Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, chiếc gậy ba toong trong tay của bà cụ lớn nhà họ Thanh nện thẳng vào lưng Bùi Nguyên Minh.
Đánh xong, bà cụ Thanh lạnh lùng nói: “Người sang ắt tự hiểu, còn bản thân mày được đến đâu mà trong lòng mày còn không rõ sao?”
Sau đó, bà chống gậy chọt mấy phát trước mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh: “Dạy dỗ thằng con rể nhà chúng bay cho cẩn thận vào, bảo nó chỗ nào được nói chuyện thì hẵng nói, thế mà cũng không hiểu sao?”
“Nếu như chúng bay không biết dạy dỗ nó thế nào thì tống cổ nó đi!” “Tiệc mừng thọ của ta là ngày trọng đại, không phải là nơi để cho tên hề này diễn tuồng!”
Lời nói này quá nặng nề rồi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh bị dọa sợ tới mức run lên, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Nước mắt của Thanh Linh tuôn xuống lã chã.
Nhưng đây là nhà mẹ đẻ của bà mà! Bản thân bà ngày đêm đều mong nhớ muốn về nhà, muốn về nhà một cách vẻ vang một chút.
Nhưng sau khi về được nhà rồi, bà lại xấu hổ nhục nhã ê chề thế này! Lúc này, nếu như có sợi dây thừng trong tay, bà sẽ vắt lên thắt cổ ngay lập tức.
Nhục nhã quá!
Sau này bà ta làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt nhà họ Thanh đây!?
Tất cả đều là lỗi của Bùi Nguyên Minh!
Nếu như nó không nói thì không ai bảo nó bị câm điếc đâu!
Còn Trịnh Tuấn giận run lên, muốn lao vào tát cho Bùi Nguyên Minh vài cái.
Nhưng ở trước mặt bà cụ Thanh, ông cụ cũng không nói gì, ông ta không có dũng khí ra tay.
Lúc ấy Trịnh Tuyết Dương cũng rất thất vọng.
Lâu như vậy rồi mà người này không những không sửa chữa tật khoe khoang của mình mà giờ còn ngày càng tệ hơn.
Trước đây không biết bao nhiêu lần anh ấy cứ nói mình là tổng giáo đầu, Thế Tử Minh gì đấy. Cô đã nói với anh ấy bao nhiêu lần, những chuyện này tuyệt đối không thể nói lung tung.
Một khi chuyện này bị phát tán ra, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn hại chết nhà họ Trịnh nữa.
Nhưng người này không những không chịu nghe lời mà còn khoe dữ hơn, nói như vậy trước mặt bao nhiều quan chức!
Còn ra mặt giúp đỡ nhà họ Thanh?
Nhà họ Thanh là dòng họ giàu nhất Đà Nẵng, còn còn Thanh Khánh là người to thứ ba ở Đà Nẵng!
Thế mà Bùi Nguyên Minh còn muốn giúp người khác?
Giúp đỡ kiểu gì? Dựa vào đâu mà giúp đỡ đây?? Anh ấy không có khái niệm gì về chuyện này sao?
Chỗ nào anh ấy có thể nói, và chỗ nào anh ấy không thể nói, những điều cơ bản như thế này anh ấy cũng có hiểu được không? Thành thật mà nói thì lúc này Trịnh Tuyết Dương cực kỳ hối hận.
Sớm biết như vậy cô sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh đến đây.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh sẽ thay đổi phần nào, nhưng không ngờ anh ấy vẫn giống hệt như ngày.
Không! Còn tồi tệ hơn ngày xưa nữa!
Cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn bà ngoại nữa!
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, nếu không Trịnh Tuyết Dương sẽ uống ngay lập tức. “Này đều là thông gia nhà họ Thanh, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy!?”
“Tương lai của Thanh Vệ Vân đúng là có triển vọng. Sau này cậu ấy nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Thanh bước đến thời kỳ huy hoàng, hơn thế nữa còn có thể đưa nhà họ Thanh trở thành gia tộc đứng nhất nhì Đà Nẵng nữa chứ!”
“Còn tên Bùi Nguyên Minh này, đây là cháu rể nhà họ Thanh sao?”
“Tôi cảm thấy rằng nó còn chẳng đủ tư cách để cọ giày cho người nhà họ Thanh!”
“Gia đình này có vẻ không hòa hợp lắm nhỉ! Nghe nói Trịnh Tuyết Dương còn là tình nhân bí mật của Thế Tử Minh nữa đấy!”
“Để vợ mình bán thân, đổi lấy một ít tài nguyên, dự án, còn không biết quý trọng! Đúng là đồ rác rưởi!”
“Nhà ngày đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chẳng trách bà cụ lớn nhà họ Thanh không nhận đứa con gái này suốt ba mươi năm nay…”
“Đáng thương ghê, cũng có chỗ đáng trách!”
Xung quanh mọi người đều xì xào bàn tán, lúc này Thanh Linh chỉ biết cắn chặt răng, không để cho mình khóc òa lên!
