Hôm nay tên này ngất đi tám lần thật.
Mỗi lần tỉnh lại đều nghe mọi người nói hôm nay Thế Tử Minh đến doanh trại Quý Đức chỉ đạo, lại thổ huyết hôn mê bất tỉnh.
Lần này còn chưa có ai nhắc đến Thế Tử Minh, anh ta đã ngất rồi.
Thể chất đúng là kém cỏi.
Cũng không biết cái danh xưng vua tân binh này của anh ta từ đâu ra nữa.
Thanh Nhã căng thẳng nói với hai vị binh sĩ đưa Ngụy Thanh về: “Hai vị trưởng quan này, tôi muốn hỏi một chút, Ngụy Thanh còn có cơ hội gia nhập doanh trại Quý Đức nữa không?”
“Sao được chứ?”
“Cậu ta hôn mê bất tỉnh trước mặt Thế Tử Minh, đây là việc khiến doanh trại Quý Đức mất mặt lắm rồi!”
“Thống lĩnh tức tới mức gọi thẳng đến quân đội Kim Lăng, chất vấn hỏi xem vì sao lại đưa loại rác rưởi này tới.” “Đừng nói là doanh trại Quý Đức, về sau chỉ sợ cậu ta không đi làm được trong quân đội nữa đâu.”
Một binh sĩ nói không chút lưu tình nào. “Nhưng mà tên khốn này đúng là rác rưởi thật, đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm Thế Tử Minh đến chỉ đạo công việc, vậy mà cậu ta lại dám tát thẳng vào mặt doanh trại Quý Đức, lá gan lớn thật đấy!”
“May mà chúng tôi không phải người của doanh trại Quý Đức, bằng không đã ném người lên đường lớn rồi!”
Một quân sĩ khác liên tục cười lạnh. doanh trại Quý Đức là quân đội mạnh nhất trong số các đội quân ở Đà Nẵng, làm doanh trại Quý Đức mất mặt chính là làm quân đội Đà Nẵng mất mặt.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm lúc này đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đắc tội người nhà họ Đường ư?
Còn mạo phạm đến Thế Tử Minh?
Đừng nói là Ngụy Thanh, đến cả nhà họ Ngụy và cả nhà họ Thanh đều coi như xong đời.
Bọn họ là người dưới thời của Thế Tử Minh, tất nhiên hiểu rất rõ Thế Tử Minh quan trọng như thế nào đối với Đà Nẵng.
Hai binh sĩ kia nhanh chóng rời đi, còn tỏ vẻ đúng là xúi quẩy.
Mà khi ngồi vào bàn đầy thức ăn, hai ông bà nhà Thanh Nhã lẫn Lữ Lâm đều không có hứng động đũa.
Qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Ngụy Thanh cũng tỉnh lại lần nữa.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trong lòng của anh ta lại bốc lửa, cổ họng ngòn ngọt.
Ngay lúc anh ta sắp thổ huyết, Bùi Nguyên Minh vội vàng nói: “Không được phép nôn!”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói câu này, Ngụy Thanh như nghe thấy thánh chỉ, cả người run rẩy, quả nhiên nén máu ngược xuống, nhưng khuôn mặt sợ hãi tới cùng cực.
Vào giờ khắc này, đầu óc anh ta đều trống rỗng. “Cháu à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, chẳng phải hôm qua vẫn ổn sao?” Thanh Nhã thở dài nói. “Cháu… Cháu..” “Cháu gặp được… Thế Tử Minh…”
Ngụy Thanh nói lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa đổ mồ hội lạnh. “Thấy Thế Tử Minh là chuyện tốt mà, sao con lại ngất?”
Thanh Nhã và Lữ Lâm đều nhíu mày, chẳng lẽ Thế Tử Minh giống thú dữ lắm sao? Có thể dọa người ta sợ tới như vậy? “Bởi vì Thế Tử Minh… Thế Tử Minh… Anh ta… Anh anh anh ta…”
Ngụy Thanh cứ anh ta một lúc lâu, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh mang theo vài phần tránh né và sợ hãi.
Anh ta rất muốn nói ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, muốn nói Thế Tử Minh là đứa con ở rể này
Thế nhưng lời đến miệng rồi vẫn không nói nên lời.
Bởi vì trước khi đi, anh ta đã tự cảnh tỉnh mình một lát, người nhà họ Đường đã nói rằng, nếu như anh ta dám tiết lộ thân phận của Thế Tử Minh, vậy thì cả nhà họ Ngụy đều sẽ chôn theo.
Nghe nói như thế, Ngụy Thanh lại hôn mê bất tỉnh tiếp.
Thật ra, nếu những người khác nói lời này, Ngụy Thanh sẽ khinh thường họ.
Thế nhưng đó là người nhà họ Đường của doanh trại Quý Đức nói, anh ta không dám không tin!
Cho nên dù đã sợ hãi tới cùng cực, anh ta vẫn kìm nén không nói ra câu kia.
Nhưng người khác đã nhận ra chỗ khác thường, tất cả đều tò mò nhìn vào Bùi Nguyên Minh.
Trong đầu bọn họ đều nảy ra một suy nghĩ to gan lớn mật, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh lại là Thế Tử Minh?
Mà hiện tại, mọi người đều căng thẳng nhìn Ngụy Thanh…
Còn Ngụy Thanh cứ lề mề mãi không chịu nói.
