Sau khi mở của thì Trịnh Tuyết Dương hơi sửng sốt, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng Bối Hoàng Triết đang ôm một bó hoa tươi đi vào trong nhà mình. Còn Trịnh Tuấn cùng Thanh Linh lại tỏ vẻ như bố mẹ vợ nhìn thấy con rể vậy, lúc nhìn thấy anh ta thì tươi cười gật đầu hài lòng.
“Cháu chào chú, chào dì ạ. Sự việc lần trước chỉ là hiểu lầm nên mong hai người rộng lượng bỏ qua cho cháu, đừng để bụng ạ. Hôm nay cháu đến đây là muốn giải thích với mọi người, mặt khác cũng là để chúc mừng sinh nhật của Trịnh Tuyết Dương.”
Giờ phút này nhìn Bối Hoàng Triết có vẻ rụt rè tươi cười, thoạt nhìn lịch sự với tác phong nhanh nhẹn. Nếu là người địa phương sống ở nơi này đoán chừng còn không nhận ra anh ta nữa là.
Đồng thời lúc này Trịnh Chí Dụng đang đứng ở phía sau lại tâng bốc giúp anh ta một câu: “Đúng vậy, anh Triết là thành tâm thành ý đến đây để xin lỗi nên chú ba và thím ba phải cảm thấy vinh hạnh mới phải vì dù sao so với địa vị của anh Triết đây thì Trịnh Tuyết Dương nhà chúng ta vẫn phải với ngước mắt lên cao mới nhìn tới ạ.”
Trong lúc nói chuyện, Bối Hoàng Triết lại vung tay lên thì lập tức có hai người giúp việc bưng quà cáp đi vào nhà tặng cho Trịnh Tuấn mấy bình rượu thơm ngon nổi tiếng và tặng cho Thanh Linh mấy cái túi xách nhãn hiệu cao cấp. Người trong nghề vừa nhìn thấy những thứ đồ này đã biết giá trị của chúng rất cao, sơ sơ cũng mấy tỷ đồng.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn thấy quà cáp nhiều như vậy thì cười toe toét, mặc dù trước đây có hiểu lầm với Bối Hoàng Triết nhưng giờ đây những hiểu lầm đó có là gì so với những thứ này chứ? Nếu so sánh với người con rể hiện tại của họ thì
Bối Hoàng Triết còn tốt hơn gấp vạn lần, bởi vì Bùi Nguyên Minh chẳng giúp cho họ một chút ích gì về vật chất lẫn tinh thần cả.
“Tuyết Dương à, tôi cũng tặng cho cô một món quà để biểu thị thái độ hối lỗi của tôi.” Nói rồi Bối Hoàng Triết tự nhiên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị hôn lên miệng.
Trịnh Tuyết Dương sợ hãi nên vội rụt tay rồi lùi lại về sau vài
bước.
“Oe.”
Bùi Nguyên Minh vội đưa tay của anh ra ngăn lại, lập tức bị Bối Hoàng Triết hôn trúng khiến anh cũng thấy ghê tởm.
“Bộ anh không thấy buồn nôn hả?” Bùi Nguyên Minh nhìn Bối Hoàng Triết hỏi với vẻ mỉa mai.
Bối Hoàng Triết liếc Bùi Nguyên Minh một cái sắc như dao rồi không thèm trả lời anh mà lại nói với Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương à, chúc cô sinh nhật vui vẻ nha. Có điều tôi sẽ chuẩn bị cho cô một món quà sinh nhật thật bất ngờ trong buổi tối hôm nay, còn bây giờ vẫn chưa phải lúc. Tôi xin cam đoan là cô sẽ có một buổi tối cực kỳ hạnh phúc”
Trịnh Tuyết Dương hơi ngượng ngùng nhưng dù sao Bối Hoàng Triết cũng là khách đến chúc mừng sinh nhật của cô, hơn nữa xét theo địa vị của nhà họ Bối thì nhà họ Trịnh không thể đắc tội được.
