậy thì từ giờ hai người các con chắc chắn có thể hoành hành thoải mái ở cái đất Đà Nẵng này rồi.”
Nghe mấy câu nói đầu của ông cụ Trịnh thì cả hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều không có tí cảm giác gì cả. Bởi vì bọn họ đều hiểu quá rõ bản tính của ông ta rồi, mấy câu ông ta nói, nếu như tin nửa câu thôi thì chắc chắn cũng sẽ bị lừa. Nhưng mà câu cuối của ông ta thì lại khiến hai người bọn họ động lòng không thôi.
Tối hôm qua, lúc về nhà hai người bọn họ cũng cãi nhau mãi vì chuyện này nên giờ cả hai đều bị làm cho lung lay. “Có lấy Thế tử Minh hay không thì ba mẹ tôi đều không có quyền nói.”
Đột nhiên, Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng lên tiếng.
Vốn là cô thấy có chút không đành lòng, cơ mà thái độ của ông cụ Trịnh đã khiến cho cô hoàn toàn mất đi niềm kì vọng vào nhà họ Trịnh.
“Huống hồ, cho dù tôi có gả cho Thế tử Minh thì có liên quan gì đến các người chứ. Mấy người nên nhớ là bây giờ chúng tôi đã không còn là người nhà họ Trịnh nữa rồi!”
“Tuyết Dương, cô cứ nhất định không chịu tha thứ cho chúng tôi hả? Đều là người một nhà với nhau mà giờ ồn ào tới mức độ này, rốt cuộc thì cô muốn như nào mới chịu quay về hả?” Trịnh Chí Dụng lên tiếng nói.
“Bây giờ tôi xin được xin lỗi cô vì tất cả những việc trước đây, chỉ xin cô tha thứ cho tôi. Cho dù cô có muốn tôi quỳ xuống cũng được.”
Trịnh Chí Dụng nói nghe thì cực kỳ tha thiết nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không có ý quỳ xuống, chỉ là làm bộ bên ngoài vậy thôi.
Đồng thời, ông cụ Trịnh cũng trừng mắt liếc xéo về phía Trịnh Thu Hằng.
Trịnh Thu Hằng mang cái bộ mặt sưng như heo bước ra, giọng run rẩy: “Tuyết Dương, cầu xin cô, giúp tôi một chút thôi có được không? Ông nội bảo là nếu như cô không chịu đồng ý quay về thì ông sẽ bán tôi sang Châu Phi, cả đời này tôi cũng đừng hòng quay về được. Tôi thực sự không muốn sống như vậy đâu! Cầu xin cô đó, không phải chúng ta là chị em tốt với nhau hay sao?”
Trịnh Thu Hằng nói mà nước mắt như mưa, vẻ mặt trông cực kỳ tủi thân, khiến cho Trịnh Tuyết Dương cảm thấy vô cùng buồn nôn và ghê tởm.
Cô thực sự cảm thấy thắc mắc là tại sao ban đầu cô không nhận ra là Trịnh Thu Hằng lại diễn giỏi như thế này đấy.
Đúng lúc ấy Bùi Nguyên Minh bước lên, tươi cười nói: “Tôi bảo này ông cụ Trịnh, cứ nói mấy câu vô nghĩa như vậy có tác dụng không hả? Không bằng chúng ta qua đây thảo luận việc chính đi. Cái biệt thự này, mấy người ở có thấy dễ chịu không? Sính lễ Thế tử Minh đưa đến hồi trước, không phải là các người đã dùng hết rồi chứ?”
/4183
|