“Quả nhiên. Những vị chuyên gia nước ngoài đều đã qua đời trong vài năm gần đây…”
“Có tài liệu đã được tái bản đến lần thứ ba. Nhưng ghi chú trong tư liệu lại từ lần xuất bản đầu tiên.”
“Tác giả viết tư liệu này ba năm trước đã lên tiếng, nói luận văn của ông ấy, có sai sót, đề nghị mọi người không trích dẫn. Cả cái này…”
Các chuyên gia học giả tụ họp ở đây rất nhiều. Vừa rồi mọi người đều tập trung vào nội dung báo cáo luận văn nên cảm thấy xuất sắc vô cùng.
Cơ mà giờ phút này ngẫm lại một lượt những chi tiết liền phát hiện có không ít sơ hở.
Ngay cả Đồng Thành Sơn và Trình Tiên nhìn vài lần đều lộ vẻ mặt kỳ quái. Chẳng lẽ báo cáo luận văn này thực sự có được bằng việc chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của người khác?
Bởi không biết tư liệu trong luận văn được trích nguồn từ đâu nên không dám tự ý chỉnh sửa, hóa ra lại thành sơ hở lớn nhất.
Thời điểm Trình Tiên quay đầu lại nhìn Bùi Nguyên Minh, trái tim không kiềm chế được mà run rẩy. Ánh mắt cô tràn ngập sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Bùi Nguyên Minh.
Một người trong nghề có thể nhìn thấu thì không có gì đáng bàn.
Vấn đề là bao nhiêu chuyên gia học giả ở đây cũng không phát hiện ra sơ hở, trái lại để cho một người ngoài nhìn thấu, hơn nữa còn chỉ ra được.
Anh ấy thật sự giỏi, không gì là không biết. Lúc này sắc mặt Giang Thần cứng đờ, mở miệng muốn phản đối nhưng cổ họng như thể bị ai đó đang siết chặt.
Bản thân là học trò của chuyên gia Đồng, sao có thể đề cho một người ngoài nghề bắt lỗi?
Giang Thần bây giờ đã không còn giữ được dáng vẻ nhẹ nhàng, lịch sự, tao nhã, dễ được người yêu mến ban nãy.
Vẻ mặt anh ta khó coi đến cực điểm, anh ta lạnh lùng nói: “Một người không trong nghề thì hiểu được cái gì? Từ khi tôi bắt đầu nghiên cứu đã tiến hành sưu tầm những tư liệu này, tôi không hề sửa đổi gì hết. Ở trong giới học thuật điều này hết sức bình thường.”
“Lôi mấy khoản trích dẫn ra bắt lỗi cùng lắm chỉ có thể chứng minh việc tôi đóng cửa nghiên cứu chay, không chú trọng thực tiễn. Chứ không thể kết luận rằng tôi chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của người khác.”.
“Đây là hành vi sỉ nhục. Bịa đặt. Phỉ báng.”
“Anh muốn hủy hoại tâm huyết nghiên cứu cả một đời của tôi.”
“Tâm huyết nghiên cứu cả một đời của anh?” Bùi Nguyên Minh cười, nói ra được mấy lời này chứng tỏ Giang Thần không còn dây thần kinh xấu hổ nữa rồi: “Tôi nhớ ra rồi. Hạng mục nghiên cứu này là do thầy Chung Nam Sơn, chuyên gia nổi tiếng quốc gia năm đó nói với tôi. Sau cùng ông ấy cảm thấy hạng mục này không khả thi nên bỏ dở việc nghiên cứu…”
“Chẳng lẽ anh đã ăn cắp tư liệu nghiên cứu của thầy Chung.”
“Hả…”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh khiến toàn thể mọi người phải kinh ngạc.
Nếu nói Đồng Thành Sơn là tinh hoa trong giới y học Đà Nẵng thì Chung Nam Sơn chính là người đứng trên đỉnh cao y học của cả nước. Ông ấy là người duy nhất có thể xưng là nổi danh cả quốc gia.