Cho nên mặc dù Trịnh Tuyết Dương đang cười gượng gạo nhưng vẫn giả bộ gật đầu nói: “Cám ơn anh nhưng không cần phải phiền phức như vậy đâu, tôi…”
Không để cho Trịnh Tuyết Dương có cơ hội nói hết câu, Bối
Hoàng Triết đã nhìn về phía Trịnh Tuấn và Thanh Linh cười nói: “Chú và dì ạ, anh cháu cũng sẽ tới tham gia buổi tiệc tối nay. Có lẽ hai người cũng biết anh trai của cháu, anh tên là Bối Thiếu Long…” “Hả, cái gì? Có thật là anh trai của cháu cũng đến không?
Nếu cậu ấy bằng lòng đến thì quá tốt rồi” Trịnh Tuấn cực kỳ phấn khích.
Bối Thiếu Long.
Thế Tử Long.
Anh ta chính là người thừa kế của nhà họ Bồi và cung là người có quyền hành nhất Dương Thành này, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Có người còn nói anh ta chính là người có quan hệ thân thiết nhất với Thế Tử Minh.
Từ lúc Thế Tử Minh biến mất cách đây ba năm thì trong ba năm đó bốn người tài giỏi nhất của Bùi Thị tại Dương Thành này khó khăn lắm mới coi Thế tử Long ngang hàng mà thôi.
Như vậy mặc dù có hơi nói quá về Bối Thiếu Long nhưng ba chữ Thế Tử Long vẫn là không thể đem ra cân đo đong đếm được.
Vậy mà chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của Trịnh Tuyết Dương lại khiến cho anh ta tình nguyện xuất hiện hay sao?
Chuyện này đối với nhà họ Trịnh mà nói thì thật là nở mày nở mặt mà. Trịnh Tuấn cảm thấy bình thường địa vị của ông ta ở nhà họ Trịnh không được coi trọng nên nếu dựa theo tình thế lúc này không chừng có thể lên mặt với ông anh cả một cách dễ dàng cho xem.
Nghĩ như vậy, ông ta nhìn về phía Bối Hoàng Triết bằng ánh mắt cực kỳ thân mật nhiệt tình.
Bối Hoàng Triết nhìn thấy vậy thì khẽ cười nghĩ Trịnh Tuấn quả giống như lời đồn, dễ dụ thôi mà… Ông ta nhìn thấy lợi ích thì có thể bán cả con gái của chính mình.
“Cháu chào chú, chào dì ạ. Sự việc lần trước chỉ là hiểu lầm nên mong hai người rộng lượng bỏ qua cho cháu, đừng để bụng ạ. Hôm nay cháu đến đây là muốn giải thích với mọi người, mặt khác cũng là để chúc mừng sinh nhật của Trịnh Tuyết Dương.”
Giờ phút này nhìn Bối Hoàng Triết có vẻ rụt rè tươi cười, thoạt nhìn lịch sự với tác phong nhanh nhẹn. Nếu là người địa phương sống ở nơi này đoán chừng còn không nhận ra anh ta nữa là.
Đồng thời lúc này Trịnh Chí Dụng đang đứng ở phía sau lại tâng bốc giúp anh ta một câu: “Đúng vậy, anh Triết là thành tâm thành ý đến đây để xin lỗi nên chú ba và thím ba phải cảm thấy vinh hạnh mới phải vì dù sao so với địa vị của anh Triết đây thì Trịnh Tuyết Dương nhà chúng ta vẫn phải với ngước mắt lên cao mới nhìn tới ạ.”
Trong lúc nói chuyện, Bối Hoàng Triết lại vung tay lên thì lập tức có hai người giúp việc bưng quà cáp đi vào nhà tặng cho Trịnh Tuấn mấy bình rượu thơm ngon nổi tiếng và tặng cho Thanh Linh mấy cái túi xách nhãn hiệu cao cấp. Người trong nghề vừa nhìn thấy những thứ đồ này đã biết giá trị của chúng rất cao, sơ sơ cũng mấy tỷ đồng.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh nhìn thấy quà cáp nhiều như vậy thì cười toe toét, mặc dù trước đây có hiểu lầm với Bối Hoàng Triết nhưng giờ đây những hiểu lầm đó có là gì so với những thứ này chứ? Nếu so sánh với người con rể hiện tại của họ thì
Bối Hoàng Triết còn tốt hơn gấp vạn lần, bởi vì Bùi Nguyên Minh chẳng giúp cho họ một chút ích gì về vật chất lẫn tinh thần cả.
