Bùi Nguyên Giáp nhìn chằm chằm Bùi Văn Kiên một lúc, sau đó ông ta đột nhiên cười nói: “Văn Kiên, chút nữa tôi đã quên mất rằng mấy năm nay, cậu là người đã quyết định rất nhiều chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Diệp…”
“Nếu như cậu đã quyết định, tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến.”
“Không dám.”
Bùi Văn Kiên mỉm cười nhè nhẹ, anh ta đáp lại lời bác mình: “Văn Kiên cháu đây chỉ là tạm thời thay thế quyền lực của bác khi làm tộc trưởng mà thôi. Nếu bác muốn thu hồi lại quyền lực của mình, Văn Kiên cháu sẽ đưa lại mọi thứ cho bác ngay…
Bùi Nguyên Giáp lãnh đạm nói:” Từ khi quyền hành đã giao cho cậu, tôi không có lý do gì đòi lại mọi thứ…”
“Chẳng qua, lúc này nếu phải ra tay với người kia, thì hãy dùng toàn lực mình có mà ứng phó đi…”
“Cậu hãy lấy danh nghĩa của tôi để vào vài thiệp và mời tất cả các bạn thân của tôi, cả cấp dưới và đồng nghiệp đến đi…” Nghe xong câu này, Bùi Văn Kiên cười khẽ một tiếng…
Các mối quan hệ mà ông ta đã giấu kín bao lâu nay, cuối cùng cũng đã sử dụng chúng. Mặc dù lúc này đây, ông ta không dùng Bùi Hạo Nhiên và người kia để chơi tốt với những người đó, khả năng đủ đem mối quan hệ ông ta cất giấu bức ra tới, đây cũng là việc mừng ngoài ý muốn.
Nghe nói quan hệ của ông ta năm đó ở trong quân, có còn ở trong quân, một số đã có chức vụ chính thức, cũng có người ở trên đường thật vui vẻ, có người ở trong giới kinh doanh làm nên mây gió… mọi người tập hợp lại với nhau.
Bùi Văn Kiên tin tưởng rằng, anh ta có thể làm cho những người này trở thành những mối quan hệ thân thiết của mình. Điều quan trọng nhất là những người này cùng nhau xuất hiện trong ngày sinh nhật trăm tuổi của bà cụ của nhà họ Bùi, đây là cảnh tượng gì vậy?
Tuy rằng mọi người đều biết nhà họ Bùi là gia đình đứng đầu của tỉnh Đà Nẵng, nhưng đôi khi họ cũng cần phải tỏ ra chút uy quyền. Nếu không, chó mèo bên đường lại dám khiêu khích nhà họ Bùi, như thế thật đúng là mất mặt! Kể cả người kia cũng không đủ tư cách để mà đi khiêu khích nhà họ Bùi! …
Trong vài ngày tới, việc mà Trịnh Tuyết Dương lo lắng nhất sẽ không thể nào xảy ra. Cô vô cùng buồn bực, thế nên cô đã tự mình tìm đến rất nhiều người để hỏi ngọn nguồn của sự việc.
Cuối cùng, một người bạn đã lặng lẽ nói với cô rằng vì Bùi Nguyên Minh báo cảnh sát, thanh tra trưởng ở Dương Thành đã uy hiếp nhà họ Bùi bằng cách sẽ không tiết lộ hiện trường nếu nhà họ Bùi đồng ý với điều kiện trao đổi, chỉ như vậy họ mới để nhà họ Bùi yên ổn.
Đương nhiên, đây không phải là do Tổng thanh tra quá xem trọng Bùi Nguyên Minh, chỉ là vì không thể chọc tức nhà họ Bùi, cho nên cuối cùng quyết định biến chuyện này từ lớn thành nhỏ, từ chuyện nhỏ xem như không có.
Sau khi biết rõ toàn bộ câu chuyện, Trịnh Tuyết Dương rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng trách Bùi Nguyên Minh tự tin như vậy. Hóa ra là do anh đã biết từ lâu, nhà họ Bùi cũng không dám làm lộ ra mọi chuyện!”