Những năm gần đây ông ấy đã nghỉ hưu, không còn xuất hiện cũng như không tham gia vào chuyện trong giới y học nữa. Có tin đồn ông ấy đã qua nước ngoài điều dưỡng thân thể, lại có tin đồn ông đã qua đời… Giờ phút này từ đầu chui ra một thằng nhóc, biết tên thầy Chung Nam Sơn đã đành, lại còn bảo đây là thành quả nghiên cứu của ông ấy.
Đây đúng là tin chấn động.
Các học giả chuyên gia trong sân đều nhìn nhau. Một lát sau mới có người nói: “Thầy Chung ở nước ta nổi tiếng như cồn, đến con nít ba tuổi còn. biết tên ông ấy. Một câu nói của cậu không thể trở thành bằng chứng kết tội bác sĩ Giang.”
“Đúng. Chính xác. Thầy Chung tìm hiểu về y học rất rộng. Kể cả trước đây ông ấy từng nghiên cứu qua hạng mục này cũng không nói lên được điều gì.” “Chuẩn. Thầy Chung nghiên cứu chưa ra kết quả mà bác sĩ Giang lại nghiên cứu được. Thế chứng tỏ tài năng và học vấn của bác sĩ Giang cao siêu cỡ nào.”
“Cậu chỉ là người ngoài ngành thì biết được cái gì? Sự việc liên quan đến danh dự người khác thì đừng có ăn nói bậy bạ.”
Vẻ mặt Giang Thần xanh mét, chỉ vào Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Tên kia, anh đừng có nói linh tinh. Ở đây không ai tin anh đâu.”
“Luôn mồm gọi tên thầy Chung Nam Sơn, anh quen biết ông ấy sao? Tôi thừa nhận, năm đó tôi được thầy Chung dạy dỗ mới có được thành công như ngày hôm nay. Nhưng thế thì sao? Trong giới y học người đi trước kèm cặp bồi dưỡng người sau. Anh dựa vào chuyện này để phê phán tôi thì quá vớ vẩn rồi.”
“Có tài liệu đã được tái bản đến lần thứ ba. Nhưng ghi chú trong tư liệu lại từ lần xuất bản đầu tiên.”
“Tác giả viết tư liệu này ba năm trước đã lên tiếng, nói luận văn của ông ấy, có sai sót, đề nghị mọi người không trích dẫn. Cả cái này…”
Các chuyên gia học giả tụ họp ở đây rất nhiều. Vừa rồi mọi người đều tập trung vào nội dung báo cáo luận văn nên cảm thấy xuất sắc vô cùng.
Cơ mà giờ phút này ngẫm lại một lượt những chi tiết liền phát hiện có không ít sơ hở.
Ngay cả Đồng Thành Sơn và Trình Tiên nhìn vài lần đều lộ vẻ mặt kỳ quái. Chẳng lẽ báo cáo luận văn này thực sự có được bằng việc chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của người khác?
Bởi không biết tư liệu trong luận văn được trích nguồn từ đâu nên không dám tự ý chỉnh sửa, hóa ra lại thành sơ hở lớn nhất.
Thời điểm Trình Tiên quay đầu lại nhìn Bùi Nguyên Minh, trái tim không kiềm chế được mà run rẩy. Ánh mắt cô tràn ngập sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Bùi Nguyên Minh.
Một người trong nghề có thể nhìn thấu thì không có gì đáng bàn.
Vấn đề là bao nhiêu chuyên gia học giả ở đây cũng không phát hiện ra sơ hở, trái lại để cho một người ngoài nhìn thấu, hơn nữa còn chỉ ra được.
Anh ấy thật sự giỏi, không gì là không biết. Lúc này sắc mặt Giang Thần cứng đờ, mở miệng muốn phản đối nhưng cổ họng như thể bị ai đó đang siết chặt.
Bản thân là học trò của chuyên gia Đồng, sao có thể đề cho một người ngoài nghề bắt lỗi?
