“Đúng vậy thưa ông nội, đây là vấn đề lớn, chúng ta cần phải cân nhắc thật kỹ không thể đi sai. Nếu như dự án thành công thì chúng ta sẽ có được rất nhiều lợi ích, thế nhưng không có bữa ăn nào miễn phí.”
“Dương Thành đó là nơi có thể ăn thịt người không nhả xương, có biết bao nhiêu gia tộc đứng đầu muốn giành được chỗ đứng nhưng đều bị ăn đến không còn xương, nhà họ Trịnh của chúng ta không thể so với họ thì sao có thể có được chỗ đứng ở Dương Thành!”
“Một khi ném cược sẽ không có đường lui, nếu như thất bại, chúng ta phải uống nước lã cầm hơi đấy.” Trịnh Chí Dụng đứng lên với vẻ mặt đầy cảnh giác. Một khi sự việc được tiến hành vậy thì chức phó giám đốc của anh ta sẽ không còn, anh ta không thể để chuyện đó xảy ra.
“Ông nội, cháu là phó chủ tịch của nhà họ Trịnh, cháu cần phải xem xét tới sự an toàn cho nhà họ Trịnh. Chuyện này không thể quyết định chỉ vì do một hai người đưa ra. Cháu nghĩ chúng ta nên hỏi ý kiến của tất cả thành viên nhà họ Trịnh, chúng ta sẽ bỏ phiếu.”
“Ba, con biết đây là một dự án tốt, hơn nữa nhà họ Trịnh hiếm khi gặp được cơ hội may mắn như vậy, nhưng nếu đây chỉ là lời nói dối thì sao? Ai biết người chúng ta gặp phải là ai? Người nhà? Nếu bên kia cố tình lừa nhà họ Trịnh chúng ta, chúng ta không biết lại gói ghém tài sản bán lấy tiền đưa cho họ, cuối cùng hợp đồng lại là giả, vậy là xong.” Trịnh Tùng cũng bày tỏ ý kiến trước việc này.
Ông cụ Trịnh chìm vào suy nghĩ.
Trịnh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn hai cha con Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng, ông ta được nhiên hiểu được bọn họ đang lo sợ điều gì. Lúc này ông ta quay chiếc chìa khóa xe Bently trong tay, chậm rãi nói: “Ba, cái gì cũng có rủi ro. Cho dù là những dự án hiện tại của nhà họ Trịnh chẳng lẽ không có rủi ro sao?
Con nghe nói nhà họ Bùi hiếm khi hợp tác với người ngoài một lần. Chúng ta lần này có cơ hội lại không nắm bắt, như vậy sau này sẽ không còn cơ hội cho chúng ta đâu thưa ba.
Có trụ sở tại Dương Thành, nhà họ Trịnh chúng ta là một gia đình thực sự giàu có. Sau khi đến Dương Thành thì gia tộc ở nơi nhỏ bé như Hải Dương này không thể so sánh được.
Một khi thành công vậy thì chúng ta sẽ làm chủ. Ba ba có muốn sống nốt phần đời còn lại trong ngôi nhà này không và chỉ lái một chiếc Mercedes?
Ba thấy con nói có đúng không. Ba thậm chí không nghĩ tới một chiếc Roll-Royce trong biệt thự hạng trung?”
“Tùng nói đúng, nhưng loại cơ hội để mở rộng như hôm nay có lẽ nhà họ Trịnh chúng ta chỉ có một lần
Trịnh Tuấn phân tích một cách công bằng, nếu chúng ta không làm dự án này vậy thì nhà họ Trịnh sẽ sớm suy tàn.
Hai bên xảy ra tranh chấp với ý kiến trái ngược, mọi người nhìn nhau và ngay sau đó đứng thành hai đội riêng biệt. Một số thì cho rằng nên nắm bắt cơ hội, một số lại kiên quyết phản đối vì cho rằng cuộc sống của nhà họ Trịnh hiện nay khá ổn.
không thể được.” Trịnh Thu Hằng cân nhắc hồi lâu sau đó đứng dậy nói. có cái bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống Trịnh Thu Hằng giậm chân,
“Đây rõ ràng là một trò lừa đảo, cháu nghĩ chúng ta không nên thử.”
“Bốp…” chìa khóa xe trong tay Trịnh Tuấn bị ném mạnh lên bàn, ông ta mắng:
“Trịnh Thu Hằng, khi chú đang lăn lộn trên thương trường khốc liệt thì cháu vẫn còn đang chơi bùn ở vệ đường đấy.
