Bùi Nguyên Minh đi vào đại sảnh, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đi tới trước mặt Trịnh Chí
Dụng.
Trịnh Chí Dụng run run vươn tay ra sờ tay của Bùi Nguyên Minh, một lúc sau kinh ngạc nói: “Vẫn còn ấm? Cậu vẫn còn sống? Chuyện này không thể nào!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Xem ra, cậu rất hy vọng tôi chết!” “Hả? Không phải!” Trịnh Chí Dụng chối theo bản năng, không biết tại sao lúc này Bùi Nguyên Minh làm anh ta cảm thấy rất sợ. “Bùi Nguyên Minh!”
Trịnh Tuyết Dương lúc này mới có phản ứng, chạy thẳng tới, ôm Bùi Nguyên Minh thật chặt.
Bùi Nguyên Minh cũng ôm cô, xoa đầu cô: “Khiến em lo lắng rồi, anh nên về sớm hơn…” “Không, anh có thể trở về là em vui rồi…” Thấy hai người thân mật với nhau, một đám người họ Trịnh vô cùng chán ghét.
Ông cụ Trịnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghi hoặc nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Không thể nào! Người nhà họ Bối và Lý Bảo Tuân sẽ không để cho cậu được sống!” “Đúng vậy! Nhà họ Bối muốn đối phó với cậu, cậu còn có thể sống? Chuyện này không khoa học tí nào!” “Cậu đã sớm chết mới đúng!”
Những người khác đều rối rít lên tiếng, bởi vì bọn họ cho rằng, đây là chuyện không thể xảy ra.
Ngay cả Trịnh Tuyết Dương đang ở trong ngực của Bùi Nguyên Minh cũng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh, nói: “Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh anh đã giải quyết chuyện này như thế nào vậy.”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Anh đã nói với em anh có thể giải quyết chuyện này mà..” “Anh có một người bạn học, ba năm trước cậu ấy bị người nhà họ Bối hại chết, cha mẹ của cậu ấy rất lợi hại, vì để báo thù cho cậu ấy mà đã chuẩn bị ba năm..” “Vốn anh đi khiêu khích nhà họ Bối, cũng là vì thay cha mẹ của cậu ấy làm việc mà thôi…” “Hôm nay, trước phần mộ của bạn học của anh, cha mẹ cậu ấy đã ra tay, trực tiếp giải quyết nhà họ Bối và đám người Lý Bảo Tuân, ngay cả người trong quân đội bọn họ cũng gọi đến, tình cảnh lúc đó như vậy như vầy như vầy này..” “Cuối cùng, nhà họ Bối xong đời, phải đem tất cả sản nghiệp của bọn họ đưa cho anh…”
Nghe được lời giải thích của Bùi Nguyên Minh, người nhà họ Trịnh đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không tin được nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đứa con rể này, còn có thể may mắn như vậy?
Cha mẹ của bạn học cậu ta lại có thực lực như vậy? Có thể dễ dàng xử lí nhà họ Bối và Lý Bảo Tuân?
Còn muốn tặng sản nghiệp nhà họ Bối cho cậu ta?
Nói như vậy, gia sản của cậu ta chỉ trong nháy mắt đã tăng lên hơn mấy trăm triệu?
Vậy chẳng phải từ một tên bị mọi người đuổi đánh, giống như con chuột qua đường, một tên phế vật, biến thành chủ tịch trẻ nhất Dương Thành sao? “Bùi Nguyên Minh, tôi…”
Ông cụ Trịnh phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao Bùi Nguyên Minh có thể trở thành ông lớn nhanh như vậy, nhưng chuyện cần làm bây giờ đó chính là nịnh hót cậu ta!
Một người như cậu ta, có tư cách gì mà nắm trong tay sản nghiệp của nhà họ Bối chứ?
Nếu như nhà họ Trịnh có thể mượn được cái vỏ nhà họ Bối, vậy nhà họ Trịnh sẽ trở thành dòng họ đứng đầu ở Dương Thành rồi!
Trong khi ông cụ Trịnh vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để lừa gạt Bùi Nguyên Minh, thì anh đã cùng Trịnh
Tuyết Dương rời đi.
Toàn bộ người nhà họ Trịnh đều muốn xông ra ngoài.
Sản nghiệp mười tỷ! Có ai mà không kích động?
Ông cụ Trịnh lại lớn tiếng nói: “Từ nay về sau, Bùi Nguyên Minh là niềm tự hào của nhà họ Trịnh chúng ta! Mau đuổi theo đi!”
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ không còn thấy bóng dáng hai người Bùi Nguyên Minh đâu?
Buổi tối, Bùi Nguyên Minh đưa Trịnh Tuyết Dương đến tháp xoay tròn ăn cơm, nhân tiện gặp vợ chồng Phùng Thiếu Bác.
Trịnh Tuyết Dương gặp được hai người, hoài nghi đối với Bùi Nguyên Minh cũng biến mất.
Mà đêm nay, ông cụ Trịnh đã gọi ít nhất mấy chục cuộc điện thoại.
Những người khác đều chạy đến nhà Trịnh Tuấn.
Hiển nhiên, bọn họ muốn nhân cơ hội này nịnh hót Bùi Nguyên Minh, nếu có thể lừa được tiền của Bùi Nguyên Minh thì càng tốt.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được nữa, lập tức gọi điện, nói: “Ngày mai, tôi cùng Tuyết Dương sẽ đi tiếp nhận tập đoàn nhà họ Bối, các người muốn đến thì cứ đến, tối nay đừng làm phiền chúng tôi.”
Dụng.