Thế nhưng trên thực tế, Bùi Nguyên Minh lại hoàn toàn không biết gì cả. Anh vẫn đang đợi nhà họ Bùi ra tay, dù sao thì Bùi Hạo Nhiên và Bùi Nguyên Giáp cũng là cha con ruột. Theo anh thì cho dù Bùi Văn Kiên có thể tiếp tục chịu đựng mọi gian khổ để mưu việc lớn thì Bùi Nguyên Giáp cũng không thể làm được anh ta, đúng không?
Tuy nhiên, khi Hạ Vân nói kết quả cuối cùng của chuyện này cho anh, Bùi Nguyên Minh trông rất ngạc nhiên: “Chủ tịch, một tuần sau là sinh nhật trăm tuổi của bà cụ!”
“Bà cụ đã nhiều năm không đi lại khắp mọi nơi rồi. Cho dù là tộc trưởng hay Bùi Văn Kiên, họ cũng không dám phá hỏng sinh nhật lần thứ một trăm của bà ấy…” . ngôn tình hay
“Có lẽ là vì điều này, bọn họ hiện tại không dám có những hành động chống lại anh.”
Hạ Vân vừa nói vừa đem văn kiện đưa cho Bùi Nguyên Minh ký: “Ô? Sinh nhật lần thứ một trăm của bà cụ à?”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói tiếp: “Không biết cháu trai lớn của bà là tôi đây đáng lẽ đã suýt chết ba năm trước lại tự thân tặng cho bà một món quà. Có lẽ bà sẽ thật vui vẻ biết bao!”
Ba năm trước, Bùi Nguyên Minh trở về Dương Thành và suýt mất mạng. Tứ kiệt nhà họ Bùi lại chính là hung thủ, nhưng vẫn còn có thế lực phía sau, bằng không, với thủ đoạn và thế lực năm đó của tứ kiệt nhà họ Bùi làm sao có thể đánh bại Bùi Nguyên Minh được cơ chứ.
“Nếu như cậu đã quyết định, tôi đương nhiên sẽ không có ý kiến.”
“Không dám.”
Bùi Văn Kiên mỉm cười nhè nhẹ, anh ta đáp lại lời bác mình: “Văn Kiên cháu đây chỉ là tạm thời thay thế quyền lực của bác khi làm tộc trưởng mà thôi. Nếu bác muốn thu hồi lại quyền lực của mình, Văn Kiên cháu sẽ đưa lại mọi thứ cho bác ngay…
Bùi Nguyên Giáp lãnh đạm nói:” Từ khi quyền hành đã giao cho cậu, tôi không có lý do gì đòi lại mọi thứ…”
“Chẳng qua, lúc này nếu phải ra tay với người kia, thì hãy dùng toàn lực mình có mà ứng phó đi…”
“Cậu hãy lấy danh nghĩa của tôi để vào vài thiệp và mời tất cả các bạn thân của tôi, cả cấp dưới và đồng nghiệp đến đi…” Nghe xong câu này, Bùi Văn Kiên cười khẽ một tiếng…
Các mối quan hệ mà ông ta đã giấu kín bao lâu nay, cuối cùng cũng đã sử dụng chúng. Mặc dù lúc này đây, ông ta không dùng Bùi Hạo Nhiên và người kia để chơi tốt với những người đó, khả năng đủ đem mối quan hệ ông ta cất giấu bức ra tới, đây cũng là việc mừng ngoài ý muốn.
Nghe nói quan hệ của ông ta năm đó ở trong quân, có còn ở trong quân, một số đã có chức vụ chính thức, cũng có người ở trên đường thật vui vẻ, có người ở trong giới kinh doanh làm nên mây gió… mọi người tập hợp lại với nhau.
