Trong biệt thự, đối mặt với Giang Thần, Trình Tiên cố hết sức chống cự. Nhưng dù sao cô cũng là con gái, cũng không còn bao nhiêu sức lực.
Sau một hồi Giang Thần giật điện thoại của cô cũng may lúc này Giang Thần đặt hết suy nghĩ lên người Bùi Nguyên Minh không để ý đến cô.
Sau khi mở mật khẩu điện thoại, Giang Thần mở camera điện thoại hướng về Trình Tiên, sau đó dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Bùi Nguyên Minh.
“Trình Tiên đang trong tay tạo, một mình mày đến đây, nếu không cô ta sẽ chết!”
Giang Thần gửi kèm địa chỉ, sau đó tìm một cây gậy bóng chày, ngồi trên sô pha bắt đầu thở dốc.
Kế hoạch của anh ta rất đơn giản, sử dụng Trình Tiên làm con tin buộc Bùi Nguyên Minh phải phục tùng. Sau đó mang Bùi Nguyên Minh trở lại Dương Thành. Chỉ cần có thể mang Bùi Nguyên Minh đến trước mặt Bùi Văn Kiên là anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ và tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Trên chiếc giường lớn, Bùi Nguyên Minh nằm xuống sau khi vừa tắm xong, điện thoại thông báo có tin nhắn tới. Sau khi mở máy, Bùi Nguyên Minh kinh ngạc, Trình Tiên nửa đêm rồi còn muốn làm gì? Sao lại gửi tin nhắn trêu đùa mình như vậy?
Tuy nhiên anh nhanh chóng nhận ra rằng Trình Tiên không phải người như vậy, và từ nội dung của tin nhắn cho thấy Trình Tiên đang bị bắt cóc làm con tin.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi sau đó gọi đến bệnh viện của Trình Tiên, đầu dây bên kia nói rằng
Trình Tiên đã bị một thanh niên đẹp trai dẫn đi khoảng nửa tiếng trước, hình như là nói muốn đi gặp thầy giáo nào đó. Kể từ khi Trình Tiên trải qua sự cố về chuyện của
Ngụy Nga, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Đưa cô ấy đi như vậy, trong viện lại không có nhiều phản ứng, hiển nhiên là người này cũng cô ấy có quan hệ, lại còn xuất hiện gần đây nên không ai sẽ nghi ngờ.
“Giang Thần” Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đoán ra được, chỉ có thể là Giang Thần, không ai khác có thể đem Trình Tiên đi ngoài anh ta.
Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên Giang Thần lại có hành động cực đoan như vậy nhưng Bùi Nguyên Minh biết mình không thể không quản chuyện này.
Anh cũng không chào Hạ Vân mà lặng lẽ rời khỏi căn hộ của cô nhanh chóng tới địa chỉ Giang Thần gửi. Nhìn căn biệt thự trước mặt rõ ràng là rất cũ nát, Bùi Nguyên Minh có chút không nói lên lời. Thật không hiểu do Trình Tiên quá ngây thơ hay do Giang Thần quá dối trá, sao cô có thể đi theo anh ta vào căn biệt thự như vậy.
Sau khi đậu xe, Bùi Nguyên Minh trực tiếp đi tới đạp vào cánh cổng biệt thự, lạnh lùng nói,
“Giang Thần, không phải anh kêu tôi tới sao? Tôi tới rồi, mau thả Trình Tiên ra, có chuyện gì thì nói với tôi!”
Trong phòng, Trình Tiên đang co rúm người lại với vẻ mặt đầy cảnh giác, khi nghe thấy anh nói những lời này chỉ cảm thấy lòng mình ấm áp, trong tiềm thức chỉ muốn lao về phía anh.
“Cô làm sao vậy? Tôi còn chưa nói gì, cô vội vàng như thế làm gì chứ. Chả lẽ cô sợ không ai biết cái thứ rác rưởi bên ngoài là người trong lòng cô sao?”
Giang Thần từ trên sopha đứng dậy với vẻ mặt châm chọc chằm chằm nhìn Bùi Nguyên Minh bên ngoài nói.
“Giang Thần, mày nói xem, sao mày lại vô dụng như thế? Lúc trước trong buổi giảng y khoa bị mày bộc bóc trần mà đã phẫn nộ, thế mà lại ra tay với một người phụ nữ, xem ra mày không phải là đạo đức nghề y có vấn đề, mà là nhân phẩm có vấn đề.”
Bùi Nguyên Minh mở cửa sổ ra, nói:
“Đừng nói đến là làm bác sĩ, tao thấy mày là người cũng rất thẹn.”
“Mày câm miệng. Tao cho mày nói sao?” Giang Thần lạnh lùng nói.
“Nếu mày không muốn tao giết cô ta thì hãy ngoan ngoãn nghe theo tao.”
Sau đó Giang Thần không biết từ đâu lấy ra một đôi còng tay, ném ra ngoài cửa sổ.
Bùi Nguyên Minh cười cười, tra còng tay, nhẹ giọng nói:
“Sau đó thì sao? Mày có dám mở cửa không? Mày sợ tao như vậy sao, hay là mày… đang sợ hãi điều gì đó?”
