Tên côn đồ đi đầu xoay người theo bản năng, sau đó lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh.
“Đệch mợ, mày là ai mà dám ngăn cản tao?
Muốn chết à?”
Tên côn đồ lập tức mở miệng uy hiếp theo bản năng.
“Răng rắc…”
Bùi Nguyên Minh tùy ý dùng chút sức lực, lập tức vặn gãy cánh tay của tên côn đồ.
Sau đó là đá một chân lên bụng của tên côn đồ, đạp thẳng cho tên đó bay ra ngoài.
Tên côn đồ quỳ rạp dưới đất không ngừng giấy dụa, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê thảm nhưng lại làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Mấy tôn côn đồ khác đều giận dữ xông lên, tuy nhiên tất cả đều bị Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đá bay.
Đến khi bọn họ kêu la thảm thiết rút lui, tên côn đồ cầm đầu vẫn còn gân cổ nói: “Mày giỏi lắm, mày còn dám đánh người! Mày cứ chờ đi!
Hôm nay mày chết chắc rồi!”
“Anh Long sẽ đến ngay lập tức! Đến lúc đó chúng mày chờ chôn cùng đứa con đã chết của mình đi!”
Đám côn đồ rời đi, nhưng Phùng Thiếu Bác lại tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ba năm này, cuộc sống của bọn họ đã vô cùng khổ sở.
Ở nơi như vậy mới biết cái gì gọi là dưới đáy của xã hội.
Bọn họ chẳng qua chỉ là đi nhặt sắt vụn để sống qua ngày, thế nhưng vẫn bị bọn rắn độc anh Long liên tục đến thu tiền bảo kê.
Mà người gọi là anh Long này có mười mấy tên côn đồ là đàn em, không chuyện gì là không dám làm.
Nghe nói trên tay gã ta còn có vài mạng người, nhưng căn bản không có ai dám đi báo cảnh sát.
Người dân trong thôn đều phải ngoan ngoãn giao nộp phí bảo kê cho gã ta.
Nếu ai không giao hoặc là giao muộn thì khẳng định sẽ bị dạy dỗ ra trò.
Vậy mà hiện tại có người dám đánh đàn em của anh Long, khó có thể tưởng tượng lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, cả người Phùng Thiếu Bác run rẩy, ông nói theo bản năng: “Cậu trai này, cảm ơn các cậu ra tay giúp đỡ, nhưng nơi này không phải nơi người như các cậu có thể tới! Các cậu mau đi thôi! Nếu không lát nữa sẽ không thể đi được đâu!”
Hiển nhiên cho dù đã rơi vào tình trạng này, trong tâm Phùng Thiếu Bác vẫn thiện lương, không muốn liên lụy đến những người khác.
“Bác, dì, là con! Con là Bùi Nguyên Minh đây!”
Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử Nguyên Minh, ở trước mặt bất luận kẻ nào cũng đều chính là một quân vương.
Thế nhưng giờ phút này anh vẫn kìm lòng không đậu mà có chút khiếp sợ.
“Bùi Nguyên Minh, thật là con? Có thể nhìn thấy con thật sự tốt quái”
Phùng Thiếu Bác ngẩng đầu cẩn thận nhìn lại Bùi Nguyên Minh, ngay sau đó hai người nhận ra là người thật, cả hai đều kích động phát khóc.
Đứa con đã chết!
Đứa con ưu tú của bọn họ bị người ta vứt xuống sông Châu Giang!
Đồng nghĩa với việc chỗ dựa duy nhất của bọn họ đã không còn.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhớ tới đứa con của mình, hai người thương tâm vô cùng.
“Bác, dì, hai người yên tâm đi, về sau con chính là con trai của hai người, hai người đến tuổi già, con sẽ chăm sóc, không ai có thể ức hiếp hai người nữa!”
Bùi Nguyên Minh dịu dàng nói.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy vết bầm tím trên người hai người già, anh lập tức nổi trận lôi đình.
Bọn côn đồ răn độc này vậy mà dám xuống †ay với cả người lớn tuổi! Quả thực là làm càn!
Lúc này Phùng Thiếu Bác liếc nhìn ra ngoài theo bản năng, vội nói: “Nguyên Minh à, mấy đứa mau rời khỏi đây! Bọn họ nhất định đi nói cho anh Long rồi, kẻ kia sẽ đến ngay thôi!”
“Đúng vậy! Anh Long mà đến đây thì mấy đứa sẽ gặp nguy hiểm, nhẹ thì chỉ bị đánh, nhưng nặng thì thậm chí còn bị tàn phế! Mấy đứa nhanh đi đi!”
Vợ Phùng Thiếu Bác lại nhìn Hạ Vân với vẻ mặt sợ hãi, nói: “Cô gái nhỏ, con là vợ của Bùi Nguyên Minh đúng không! Con mau đi đi! Con nhất định đừng để anh Long nhìn thấy!”
“Gã ta thích nhất là chà đạp những cô gái xinh đẹp, nếu con bị gã nhìn thấy, con nhất định xong đời rồi!”
Nói đến đây, vẻ mặt vợ Phùng Thiếu Bác càng hoảng sợ hơn.
Hạ Vân chỉ nghe nửa cầu đầu, sắc mặt đã ửng đỏ, tuy nhiên cô ta vấn giải thích: “Dì à, hai người hiểu lầm rồi, cháu chỉ là thư ký của tổng giám đốc Nguyên Minh mà thôi”
Bùi Nguyên Minh lại nói: “Bác, dì, nếu chúng con rời đi thì hai người phải làm sao?”
“Đệch mợ, mày là ai mà dám ngăn cản tao?
