Chờ đến khi Lôi Tuấn Quang đi rồi, Trịnh Tuyết Dương mới hé môi cười, nói: “Dì Trương, Văn Văn, may mà hôm nay mọi người gặp được người tốt, thế nhưng tương lai khó lường, lần sau mọi người đừng như vậy nữa nhé.”
Hôm nay cô bị bọn người Lý Văn Văn giày vò cả ngày, vất vả lắm mới thở được.
Sắc mặt Lý Văn Văn tối sầm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, nếu như chồng tôi không phải là bạn của Lôi Tuấn Quang thì có sao chứ, thế nhưng cho dù vậy vẫn tốt hơn hàng trăm hàng vạn lần ông chồng vô tích sự của chị!”
Trịnh Tuyết Dương nói bâng quơ: “Phải không nhỉ? Chí ít thì chồng chị cũng không bị người ta vạch trần ngay trước mặt mọi người.” “Chị…” Lý Văn Văn giận đến mức cả người phát run.
Lúc này, Thanh Linh đến giảng hòa: “Được rồi được rồi, dù sao mọi người cũng đều là người một nhà, sao lại cãi nhau làm gì, để người nghe được người ta chế cười thì sao?”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì không buồn nói nữa, nhưng thật ra Thanh Linh đang lườm Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng là Thanh Linh đứng về phe mẹ con nhà Lý
Văn Văn kia.
Có vẻ như lúc này mấy người kia đã có ý định “đâm thọt” anh từ lâu rồi.
Khi nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng tức giận, có lẽ anh đã biết được mục đích của đám người Thanh Linh và Trương Mỹ Lệ kia rồi
Nhưng mà đối với anh, đây cũng chỉ là một vở tuồng thôi.
Anh muốn xem xem vở tuồng này rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào.
Sau khi cả nhóm người đó bước ra khỏi cửa hàng Chanel, Lý Văn Văn sẽ đến cửa hàng tiếp theo để giữ thể diện cho mình. “Được rồi, tôi quên lấy đồ.” Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở miệng.
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Bùi Nguyên Minh bước nhanh trở về cửa hàng Chanel. “Này Tuyết Dương, hình như chồng chị đi mua túi cho chị đó. Không biết là mua đồ xả hàng hay là sale 50% nhỉ?”
Nụ cười trên gương mặt Lý Văn Văn đầy đắc thắng.
Trong tiềm thức của cô ta thì cô ta cảm thấy dù Bùi Nguyên Minh có đi mua túi xách đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể mua được chiếc túi lỗi thời phải xả hàng hoặc là được giảm giá rất nhiều.
Thậm chí để mua những thứ này anh ta cũng phải phải quẹt thẻ của Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, hơi nghi hoặc, anh ấy thật sự sẽ không mua đúng không?
Chuyện ở Tràng Tiền Plaza lần trước vẫn còn sờ sở ở đấy, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy rằng nếu nhưng Bùi Nguyên Minh muốn mua, anh ấy chắc chắn sẽ mua được bằng mọi giá. “Gói cái túi vừa nãy lại cho tôi.” Bùi Nguyên Minh quay lại quầy nói với nhân viên bán hàng.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên bán hàng, Bùi Nguyên Minh thong thả lấy thẻ vàng đen trong tay ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhân viên bán hàng suýt nữa thì té xỉu.
Lúc này cô mới hiểu tại sao chủ tịch Lôi Tuấn Quang lại hết mực cung kính với Trịnh Tuyết Dương như vậy.
Hóa ra là vì người đàn ông trông có vẻ bình thường nhưng không tầm thường này!
Một lúc sau, Bùi Nguyên Minh bước ra khỏi cửa hàng, anh mang theo chiếc túi đã gói kĩ càng, thế nhưng để cho người ta khỏi nhìn này nhìn nọ bàn tán, anh gói cẩn thận để người ta không thấy gì. “Mua thật sao? Không biết có tốn mấy chục triệu không.”
Lý Văn Văn nhìn cảnh này, vẻ mặt cô ta đầy chế nhạo.
Không ngờ một kẻ vô dụng lại vừa sĩ diện như anh ta lại sẵn lòng mua đồ rẻ tiền như vậy, còn không dám lấy ra cho mọi người xem.
Loại sĩ diện này có ăn được không?
Chiếc túi bèo kia có thể so sánh với mấy trăm triệu của cô ta không?
Bước tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đưa đồ cho Trịnh Tuyết Dương, cười nói: “Bà xã, em đã rất vất vả rồi. Anh hi vọng em thích món quà nhỏ này.” “Ừ.” Trịnh Mẫn gật đầu, chỉ cần là thứ mà Bùi Nguyên Minh tặng, cô đều thích. “Tuyết Dương này, chị không mở ra xem à, không biết đồ trong đấy có đẹp không, cho chúng em cùng xem với.”
Lúc này, Lý Văn Văn thảo mai nói. “Không, tôi đợi về nhà rồi mở ra xem.” Trịnh Tuyết Dương nói.
Lúc này vẻ mặt của Lý Văn Văn vô cùng chanh chua.
Nếu như cô ta phơi bày bộ mặt thật của Bùi Nguyên Minh lúc này thì đương nhiên sẽ không đợi đến khi về nhà.
Hơn nữa thể diện vừa bị đánh mất ban nãy, cô ta phải lấy lại bằng được!