Giang Thần bây giờ đã không còn giữ được dáng vẻ nhẹ nhàng, lịch sự, tao nhã, dễ được người yêu mến ban nãy.
Vẻ mặt anh ta khó coi đến cực điểm, anh ta lạnh lùng nói: “Một người không trong nghề thì hiểu được cái gì? Từ khi tôi bắt đầu nghiên cứu đã tiến hành sưu tầm những tư liệu này, tôi không hề sửa đổi gì hết. Ở trong giới học thuật điều này hết sức bình thường.”
“Lôi mấy khoản trích dẫn ra bắt lỗi cùng lắm chỉ có thể chứng minh việc tôi đóng cửa nghiên cứu chay, không chú trọng thực tiễn. Chứ không thể kết luận rằng tôi chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của người khác.”.
“Đây là hành vi sỉ nhục. Bịa đặt. Phỉ báng.”
“Anh muốn hủy hoại tâm huyết nghiên cứu cả một đời của tôi.”
“Tâm huyết nghiên cứu cả một đời của anh?” Bùi Nguyên Minh cười, nói ra được mấy lời này chứng tỏ Giang Thần không còn dây thần kinh xấu hổ nữa rồi: “Tôi nhớ ra rồi. Hạng mục nghiên cứu này là do thầy Chung Nam Sơn, chuyên gia nổi tiếng quốc gia năm đó nói với tôi. Sau cùng ông ấy cảm thấy hạng mục này không khả thi nên bỏ dở việc nghiên cứu…”
“Chẳng lẽ anh đã ăn cắp tư liệu nghiên cứu của thầy Chung.”
“Hả…”
Lời nói của Bùi Nguyên Minh khiến toàn thể mọi người phải kinh ngạc.
Nếu nói Đồng Thành Sơn là tinh hoa trong giới y học Đà Nẵng thì Chung Nam Sơn chính là người đứng trên đỉnh cao y học của cả nước. Ông ấy là người duy nhất có thể xưng là nổi danh cả quốc gia.
Những năm gần đây ông ấy đã nghỉ hưu, không còn xuất hiện cũng như không tham gia vào chuyện trong giới y học nữa. Có tin đồn ông ấy đã qua nước ngoài điều dưỡng thân thể, lại có tin đồn ông đã qua đời… Giờ phút này từ đầu chui ra một thằng nhóc, biết tên thầy Chung Nam Sơn đã đành, lại còn bảo đây là thành quả nghiên cứu của ông ấy.
Đây đúng là tin chấn động.
Các học giả chuyên gia trong sân đều nhìn nhau. Một lát sau mới có người nói: “Thầy Chung ở nước ta nổi tiếng như cồn, đến con nít ba tuổi còn. biết tên ông ấy. Một câu nói của cậu không thể trở thành bằng chứng kết tội bác sĩ Giang.”
“Đúng. Chính xác. Thầy Chung tìm hiểu về y học rất rộng. Kể cả trước đây ông ấy từng nghiên cứu qua hạng mục này cũng không nói lên được điều gì.” “Chuẩn. Thầy Chung nghiên cứu chưa ra kết quả mà bác sĩ Giang lại nghiên cứu được. Thế chứng tỏ tài năng và học vấn của bác sĩ Giang cao siêu cỡ nào.”
“Cậu chỉ là người ngoài ngành thì biết được cái gì? Sự việc liên quan đến danh dự người khác thì đừng có ăn nói bậy bạ.”
Vẻ mặt Giang Thần xanh mét, chỉ vào Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: “Tên kia, anh đừng có nói linh tinh. Ở đây không ai tin anh đâu.”
“Luôn mồm gọi tên thầy Chung Nam Sơn, anh quen biết ông ấy sao? Tôi thừa nhận, năm đó tôi được thầy Chung dạy dỗ mới có được thành công như ngày hôm nay. Nhưng thế thì sao? Trong giới y học người đi trước kèm cặp bồi dưỡng người sau. Anh dựa vào chuyện này để phê phán tôi thì quá vớ vẩn rồi.”
/4183
|