Đây là khu trung tâm thương mại, du lịch của Dương Thành. Đặc biệt là tháp Dương Thành, nó chính là công trình kiến trúc đặc trưng của Dương Thành.
Dưới hầm tháp Dương Thành có một trung tâm thương mại bán đủ các mặt hàng đắt tiền của các hãng nổi tiếng trên thế giới.
Còn sau khi đi thang máy một trăm tầng lên đến tầng cao nhất thì có một nhà hàng xoay cao nhất Dương Thành.
Đó là một nhà hàng không gian mở, ngồi ở đó có thể nhìn xuống thấy toàn bộ khung cảnh của Dương Thành.
Hơn nữa, tất cả đầu bếp ở đây đều là đầu bếp của Michelin ba sao, ai nấy đều rất nổi tiếng, tài nấu ăn vô cùng xuất sắc. Đến chỗ này ăn một bữa cơm cũng phải mất hơn ba mươi lăm triệu.
Quan trọng nhất là chỗ này áp dụng chế độ đặt chỗ trước, người bình thường vốn không thể đặt được chỗ.
Những lúc nơi này tổ chức công khai đặt chỗ trước qua mạng thì chưa đến một phút đã hết chỗ.
Phần lớn những người đến đây ăn cơm đều là ngôi sao nổi tiếng hoặc những người cực kỳ giàu có.
Có thể nói ăn cơm ở đây là một cách để thể hiện đẳng cấp. Nghe nói người đặt chỗ thành công có thể có được một tấm thẻ hội viên mạ vàng đặc biệt ở đây.
Tấm thẻ hội viên đó rất đẹp, rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng đều từng lên mạng khoe. “Anh rể, tháp Dương Thành chắc không phải chỗ cho những gia đình như chúng ta đến dạo chơi đâu nhỉ?”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì một cái túi thôi cũng lên đến trên ba mươi triệu rồi!”
“Anh định mua đồ ở đây để tặng chị tôi sao?”
Trịnh Khánh Vân vừa nhìn mấy gian hàng xung quanh vừa mở miệng hỏi.
“Em thấy chị em hợp với thứ gì?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười và nói.
“Chị tôi là tiên nữ trên trời xuống trần gian, mấy thứ này đều không xứng với chị ấy!”
“Nhưng tôi cảm thấy nếu như chị ấy có thể ăn một bữa cơm trên trời vào ngày sinh nhật thì chắc chị ấy sẽ rất vui.”
Trịnh Khánh Vân xúi anh.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến nhà hàng xoay trên đỉnh tháp Dương Thành đặt bàn trước đi.”
Trịnh Khánh Vân gật đầu, sau đó cô ta rút điện thoại ra tra một lúc rồi kinh ngạc nói: “Anh rể, trên mạng nói nhà hàng xoay trên tháp Dương Thành phải đặt trước một tháng, hơn nữa con phải tranh giành, chúng ta chưa đặt trước thì vốn dĩ không thể vào được đâu!”
Bùi Nguyên Minh bình thản nói: “Vậy sao? Còn có quy tắc đó nữa hả? Sao anh lại không biết nhỉ?”
Bây giờ chỗ này cũng là công ty con của tập đoàn Thiện Nhân, cũng có thể nói là làm ăn rất tốt. Công ty con của tập đoàn Thiện Nhân rất nhiều, Bùi Nguyên
Minh không thể để tâm hết đến từng cái được.
Anh chỉ biết chỗ này rất nổi tiếng nhưng lại không ngờ đến lại có những quy tắc này.
Có điều anh nghĩ lại thì thấy có lẽ đây cũng là một thủ thuật kinh doanh nên cũng không có gì đáng trách.
Một nơi không thể tùy tiện vào ăn cơm thì mới càng chứng tỏ nơi đó đáng tiên, nếu có thể vào đó thì càng có thể khẳng định thân phận.
Nếu như một nơi có thể tùy tiện ra vào thi còn gì đặc biệt nữa?
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà hàng xoay này là do ba của đàn anh trước đây của tôi mở, người đàn anh đó nói nếu tôi đến đây ăn cơm thì có thể không cần đặt trước.
Trịnh Khánh Vân đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ như kiểu năn nỉ tôi đi.
“Ồ” Bùi Nguyên Minh tùy tiện gật đầu.
Hành động đó của anh làm Trịnh Khánh Vân bực đến ngứa răng.
Một lát sau, đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Anh rể, anh đừng hiểu nhầm! Đàn anh đó hẹn tôi nhưng tôi chưa từng ra ngoài với anh ta!”
“Tôi vẫn còn là con gái đấy!”
“Đến cả nụ hôn đầu đời tôi cũng còn giữ kĩ!”
Trịnh Khánh Vân nói xong thì tỏ ra căng thẳng. Bùi Nguyên Minh chau mày nói: “Em giải thích chuyện này với anh làm gì?”
“Đi thôi, chúng ta lên đó xem thử.”
Hai người họ vào trong thang máy chuyên dụng, chưa đến một phút thì đã đến được nhà hàng xoay trên tầng thượng của tháp Dương Thành.
Lúc họ đến cửa nhà hàng thì có mấy nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Cô và anh có đặt bàn trước không ạ? Xin hãy cho xem thẻ hội viên”
Dưới hầm tháp Dương Thành có một trung tâm thương mại bán đủ các mặt hàng đắt tiền của các hãng nổi tiếng trên thế giới.
