Lúc Bùi Nguyên Minh lái xe tới nhà thờ Dương Thành, đám người Trịnh Tuyết Dương đã chờ được một lúc.
Bối Hoàng Triết còn đang giật dây Trịnh Tuyết Dương rằng năm mươi phần trăm là Bùi Nguyên Minh không có tiền, không dám tới.
Chờ tới khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt của anh ta hơi hoảng loạn một lúc nhưng rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì. Trịnh Tuyết Dương không biết lúc nãy Bùi Nguyên Minh đã gặp phải chuyện gì nhưng trong lòng cô lúc này có chút thấp thỏm, cánh tay đang ôm Trịnh Khánh Vân hơi run. Trên đường đi, cô đã rất chờ mong Bùi Nguyên Minh sẽ mang đến cho cô một bất ngờ nhưng Trịnh Tuyết Dương cũng lo rằng tất cả chỉ là công dã tràng, tới lúc đó cô không biết sẽ phải hành xử như thế nào. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, Trịnh Chí Dụng bỗng nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, tôi vừa tìm kiếm một lúc, có người nói sau khi nhà hàng xoay khai trương, nhà hàng sẽ phát hành thẻ thành viên mạ vàng, sau đó có thể dùng thẻ này để ăn cơm đúng không?”
Bối Hoàng Triết cười nói: “Cái này thì tôi cũng biết, có người nói loại thẻ hội viên này được làm riêng từ nước ngoài, chế tác thủ công, giá trị rất cao, còn được xem như là một vật kỉ niệm, không ít minh tinh và streamers cũng chụp ảnh đăng lên mạng thể hiện thân phận”
“Thì ra là như vậy!”
Trêm mặt Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ tính ngộ, sau đó nhih chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải mày đã bao phòng rồi sao? Có thể cho chúng tao xem thẻ hội viên của mày một chút không?”
Bấy giờ Trịnh Tuấn cũng mở miệng nói: “Không sai, tôi cũng đã từng nghe nói chuyện này, lấy thẻ hội viên ra cho chúng tôi xem một chút đi”
Trịnh Tuyết Dương nghe thấy vậy, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Cô nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm một lúc thì hiểu rõ nơi này cần đặt trước ít nhất một tháng, bình thường thì đều hết chỗ. Nhà họ Trịnh đến Dương Thành còn chưa được nửa tháng, làm sao đủ thời gian đặt phòng chứ?
Muốn Bùi Nguyên Minh lấy thẻ hội viên ra là chuyện không có khả năng. . đam mỹ hài
Vào lúc này, Trịnh Khánh Vân vẫn luôn tự tin cũng cảm thấy ngạc nhiên. Mấu chốt của vấn đề là ngày đó hai người họ tới đây thật sự không cần tới thẻ hội viên. Hay là hôm ấy anh rể muốn phô trương nên không dùng nhỉ?
Giọng nói của Thanh Linh cũng to hơn: “Đến cùng là có hay không! Có thì nhanh lấy ra! Không có thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!”
Bùi Nguyên Minh nói: “Không có! Tôi trực tiếp đặt bao hết, không cần thẻ hội viên.”
“Ha ha ha ha…”
“Không có là không có, còn nói dông dài như vậy làm cái gì?” Bối Hoàng Triết nhìn Bùi Nguyên Minh giống như nhìn kẻ ngốc.
“Hiện tại là thời đại internet, rất nhiều chuyện chỉ cần lên mạng tra là có thể biết rõ. Bùi Nguyễn Minh, mày còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?” Trịnh Chí Dụng ý vị sâu xa mở miệng tiếp lời Bối Hoàng Triết.
Trịnh Tuấn thở dài. Đứa con rể này đã vô dụng lại còn thích làm màu, rõ ràng không có chút bản lĩnh nào, vậy mà còn giả vờ
giả vịt khiến người khác nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Nếu như hôm nay không phải là ngày vui thì ông ta sẽ cho Bùi Nguyên Minh một bạt tay.
“Anh Triết, khiến mọi người chế cười rồi, đứa con rể này vẫn như vậy, sớm biết thế đã không làm lãng phí thời gian quý báu của mọi người” Trịnh Tuấn nói với Bối Hoàng Triết
Lúc đối diện với Bối Hoàng Triết, thái độ của ông ta rất cung kính như thể hận không thể quỳ xuống đất.
Bối Hoàng Triết xoay người, không quan tâm nói: “Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Wilson đi.”
“Chờ một chút…”
Người mở miệng lần này là Trịnh Khánh Vân.
Cô đưa ra lời đề nghị: “Tuy rằng không có thẻ hội viên nhưng có thể ăn cơm hay không thì chỉ cần chúng ta đi lên lầu thì sẽ biết, cũng tránh trách oan người tốt!”
Mắt Bối Hoàng Triết sáng lên, đúng vậy, tại sao anh ta có thể quên cái này được chứ. Lên tới nơi, tên rác tưởi Bùi Nguyên Minh sẽ càng mất mặt.
Anh ta lập tức nói: “Được! Chúng ta cùng đi lên lầu xem thế nào!”
