Hơn nữa Trịnh Tuyết Dương càng không thể ngờ được người mà Lôi Tuấn Quang nói đến lại đang đứng ngay bên cạnh của cô và đang đợi cô đồng ý lời cầu hôn của anh.
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi giống như đã đưa ra quyết định rồi vậy. Sau đó cô cười nói: “Anh Lôi Tuấn Quang, tấm chân tình này của Thế tử Minh tôi xin nhận nhưng phiền anh quay về nói với anh ấy một tiếng là tôi với anh ấy không hợp nên tôi từ chối ạ”
Trịnh Tuyết Dương vừa nói xong thì cả hội trường nghe nhu sét đánh ngang tai, mọi người đều ngẩn tò te như thể không tin vào tai mình nữa.
Rất nhiều người phụ nữ đều muốn được gả cho Thế tử
Minh quyền quý để từ nay về sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, rất nhiều người phụ nữ đều muốn một bước bay lên cành cao để biến thành phượng hoàng mà không được
Còn Trịnh Tuyết Dương lại đi từ chối là sao?
Điều này giống như là bị ai bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi.
Thậm chí trong hội trường còn có nhiều người phụ nữ đang méo xệch mặt mày vì hận không thể thay Trịnh Tuyết Dương cướp lấy vị trí này.
Lôi Tuấn Quang cũng ngây người ra rồi theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó mới vội hỏi: “Chị dâu, không biết tại sao chị lại từ chối Thế tử Minh ạ?”
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười: “Tôi với Thể tử Minh không quen biết nhau, chúng tôi không có tình cảm gì hết. Hơn nữa Thế tử Minh đối với tôi là xuất phát từ lòng biết ơn chứ không phải là tình yêu đích thực, đó chính là điều tôi không muốn nhất. Thêm vào đó, khoảng cách giữa hai gia đình chúng tôi thật khác biệt như trên trời dưới đất vậy. Nhiều chuyện như thế, rõ ràng là không thể hòa hợp được. Quan trọng nhất là tôi đã có chồng rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã kết hôn được ba năm rồi.”
Nói xong Trịnh Tuyết Dương khẽ dịu dàng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. Lôi Tuấn Quang thấy vậy liền định nói rõ sự thật Bùi Nguyên Minh chính là Thế tử Minh thì lại nhìn thấy Bùi Nguyên Minh khẽ lắc đầu ngăn anh ta lại.
Mặc dù không hiểu vì sao Bùi Nguyên Minh lại làm như thế như Lôi Tuấn Quang cũng trả lời: “Được rồi, một khi đã như vậy thì chúng tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của chị ạ. Nhưng bất luận như thế nào thì chị vẫn luôn là khách quý của tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi.”
Vừa nói Lôi Tuấn Quang vừa phất tay để mấy nhân viên tiếp tân bưng sính lễ lùi về sau.
Lôi Tuấn Quang bước lên bục lễ đài, hít sâu một hơi nói: “Các vị, xin mời nhập tiệc ạ. Tôi ra hậu trường để chuẩn bị cho phần tiếp theo.”
Tất cả quan khách đều ngồi xuống.
Lúc này người nhà họ Trịnh đang hồn bay phách lạc vì Trịnh Thu Hằng, họ cũng đang định ngồi vào bàn tiệc thì có tiếng quát mắng: “Mấy người này là ai vậy, chỗ này đâu có chuẩn bị ghế cho các người. Còn không mau cút đi.”
Mấy nhân viên tiếp tân ở đây đều là lính của Doanh trại Quý Đức, vừa nhìn thấy người phụ nữ ngu xuẩn Trịnh Thu Hằng thì vô cùng tức giận. Lập tức bọn họ lấy áo khoác của một đám người không biết xấu hổ này vứt ra ngoài.
Người nhà họ Trịnh như bị tạt một gáo nước lạnh khiến họ run rẩy nhìn nhau không nói nên lời.
Bất luận như thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng người được cầu hôn lại là Trịnh Tuyết Dương, trong thâm tâm bọn họ luôn cho rằng phải là Trịnh Thu Hằng mới đúng.
Mà những hành động vừa rồi của Trịnh Thu Hằng sẽ khiến nhà họ Trịnh trở thành trò cười lớn nhất ở Dương Thành này cho mà xem.
Trong buổi tiệc, Bùi Nguyên Minh ngồi bên cạnh Trịnh Tuyết Dương tò mò hỏi: “Tuyết Dương à, người ta chính là Thế tử Minh trong truyền thuyết đó. Em chỉ cần gả cho anh ta thì sẽ một bước bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi. Anh nghĩ trên thế gian này sẽ không có người phụ nữ nào muốn từ chối lời cầu hôn của anh ta đâu. Thậm chí có không ít người phụ nữ có quyền lực còn quỳ xuống cầu hôn anh ta nữa là, còn em sao lại từ chối anh ta chứ?”
Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, em đã có chồng rồi. Thứ hai, em chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi nên không thể nào xứng đôi với một nhân vật xuất sắc như Thế tử Minh được. Quan trọng nhất là em không thích gả cho một người mà mình không yêu”
Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi giống như đã đưa ra quyết định rồi vậy. Sau đó cô cười nói: “Anh Lôi Tuấn Quang, tấm chân tình này của Thế tử Minh tôi xin nhận nhưng phiền anh quay về nói với anh ấy một tiếng là tôi với anh ấy không hợp nên tôi từ chối ạ”
Trịnh Tuyết Dương vừa nói xong thì cả hội trường nghe nhu sét đánh ngang tai, mọi người đều ngẩn tò te như thể không tin vào tai mình nữa.
Rất nhiều người phụ nữ đều muốn được gả cho Thế tử
Minh quyền quý để từ nay về sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý đến cuối đời, rất nhiều người phụ nữ đều muốn một bước bay lên cành cao để biến thành phượng hoàng mà không được
Còn Trịnh Tuyết Dương lại đi từ chối là sao?
Điều này giống như là bị ai bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi.
Thậm chí trong hội trường còn có nhiều người phụ nữ đang méo xệch mặt mày vì hận không thể thay Trịnh Tuyết Dương cướp lấy vị trí này.
Lôi Tuấn Quang cũng ngây người ra rồi theo bản năng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó mới vội hỏi: “Chị dâu, không biết tại sao chị lại từ chối Thế tử Minh ạ?”
Trịnh Tuyết Dương mỉm cười: “Tôi với Thể tử Minh không quen biết nhau, chúng tôi không có tình cảm gì hết. Hơn nữa Thế tử Minh đối với tôi là xuất phát từ lòng biết ơn chứ không phải là tình yêu đích thực, đó chính là điều tôi không muốn nhất. Thêm vào đó, khoảng cách giữa hai gia đình chúng tôi thật khác biệt như trên trời dưới đất vậy. Nhiều chuyện như thế, rõ ràng là không thể hòa hợp được. Quan trọng nhất là tôi đã có chồng rồi, hơn nữa chúng tôi cũng đã kết hôn được ba năm rồi.”
Nói xong Trịnh Tuyết Dương khẽ dịu dàng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh. Lôi Tuấn Quang thấy vậy liền định nói rõ sự thật Bùi Nguyên Minh chính là Thế tử Minh thì lại nhìn thấy Bùi Nguyên Minh khẽ lắc đầu ngăn anh ta lại.
Mặc dù không hiểu vì sao Bùi Nguyên Minh lại làm như thế như Lôi Tuấn Quang cũng trả lời: “Được rồi, một khi đã như vậy thì chúng tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của chị ạ. Nhưng bất luận như thế nào thì chị vẫn luôn là khách quý của tập đoàn Thiện Nhân chúng tôi.”
Vừa nói Lôi Tuấn Quang vừa phất tay để mấy nhân viên tiếp tân bưng sính lễ lùi về sau.
Lôi Tuấn Quang bước lên bục lễ đài, hít sâu một hơi nói: “Các vị, xin mời nhập tiệc ạ. Tôi ra hậu trường để chuẩn bị cho phần tiếp theo.”
Tất cả quan khách đều ngồi xuống.
Lúc này người nhà họ Trịnh đang hồn bay phách lạc vì Trịnh Thu Hằng, họ cũng đang định ngồi vào bàn tiệc thì có tiếng quát mắng: “Mấy người này là ai vậy, chỗ này đâu có chuẩn bị ghế cho các người. Còn không mau cút đi.”
Mấy nhân viên tiếp tân ở đây đều là lính của Doanh trại Quý Đức, vừa nhìn thấy người phụ nữ ngu xuẩn Trịnh Thu Hằng thì vô cùng tức giận. Lập tức bọn họ lấy áo khoác của một đám người không biết xấu hổ này vứt ra ngoài.
Người nhà họ Trịnh như bị tạt một gáo nước lạnh khiến họ run rẩy nhìn nhau không nói nên lời.
Bất luận như thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng người được cầu hôn lại là Trịnh Tuyết Dương, trong thâm tâm bọn họ luôn cho rằng phải là Trịnh Thu Hằng mới đúng.
Mà những hành động vừa rồi của Trịnh Thu Hằng sẽ khiến nhà họ Trịnh trở thành trò cười lớn nhất ở Dương Thành này cho mà xem.
Trong buổi tiệc, Bùi Nguyên Minh ngồi bên cạnh Trịnh Tuyết Dương tò mò hỏi: “Tuyết Dương à, người ta chính là Thế tử Minh trong truyền thuyết đó. Em chỉ cần gả cho anh ta thì sẽ một bước bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi. Anh nghĩ trên thế gian này sẽ không có người phụ nữ nào muốn từ chối lời cầu hôn của anh ta đâu. Thậm chí có không ít người phụ nữ có quyền lực còn quỳ xuống cầu hôn anh ta nữa là, còn em sao lại từ chối anh ta chứ?”
Trịnh Tuyết Dương suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thứ nhất, em đã có chồng rồi. Thứ hai, em chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi nên không thể nào xứng đôi với một nhân vật xuất sắc như Thế tử Minh được. Quan trọng nhất là em không thích gả cho một người mà mình không yêu”
/4183
|