Người phục vụ cười khúc khích. Anh ta nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh một hồi rồi chỉ tay vào các chiếc xe bên cạnh nói: “Này anh, anh thử nhìn lại mình đang mặc gì, đi xe gì tới, rồi nhìn lại những chiếc xe ở chỗ tôi đi. Anh nghĩ mình có đủ tiêu chuẩn để vào hay sao? Chỉ cần ngủ ở đây một đêm thôi, tôi nghĩ anh có làm cả đời cũng không trả nổi ấy chứ.”
“Ai quy định khi đi dự tiệc phải lái ô tô hạng sang đến. Tôi lái xe điện dùng chung đến thì đã sao nào?” Bùi Nguyên Minh cười bất lực. Nếu anh sớm biết ngay cả bồi bàn trong câu lạc bộ tư nhân cũng khinh người như vậy thì anh lái chiếc Porsche của anh đến rồi.
“Này người anh em, chúng ta nói thật với nhau vậy, tôi không cần biết là anh đang có ra vẻ hay là muốn dắt gái đi chơi nhưng chỗ này không hợp với anh đâu.” Người phục vụ vẻ mặt nhăn nhó nói tiếp: “Chỗ của chúng tôi là một câu lạc bộ tư nhân. Dịch vụ phải được đặt trước. Anh nghĩ mình có đủ điều kiện để đặt lịch hẹn trước không?”
“Anh thật sự cho rằng tôi không đủ điều kiện để đặt lịch hẹn trước sao?”
Người phục vụ lại thở dài và nói: “Anh bạn à, anh có thể đừng quậy phá ở đây nữa không? Câu lạc bộ của chúng tôi tối nay đã được đặt trước rồi, hơn nữa khách mời còn có địa vị rất cao quý! Những người tới đây tham dự bữa tiệc tối nay đều là tinh hoa của thế hệ trẻ ở thành phố Hải Dương. Anh nghĩ mình có tư cách gì để tham gia một bữa tiệc sang trọng như vậy chứ?” Mặc dù người phục vụ tỏ ra đĩnh đạc, nhưng cũng không giấu được vẻ khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh đối với loại người này cũng nói không nên lời, anh nghĩ có lẽ vì xuất thân anh ta cũng là người nghèo khó nên mới làm công việc này, đến cùng lại kiếm không được nhiều tiền, chỉ học được cách nhìn người thấp kém như vậy, đúng là khiến người khác cũng tiếc thay. Trong lúc cả hai nói chuyện thì một chiếc Porsche 718 chạy tới. Từ trong xe một người ló đầu ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn quát người phục vụ: “Nè phục vụ, mắt anh bị mù rồi à? Còn không mau tìm chỗ đỗ xe cho tôi!”.
Người phục vụ bị quát cũng không dám nổi giận, hơn nữa khuôn mặt còn lộ vẻ ngượng ngùng: “Anh à, anh đừng tức giận, anh có thể đỗ xe ở ngay đây, tôi sẽ bảo tên tài xế kia tránh ra, nhường chỗ cho anh.”
Nói xong, người phục vụ bước tới chỗ Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Được rồi, anh mau biến khỏi đây đi, chúng tôi phải đậu xe ở chỗ này. Nếu để chậm trễ chuyện của khách, anh cũng không kham nổi trách nhiệm này đâu!”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn người lái chiếc Porsche 718 một cái, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không chịu đi thì sao?”
“Anh muốn kiếm chuyện hay sao hả?” Người phục vụ tức giận nói.
Lúc này người trên chiếc Porsche 718 cũng nổi nóng, anh ta chỉ thẳng ngón tay vào Bùi Nguyên Minh chửi rủa: “Thật không biết xấu hổ. Ông đây không cần đón taxi, mau biến cho ông. Có tin ông đây đâm chết luôn không hå?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày. Giới trẻ ngày nay tính khí thật ngang ngạnh, mới lái được chiếc Porsche 718 đã không coi ai ra gì như thế này.
Bùi Nguyên Minh thấy vậy vẫn cứ đậu xe ở đó rồi xoay người đi về hướng cổng hội quán.
“Anh…” Người phục vụ tức đến không nói nên lời, anh ta nghĩ trong đầu, hắn ta là loại người gì thế không biết, lại dám đậu chiếc xe điện dùng chung nhìn qua đã thấy kém sang này ở đây, chiếm chỗ đậu xe của người khác. Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ đối với anh ta đó là sợ làm mất lòng người thanh niên đang lái chiếc Posche 718 kia. Vào lúc này, người thanh niên áo trắng trong xe Porsche như bốc lửa. Anh ta đẩy cửa xe, bước xuống chửi: “Tao sẽ đi gặp ông chủ của mày! Tao bảo mày lái xe ra chỗ khác, mày có nghe không hả. Tao cho mày một phút, trong vòng một phút nếu mày không lái chiếc xe này đi, ông đây sẽ đâm chết mày, có tin hay không hà?”
“Anh có thể thử xem.” Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói, không thèm quay đầu lại.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mặc kệ mình như vậy, thanh niên tức đến phát hòa, liền chạy đến chỗ Bùi Nguyên Minh, nắm lấy vai áo anh: “Thẳng khốn này, mày có biết hậu quả của việc xúc phạm ông đây không hå? Bây giờ quỳ xuống xin lỗi ông ngay, nếu không ông đây sẽ giết chết mày.” Anh ta uy hiếp.