“Tuyết Dương à, tôi cũng tặng cho cô một món quà để biểu thị thái độ hối lỗi của tôi.” Nói rồi Bối Hoàng Triết tự nhiên nắm lấy bàn tay của Trịnh Tuyết Dương chuẩn bị hôn lên miệng.
Trịnh Tuyết Dương sợ hãi nên vội rụt tay rồi lùi lại về sau vài
bước.
“Oe.”
Bùi Nguyên Minh vội đưa tay của anh ra ngăn lại, lập tức bị Bối Hoàng Triết hôn trúng khiến anh cũng thấy ghê tởm.
“Bộ anh không thấy buồn nôn hả?” Bùi Nguyên Minh nhìn Bối Hoàng Triết hỏi với vẻ mỉa mai.
Bối Hoàng Triết liếc Bùi Nguyên Minh một cái sắc như dao rồi không thèm trả lời anh mà lại nói với Trịnh Tuyết Dương: “Tuyết Dương à, chúc cô sinh nhật vui vẻ nha. Có điều tôi sẽ chuẩn bị cho cô một món quà sinh nhật thật bất ngờ trong buổi tối hôm nay, còn bây giờ vẫn chưa phải lúc. Tôi xin cam đoan là cô sẽ có một buổi tối cực kỳ hạnh phúc”
Trịnh Tuyết Dương hơi ngượng ngùng nhưng dù sao Bối Hoàng Triết cũng là khách đến chúc mừng sinh nhật của cô, hơn nữa xét theo địa vị của nhà họ Bối thì nhà họ Trịnh không thể đắc tội được.
Cho nên mặc dù Trịnh Tuyết Dương đang cười gượng gạo nhưng vẫn giả bộ gật đầu nói: “Cám ơn anh nhưng không cần phải phiền phức như vậy đâu, tôi…”
Không để cho Trịnh Tuyết Dương có cơ hội nói hết câu, Bối
Hoàng Triết đã nhìn về phía Trịnh Tuấn và Thanh Linh cười nói: “Chú và dì ạ, anh cháu cũng sẽ tới tham gia buổi tiệc tối nay. Có lẽ hai người cũng biết anh trai của cháu, anh tên là Bối Thiếu Long…” “Hả, cái gì? Có thật là anh trai của cháu cũng đến không?
Nếu cậu ấy bằng lòng đến thì quá tốt rồi” Trịnh Tuấn cực kỳ phấn khích.
Bối Thiếu Long.
Thế Tử Long.
Anh ta chính là người thừa kế của nhà họ Bồi và cung là người có quyền hành nhất Dương Thành này, có thể nói là tuổi trẻ tài cao.
Có người còn nói anh ta chính là người có quan hệ thân thiết nhất với Thế Tử Minh.
Từ lúc Thế Tử Minh biến mất cách đây ba năm thì trong ba năm đó bốn người tài giỏi nhất của Bùi Thị tại Dương Thành này khó khăn lắm mới coi Thế tử Long ngang hàng mà thôi.
Như vậy mặc dù có hơi nói quá về Bối Thiếu Long nhưng ba chữ Thế Tử Long vẫn là không thể đem ra cân đo đong đếm được.
Vậy mà chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của Trịnh Tuyết Dương lại khiến cho anh ta tình nguyện xuất hiện hay sao?
Chuyện này đối với nhà họ Trịnh mà nói thì thật là nở mày nở mặt mà. Trịnh Tuấn cảm thấy bình thường địa vị của ông ta ở nhà họ Trịnh không được coi trọng nên nếu dựa theo tình thế lúc này không chừng có thể lên mặt với ông anh cả một cách dễ dàng cho xem.
Nghĩ như vậy, ông ta nhìn về phía Bối Hoàng Triết bằng ánh mắt cực kỳ thân mật nhiệt tình.
Bối Hoàng Triết nhìn thấy vậy thì khẽ cười nghĩ Trịnh Tuấn quả giống như lời đồn, dễ dụ thôi mà… Ông ta nhìn thấy lợi ích thì có thể bán cả con gái của chính mình.
/4183
|