“Con bé sao? Con bé nói rằng con bé đã đi gặp nam thần và nữ thần của mình rồi, chúng ta cứ lên ăn cơm trước đã, chốc lát nữa cô ấy sẽ đến.”
“Một người lớn như vậy, sẽ không đi đâu mất được đâu, cứ tùy cô ấy.”
“Anh có thể đi lên trước, nghỉ ngơi cho tốt một chút.” Trịnh Tuyết Dương nhìn ra Bùi Nguyên Minh có chút bực bội, lập tức mỉm cười mở miệng nói. “Được rồi.”
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhiều gì nữa, anh đi thẳng đến trước thang máy.
Vừa mới chuẩn bị bước vào thang máy, một vài người nhân viên an ninh lập tức đi đến ngăn cản. “Xin lỗi hai người, nhưng hai người không được vào thang máy!”
Nhân viên an ninh vươn tay ra, lạnh lùng mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”
“Hôm nay, thang máy chỉ có nhân viên làm việc cùng với những đoàn ngôi sao mới có thể sử dụng, người thường không thể sử dụng nó!”
Nhân viên bảo vệ giải thích nói: “Điều này là để ngăn các tay săn ảnh vào được bên trong.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Đây là thang máy độc quyền dẫn đến nhà hàng xoay vòng ở Dương Thành, không liên quan gì đến hoạt động của các anh chứ?
” “Ai nói không liên quan chứ? Trong chốc lát, sau khi một số ngôi sao lớn khi biểu diễn xong, có thể sẽ phải đi nhà hàng xoay vòng để ăn cơm, đương nhiên không thể để những người không liên quan đi đến chỗ đó rồi!” Người nhân viên an ninh lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh cười: “Ý của anh là những ngôi sao này đều có đặc quyền để ăn cơm, mà chúng tôi ngay cả quyền ăn cơm cũng không có đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vì để bảo đảm cho các ngôi sao được an toàn, mọi người đều không được dùng thang máy, cũng không thể đi lên đó ăn cơm.”
Nhân viên an ninh lạnh nhạt mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, xem ra nhà hàng xoay vòng của mình đã được đặt bao hết.
Anh vừa chuẩn bị gọi điện thoại, hủy bỏ việc bao nhà hàng, Trịnh Tuyết Dương lại nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu không được thì anh tùy tiện đi ra bên ngoài ăn một chút gì đó đi.”
“Em đi tìm Trịnh Khánh Vân một chút, chúng em sẽ đi về nhà trước, sau này lại đến đây dạo.”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ rồi gật đầu, anh là người hay giảng đạo lý, quan trọng nhất là nếu Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, anh tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nghĩ đến đây, anh và Trịnh Tuyết Dương xoay người rời đi.
Ở phía sau, hai người nhân viên an ninh cười giễu cợt một tiếng, phỏng chừng là mắng vài câu linh tinh đồ quê mùa, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng lười chẳng muốn so đo.
Đi về tầm mấy chục mét, bốn phía đột nhiên lại có đám đông chen chúc tới, hai người họ không cần thận, Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh đã bị đẩy ra.
Khi chờ đến đám đông này đi qua, Bùi Nguyên Minh lại tìm không thấy Trịnh Tuyết Dương. Sau khi gọi điện thoại, Bùi Nguyên Minh mới biết được, Trịnh Tuyết Dương đã bị đám đông kéo đi ra đến bên ngoài.
“Bùi Nguyên Minh, người ở đây quá đông, chúng ta muốn gặp được nhau cũng khó, bằng không em sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Khánh Vân liền, chúng ta từng người trở về nhà, sau đó gặp nhau ở nhà. Trong giọng nói của Trịnh Tuyết Dương tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Được, vậy em chú ý an toàn một chút.” Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì, hiếm khi mới cùng vợ đi dạo phố, sao lại gặp phải chuyện như thế này?
Sau khi cúp máy điện thoại, đi vòng quanh trung tâm thương mại vài vòng, anh lại phát hiện khắp nơi đều là đám đông đông đúc, anh tìm tới tìm lui, muốn ra khỏi trung tâm thương mại này thì biện pháp duy nhất, chỉ có thể là đi xuyên qua sân khấu, trực tiếp đến lối đi vào cổng đối diện.
Anh lập tức đi tới trước sân khấu phía, chuẩn bị để đi qua.
Đến nỗi thứ gì đó như đường dây cảnh giới, Bùi Nguyên Minh căn bản không nhìn thấy trong mắt. Những nhân viên an ninh này đều nghĩ rằng họ là quân đội hay cảnh sát? “Đang làm gì vậy! Mau đứng lại!” “Anh là người nào? Mau đứng lại cho tôi!”
Trong phút chốc mà thôi, mười mấy người nhân viên an ninh xung quanh xông tới, đều nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, còn có người nắm lấy điện côn.
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Đừng manh động như vậy, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài mà thôi, sẽ không phá hư đồ vật của các anh.”
Một đội trưởng an ninh lạnh lùng nói: “Mau quay trở lại đi, tự mình tìm đường khác mà đi ra, không thấy rằng nơi này có đường dây cảnh giới hay sao?”
“Một người lớn như vậy, sẽ không đi đâu mất được đâu, cứ tùy cô ấy.”