Cháu nói đây là một trò lừa đảo? Ý của cháu là gì? Trịnh Tuấn chú lại cùng với người ngoài thông đồng cùng nhau hại nhà họ Trịnh sao? Trịnh Tuấn ông sống là người họ Trịnh, chết cũng là ma họ Trịnh! Nếu ông hãm hại nhà họ Trịnh thì ra ngoài đường sẽ bị xe đụng.”
“Chú Tuấn, ý của cháu không phải như vậy, chú hiểu lầm rồi. Ý của cháu là chúng ta có thể tin nhà họ Bùi sao? Chúng ta không biết họ là hạng người như thế nào? Trên thực tế ý nghĩ của cô ta giống với ba con Trịnh Chí Dụng, đó là không thể để chuyện hợp tác này thành công.
Một khi nó thành công vậy thì nhà họ Trịnh sẽ thuộc về Trịnh Tuấn, tương lai Trịnh Tuyết Dương còn không giẫm lên đầu cô ta sao? Nghĩ đến điều này khiến Trinh Thu Hằng cảm thấy rất khó chịu. Chương 403
“Bối Thiếu Long rất nhanh sẽ trở thành con rể của chú, liệu nó có thể hại chú không?” Trịnh Tuấn thẳng thắn nói.
“Hừ, con rể.” Trịnh Thu Hằng mia mai: “Chú ba à, trước tiên chú hãy nhìn con gái của chú rồi nói, xem cô ta có bằng lòng ly hôn với chồng cô ta không. Cháu sợ những giấc mơ của chủ sẽ tan thành bọt nước, chú lại không chấp nhận được sự thật này.”
“Cháu…” Trịnh Tuấn chỉ tay vào Trịnh Thu Hằng, tức giận đến mức run rẩy không nói thêm được câu nào.
“Được rồi, tất cả đều là người một nhà, ầm ĩ cái gì.” Ong cụ Trịnh vỗ bàn với vẻ mặt không hài lòng: “Nửa đêm rồi còn ồn ào, đàng hoàng hết lại đi.”
“Trịnh Tuấn, ba hỏi con, chuyện nhà họ Bối muốn kết hôn với nhà chúng ta là thật sao?” Ông cụ Trịnh nói với vẻ mặt trầm tư.
Trịnh Tuấn vỗ ngực nói: “Thật, tất nhiên là thật, không thể sai.”
“Vậy nhà họ có nói ai sẽ gả cho ai không?” Ông cụ Trịnh nói tiếp.
Trịnh Tuấn do dự một hồi mới đáp: “Dạ không thưa ba, ba của Bối Thiếu Long nói nhà họ Bối với nhà họ Trịnh có thể làm thông gia nhưng không có chỉ định người đó là ai. Nhưng con nghĩ chắc chắn là con gái con.”
“Không được.”
Ông cụ Trịnh nghiêm túc nói.
“Tuyết Dương hiện tại không thể ly hôn với Bùi Nguyên Minh.”
Mặc dù ông cụ Trịnh coi trọng việc tạo mối quan hệ với nhà họ Bối, nhưng ông ta đột nhiên nhớ ra rằng ông ta đã lợi dụng mối hôn sự của Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh để lấy một hạng mục của nhà họ Nạp Lan.
Lúc này ông ta không thể trở mặt với Bùi Nguyên Minh được. Hiện tại suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Bối vẫn chưa phải ván đã đóng thuyền, nếu xúc phạm đến nhà Nạp Lan vào thời điểm này thì thật không khôn ngoan.
Một khi mối quan hệ với nhà họ Bối xác nhận vậy thì sẽ có cơ hội đá con rể này ra ngoài.
Nghĩ đến điều này, ông cụ Trịnh tiếp tục:
“Vi nhà họ Bối không chỉ định đối tượng kết hôn với nhà họ Trịnh của chúng ta là ai, vậy thì để dự kiến là Trịnh Thu Hằng đi, nó là đứa thứ ba trong nhà, vẫn chưa kết hôn lại đang độ tuổi xinh đẹp nhất. Tuyết Dương không thể ly hôn, Khánh Vân vẫn còn đang đi học không thích hợp.”
Trịnh Thu Hằng nghe đến đây thấy sững sờ, cô ta không ngờ chiếc bánh này lại rơi xuống đầu cô ta một cách khó hiểu như vậy.
Cô ta quá đỗi vui mừng chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Ba, điều này thật không công bằng. Cơ hội này là con giành được tại sao ba lại làm như vậy..” Trịnh Tuấn tỏ vẻ không hài lòng nhưng lại bị ông cụ Trịnh cắt ngang.