Mỗi lần tỉnh lại đều nghe mọi người nói hôm nay Thế Tử Minh đến doanh trại Quý Đức chỉ đạo, lại thổ huyết hôn mê bất tỉnh.
Lần này còn chưa có ai nhắc đến Thế Tử Minh, anh ta đã ngất rồi.
Thể chất đúng là kém cỏi.
Cũng không biết cái danh xưng vua tân binh này của anh ta từ đâu ra nữa.
Thanh Nhã căng thẳng nói với hai vị binh sĩ đưa Ngụy Thanh về: “Hai vị trưởng quan này, tôi muốn hỏi một chút, Ngụy Thanh còn có cơ hội gia nhập doanh trại Quý Đức nữa không?”
“Sao được chứ?”
“Cậu ta hôn mê bất tỉnh trước mặt Thế Tử Minh, đây là việc khiến doanh trại Quý Đức mất mặt lắm rồi!”
“Thống lĩnh tức tới mức gọi thẳng đến quân đội Kim Lăng, chất vấn hỏi xem vì sao lại đưa loại rác rưởi này tới.” “Đừng nói là doanh trại Quý Đức, về sau chỉ sợ cậu ta không đi làm được trong quân đội nữa đâu.”
Một binh sĩ nói không chút lưu tình nào. “Nhưng mà tên khốn này đúng là rác rưởi thật, đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm Thế Tử Minh đến chỉ đạo công việc, vậy mà cậu ta lại dám tát thẳng vào mặt doanh trại Quý Đức, lá gan lớn thật đấy!”
“May mà chúng tôi không phải người của doanh trại Quý Đức, bằng không đã ném người lên đường lớn rồi!”
Một quân sĩ khác liên tục cười lạnh. doanh trại Quý Đức là quân đội mạnh nhất trong số các đội quân ở Đà Nẵng, làm doanh trại Quý Đức mất mặt chính là làm quân đội Đà Nẵng mất mặt.
Hai người Thanh Nhã và Lữ Lâm lúc này đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đắc tội người nhà họ Đường ư?
Còn mạo phạm đến Thế Tử Minh?
Đừng nói là Ngụy Thanh, đến cả nhà họ Ngụy và cả nhà họ Thanh đều coi như xong đời.
Bọn họ là người dưới thời của Thế Tử Minh, tất nhiên hiểu rất rõ Thế Tử Minh quan trọng như thế nào đối với Đà Nẵng.
Hai binh sĩ kia nhanh chóng rời đi, còn tỏ vẻ đúng là xúi quẩy.
Mà khi ngồi vào bàn đầy thức ăn, hai ông bà nhà Thanh Nhã lẫn Lữ Lâm đều không có hứng động đũa.
Qua một hồi lâu sau, rốt cuộc Ngụy Thanh cũng tỉnh lại lần nữa.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trong lòng của anh ta lại bốc lửa, cổ họng ngòn ngọt.
Ngay lúc anh ta sắp thổ huyết, Bùi Nguyên Minh vội vàng nói: “Không được phép nôn!”
Nghe Bùi Nguyên Minh nói câu này, Ngụy Thanh như nghe thấy thánh chỉ, cả người run rẩy, quả nhiên nén máu ngược xuống, nhưng khuôn mặt sợ hãi tới cùng cực.
Vào giờ khắc này, đầu óc anh ta đều trống rỗng. “Cháu à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, chẳng phải hôm qua vẫn ổn sao?” Thanh Nhã thở dài nói. “Cháu… Cháu..” “Cháu gặp được… Thế Tử Minh…”
Ngụy Thanh nói lắp ba lắp bắp, vừa nói vừa đổ mồ hội lạnh. “Thấy Thế Tử Minh là chuyện tốt mà, sao con lại ngất?”
Thanh Nhã và Lữ Lâm đều nhíu mày, chẳng lẽ Thế Tử Minh giống thú dữ lắm sao? Có thể dọa người ta sợ tới như vậy? “Bởi vì Thế Tử Minh… Thế Tử Minh… Anh ta… Anh anh anh ta…”
Ngụy Thanh cứ anh ta một lúc lâu, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh mang theo vài phần tránh né và sợ hãi.
Anh ta rất muốn nói ra thân phận của Bùi Nguyên Minh, muốn nói Thế Tử Minh là đứa con ở rể này
Thế nhưng lời đến miệng rồi vẫn không nói nên lời.
Bởi vì trước khi đi, anh ta đã tự cảnh tỉnh mình một lát, người nhà họ Đường đã nói rằng, nếu như anh ta dám tiết lộ thân phận của Thế Tử Minh, vậy thì cả nhà họ Ngụy đều sẽ chôn theo.
Nghe nói như thế, Ngụy Thanh lại hôn mê bất tỉnh tiếp.
Thật ra, nếu những người khác nói lời này, Ngụy Thanh sẽ khinh thường họ.
Thế nhưng đó là người nhà họ Đường của doanh trại Quý Đức nói, anh ta không dám không tin!
Cho nên dù đã sợ hãi tới cùng cực, anh ta vẫn kìm nén không nói ra câu kia.
Nhưng người khác đã nhận ra chỗ khác thường, tất cả đều tò mò nhìn vào Bùi Nguyên Minh.
Trong đầu bọn họ đều nảy ra một suy nghĩ to gan lớn mật, chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh lại là Thế Tử Minh?
Mà hiện tại, mọi người đều căng thẳng nhìn Ngụy Thanh…
Còn Ngụy Thanh cứ lề mề mãi không chịu nói.
/4183
|