Một đêm nay, Trịnh Tuyết Dương đắm chìm trong những bộ quần áo này, thậm chí còn trực tiếp ngủ trong phòng thay đồ.
Bùi Nguyên Minh cảm giác như bị tảng đá đập trúng chân, chẳng qua cũng chỉ có thể cười khổ theo cùng.
Nhưng thay vào đó, điều này khiến Trịnh Tuyết Dương phân tâm.
Đợi đến hôm sau thức dậy, cô ngược lại đã quên hỏi Bùi Nguyên Minh làm sao làm được những chuyện này. Bởi vì điện thoại của cô vừa mới sạc xong nên một hồi chuông gấp gáp vang lên.
Trịnh Tuyết Dương còn đang bối rối, Bùi Nguyên Minh nghe điện thoại liền chửi bới: “Mới sáng sớm, có phải các người có tật xấu không, không coi bây giờ mấy giờ sao? Điện thoại kết nối, lúc này người bên kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cả tối Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đều đang thử y phục.
Mà ba người Trịnh Chí Dụng đều ở dưới lầu Trịnh Tuyết Dương, nơi nào cũng không đi, gọi điện thoại cả đêm.
Bây giờ cuối cùng cũng gọi được, cả ba người đều nhảy dựng lên vì phấn khích.
Trịnh Tùng sợ giọng điệu Trịnh Chí Dụng không ổn, liên giật lấy điện thoại nói: “Bùi Nguyên Minh, bác là Trịnh Tùng, bác cả của cháu!”
“Ô? Là bác? Gọi làm gì? Bác không ngủ sao? Não có vấn đề à?”
Khi Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Trịnh Tùng ở bên kia đầu dây xém tức điện.
Tuy nhiên, ông ta hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: “Bùi Nguyên Minh, Tuyết Dương đâu rồi? Nó có thể nghe điện thoại không? Bác có chuyện quan trọng muốn nói với con bé” Bùi Nguyễn Minh liếc nhìn ánh mắt mông lung của Trịnh Tuyết Dương, thản nhiên nói: “Vợ tôi còn đang ngủ, không tiện trả lời cuộc gọi của bác, có chuyện gì thì nói với tôi là được.” Trịnh Tùng không khỏi cười nói: “Bùi Nguyên Minh, thật có lỗi, lúc trước đuối nhà bọn cháu đi, bãi bỏ chức vụ của Trịnh Tuyết Dương là một việc sai lầm” “Ông cụ vừa mới quyết định để con bé lại tiếp nhận chức giám đốc này “Đây là một tin tức tốt, cháu nhanh bảo con bé đừng ngủ nữa mà qua biệt thự đi. Đây là chuyện do ông cụ tự mình quyết định” Vốn cho rằng bây giờ mở miệng như thế, chuyện này tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng.
Xét cho cùng, theo quan điểm của Trịnh Tùng, gia đình của Trịnh Tuyết Dương hiện không có thu nhập, có thể phục chức là chuyện rất tốt đi? Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại cắt ngang nói: “Giám đốc tài chính? Trên vợ tôi còn có phó chủ tịch, chức giám đốc tài chính này có ích lợi gì? Tôi nuôi được vợ, không cần các ngươi nhọc lòng” “Tút tút tút..” Bùi Nguyên Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Trịnh Tùng đang cầm điện thoại bỗng trở nên đờ đẫn, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Ông ta không ngờ thắng ở rể dám đối xử với mình như vậy.
“Ba, hiện tại việc quan trọng nhất là hỏi bọn họ ở nơi nào, lừa bọn họ trở về, những cái khác cũng không tính là gì? Trịnh Chí Dụng cũng lo lắng nghĩ cách.
Nếu Trịnh Tuyết Dương không xuất hiện và nhà họ Trịnh phá sản, tất cả bọn họ sẽ phải uống gió Tây Bắc.
“Được rồi, gọi lại! Trịnh Tùng mặc dù có vẻ tức giận, nhưng lại nhanh chóng bẩm điện thoại, sau đó trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, bác biết trước đây bọn bác đã làm sai!”
“Nhưng đó cũng là bởi vì chuyện của ngoại viện Bạch Vân, chỉ là bốc đồng thôi!”
“Hiện tại ông cụ đã bình tĩnh lại, ông ấy cho rằng chúng ta đều là một nhà, tại sao không thể ngồi xuống nói một câu?”
“Lần này, cháu có thể tha thứ cho chúng tôi, cháu nói địa chỉ đi, bọn bác tới đón cháu được không?”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Ông cứ một lúc lại đuổi Tuyết Dương, một lúc lại phục chức, một lúc rồi không cho chúng tôi thuê phòng…
” “Các người cảm thấy là đang đùa sao?”
“Hay coi vợ tôi như công cụ? Mặc dù giọng điệu của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản, nhưng sự tức giận trong lời nói của anh không thể bỏ qua. Trịnh Tùng cũng là ngưoi tinh ý, ông ta tự nhiên có thể nghe ra, lúc này mới hít sâu một hơi nói: “Bùi Nguyễn Minh, mọi người đều là người trưởng thành.” “Điều kiện gì cũng có thể thương lượng!”