“Được rồi, đều là người nhà, ồn ào vậy còn ra thể thống gì. Hiện tại Tuyết Dương không thể ly hôn nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi. Hãy đợi đến khi chúng ta có chỗ đứng ở Dương Thành thì Tuyết Dương và tên phế vật đó phải ly hôn. Với ngoại hình và tài năng của Tuyết Dương chả lẽ lại không tìm được người tốt hơn cho nó sao? Có lẽ sau này chúng ta có thể bước vào ngưỡng cửa của nhà họ Bùi.”
“Họ Bùi” ánh mắt của Trịnh Tuấn lóe lên, khi ở Dương Thành ông ta có nghe nói đến cậu tư nhà họ Bùi vẫn chưa kết hôn, con gái mình tốt như vậy chắc chắn có cơ hội.
“Ừm, hiện tại đã định hôn lễ, con có ý kiến gì về việc đi Dương Thành phát triển không?”
Khi nói lời này, ông cụ Trịnh lại liếc nhìn về phía Trịnh Chí Dụng, một con cáo già như ông ta làm sao lại không biết lý do tại sao anh ta phản đối chuyện vừa rồi. Bây giờ anh ta bị cắt nửa chừng, đối tượng được gả cho nhà họ Bối được đổi thành Trịnh Thu Hằng, người này có quan hệ tốt đối với Trịnh Chí Dũng, điều này làm anh ta cảm thấy rất thoải mái.
Điều này có thể nói với Trịnh Chí Dũng rằng ngay cả khi Trịnh Tuấn mang lại một dự án lớn như vậy nhưng vị trí tổng giám đốc không liên quan đến ông ta.
Trịnh Chí Dụng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh mắt ông nội rơi vào mình, anh ta và Trịnh Tùng nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều mang ý vui mừng nhưng không biểu hiện trên mặt.
Trịnh Tuấn nghĩ rằng dự án này có thể làm ông ta có chỗ đứng trở lại trong nhà họ Trịnh sao? Thật là nằm mơ.
Ông nội có thái độ gì, Trịnh Tuấn nhìn vào còn không hiểu rõ hay sao? Xem ra đến cuối cùng vẫn phải gả người đi.
“Dương Thành đó là nơi có thể ăn thịt người không nhả xương, có biết bao nhiêu gia tộc đứng đầu muốn giành được chỗ đứng nhưng đều bị ăn đến không còn xương, nhà họ Trịnh của chúng ta không thể so với họ thì sao có thể có được chỗ đứng ở Dương Thành!”
“Một khi ném cược sẽ không có đường lui, nếu như thất bại, chúng ta phải uống nước lã cầm hơi đấy.” Trịnh Chí Dụng đứng lên với vẻ mặt đầy cảnh giác. Một khi sự việc được tiến hành vậy thì chức phó giám đốc của anh ta sẽ không còn, anh ta không thể để chuyện đó xảy ra.
“Ông nội, cháu là phó chủ tịch của nhà họ Trịnh, cháu cần phải xem xét tới sự an toàn cho nhà họ Trịnh. Chuyện này không thể quyết định chỉ vì do một hai người đưa ra. Cháu nghĩ chúng ta nên hỏi ý kiến của tất cả thành viên nhà họ Trịnh, chúng ta sẽ bỏ phiếu.”
“Ba, con biết đây là một dự án tốt, hơn nữa nhà họ Trịnh hiếm khi gặp được cơ hội may mắn như vậy, nhưng nếu đây chỉ là lời nói dối thì sao? Ai biết người chúng ta gặp phải là ai? Người nhà? Nếu bên kia cố tình lừa nhà họ Trịnh chúng ta, chúng ta không biết lại gói ghém tài sản bán lấy tiền đưa cho họ, cuối cùng hợp đồng lại là giả, vậy là xong.” Trịnh Tùng cũng bày tỏ ý kiến trước việc này.
Ông cụ Trịnh chìm vào suy nghĩ.
Trịnh Tuấn lạnh lùng liếc nhìn hai cha con Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng, ông ta được nhiên hiểu được bọn họ đang lo sợ điều gì. Lúc này ông ta quay chiếc chìa khóa xe Bently trong tay, chậm rãi nói: “Ba, cái gì cũng có rủi ro. Cho dù là những dự án hiện tại của nhà họ Trịnh chẳng lẽ không có rủi ro sao?