“Anh có thể đi lên trước, nghỉ ngơi cho tốt một chút.” Trịnh Tuyết Dương nhìn ra Bùi Nguyên Minh có chút bực bội, lập tức mỉm cười mở miệng nói. “Được rồi.”
Bùi Nguyên Minh cũng không nói nhiều gì nữa, anh đi thẳng đến trước thang máy.
Vừa mới chuẩn bị bước vào thang máy, một vài người nhân viên an ninh lập tức đi đến ngăn cản. “Xin lỗi hai người, nhưng hai người không được vào thang máy!”
Nhân viên an ninh vươn tay ra, lạnh lùng mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”
“Hôm nay, thang máy chỉ có nhân viên làm việc cùng với những đoàn ngôi sao mới có thể sử dụng, người thường không thể sử dụng nó!”
Nhân viên bảo vệ giải thích nói: “Điều này là để ngăn các tay săn ảnh vào được bên trong.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: “Đây là thang máy độc quyền dẫn đến nhà hàng xoay vòng ở Dương Thành, không liên quan gì đến hoạt động của các anh chứ?
” “Ai nói không liên quan chứ? Trong chốc lát, sau khi một số ngôi sao lớn khi biểu diễn xong, có thể sẽ phải đi nhà hàng xoay vòng để ăn cơm, đương nhiên không thể để những người không liên quan đi đến chỗ đó rồi!” Người nhân viên an ninh lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh cười: “Ý của anh là những ngôi sao này đều có đặc quyền để ăn cơm, mà chúng tôi ngay cả quyền ăn cơm cũng không có đúng không?”
“Đúng vậy!”
“Vì để bảo đảm cho các ngôi sao được an toàn, mọi người đều không được dùng thang máy, cũng không thể đi lên đó ăn cơm.”
Nhân viên an ninh lạnh nhạt mở miệng nói.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, xem ra nhà hàng xoay vòng của mình đã được đặt bao hết.
Anh vừa chuẩn bị gọi điện thoại, hủy bỏ việc bao nhà hàng, Trịnh Tuyết Dương lại nhẹ giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, nếu không được thì anh tùy tiện đi ra bên ngoài ăn một chút gì đó đi.”
“Em đi tìm Trịnh Khánh Vân một chút, chúng em sẽ đi về nhà trước, sau này lại đến đây dạo.”
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ rồi gật đầu, anh là người hay giảng đạo lý, quan trọng nhất là nếu Trịnh Tuyết Dương nói như vậy, anh tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Nghĩ đến đây, anh và Trịnh Tuyết Dương xoay người rời đi.
Ở phía sau, hai người nhân viên an ninh cười giễu cợt một tiếng, phỏng chừng là mắng vài câu linh tinh đồ quê mùa, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng lười chẳng muốn so đo.
Đi về tầm mấy chục mét, bốn phía đột nhiên lại có đám đông chen chúc tới, hai người họ không cần thận, Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh đã bị đẩy ra.
Khi chờ đến đám đông này đi qua, Bùi Nguyên Minh lại tìm không thấy Trịnh Tuyết Dương. Sau khi gọi điện thoại, Bùi Nguyên Minh mới biết được, Trịnh Tuyết Dương đã bị đám đông kéo đi ra đến bên ngoài.
“Bùi Nguyên Minh, người ở đây quá đông, chúng ta muốn gặp được nhau cũng khó, bằng không em sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Khánh Vân liền, chúng ta từng người trở về nhà, sau đó gặp nhau ở nhà. Trong giọng nói của Trịnh Tuyết Dương tràn ngập sự bất đắc dĩ.
“Được, vậy em chú ý an toàn một chút.” Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì, hiếm khi mới cùng vợ đi dạo phố, sao lại gặp phải chuyện như thế này?
Sau khi cúp máy điện thoại, đi vòng quanh trung tâm thương mại vài vòng, anh lại phát hiện khắp nơi đều là đám đông đông đúc, anh tìm tới tìm lui, muốn ra khỏi trung tâm thương mại này thì biện pháp duy nhất, chỉ có thể là đi xuyên qua sân khấu, trực tiếp đến lối đi vào cổng đối diện.
Anh lập tức đi tới trước sân khấu phía, chuẩn bị để đi qua.
Đến nỗi thứ gì đó như đường dây cảnh giới, Bùi Nguyên Minh căn bản không nhìn thấy trong mắt. Những nhân viên an ninh này đều nghĩ rằng họ là quân đội hay cảnh sát? “Đang làm gì vậy! Mau đứng lại!” “Anh là người nào? Mau đứng lại cho tôi!”
Trong phút chốc mà thôi, mười mấy người nhân viên an ninh xung quanh xông tới, đều nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, còn có người nắm lấy điện côn.
Bùi Nguyên Minh cười cười, nói: “Đừng manh động như vậy, tôi chỉ là muốn đi ra ngoài mà thôi, sẽ không phá hư đồ vật của các anh.”
Một đội trưởng an ninh lạnh lùng nói: “Mau quay trở lại đi, tự mình tìm đường khác mà đi ra, không thấy rằng nơi này có đường dây cảnh giới hay sao?”
/4183
|