Muốn chết à?”
Tên côn đồ lập tức mở miệng uy hiếp theo bản năng.
“Răng rắc…”
Bùi Nguyên Minh tùy ý dùng chút sức lực, lập tức vặn gãy cánh tay của tên côn đồ.
Sau đó là đá một chân lên bụng của tên côn đồ, đạp thẳng cho tên đó bay ra ngoài.
Tên côn đồ quỳ rạp dưới đất không ngừng giấy dụa, chỉ có thể phát ra tiếng kêu thê thảm nhưng lại làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Mấy tôn côn đồ khác đều giận dữ xông lên, tuy nhiên tất cả đều bị Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đá bay.
Đến khi bọn họ kêu la thảm thiết rút lui, tên côn đồ cầm đầu vẫn còn gân cổ nói: “Mày giỏi lắm, mày còn dám đánh người! Mày cứ chờ đi!
Hôm nay mày chết chắc rồi!”
“Anh Long sẽ đến ngay lập tức! Đến lúc đó chúng mày chờ chôn cùng đứa con đã chết của mình đi!”
Đám côn đồ rời đi, nhưng Phùng Thiếu Bác lại tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ba năm này, cuộc sống của bọn họ đã vô cùng khổ sở.
Ở nơi như vậy mới biết cái gì gọi là dưới đáy của xã hội.
Bọn họ chẳng qua chỉ là đi nhặt sắt vụn để sống qua ngày, thế nhưng vẫn bị bọn rắn độc anh Long liên tục đến thu tiền bảo kê.
Mà người gọi là anh Long này có mười mấy tên côn đồ là đàn em, không chuyện gì là không dám làm.
Nghe nói trên tay gã ta còn có vài mạng người, nhưng căn bản không có ai dám đi báo cảnh sát.
Người dân trong thôn đều phải ngoan ngoãn giao nộp phí bảo kê cho gã ta.
Nếu ai không giao hoặc là giao muộn thì khẳng định sẽ bị dạy dỗ ra trò.
Vậy mà hiện tại có người dám đánh đàn em của anh Long, khó có thể tưởng tượng lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, cả người Phùng Thiếu Bác run rẩy, ông nói theo bản năng: “Cậu trai này, cảm ơn các cậu ra tay giúp đỡ, nhưng nơi này không phải nơi người như các cậu có thể tới! Các cậu mau đi thôi! Nếu không lát nữa sẽ không thể đi được đâu!”
Hiển nhiên cho dù đã rơi vào tình trạng này, trong tâm Phùng Thiếu Bác vẫn thiện lương, không muốn liên lụy đến những người khác.
“Bác, dì, là con! Con là Bùi Nguyên Minh đây!”
Bùi Nguyên Minh được gọi là thế tử Nguyên Minh, ở trước mặt bất luận kẻ nào cũng đều chính là một quân vương.
Thế nhưng giờ phút này anh vẫn kìm lòng không đậu mà có chút khiếp sợ.
“Bùi Nguyên Minh, thật là con? Có thể nhìn thấy con thật sự tốt quái”
Phùng Thiếu Bác ngẩng đầu cẩn thận nhìn lại Bùi Nguyên Minh, ngay sau đó hai người nhận ra là người thật, cả hai đều kích động phát khóc.
Đứa con đã chết!
Đứa con ưu tú của bọn họ bị người ta vứt xuống sông Châu Giang!
Đồng nghĩa với việc chỗ dựa duy nhất của bọn họ đã không còn.
Bây giờ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, nhớ tới đứa con của mình, hai người thương tâm vô cùng.
“Bác, dì, hai người yên tâm đi, về sau con chính là con trai của hai người, hai người đến tuổi già, con sẽ chăm sóc, không ai có thể ức hiếp hai người nữa!”
Bùi Nguyên Minh dịu dàng nói.
Cùng lúc đó, Bùi Nguyên Minh nhìn thấy vết bầm tím trên người hai người già, anh lập tức nổi trận lôi đình.
Bọn côn đồ răn độc này vậy mà dám xuống †ay với cả người lớn tuổi! Quả thực là làm càn!
Lúc này Phùng Thiếu Bác liếc nhìn ra ngoài theo bản năng, vội nói: “Nguyên Minh à, mấy đứa mau rời khỏi đây! Bọn họ nhất định đi nói cho anh Long rồi, kẻ kia sẽ đến ngay thôi!”
“Đúng vậy! Anh Long mà đến đây thì mấy đứa sẽ gặp nguy hiểm, nhẹ thì chỉ bị đánh, nhưng nặng thì thậm chí còn bị tàn phế! Mấy đứa nhanh đi đi!”
Vợ Phùng Thiếu Bác lại nhìn Hạ Vân với vẻ mặt sợ hãi, nói: “Cô gái nhỏ, con là vợ của Bùi Nguyên Minh đúng không! Con mau đi đi! Con nhất định đừng để anh Long nhìn thấy!”
“Gã ta thích nhất là chà đạp những cô gái xinh đẹp, nếu con bị gã nhìn thấy, con nhất định xong đời rồi!”
Nói đến đây, vẻ mặt vợ Phùng Thiếu Bác càng hoảng sợ hơn.
Hạ Vân chỉ nghe nửa cầu đầu, sắc mặt đã ửng đỏ, tuy nhiên cô ta vấn giải thích: “Dì à, hai người hiểu lầm rồi, cháu chỉ là thư ký của tổng giám đốc Nguyên Minh mà thôi”
Bùi Nguyên Minh lại nói: “Bác, dì, nếu chúng con rời đi thì hai người phải làm sao?”
/4183
|