Con nghe nói nhà họ Bùi hiếm khi hợp tác với người ngoài một lần. Chúng ta lần này có cơ hội lại không nắm bắt, như vậy sau này sẽ không còn cơ hội cho chúng ta đâu thưa ba.
Có trụ sở tại Dương Thành, nhà họ Trịnh chúng ta là một gia đình thực sự giàu có. Sau khi đến Dương Thành thì gia tộc ở nơi nhỏ bé như Hải Dương này không thể so sánh được.
Một khi thành công vậy thì chúng ta sẽ làm chủ. Ba ba có muốn sống nốt phần đời còn lại trong ngôi nhà này không và chỉ lái một chiếc Mercedes?
Ba thấy con nói có đúng không. Ba thậm chí không nghĩ tới một chiếc Roll-Royce trong biệt thự hạng trung?”
“Tùng nói đúng, nhưng loại cơ hội để mở rộng như hôm nay có lẽ nhà họ Trịnh chúng ta chỉ có một lần
Trịnh Tuấn phân tích một cách công bằng, nếu chúng ta không làm dự án này vậy thì nhà họ Trịnh sẽ sớm suy tàn.
Hai bên xảy ra tranh chấp với ý kiến trái ngược, mọi người nhìn nhau và ngay sau đó đứng thành hai đội riêng biệt. Một số thì cho rằng nên nắm bắt cơ hội, một số lại kiên quyết phản đối vì cho rằng cuộc sống của nhà họ Trịnh hiện nay khá ổn.
không thể được.” Trịnh Thu Hằng cân nhắc hồi lâu sau đó đứng dậy nói. có cái bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống Trịnh Thu Hằng giậm chân,
“Đây rõ ràng là một trò lừa đảo, cháu nghĩ chúng ta không nên thử.”
“Bốp…” chìa khóa xe trong tay Trịnh Tuấn bị ném mạnh lên bàn, ông ta mắng:
“Trịnh Thu Hằng, khi chú đang lăn lộn trên thương trường khốc liệt thì cháu vẫn còn đang chơi bùn ở vệ đường đấy.
Cháu nói đây là một trò lừa đảo? Ý của cháu là gì? Trịnh Tuấn chú lại cùng với người ngoài thông đồng cùng nhau hại nhà họ Trịnh sao? Trịnh Tuấn ông sống là người họ Trịnh, chết cũng là ma họ Trịnh! Nếu ông hãm hại nhà họ Trịnh thì ra ngoài đường sẽ bị xe đụng.”
“Chú Tuấn, ý của cháu không phải như vậy, chú hiểu lầm rồi. Ý của cháu là chúng ta có thể tin nhà họ Bùi sao? Chúng ta không biết họ là hạng người như thế nào? Trên thực tế ý nghĩ của cô ta giống với ba con Trịnh Chí Dụng, đó là không thể để chuyện hợp tác này thành công.
Một khi nó thành công vậy thì nhà họ Trịnh sẽ thuộc về Trịnh Tuấn, tương lai Trịnh Tuyết Dương còn không giẫm lên đầu cô ta sao? Nghĩ đến điều này khiến Trinh Thu Hằng cảm thấy rất khó chịu. Chương 403
“Bối Thiếu Long rất nhanh sẽ trở thành con rể của chú, liệu nó có thể hại chú không?” Trịnh Tuấn thẳng thắn nói.
“Hừ, con rể.” Trịnh Thu Hằng mia mai: “Chú ba à, trước tiên chú hãy nhìn con gái của chú rồi nói, xem cô ta có bằng lòng ly hôn với chồng cô ta không. Cháu sợ những giấc mơ của chủ sẽ tan thành bọt nước, chú lại không chấp nhận được sự thật này.”
“Cháu…” Trịnh Tuấn chỉ tay vào Trịnh Thu Hằng, tức giận đến mức run rẩy không nói thêm được câu nào.
“Được rồi, tất cả đều là người một nhà, ầm ĩ cái gì.” Ong cụ Trịnh vỗ bàn với vẻ mặt không hài lòng: “Nửa đêm rồi còn ồn ào, đàng hoàng hết lại đi.”
“Trịnh Tuấn, ba hỏi con, chuyện nhà họ Bối muốn kết hôn với nhà chúng ta là thật sao?” Ông cụ Trịnh nói với vẻ mặt trầm tư.
Trịnh Tuấn vỗ ngực nói: “Thật, tất nhiên là thật, không thể sai.”
“Vậy nhà họ có nói ai sẽ gả cho ai không?” Ông cụ Trịnh nói tiếp.