Bùi Văn Kiên tin tưởng rằng, anh ta có thể làm cho những người này trở thành những mối quan hệ thân thiết của mình. Điều quan trọng nhất là những người này cùng nhau xuất hiện trong ngày sinh nhật trăm tuổi của bà cụ của nhà họ Bùi, đây là cảnh tượng gì vậy?
Tuy rằng mọi người đều biết nhà họ Bùi là gia đình đứng đầu của tỉnh Đà Nẵng, nhưng đôi khi họ cũng cần phải tỏ ra chút uy quyền. Nếu không, chó mèo bên đường lại dám khiêu khích nhà họ Bùi, như thế thật đúng là mất mặt! Kể cả người kia cũng không đủ tư cách để mà đi khiêu khích nhà họ Bùi! …
Trong vài ngày tới, việc mà Trịnh Tuyết Dương lo lắng nhất sẽ không thể nào xảy ra. Cô vô cùng buồn bực, thế nên cô đã tự mình tìm đến rất nhiều người để hỏi ngọn nguồn của sự việc.
Cuối cùng, một người bạn đã lặng lẽ nói với cô rằng vì Bùi Nguyên Minh báo cảnh sát, thanh tra trưởng ở Dương Thành đã uy hiếp nhà họ Bùi bằng cách sẽ không tiết lộ hiện trường nếu nhà họ Bùi đồng ý với điều kiện trao đổi, chỉ như vậy họ mới để nhà họ Bùi yên ổn.
Đương nhiên, đây không phải là do Tổng thanh tra quá xem trọng Bùi Nguyên Minh, chỉ là vì không thể chọc tức nhà họ Bùi, cho nên cuối cùng quyết định biến chuyện này từ lớn thành nhỏ, từ chuyện nhỏ xem như không có.
Sau khi biết rõ toàn bộ câu chuyện, Trịnh Tuyết Dương rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Chẳng trách Bùi Nguyên Minh tự tin như vậy. Hóa ra là do anh đã biết từ lâu, nhà họ Bùi cũng không dám làm lộ ra mọi chuyện!”
Thế nhưng trên thực tế, Bùi Nguyên Minh lại hoàn toàn không biết gì cả. Anh vẫn đang đợi nhà họ Bùi ra tay, dù sao thì Bùi Hạo Nhiên và Bùi Nguyên Giáp cũng là cha con ruột. Theo anh thì cho dù Bùi Văn Kiên có thể tiếp tục chịu đựng mọi gian khổ để mưu việc lớn thì Bùi Nguyên Giáp cũng không thể làm được anh ta, đúng không?
Tuy nhiên, khi Hạ Vân nói kết quả cuối cùng của chuyện này cho anh, Bùi Nguyên Minh trông rất ngạc nhiên: “Chủ tịch, một tuần sau là sinh nhật trăm tuổi của bà cụ!”
“Bà cụ đã nhiều năm không đi lại khắp mọi nơi rồi. Cho dù là tộc trưởng hay Bùi Văn Kiên, họ cũng không dám phá hỏng sinh nhật lần thứ một trăm của bà ấy…” . ngôn tình hay
“Có lẽ là vì điều này, bọn họ hiện tại không dám có những hành động chống lại anh.”
Hạ Vân vừa nói vừa đem văn kiện đưa cho Bùi Nguyên Minh ký: “Ô? Sinh nhật lần thứ một trăm của bà cụ à?”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười đầy ẩn ý rồi nói tiếp: “Không biết cháu trai lớn của bà là tôi đây đáng lẽ đã suýt chết ba năm trước lại tự thân tặng cho bà một món quà. Có lẽ bà sẽ thật vui vẻ biết bao!”
Ba năm trước, Bùi Nguyên Minh trở về Dương Thành và suýt mất mạng. Tứ kiệt nhà họ Bùi lại chính là hung thủ, nhưng vẫn còn có thế lực phía sau, bằng không, với thủ đoạn và thế lực năm đó của tứ kiệt nhà họ Bùi làm sao có thể đánh bại Bùi Nguyên Minh được cơ chứ.
/4183
|