Sau một hồi Giang Thần giật điện thoại của cô cũng may lúc này Giang Thần đặt hết suy nghĩ lên người Bùi Nguyên Minh không để ý đến cô.
Sau khi mở mật khẩu điện thoại, Giang Thần mở camera điện thoại hướng về Trình Tiên, sau đó dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Bùi Nguyên Minh.
“Trình Tiên đang trong tay tạo, một mình mày đến đây, nếu không cô ta sẽ chết!”
Giang Thần gửi kèm địa chỉ, sau đó tìm một cây gậy bóng chày, ngồi trên sô pha bắt đầu thở dốc.
Kế hoạch của anh ta rất đơn giản, sử dụng Trình Tiên làm con tin buộc Bùi Nguyên Minh phải phục tùng. Sau đó mang Bùi Nguyên Minh trở lại Dương Thành. Chỉ cần có thể mang Bùi Nguyên Minh đến trước mặt Bùi Văn Kiên là anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ và tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý. Trên chiếc giường lớn, Bùi Nguyên Minh nằm xuống sau khi vừa tắm xong, điện thoại thông báo có tin nhắn tới. Sau khi mở máy, Bùi Nguyên Minh kinh ngạc, Trình Tiên nửa đêm rồi còn muốn làm gì? Sao lại gửi tin nhắn trêu đùa mình như vậy?
Tuy nhiên anh nhanh chóng nhận ra rằng Trình Tiên không phải người như vậy, và từ nội dung của tin nhắn cho thấy Trình Tiên đang bị bắt cóc làm con tin.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một hồi sau đó gọi đến bệnh viện của Trình Tiên, đầu dây bên kia nói rằng
Trình Tiên đã bị một thanh niên đẹp trai dẫn đi khoảng nửa tiếng trước, hình như là nói muốn đi gặp thầy giáo nào đó. Kể từ khi Trình Tiên trải qua sự cố về chuyện của
Ngụy Nga, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Đưa cô ấy đi như vậy, trong viện lại không có nhiều phản ứng, hiển nhiên là người này cũng cô ấy có quan hệ, lại còn xuất hiện gần đây nên không ai sẽ nghi ngờ.
“Giang Thần” Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đoán ra được, chỉ có thể là Giang Thần, không ai khác có thể đem Trình Tiên đi ngoài anh ta.
Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên Giang Thần lại có hành động cực đoan như vậy nhưng Bùi Nguyên Minh biết mình không thể không quản chuyện này.
Anh cũng không chào Hạ Vân mà lặng lẽ rời khỏi căn hộ của cô nhanh chóng tới địa chỉ Giang Thần gửi. Nhìn căn biệt thự trước mặt rõ ràng là rất cũ nát, Bùi Nguyên Minh có chút không nói lên lời. Thật không hiểu do Trình Tiên quá ngây thơ hay do Giang Thần quá dối trá, sao cô có thể đi theo anh ta vào căn biệt thự như vậy.
Sau khi đậu xe, Bùi Nguyên Minh trực tiếp đi tới đạp vào cánh cổng biệt thự, lạnh lùng nói,
“Giang Thần, không phải anh kêu tôi tới sao? Tôi tới rồi, mau thả Trình Tiên ra, có chuyện gì thì nói với tôi!”
Trong phòng, Trình Tiên đang co rúm người lại với vẻ mặt đầy cảnh giác, khi nghe thấy anh nói những lời này chỉ cảm thấy lòng mình ấm áp, trong tiềm thức chỉ muốn lao về phía anh.
“Cô làm sao vậy? Tôi còn chưa nói gì, cô vội vàng như thế làm gì chứ. Chả lẽ cô sợ không ai biết cái thứ rác rưởi bên ngoài là người trong lòng cô sao?”
Giang Thần từ trên sopha đứng dậy với vẻ mặt châm chọc chằm chằm nhìn Bùi Nguyên Minh bên ngoài nói.
“Giang Thần, mày nói xem, sao mày lại vô dụng như thế? Lúc trước trong buổi giảng y khoa bị mày bộc bóc trần mà đã phẫn nộ, thế mà lại ra tay với một người phụ nữ, xem ra mày không phải là đạo đức nghề y có vấn đề, mà là nhân phẩm có vấn đề.”
Bùi Nguyên Minh mở cửa sổ ra, nói:
“Đừng nói đến là làm bác sĩ, tao thấy mày là người cũng rất thẹn.”
“Mày câm miệng. Tao cho mày nói sao?” Giang Thần lạnh lùng nói.
“Nếu mày không muốn tao giết cô ta thì hãy ngoan ngoãn nghe theo tao.”
Sau đó Giang Thần không biết từ đâu lấy ra một đôi còng tay, ném ra ngoài cửa sổ.
Bùi Nguyên Minh cười cười, tra còng tay, nhẹ giọng nói:
“Sau đó thì sao? Mày có dám mở cửa không? Mày sợ tao như vậy sao, hay là mày… đang sợ hãi điều gì đó?”
/4183
|