Còn sau khi đi thang máy một trăm tầng lên đến tầng cao nhất thì có một nhà hàng xoay cao nhất Dương Thành.
Đó là một nhà hàng không gian mở, ngồi ở đó có thể nhìn xuống thấy toàn bộ khung cảnh của Dương Thành.
Hơn nữa, tất cả đầu bếp ở đây đều là đầu bếp của Michelin ba sao, ai nấy đều rất nổi tiếng, tài nấu ăn vô cùng xuất sắc. Đến chỗ này ăn một bữa cơm cũng phải mất hơn ba mươi lăm triệu.
Quan trọng nhất là chỗ này áp dụng chế độ đặt chỗ trước, người bình thường vốn không thể đặt được chỗ.
Những lúc nơi này tổ chức công khai đặt chỗ trước qua mạng thì chưa đến một phút đã hết chỗ.
Phần lớn những người đến đây ăn cơm đều là ngôi sao nổi tiếng hoặc những người cực kỳ giàu có.
Có thể nói ăn cơm ở đây là một cách để thể hiện đẳng cấp. Nghe nói người đặt chỗ thành công có thể có được một tấm thẻ hội viên mạ vàng đặc biệt ở đây.
Tấm thẻ hội viên đó rất đẹp, rất nhiều ngôi sao và người nổi tiếng trên mạng đều từng lên mạng khoe. “Anh rể, tháp Dương Thành chắc không phải chỗ cho những gia đình như chúng ta đến dạo chơi đâu nhỉ?”
“Nếu tôi nhớ không lầm thì một cái túi thôi cũng lên đến trên ba mươi triệu rồi!”
“Anh định mua đồ ở đây để tặng chị tôi sao?”
Trịnh Khánh Vân vừa nhìn mấy gian hàng xung quanh vừa mở miệng hỏi.
“Em thấy chị em hợp với thứ gì?” Bùi Nguyên Minh mỉm cười và nói.
“Chị tôi là tiên nữ trên trời xuống trần gian, mấy thứ này đều không xứng với chị ấy!”
“Nhưng tôi cảm thấy nếu như chị ấy có thể ăn một bữa cơm trên trời vào ngày sinh nhật thì chắc chị ấy sẽ rất vui.”
Trịnh Khánh Vân xúi anh.
Bùi Nguyên Minh mỉm cười rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến nhà hàng xoay trên đỉnh tháp Dương Thành đặt bàn trước đi.”
Trịnh Khánh Vân gật đầu, sau đó cô ta rút điện thoại ra tra một lúc rồi kinh ngạc nói: “Anh rể, trên mạng nói nhà hàng xoay trên tháp Dương Thành phải đặt trước một tháng, hơn nữa con phải tranh giành, chúng ta chưa đặt trước thì vốn dĩ không thể vào được đâu!”
Bùi Nguyên Minh bình thản nói: “Vậy sao? Còn có quy tắc đó nữa hả? Sao anh lại không biết nhỉ?”
Bây giờ chỗ này cũng là công ty con của tập đoàn Thiện Nhân, cũng có thể nói là làm ăn rất tốt. Công ty con của tập đoàn Thiện Nhân rất nhiều, Bùi Nguyên
Minh không thể để tâm hết đến từng cái được.
Anh chỉ biết chỗ này rất nổi tiếng nhưng lại không ngờ đến lại có những quy tắc này.
Có điều anh nghĩ lại thì thấy có lẽ đây cũng là một thủ thuật kinh doanh nên cũng không có gì đáng trách.
Một nơi không thể tùy tiện vào ăn cơm thì mới càng chứng tỏ nơi đó đáng tiên, nếu có thể vào đó thì càng có thể khẳng định thân phận.
Nếu như một nơi có thể tùy tiện ra vào thi còn gì đặc biệt nữa?
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà hàng xoay này là do ba của đàn anh trước đây của tôi mở, người đàn anh đó nói nếu tôi đến đây ăn cơm thì có thể không cần đặt trước.
Trịnh Khánh Vân đắc ý nhìn Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ như kiểu năn nỉ tôi đi.
“Ồ” Bùi Nguyên Minh tùy tiện gật đầu.
Hành động đó của anh làm Trịnh Khánh Vân bực đến ngứa răng.
Một lát sau, đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Anh rể, anh đừng hiểu nhầm! Đàn anh đó hẹn tôi nhưng tôi chưa từng ra ngoài với anh ta!”
“Tôi vẫn còn là con gái đấy!”
“Đến cả nụ hôn đầu đời tôi cũng còn giữ kĩ!”
Trịnh Khánh Vân nói xong thì tỏ ra căng thẳng. Bùi Nguyên Minh chau mày nói: “Em giải thích chuyện này với anh làm gì?”
“Đi thôi, chúng ta lên đó xem thử.”
Hai người họ vào trong thang máy chuyên dụng, chưa đến một phút thì đã đến được nhà hàng xoay trên tầng thượng của tháp Dương Thành.
Lúc họ đến cửa nhà hàng thì có mấy nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Cô và anh có đặt bàn trước không ạ? Xin hãy cho xem thẻ hội viên”
/4183
|