Đánh xong, bà cụ Thanh lạnh lùng nói: “Người sang ắt tự hiểu, còn bản thân mày được đến đâu mà trong lòng mày còn không rõ sao?”
Sau đó, bà chống gậy chọt mấy phát trước mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh: “Dạy dỗ thằng con rể nhà chúng bay cho cẩn thận vào, bảo nó chỗ nào được nói chuyện thì hẵng nói, thế mà cũng không hiểu sao?”
“Nếu như chúng bay không biết dạy dỗ nó thế nào thì tống cổ nó đi!” “Tiệc mừng thọ của ta là ngày trọng đại, không phải là nơi để cho tên hề này diễn tuồng!”
Lời nói này quá nặng nề rồi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh bị dọa sợ tới mức run lên, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Nước mắt của Thanh Linh tuôn xuống lã chã.
Nhưng đây là nhà mẹ đẻ của bà mà! Bản thân bà ngày đêm đều mong nhớ muốn về nhà, muốn về nhà một cách vẻ vang một chút.
Nhưng sau khi về được nhà rồi, bà lại xấu hổ nhục nhã ê chề thế này! Lúc này, nếu như có sợi dây thừng trong tay, bà sẽ vắt lên thắt cổ ngay lập tức.
Nhục nhã quá!
Sau này bà ta làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt nhà họ Thanh đây!?
Tất cả đều là lỗi của Bùi Nguyên Minh!
Nếu như nó không nói thì không ai bảo nó bị câm điếc đâu!
Còn Trịnh Tuấn giận run lên, muốn lao vào tát cho Bùi Nguyên Minh vài cái.
Nhưng ở trước mặt bà cụ Thanh, ông cụ cũng không nói gì, ông ta không có dũng khí ra tay.
Lúc ấy Trịnh Tuyết Dương cũng rất thất vọng.
Lâu như vậy rồi mà người này không những không sửa chữa tật khoe khoang của mình mà giờ còn ngày càng tệ hơn.
Trước đây không biết bao nhiêu lần anh ấy cứ nói mình là tổng giáo đầu, Thế Tử Minh gì đấy. Cô đã nói với anh ấy bao nhiêu lần, những chuyện này tuyệt đối không thể nói lung tung.
Một khi chuyện này bị phát tán ra, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí còn hại chết nhà họ Trịnh nữa.
Nhưng người này không những không chịu nghe lời mà còn khoe dữ hơn, nói như vậy trước mặt bao nhiều quan chức!
Còn ra mặt giúp đỡ nhà họ Thanh?
Nhà họ Thanh là dòng họ giàu nhất Đà Nẵng, còn còn Thanh Khánh là người to thứ ba ở Đà Nẵng!
Thế mà Bùi Nguyên Minh còn muốn giúp người khác?
Giúp đỡ kiểu gì? Dựa vào đâu mà giúp đỡ đây?? Anh ấy không có khái niệm gì về chuyện này sao?
Chỗ nào anh ấy có thể nói, và chỗ nào anh ấy không thể nói, những điều cơ bản như thế này anh ấy cũng có hiểu được không? Thành thật mà nói thì lúc này Trịnh Tuyết Dương cực kỳ hối hận.
Sớm biết như vậy cô sẽ không để cho Bùi Nguyên Minh đến đây.
Cô vốn tưởng rằng Bùi Nguyên Minh sẽ thay đổi phần nào, nhưng không ngờ anh ấy vẫn giống hệt như ngày.
Không! Còn tồi tệ hơn ngày xưa nữa!
Cô cũng không còn mặt mũi nào nhìn bà ngoại nữa!
Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận, nếu không Trịnh Tuyết Dương sẽ uống ngay lập tức. “Này đều là thông gia nhà họ Thanh, tại sao lại có khoảng cách lớn như vậy!?”
“Tương lai của Thanh Vệ Vân đúng là có triển vọng. Sau này cậu ấy nhất định sẽ dẫn dắt nhà họ Thanh bước đến thời kỳ huy hoàng, hơn thế nữa còn có thể đưa nhà họ Thanh trở thành gia tộc đứng nhất nhì Đà Nẵng nữa chứ!”
“Còn tên Bùi Nguyên Minh này, đây là cháu rể nhà họ Thanh sao?”
“Tôi cảm thấy rằng nó còn chẳng đủ tư cách để cọ giày cho người nhà họ Thanh!”
“Gia đình này có vẻ không hòa hợp lắm nhỉ! Nghe nói Trịnh Tuyết Dương còn là tình nhân bí mật của Thế Tử Minh nữa đấy!”
“Để vợ mình bán thân, đổi lấy một ít tài nguyên, dự án, còn không biết quý trọng! Đúng là đồ rác rưởi!”
“Nhà ngày đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chẳng trách bà cụ lớn nhà họ Thanh không nhận đứa con gái này suốt ba mươi năm nay…”
“Đáng thương ghê, cũng có chỗ đáng trách!”
Xung quanh mọi người đều xì xào bàn tán, lúc này Thanh Linh chỉ biết cắn chặt răng, không để cho mình khóc òa lên!
/4183
|