Bối Hoàng Triết còn đang giật dây Trịnh Tuyết Dương rằng năm mươi phần trăm là Bùi Nguyên Minh không có tiền, không dám tới.
Chờ tới khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt của anh ta hơi hoảng loạn một lúc nhưng rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì. Trịnh Tuyết Dương không biết lúc nãy Bùi Nguyên Minh đã gặp phải chuyện gì nhưng trong lòng cô lúc này có chút thấp thỏm, cánh tay đang ôm Trịnh Khánh Vân hơi run. Trên đường đi, cô đã rất chờ mong Bùi Nguyên Minh sẽ mang đến cho cô một bất ngờ nhưng Trịnh Tuyết Dương cũng lo rằng tất cả chỉ là công dã tràng, tới lúc đó cô không biết sẽ phải hành xử như thế nào. Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, Trịnh Chí Dụng bỗng nhiên mở miệng nói: “Đúng rồi, tôi vừa tìm kiếm một lúc, có người nói sau khi nhà hàng xoay khai trương, nhà hàng sẽ phát hành thẻ thành viên mạ vàng, sau đó có thể dùng thẻ này để ăn cơm đúng không?”
Bối Hoàng Triết cười nói: “Cái này thì tôi cũng biết, có người nói loại thẻ hội viên này được làm riêng từ nước ngoài, chế tác thủ công, giá trị rất cao, còn được xem như là một vật kỉ niệm, không ít minh tinh và streamers cũng chụp ảnh đăng lên mạng thể hiện thân phận”
“Thì ra là như vậy!”
Trêm mặt Trịnh Chí Dụng hiện lên vẻ tính ngộ, sau đó nhih chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải mày đã bao phòng rồi sao? Có thể cho chúng tao xem thẻ hội viên của mày một chút không?”
Bấy giờ Trịnh Tuấn cũng mở miệng nói: “Không sai, tôi cũng đã từng nghe nói chuyện này, lấy thẻ hội viên ra cho chúng tôi xem một chút đi”
Trịnh Tuyết Dương nghe thấy vậy, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Cô nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm một lúc thì hiểu rõ nơi này cần đặt trước ít nhất một tháng, bình thường thì đều hết chỗ. Nhà họ Trịnh đến Dương Thành còn chưa được nửa tháng, làm sao đủ thời gian đặt phòng chứ?
Muốn Bùi Nguyên Minh lấy thẻ hội viên ra là chuyện không có khả năng. . đam mỹ hài
Vào lúc này, Trịnh Khánh Vân vẫn luôn tự tin cũng cảm thấy ngạc nhiên. Mấu chốt của vấn đề là ngày đó hai người họ tới đây thật sự không cần tới thẻ hội viên. Hay là hôm ấy anh rể muốn phô trương nên không dùng nhỉ?
Giọng nói của Thanh Linh cũng to hơn: “Đến cùng là có hay không! Có thì nhanh lấy ra! Không có thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!”
Bùi Nguyên Minh nói: “Không có! Tôi trực tiếp đặt bao hết, không cần thẻ hội viên.”
“Ha ha ha ha…”
“Không có là không có, còn nói dông dài như vậy làm cái gì?” Bối Hoàng Triết nhìn Bùi Nguyên Minh giống như nhìn kẻ ngốc.
“Hiện tại là thời đại internet, rất nhiều chuyện chỉ cần lên mạng tra là có thể biết rõ. Bùi Nguyễn Minh, mày còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?” Trịnh Chí Dụng ý vị sâu xa mở miệng tiếp lời Bối Hoàng Triết.
Trịnh Tuấn thở dài. Đứa con rể này đã vô dụng lại còn thích làm màu, rõ ràng không có chút bản lĩnh nào, vậy mà còn giả vờ
giả vịt khiến người khác nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Nếu như hôm nay không phải là ngày vui thì ông ta sẽ cho Bùi Nguyên Minh một bạt tay.
“Anh Triết, khiến mọi người chế cười rồi, đứa con rể này vẫn như vậy, sớm biết thế đã không làm lãng phí thời gian quý báu của mọi người” Trịnh Tuấn nói với Bối Hoàng Triết
Lúc đối diện với Bối Hoàng Triết, thái độ của ông ta rất cung kính như thể hận không thể quỳ xuống đất.
Bối Hoàng Triết xoay người, không quan tâm nói: “Đi thôi, chúng ta tới khách sạn Wilson đi.”
“Chờ một chút…”
Người mở miệng lần này là Trịnh Khánh Vân.
Cô đưa ra lời đề nghị: “Tuy rằng không có thẻ hội viên nhưng có thể ăn cơm hay không thì chỉ cần chúng ta đi lên lầu thì sẽ biết, cũng tránh trách oan người tốt!”
Mắt Bối Hoàng Triết sáng lên, đúng vậy, tại sao anh ta có thể quên cái này được chứ. Lên tới nơi, tên rác tưởi Bùi Nguyên Minh sẽ càng mất mặt.
Anh ta lập tức nói: “Được! Chúng ta cùng đi lên lầu xem thế nào!”
/4183
|