Trịnh Tuấn do dự một hồi mới đáp: “Dạ không thưa ba, ba của Bối Thiếu Long nói nhà họ Bối với nhà họ Trịnh có thể làm thông gia nhưng không có chỉ định người đó là ai. Nhưng con nghĩ chắc chắn là con gái con.”
“Không được.”
Ông cụ Trịnh nghiêm túc nói.
“Tuyết Dương hiện tại không thể ly hôn với Bùi Nguyên Minh.”
Mặc dù ông cụ Trịnh coi trọng việc tạo mối quan hệ với nhà họ Bối, nhưng ông ta đột nhiên nhớ ra rằng ông ta đã lợi dụng mối hôn sự của Trịnh Tuyết Dương và Bùi Nguyên Minh để lấy một hạng mục của nhà họ Nạp Lan.
Lúc này ông ta không thể trở mặt với Bùi Nguyên Minh được. Hiện tại suy cho cùng, cuộc hôn nhân giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Bối vẫn chưa phải ván đã đóng thuyền, nếu xúc phạm đến nhà Nạp Lan vào thời điểm này thì thật không khôn ngoan.
Một khi mối quan hệ với nhà họ Bối xác nhận vậy thì sẽ có cơ hội đá con rể này ra ngoài.
Nghĩ đến điều này, ông cụ Trịnh tiếp tục:
“Vi nhà họ Bối không chỉ định đối tượng kết hôn với nhà họ Trịnh của chúng ta là ai, vậy thì để dự kiến là Trịnh Thu Hằng đi, nó là đứa thứ ba trong nhà, vẫn chưa kết hôn lại đang độ tuổi xinh đẹp nhất. Tuyết Dương không thể ly hôn, Khánh Vân vẫn còn đang đi học không thích hợp.”
Trịnh Thu Hằng nghe đến đây thấy sững sờ, cô ta không ngờ chiếc bánh này lại rơi xuống đầu cô ta một cách khó hiểu như vậy.
Cô ta quá đỗi vui mừng chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Ba, điều này thật không công bằng. Cơ hội này là con giành được tại sao ba lại làm như vậy..” Trịnh Tuấn tỏ vẻ không hài lòng nhưng lại bị ông cụ Trịnh cắt ngang.
“Được rồi, đều là người nhà, ồn ào vậy còn ra thể thống gì. Hiện tại Tuyết Dương không thể ly hôn nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi. Hãy đợi đến khi chúng ta có chỗ đứng ở Dương Thành thì Tuyết Dương và tên phế vật đó phải ly hôn. Với ngoại hình và tài năng của Tuyết Dương chả lẽ lại không tìm được người tốt hơn cho nó sao? Có lẽ sau này chúng ta có thể bước vào ngưỡng cửa của nhà họ Bùi.”
“Họ Bùi” ánh mắt của Trịnh Tuấn lóe lên, khi ở Dương Thành ông ta có nghe nói đến cậu tư nhà họ Bùi vẫn chưa kết hôn, con gái mình tốt như vậy chắc chắn có cơ hội.
“Ừm, hiện tại đã định hôn lễ, con có ý kiến gì về việc đi Dương Thành phát triển không?”
Khi nói lời này, ông cụ Trịnh lại liếc nhìn về phía Trịnh Chí Dụng, một con cáo già như ông ta làm sao lại không biết lý do tại sao anh ta phản đối chuyện vừa rồi. Bây giờ anh ta bị cắt nửa chừng, đối tượng được gả cho nhà họ Bối được đổi thành Trịnh Thu Hằng, người này có quan hệ tốt đối với Trịnh Chí Dũng, điều này làm anh ta cảm thấy rất thoải mái.
Điều này có thể nói với Trịnh Chí Dũng rằng ngay cả khi Trịnh Tuấn mang lại một dự án lớn như vậy nhưng vị trí tổng giám đốc không liên quan đến ông ta.
Trịnh Chí Dụng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ánh mắt ông nội rơi vào mình, anh ta và Trịnh Tùng nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều mang ý vui mừng nhưng không biểu hiện trên mặt.
Trịnh Tuấn nghĩ rằng dự án này có thể làm ông ta có chỗ đứng trở lại trong nhà họ Trịnh sao? Thật là nằm mơ.
Ông nội có thái độ gì, Trịnh Tuấn nhìn vào còn không hiểu rõ hay sao? Xem ra đến cuối cùng vẫn phải gả người đi.
/4183
|