Trịnh Chí Dụng run run vươn tay ra sờ tay của Bùi Nguyên Minh, một lúc sau kinh ngạc nói: “Vẫn còn ấm? Cậu vẫn còn sống? Chuyện này không thể nào!”
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Xem ra, cậu rất hy vọng tôi chết!” “Hả? Không phải!” Trịnh Chí Dụng chối theo bản năng, không biết tại sao lúc này Bùi Nguyên Minh làm anh ta cảm thấy rất sợ. “Bùi Nguyên Minh!”
Trịnh Tuyết Dương lúc này mới có phản ứng, chạy thẳng tới, ôm Bùi Nguyên Minh thật chặt.
Bùi Nguyên Minh cũng ôm cô, xoa đầu cô: “Khiến em lo lắng rồi, anh nên về sớm hơn…” “Không, anh có thể trở về là em vui rồi…” Thấy hai người thân mật với nhau, một đám người họ Trịnh vô cùng chán ghét.
Ông cụ Trịnh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghi hoặc nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Không thể nào! Người nhà họ Bối và Lý Bảo Tuân sẽ không để cho cậu được sống!” “Đúng vậy! Nhà họ Bối muốn đối phó với cậu, cậu còn có thể sống? Chuyện này không khoa học tí nào!” “Cậu đã sớm chết mới đúng!”
Những người khác đều rối rít lên tiếng, bởi vì bọn họ cho rằng, đây là chuyện không thể xảy ra.
Ngay cả Trịnh Tuyết Dương đang ở trong ngực của Bùi Nguyên Minh cũng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh, nói: “Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh anh đã giải quyết chuyện này như thế nào vậy.”
Bùi Nguyên Minh cười nói: “Anh đã nói với em anh có thể giải quyết chuyện này mà..” “Anh có một người bạn học, ba năm trước cậu ấy bị người nhà họ Bối hại chết, cha mẹ của cậu ấy rất lợi hại, vì để báo thù cho cậu ấy mà đã chuẩn bị ba năm..” “Vốn anh đi khiêu khích nhà họ Bối, cũng là vì thay cha mẹ của cậu ấy làm việc mà thôi…” “Hôm nay, trước phần mộ của bạn học của anh, cha mẹ cậu ấy đã ra tay, trực tiếp giải quyết nhà họ Bối và đám người Lý Bảo Tuân, ngay cả người trong quân đội bọn họ cũng gọi đến, tình cảnh lúc đó như vậy như vầy như vầy này..” “Cuối cùng, nhà họ Bối xong đời, phải đem tất cả sản nghiệp của bọn họ đưa cho anh…”
Nghe được lời giải thích của Bùi Nguyên Minh, người nhà họ Trịnh đều trợn tròn mắt.
Bọn họ không tin được nhìn Bùi Nguyên Minh.
Đứa con rể này, còn có thể may mắn như vậy?
Cha mẹ của bạn học cậu ta lại có thực lực như vậy? Có thể dễ dàng xử lí nhà họ Bối và Lý Bảo Tuân?
Còn muốn tặng sản nghiệp nhà họ Bối cho cậu ta?
Nói như vậy, gia sản của cậu ta chỉ trong nháy mắt đã tăng lên hơn mấy trăm triệu?
Vậy chẳng phải từ một tên bị mọi người đuổi đánh, giống như con chuột qua đường, một tên phế vật, biến thành chủ tịch trẻ nhất Dương Thành sao? “Bùi Nguyên Minh, tôi…”
Ông cụ Trịnh phản ứng rất nhanh, không cần biết tại sao Bùi Nguyên Minh có thể trở thành ông lớn nhanh như vậy, nhưng chuyện cần làm bây giờ đó chính là nịnh hót cậu ta!
Một người như cậu ta, có tư cách gì mà nắm trong tay sản nghiệp của nhà họ Bối chứ?
Nếu như nhà họ Trịnh có thể mượn được cái vỏ nhà họ Bối, vậy nhà họ Trịnh sẽ trở thành dòng họ đứng đầu ở Dương Thành rồi!
Trong khi ông cụ Trịnh vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để lừa gạt Bùi Nguyên Minh, thì anh đã cùng Trịnh
Tuyết Dương rời đi.
Toàn bộ người nhà họ Trịnh đều muốn xông ra ngoài.
Sản nghiệp mười tỷ! Có ai mà không kích động?
Ông cụ Trịnh lại lớn tiếng nói: “Từ nay về sau, Bùi Nguyên Minh là niềm tự hào của nhà họ Trịnh chúng ta! Mau đuổi theo đi!”
Đáng tiếc, bây giờ bọn họ không còn thấy bóng dáng hai người Bùi Nguyên Minh đâu?
Buổi tối, Bùi Nguyên Minh đưa Trịnh Tuyết Dương đến tháp xoay tròn ăn cơm, nhân tiện gặp vợ chồng Phùng Thiếu Bác.
Trịnh Tuyết Dương gặp được hai người, hoài nghi đối với Bùi Nguyên Minh cũng biến mất.
Mà đêm nay, ông cụ Trịnh đã gọi ít nhất mấy chục cuộc điện thoại.
Những người khác đều chạy đến nhà Trịnh Tuấn.
Hiển nhiên, bọn họ muốn nhân cơ hội này nịnh hót Bùi Nguyên Minh, nếu có thể lừa được tiền của Bùi Nguyên Minh thì càng tốt.
Cuối cùng, Bùi Nguyên Minh cũng không nhịn được nữa, lập tức gọi điện, nói: “Ngày mai, tôi cùng Tuyết Dương sẽ đi tiếp nhận tập đoàn nhà họ Bối, các người muốn đến thì cứ đến, tối nay đừng làm phiền chúng tôi.”
/4183
|