“Tôi không muốn.”
“Không à.” Người đàn ông cười đầy khinh bi: “Vậy thì ông sẽ cho mày chết ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, anh ta đá vào lưng Bùi Nguyên Minh một cái.
“Ai quy định khi đi dự tiệc phải lái ô tô hạng sang đến. Tôi lái xe điện dùng chung đến thì đã sao nào?” Bùi Nguyên Minh cười bất lực. Nếu anh sớm biết ngay cả bồi bàn trong câu lạc bộ tư nhân cũng khinh người như vậy thì anh lái chiếc Porsche của anh đến rồi.
“Này người anh em, chúng ta nói thật với nhau vậy, tôi không cần biết là anh đang có ra vẻ hay là muốn dắt gái đi chơi nhưng chỗ này không hợp với anh đâu.” Người phục vụ vẻ mặt nhăn nhó nói tiếp: “Chỗ của chúng tôi là một câu lạc bộ tư nhân. Dịch vụ phải được đặt trước. Anh nghĩ mình có đủ điều kiện để đặt lịch hẹn trước không?”
“Anh thật sự cho rằng tôi không đủ điều kiện để đặt lịch hẹn trước sao?”
Người phục vụ lại thở dài và nói: “Anh bạn à, anh có thể đừng quậy phá ở đây nữa không? Câu lạc bộ của chúng tôi tối nay đã được đặt trước rồi, hơn nữa khách mời còn có địa vị rất cao quý! Những người tới đây tham dự bữa tiệc tối nay đều là tinh hoa của thế hệ trẻ ở thành phố Hải Dương. Anh nghĩ mình có tư cách gì để tham gia một bữa tiệc sang trọng như vậy chứ?” Mặc dù người phục vụ tỏ ra đĩnh đạc, nhưng cũng không giấu được vẻ khinh thường Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh đối với loại người này cũng nói không nên lời, anh nghĩ có lẽ vì xuất thân anh ta cũng là người nghèo khó nên mới làm công việc này, đến cùng lại kiếm không được nhiều tiền, chỉ học được cách nhìn người thấp kém như vậy, đúng là khiến người khác cũng tiếc thay. Trong lúc cả hai nói chuyện thì một chiếc Porsche 718 chạy tới. Từ trong xe một người ló đầu ra, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn quát người phục vụ: “Nè phục vụ, mắt anh bị mù rồi à? Còn không mau tìm chỗ đỗ xe cho tôi!”.
Người phục vụ bị quát cũng không dám nổi giận, hơn nữa khuôn mặt còn lộ vẻ ngượng ngùng: “Anh à, anh đừng tức giận, anh có thể đỗ xe ở ngay đây, tôi sẽ bảo tên tài xế kia tránh ra, nhường chỗ cho anh.”
Nói xong, người phục vụ bước tới chỗ Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Được rồi, anh mau biến khỏi đây đi, chúng tôi phải đậu xe ở chỗ này. Nếu để chậm trễ chuyện của khách, anh cũng không kham nổi trách nhiệm này đâu!”
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn người lái chiếc Porsche 718 một cái, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không chịu đi thì sao?”
“Anh muốn kiếm chuyện hay sao hả?” Người phục vụ tức giận nói.
Lúc này người trên chiếc Porsche 718 cũng nổi nóng, anh ta chỉ thẳng ngón tay vào Bùi Nguyên Minh chửi rủa: “Thật không biết xấu hổ. Ông đây không cần đón taxi, mau biến cho ông. Có tin ông đây đâm chết luôn không hå?”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày. Giới trẻ ngày nay tính khí thật ngang ngạnh, mới lái được chiếc Porsche 718 đã không coi ai ra gì như thế này.
Bùi Nguyên Minh thấy vậy vẫn cứ đậu xe ở đó rồi xoay người đi về hướng cổng hội quán.
“Anh…” Người phục vụ tức đến không nói nên lời, anh ta nghĩ trong đầu, hắn ta là loại người gì thế không biết, lại dám đậu chiếc xe điện dùng chung nhìn qua đã thấy kém sang này ở đây, chiếm chỗ đậu xe của người khác. Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ đối với anh ta đó là sợ làm mất lòng người thanh niên đang lái chiếc Posche 718 kia. Vào lúc này, người thanh niên áo trắng trong xe Porsche như bốc lửa. Anh ta đẩy cửa xe, bước xuống chửi: “Tao sẽ đi gặp ông chủ của mày! Tao bảo mày lái xe ra chỗ khác, mày có nghe không hả. Tao cho mày một phút, trong vòng một phút nếu mày không lái chiếc xe này đi, ông đây sẽ đâm chết mày, có tin hay không hà?”
“Anh có thể thử xem.” Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói, không thèm quay đầu lại.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh mặc kệ mình như vậy, thanh niên tức đến phát hòa, liền chạy đến chỗ Bùi Nguyên Minh, nắm lấy vai áo anh: “Thẳng khốn này, mày có biết hậu quả của việc xúc phạm ông đây không hå? Bây giờ quỳ xuống xin lỗi ông ngay, nếu không ông đây sẽ giết chết mày.” Anh ta uy hiếp.
“Tôi không muốn.”
“Không à.” Người đàn ông cười đầy khinh bi: “Vậy thì ông sẽ cho mày chết ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, anh ta đá vào lưng Bùi Nguyên Minh một cái.
/4183
|