Khi nghe thấy điều này, toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt, rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Thân phận của Thanh Vệ Vân đã không phải là bình thường rồi, thế mà cậu ta còn nói rằng đây còn là nhân vật “rồng giữa đám người”, vô lý thật sự đẩy?
Có người tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Không phải nói rằng thế hệ trẻ nhà họ Thanh người máu mặt nhất không phải là Thanh Vệ Vân sao? Sao lại xuất hiện một cậu em rể có bản lĩnh như vậy?” “Đúng vậy, dù sao cũng là cháu gái nhà họ Thanh thì làm sao có thể gả cho một người bình thường được? Chắc lại chọn được một người cao ráo, giàu có, đẹp trai lắm nhỉ?”
Thậm chí, ánh mắt của bọn họ cứ liếc qua liếc lại, cuối cùng rơi vào trên Bùi Nguyên Minh, sau đó kinh ngạc nói: “Vị này, có thật là vị này không…”
Đám người nhà họ Trịnh vốn dĩ sắc mặt không được tốt, lúc này nghe được lời bàn tán như vậy thì đều liếc nhau bụm miệng cười khì.
Trịnh Thu Hằng che miệng cười: “Ông nội, cháu biết tại sao nhà Thanh lại coi trọng gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương như vậy rồi!” “Chắc chắn bọn họ khoe khoang thế lực của Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta lợi hại lợi hại ghê gớm lắm!” “Nhưng không nghĩ rằng nhà họ Thanh lại tin là thật, bây giờ ta nói ra, e rằng họ sẽ cười thối mũi mất!” Trịnh Chí Dụng cũng cười lạnh: “Phế vật thì mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi, ở đâu thì cũng xấu hổ như nhau cả thôi!”
Ông cụ Trịnh nhíu mày nói: “Đừng cười nữa. Dù sao chúng ta cũng là người nhà họ Trịnh. Đừng để người khác nhìn thấy, tránh xa bọn họ một chút là được!”
Ông cụ Trịnh lại càng thêm ghét gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương đã làm xấu mặt ông ta!
Nhưng thực tế thì Thanh Vệ Vân không phải là nói không có ý đồ khác.
Đã có tin đồn bên ngoài rằng Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh trong truyền thuyết rồi.
Mà theo bản năng của Thanh Vệ Vân, anh ta biết rằng chồng của Trịnh Tuyết Dương là Bùi Nguyên Minh.
Tất nhiên là trực giác của anh ta rất chính xác, suy đoán này không hoàn toàn sai chút nào.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh, nhưng rất nhiều người không biết điều này.
Lúc ấy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe Thanh Vệ Vân nhắc đến Bùi Nguyên Minh thì sắc mặt của họ đột nhiên đen lại.
Lúc này bọn họ không dám trả lời câu hỏi này ra sao mà chỉ cúi thẳng đầu kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên.
Ở hội trường này quá đông người, nếu như bị mất mặt thì đúng là muốn quăng họ đến nhà ngoại mà! “Dì ơi, dượng ơi, hai người đang trốn cái gì vậy?” “Mọi người còn không định giới thiệu con rể mình cho toàn thể khách khứa làm quen sao. Cháu đã gợi ý như thế rồi.”
Trông Thanh Vệ Vân rất có hứng thú.
Thế nhưng lúc nhìn Bùi Nguyên Minh giữa đám người đó, Thanh Vệ Vân hơi sửng sốt một chút, theo bản năng đáng giá Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay trông Bùi Nguyên Minh ăn mặc rất bình thường, trông như một nhân viên công sở.
Điều này khác xa với tưởng tượng của Thanh Vệ
Vân.
Lúc này anh ta gần như là đang nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Di à, không phải người ta đều nói rằng em Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh sao? Thế người này, hẳn là vị Thế Tử Minh trong truyền thuyết nhỉ?” “Cái gì!? Đây là Thế Tử Minh trong truyền thuyết á!?” “Làm sao có thể chứ? Thế Tử Minh còn chẳng ra mặt bao giờ, làm sao có thể là nó được?” “Nhưng mà, cháu nghe nói lần này nhà họ Bùi cũng được mời đến dự tiệc mừng thọ, nhà họ Thanh chúng ta đã gửi thư mời rồi!”
Lúc này, đến cả Thanh Khánh cũng chấn động, ánh mắt theo tiềm thức rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh.
Đây chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết sao? Tướng mạo, khí chất này, quả thực cũng có mùi đẳng cấp đấy!” “Rào rào rào!”
Bị ba chữ Thế Tử Minh kích động, không ít người tập trung nhìn vào chỗ của Trịnh Tuấn và Thanh Linh
Lúc này mồ hôi lạnh trên người hai người đều túa ra, quần áo thì ướt đẫm.
Bùi Nguyên Minh là Thế Tử Minh sao?
Hiểu lầm to rồi! nhà Nếu như đây là trường hợp khác, vợ chồng Trịnh Tuấn còn giả vờ giả vịt để giữ thể diện một chút, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, họ chẳng dám giả đò chút nào.
Thân phận của Thanh Vệ Vân đã không phải là bình thường rồi, thế mà cậu ta còn nói rằng đây còn là nhân vật “rồng giữa đám người”, vô lý thật sự đẩy?