“Miễn là Tuyết Dương sẵn sàng quay lại, cháu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.” “Cho dù sắp xếp một công việc cho cháu cũng rất đơn giản thôi”
Bùi Nguyên Minh cảm giác như bị tảng đá đập trúng chân, chẳng qua cũng chỉ có thể cười khổ theo cùng.
Nhưng thay vào đó, điều này khiến Trịnh Tuyết Dương phân tâm.
Đợi đến hôm sau thức dậy, cô ngược lại đã quên hỏi Bùi Nguyên Minh làm sao làm được những chuyện này. Bởi vì điện thoại của cô vừa mới sạc xong nên một hồi chuông gấp gáp vang lên.
Trịnh Tuyết Dương còn đang bối rối, Bùi Nguyên Minh nghe điện thoại liền chửi bới: “Mới sáng sớm, có phải các người có tật xấu không, không coi bây giờ mấy giờ sao? Điện thoại kết nối, lúc này người bên kia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cả tối Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương đều đang thử y phục.
Mà ba người Trịnh Chí Dụng đều ở dưới lầu Trịnh Tuyết Dương, nơi nào cũng không đi, gọi điện thoại cả đêm.
Bây giờ cuối cùng cũng gọi được, cả ba người đều nhảy dựng lên vì phấn khích.
Trịnh Tùng sợ giọng điệu Trịnh Chí Dụng không ổn, liên giật lấy điện thoại nói: “Bùi Nguyên Minh, bác là Trịnh Tùng, bác cả của cháu!”
“Ô? Là bác? Gọi làm gì? Bác không ngủ sao? Não có vấn đề à?”
Khi Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Trịnh Tùng ở bên kia đầu dây xém tức điện.
Tuy nhiên, ông ta hít một hơi thật sâu và bình tĩnh nói: “Bùi Nguyên Minh, Tuyết Dương đâu rồi? Nó có thể nghe điện thoại không? Bác có chuyện quan trọng muốn nói với con bé” Bùi Nguyễn Minh liếc nhìn ánh mắt mông lung của Trịnh Tuyết Dương, thản nhiên nói: “Vợ tôi còn đang ngủ, không tiện trả lời cuộc gọi của bác, có chuyện gì thì nói với tôi là được.” Trịnh Tùng không khỏi cười nói: “Bùi Nguyên Minh, thật có lỗi, lúc trước đuối nhà bọn cháu đi, bãi bỏ chức vụ của Trịnh Tuyết Dương là một việc sai lầm” “Ông cụ vừa mới quyết định để con bé lại tiếp nhận chức giám đốc này “Đây là một tin tức tốt, cháu nhanh bảo con bé đừng ngủ nữa mà qua biệt thự đi. Đây là chuyện do ông cụ tự mình quyết định” Vốn cho rằng bây giờ mở miệng như thế, chuyện này tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng.
Xét cho cùng, theo quan điểm của Trịnh Tùng, gia đình của Trịnh Tuyết Dương hiện không có thu nhập, có thể phục chức là chuyện rất tốt đi? Nhưng không ngờ Bùi Nguyên Minh lại cắt ngang nói: “Giám đốc tài chính? Trên vợ tôi còn có phó chủ tịch, chức giám đốc tài chính này có ích lợi gì? Tôi nuôi được vợ, không cần các ngươi nhọc lòng” “Tút tút tút..” Bùi Nguyên Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Trịnh Tùng đang cầm điện thoại bỗng trở nên đờ đẫn, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Ông ta không ngờ thắng ở rể dám đối xử với mình như vậy.
“Ba, hiện tại việc quan trọng nhất là hỏi bọn họ ở nơi nào, lừa bọn họ trở về, những cái khác cũng không tính là gì? Trịnh Chí Dụng cũng lo lắng nghĩ cách.
Nếu Trịnh Tuyết Dương không xuất hiện và nhà họ Trịnh phá sản, tất cả bọn họ sẽ phải uống gió Tây Bắc.
“Được rồi, gọi lại! Trịnh Tùng mặc dù có vẻ tức giận, nhưng lại nhanh chóng bẩm điện thoại, sau đó trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, bác biết trước đây bọn bác đã làm sai!”
“Nhưng đó cũng là bởi vì chuyện của ngoại viện Bạch Vân, chỉ là bốc đồng thôi!”
“Hiện tại ông cụ đã bình tĩnh lại, ông ấy cho rằng chúng ta đều là một nhà, tại sao không thể ngồi xuống nói một câu?”
“Lần này, cháu có thể tha thứ cho chúng tôi, cháu nói địa chỉ đi, bọn bác tới đón cháu được không?”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Ông cứ một lúc lại đuổi Tuyết Dương, một lúc lại phục chức, một lúc rồi không cho chúng tôi thuê phòng…
” “Các người cảm thấy là đang đùa sao?”
“Hay coi vợ tôi như công cụ? Mặc dù giọng điệu của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản, nhưng sự tức giận trong lời nói của anh không thể bỏ qua. Trịnh Tùng cũng là ngưoi tinh ý, ông ta tự nhiên có thể nghe ra, lúc này mới hít sâu một hơi nói: “Bùi Nguyễn Minh, mọi người đều là người trưởng thành.” “Điều kiện gì cũng có thể thương lượng!”
“Miễn là Tuyết Dương sẵn sàng quay lại, cháu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.” “Cho dù sắp xếp một công việc cho cháu cũng rất đơn giản thôi”
/4183
|