Hôm nay cô bị bọn người Lý Văn Văn giày vò cả ngày, vất vả lắm mới thở được.
Sắc mặt Lý Văn Văn tối sầm, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Trịnh Tuyết Dương, nếu như chồng tôi không phải là bạn của Lôi Tuấn Quang thì có sao chứ, thế nhưng cho dù vậy vẫn tốt hơn hàng trăm hàng vạn lần ông chồng vô tích sự của chị!”
Trịnh Tuyết Dương nói bâng quơ: “Phải không nhỉ? Chí ít thì chồng chị cũng không bị người ta vạch trần ngay trước mặt mọi người.” “Chị…” Lý Văn Văn giận đến mức cả người phát run.
Lúc này, Thanh Linh đến giảng hòa: “Được rồi được rồi, dù sao mọi người cũng đều là người một nhà, sao lại cãi nhau làm gì, để người nghe được người ta chế cười thì sao?”
Trịnh Tuyết Dương nghe vậy thì không buồn nói nữa, nhưng thật ra Thanh Linh đang lườm Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng là Thanh Linh đứng về phe mẹ con nhà Lý
Văn Văn kia.
Có vẻ như lúc này mấy người kia đã có ý định “đâm thọt” anh từ lâu rồi.
Khi nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh cũng chẳng tức giận, có lẽ anh đã biết được mục đích của đám người Thanh Linh và Trương Mỹ Lệ kia rồi
Nhưng mà đối với anh, đây cũng chỉ là một vở tuồng thôi.
Anh muốn xem xem vở tuồng này rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào.
Sau khi cả nhóm người đó bước ra khỏi cửa hàng Chanel, Lý Văn Văn sẽ đến cửa hàng tiếp theo để giữ thể diện cho mình. “Được rồi, tôi quên lấy đồ.” Bùi Nguyên Minh đột nhiên mở miệng.
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Bùi Nguyên Minh bước nhanh trở về cửa hàng Chanel. “Này Tuyết Dương, hình như chồng chị đi mua túi cho chị đó. Không biết là mua đồ xả hàng hay là sale 50% nhỉ?”
Nụ cười trên gương mặt Lý Văn Văn đầy đắc thắng.
Trong tiềm thức của cô ta thì cô ta cảm thấy dù Bùi Nguyên Minh có đi mua túi xách đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể mua được chiếc túi lỗi thời phải xả hàng hoặc là được giảm giá rất nhiều.
Thậm chí để mua những thứ này anh ta cũng phải phải quẹt thẻ của Trịnh Tuyết Dương.
Trịnh Tuyết Dương nhìn bóng lưng của Bùi Nguyên Minh, hơi nghi hoặc, anh ấy thật sự sẽ không mua đúng không?
Chuyện ở Tràng Tiền Plaza lần trước vẫn còn sờ sở ở đấy, Trịnh Tuyết Dương cảm thấy rằng nếu nhưng Bùi Nguyên Minh muốn mua, anh ấy chắc chắn sẽ mua được bằng mọi giá. “Gói cái túi vừa nãy lại cho tôi.” Bùi Nguyên Minh quay lại quầy nói với nhân viên bán hàng.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên bán hàng, Bùi Nguyên Minh thong thả lấy thẻ vàng đen trong tay ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, nhân viên bán hàng suýt nữa thì té xỉu.
Lúc này cô mới hiểu tại sao chủ tịch Lôi Tuấn Quang lại hết mực cung kính với Trịnh Tuyết Dương như vậy.
Hóa ra là vì người đàn ông trông có vẻ bình thường nhưng không tầm thường này!
Một lúc sau, Bùi Nguyên Minh bước ra khỏi cửa hàng, anh mang theo chiếc túi đã gói kĩ càng, thế nhưng để cho người ta khỏi nhìn này nhìn nọ bàn tán, anh gói cẩn thận để người ta không thấy gì. “Mua thật sao? Không biết có tốn mấy chục triệu không.”
Lý Văn Văn nhìn cảnh này, vẻ mặt cô ta đầy chế nhạo.
Không ngờ một kẻ vô dụng lại vừa sĩ diện như anh ta lại sẵn lòng mua đồ rẻ tiền như vậy, còn không dám lấy ra cho mọi người xem.
Loại sĩ diện này có ăn được không?
Chiếc túi bèo kia có thể so sánh với mấy trăm triệu của cô ta không?
Bước tới chỗ Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh đưa đồ cho Trịnh Tuyết Dương, cười nói: “Bà xã, em đã rất vất vả rồi. Anh hi vọng em thích món quà nhỏ này.” “Ừ.” Trịnh Mẫn gật đầu, chỉ cần là thứ mà Bùi Nguyên Minh tặng, cô đều thích. “Tuyết Dương này, chị không mở ra xem à, không biết đồ trong đấy có đẹp không, cho chúng em cùng xem với.”
Lúc này, Lý Văn Văn thảo mai nói. “Không, tôi đợi về nhà rồi mở ra xem.” Trịnh Tuyết Dương nói.
Lúc này vẻ mặt của Lý Văn Văn vô cùng chanh chua.
Nếu như cô ta phơi bày bộ mặt thật của Bùi Nguyên Minh lúc này thì đương nhiên sẽ không đợi đến khi về nhà.
Hơn nữa thể diện vừa bị đánh mất ban nãy, cô ta phải lấy lại bằng được!
/4183
|