Có người tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Không phải nói rằng thế hệ trẻ nhà họ Thanh người máu mặt nhất không phải là Thanh Vệ Vân sao? Sao lại xuất hiện một cậu em rể có bản lĩnh như vậy?” “Đúng vậy, dù sao cũng là cháu gái nhà họ Thanh thì làm sao có thể gả cho một người bình thường được? Chắc lại chọn được một người cao ráo, giàu có, đẹp trai lắm nhỉ?”
Thậm chí, ánh mắt của bọn họ cứ liếc qua liếc lại, cuối cùng rơi vào trên Bùi Nguyên Minh, sau đó kinh ngạc nói: “Vị này, có thật là vị này không…”
Đám người nhà họ Trịnh vốn dĩ sắc mặt không được tốt, lúc này nghe được lời bàn tán như vậy thì đều liếc nhau bụm miệng cười khì.
Trịnh Thu Hằng che miệng cười: “Ông nội, cháu biết tại sao nhà Thanh lại coi trọng gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương như vậy rồi!” “Chắc chắn bọn họ khoe khoang thế lực của Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta lợi hại lợi hại ghê gớm lắm!” “Nhưng không nghĩ rằng nhà họ Thanh lại tin là thật, bây giờ ta nói ra, e rằng họ sẽ cười thối mũi mất!” Trịnh Chí Dụng cũng cười lạnh: “Phế vật thì mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi, ở đâu thì cũng xấu hổ như nhau cả thôi!”
Ông cụ Trịnh nhíu mày nói: “Đừng cười nữa. Dù sao chúng ta cũng là người nhà họ Trịnh. Đừng để người khác nhìn thấy, tránh xa bọn họ một chút là được!”
Ông cụ Trịnh lại càng thêm ghét gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương đã làm xấu mặt ông ta!
Nhưng thực tế thì Thanh Vệ Vân không phải là nói không có ý đồ khác.
Đã có tin đồn bên ngoài rằng Trịnh Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh trong truyền thuyết rồi.
Mà theo bản năng của Thanh Vệ Vân, anh ta biết rằng chồng của Trịnh Tuyết Dương là Bùi Nguyên Minh.
Tất nhiên là trực giác của anh ta rất chính xác, suy đoán này không hoàn toàn sai chút nào.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh chính là Thế Tử Minh, nhưng rất nhiều người không biết điều này.
Lúc ấy, Trịnh Tuấn và Thanh Linh nghe Thanh Vệ Vân nhắc đến Bùi Nguyên Minh thì sắc mặt của họ đột nhiên đen lại.
Lúc này bọn họ không dám trả lời câu hỏi này ra sao mà chỉ cúi thẳng đầu kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên.
Ở hội trường này quá đông người, nếu như bị mất mặt thì đúng là muốn quăng họ đến nhà ngoại mà! “Dì ơi, dượng ơi, hai người đang trốn cái gì vậy?” “Mọi người còn không định giới thiệu con rể mình cho toàn thể khách khứa làm quen sao. Cháu đã gợi ý như thế rồi.”
Trông Thanh Vệ Vân rất có hứng thú.
Thế nhưng lúc nhìn Bùi Nguyên Minh giữa đám người đó, Thanh Vệ Vân hơi sửng sốt một chút, theo bản năng đáng giá Bùi Nguyên Minh.
Hôm nay trông Bùi Nguyên Minh ăn mặc rất bình thường, trông như một nhân viên công sở.
Điều này khác xa với tưởng tượng của Thanh Vệ
Vân.
Lúc này anh ta gần như là đang nghi ngờ, lên tiếng hỏi: “Di à, không phải người ta đều nói rằng em Tuyết Dương là người phụ nữ của Thế Tử Minh sao? Thế người này, hẳn là vị Thế Tử Minh trong truyền thuyết nhỉ?” “Cái gì!? Đây là Thế Tử Minh trong truyền thuyết á!?” “Làm sao có thể chứ? Thế Tử Minh còn chẳng ra mặt bao giờ, làm sao có thể là nó được?” “Nhưng mà, cháu nghe nói lần này nhà họ Bùi cũng được mời đến dự tiệc mừng thọ, nhà họ Thanh chúng ta đã gửi thư mời rồi!”
Lúc này, đến cả Thanh Khánh cũng chấn động, ánh mắt theo tiềm thức rơi vào trên người Bùi Nguyên Minh.
Đây chính là Thế Tử Minh trong truyền thuyết sao? Tướng mạo, khí chất này, quả thực cũng có mùi đẳng cấp đấy!” “Rào rào rào!”
Bị ba chữ Thế Tử Minh kích động, không ít người tập trung nhìn vào chỗ của Trịnh Tuấn và Thanh Linh
Lúc này mồ hôi lạnh trên người hai người đều túa ra, quần áo thì ướt đẫm.
Bùi Nguyên Minh là Thế Tử Minh sao?
Hiểu lầm to rồi! nhà Nếu như đây là trường hợp khác, vợ chồng Trịnh Tuấn còn giả vờ giả vịt để giữ thể diện một chút, nhưng đặt trong hoàn cảnh này, họ chẳng dám giả đò chút nào.
/4183
|